Phần 2 - Hiện tại: 18.6km; Còn 1.4km

"Đường này cũng về trường Kamiyama phải không ạ?"

Đi trên một con đường xa lạ nên dễ hiểu vì sao cô bé không thoải mái.

"Nó dẫn đến trước đền Arekusa. Có thể coi là một đường tắt."

"Đường tắt à..."

Có lẽ vẫn chưa muốn rời đường chính, tôi có thể nghe cô bé làu bàu:

"Anh Oreki thích gì làm đó nhỉ."

Không thể nói thế được. Nếu phải làm thì cả tôi cũng sẽ chạy hai mươi cây số một cách đường hoàng. Chỉ là không còn cách nào khác để giải quyết chuyện này cho êm thắm mà thôi.

Hai chúng tôi cứ thế đi bộ. Không còn cần phải chạy nữa.

Một hàng dọc hai người...

"Ô, con mèo," Oohinata thì thầm. Tôi nhìn theo và thấy một chú mèo có sọc như hổ đang yên vị trên thanh gỗ của hàng rào.

"Anh không thích thú vật phải không ạ?"

"Anh chưa xem xét rằng mình thích hay ghét. Tại sao em lại cho là thế"

"Vì thú vật rất phiền toái. Chẳng phải anh ghét những thứ phiền toái hay sao ạ?"

Rất thẳng thắn, tuy nhiên tôi chưa từng coi mình là kẻ ghét thú vật hay bằng mọi khác thể hiện tình yêu với chúng cho người ta thấy cả.

"Em cái gì cũng giả định được nhỉ?"

"Có lẽ..."

Giọng cô bé trở nên nhẹ hơn.

"... Em là vậy ạ, luôn luôn suy diễn hơi quá mức."

"Ví dụ cho anh xem."

"Em đang giả định rằng anh muốn đỡ cho chị Chitanda bằng cách nói xạo rằng chị ấy chẳng biết gì cả, vì thế thì làm sao tự anh biết được?"

Trên đường chạy tôi đã nghĩ rất nhiều về Oohinata...

"Không hề. Nếu nghĩ kĩ một chút em sẽ nhận ra rất nhiều điều."

"Vậy sao ạ?"

Nhìn tôi ra vẻ chắc chắn, cô bé thở dài.

"Từ đầu em đâu có nói lý do là bởi chị Chitanda ạ?"

"Em không nói thẳng, nhưng đã nói với Ibara rằng 'Chitanda giống như Bồ Tát' đúng không."

"Chẳng phải đó là lời khen sao ạ?"

Nếu là thế thì tại sao em phải cúi đầu?

"Anh chỉ thấy vậy nếu em không biết câu 'Nếu ai đó giống Bồ Tát ở bề ngoài thì bên trong chẳng khác nào Dạ Xoa'."

Oohinata nhìn tôi mà nở một nụ cười yếu ớt.

"Em đã làm bộ là không biết, vậy mà anh chẳng chịu hợp tác gì cả."

"Tụi anh có nhiều kiến thức hơn em đến một năm. Nếu không muốn tụi anh biết thì phải khó hơn nữa."

"Ví dụ như tiếng Nga?"

"Ví dụ như tiếng Nga."

Một phiến đá thạch anh lăn trước mặt chúng tôi. Oohinata đá nó qua một bên rồi lại thở dài.

"Vậy là anh bắt thóp em rồi. Thôi thì nếu chị Chitanda không nói điều gì thì tại sao anh lại không cho em biết nhỉ? Em sai chỗ nào?"

"Cái này không phải chuyện đúng hay sai."

"Chỉ là cách nói thôi ạ."

Tôi đã đi đến kết luận dựa trên những gì nhớ được từ thái độ của Oohinata. Điều này không liên quan đến Chitanda. Khi còn chưa giải thích rõ ngọn ngành thì cô bé hẳn là sẽ không chịu để tôi thuyết phục. Mọi sự kiện cứ lộn tùng phèo trước những cố gắng sắp xếp lại.

"Anh không biết nên bắt đầu từ đâu..."

"Từ lần đầu gặp nhau được không ạ?"

Dĩ nhiên đó là cách đơn giản nhất, nhưng...

"Thế thì dài lắm. Anh nghĩ là nên rút gọn lại một tí."

"Dài thì có sao đâu ạ? Dù gì thì tụi mình..."

Cô bé khựng lại như muốn lựa chọn từ để nói, và rồi tiếp tục với một cái cười như bỡn cợt chính mình.

"Dù sao thì tụi mình cũng vô tình lạc sang đường khác rồi còn gì."

Lại cạnh khóe. Đã bảo sẽ dắt về đường chính rồi mà còn... Mà nghĩ thì cũng không sai khi nói chúng tôi đã trốn khỏi hoạt động của trường.

Quanh đây chẳng có ai cả. Thậm chí chú mèo sọc vằn lúc nãy như cũng tan biến giữa bầu yên lặng. Thứ âm thanh duy nhất ngự trị là tiếng bước chân và tiếng nói chuyện được hàng rào dội lại.

"Rồi, vậy thì anh sẽ đi từ đầu – Ngày hội Tuyển Mộ."

Từ lúc này tôi để ý Oohinata đã đi ngang hàng mà nhìn chòng chọc từ một bên.

"Vào cái ngày đó em đã nghe được cuộc nói chuyện tầm phào giữa chị Chitanda và anh. Nghĩ thế nào anh cũng không ngờ rằng em lại có hứng với cái góc đầy biệt lập đó."

"Đâu có tầm phào đâu ạ. Anh chị đã cứu mạng người đấy chứ."

Quả thật đó đúng là vụ ngộ độc nghiêm trọng. Từ một cuộc nói chuyện tầm phào ở một nơi không ai thèm ngó tới lại có thể dẫn đến một sự việc lớn như vậy, nhưng thời điểm này không có chỗ cho những chi tiết thừa.

"Gợi ý lớn nhất khi ấy thực ra không phải từ tụi anh, mà là từ chính em."

"Thật sao? Em à?"

Cô bé chỉ vào nhìn.

"Em đã nói gì vậy?"

"Anh không nhớ chính xác từng từ, nhưng nó đại loại là 'người không đeo bảng tên thì thường là u ám.' Nhờ lời nói đó của em mà tụi anh có thể giải đáp thứ mà CLB Bánh kẹo bị thiếu."

Một biểu cảm có lẽ là tươi vui hiện lên trong mắt Oohinata.

"Anh nhắc mới nhớ. Hình như em có nói vậy thật."

Dù chỉ mới hai tháng nhưng đúng là cảm giác như đã vài năm. Những ký ức từng bị chôn sâu bằng cách nào đó đã tẩu thoát và khiến tôi hình dung ra những nụ cười và Chitanda và Oohinata đã trao cho nhau ngày ấy, không chút đượm buồn.

"Nhưng thứ còn khiến anh chú ý hơn nữa là phần ngôn từ ngay phía trước. Anh nghĩ là mình nhớ chính xác."

Tôi hít thở một hơi.

"Chỉ là bạn nói với em thôi, nhưng..."

"... Trí nhớ của anh đáng sợ quá."

"Lần đầu nghe anh đã nghĩ đó chỉ là cách em biểu đạt quan điểm của mình mà thôi."

Ở đầu đường chạy tôi từng yêu cầu Satoshi phản ứng với một giả định. Tôi đã nói với hắn rằng "Đây chỉ là bạn nói với tớ, nhưng dù nghĩ thế nào thì việc mấy người trong Hội học sinh không phải chạy là bất công." Satoshi đã lập tức đáp lại: "Hóa ra cậu nghĩ thế thật à? Không có vui chút nào đâu." Đó là một câu trả lời đầy khách quan.

"Khi có điều gì khó nói người ta thường sử dụng những cách mở đầu như 'Người ta kể tôi nghe là', 'Nghe đồn rằng' hay 'Mới đây có vụ là' rồi tưởng tượng một nhân vật thứ ba nhằm nói giảm nói tránh... Anh nghĩ rằng nó giống như một cách để tiếp chuyện với người bên kia bằng cửa sau."

"Dùng cửa sau... anh thật lòng vòng đấy."

Oohinata cường cay đắng.

"Cứ nói đại hèn nhát là đúng nhất."

"Anh chưa từng chỉ trích một ai sử dụng cách nói này..."

Con đường tắt vẫn tiếp tục trải dài. Tôi nghĩ là mình thấy thứ gì đó vụt khỏi khóe mắt, nhưng hóa ra chỉ là đồ được phơi trên giá đang phất phơ trong gió.

Oohinata đã sử dụng cách nói này? Đó là điều tôi đã từng nghĩ, có điều...

"... Và trong trường hợp của em, so sánh với cửa sau là một sai lầm."

Không có hồi đáp.

"Đây là điều bạn em nói. Cái 'người bạn' này không phải một nhân vật thứ ba tưởng tượng mà là người thực sự tồn tại trong thế giới. Anh không thể chắc rằng mọi câu nói mà em mang 'người bạn' đó vào hoàn toàn là của họ, nhưng có những cái không thể chối cãi là từ người bạn rất thực của em."

Không xác nhận hay phủ nhận, Oohinata tiếp tục nhìn tôi với sự điềm tĩnh đáng ngạc nhiên.

"Sao anh lại nghĩ vậy ạ?"

"Hành động của em và của 'người bạn' trái ngược nhau. Đã có những thứ xảy ra khiến anh không còn có thể coi việc em dùng 'người bạn' thế cho quan điểm cá nhân của mình nữa."

"Không đâu... không có chuyện nào như vậy cả."

Cô bé nhìn xuống chân mà phản đối.

"Đó là buổi chiều của ngày chủ nhật cuối cùng trong tháng tư. Chính xác là từ hai giờ."

"Em không biết... nhưng xét trên việc anh nhớ rõ như vậy em đoán rằng anh đang nói tới ngày sinh nhật?"

"Đúng thế. Tiện đây cũng cảm ơn em vì đã chung vui cùng anh."

"Em rất mừng khi anh cảm thấy vui."

Màn trao đổi thân thiện này cũng không che dấu nổi sự căng thẳng khi chúng tôi còn bận thăm dò nhau. Dù gì đi nữa tôi cũng nên cẩn trọng.

"Hôm đó, anh nhớ mình đã đề xuất gọi một chiếc pizza để mọi người ăn nhẹ nhưng kết quả là không có cái gì được đặt cả. Em có nhớ tại sao không?"

"Dạ có."

Cô bé đáp ngay.

"Vì chị Ibara không thích phô mai ạ."

Tôi gật đầu.

"Đúng vậy... Tiện đây thì em có biết dù Ibara nói như thể mình cực kỳ ghét phô mai nhưng vẫn hoàn toàn ăn được bánh phô mai không>"

"Vậy sao?"

Tôi mỉm cười.

"Anh đã từng một lần ăn bánh phô mai chung với Ibara."

Cô bé không phản ứng. Ibara và tôi có thể không được thân lắm nhưng hai đứa đã biết nhau hơn mười năm. Dịp ngồi chung bàn ăn cũng không ít và một trong số đó có món bánh phô mai.

"Em có nhớ em đã nói gì vào lúc đó không?"

Nghe tôi hỏi cô bé khẽ gật.

"Em tin rằng mình đã nói 'Chị cũng không thích phô mai sao?' và 'hai thứ người ta thực sự nên vứt đi khi bị thối thì một là cam và hai là sữa'."

Yêu hay ghét một loại thức ăn là chuyện thường, nhưng lời cô bé rõ là có hơi làm quá một chút. Tuy nhiên ý nghĩa thì không chỉ có thế.

"Em đừng quên phần 'Cái này là bạn em nói' phía trước nhé."

"Có ạ?"

Chắc chắn là cô bé nhớ.

"Anh nhớ kỹ đấy, toàn những chi tiết vụn vặt nhỉ?"

"Em có thể nhớ một việc như Ibara không thích phô mai thì anh cũng phải ráng mà để ý đến sở thích của người khác. Sẽ không hay nếu mời họ thứ họ không thích dù mình đã từng được biết phải không?"

"... Vậy ạ."

Cô bé lấy ngón tay khẩy khẩy một bên má mà cười xấu hổ.

Con đường tắt đánh vòng qua một ngôi nhà cũ kỹ khác với những lớp vách sắt. Âm thanh từ rất nhiều giọt nước nhỏ xuống bờ tường từ một cái vườn treo tạo nên thứ hợp âm khoan khoái trong tai.

"Thế nên việc em không thich phô mai đã được ghi nhớ, vì dù sao anh cũng xem cái 'người bạn' khi ấy đơn thuần chỉ là thế thân cho em. Đó là khởi nguồn cho một sự kỳ lạ khác diễn ra trong quán cà phê."

Đến đây trông có vẻ Oohinata đã chào thua.

"Em nhận ra rồi. Đúng là vậy, em thật ngốc quá."

"Việc em sẽ chọn kem thường là chuyện chắc như bắp, nên tưởng tượng xem anh đã bất ngờ thế nào khi em không làm thế đi."

Ở quán cà phê của anh họ Oohinata chúng tôi chỉ có bánh nướng cùng mứt và kem để ăn nhẹ. Có hai loại mứt và hai loại kem – kem đánh thường và và mascapone. Nhiều chi tiết tôi đã quên ngoại trừ hai điều : bốn chúng tôi đã chọn những tổ hợp mứt và kem hoàn toàn khác nhau, và cùng là một Oohinata đã muốn 'vứt đi khi bị thối thì một là cam và hai là sữa' lại đi chọn mascapone – loại kem được làm từ phô mai.

"Anh đã nhận ra ngay vào lúc đó, dù nếu muốn có thể là sớm hơn nữa."

Đề cập đến một 'người bạn' đã là thói quen ngay từ ban đầu của Oohinata. Lẽ ra tôi nên chấp nhận nghĩa đen của nó thay vì nghĩ đủ thứ phức tạp cao siêu khác.

" 'Người bạn' ấy là có thật, và không như em người đó ghét phô mai."

Oohinata mím môi không trả lời, thậm chí dù là một câu như "Dĩ nhiên em phải có bạn rồi. Thế thì sao?"

Sự im lặng của Oohinata đã nói lên nhiều điều – "người bạn" này của cô bé là chủ đề không thể nói.

Sau đoạn cua con đường trở nên ngoằn nghèo và xuất hiện những cái ngõ vừa đủ rộng cho một người đi. Tôi hướng sự bất ngờ về tấm bảng tên đường gắn trên một bức tường, vì nghĩa là con đường nhỏ xíu này cũng được công nhận là một phần của thành phố. Từ phía sau Oohinata lên tiếng trước khi tôi nghĩ ngợi vẩn vơ thêm nữa.

"Đây có còn là đường đi không ạ? Sao nó kỳ kỳ..."

Rõ là lời nói đùa nhưng trong giọng nói cô bé không có chút vui vẻ.

"Em tính sẽ làm gì nếu anh nói dối?"

"Vậy anh tính sẽ làm gì?"

"Anh không nói dối nên cũng chẳng biết."

Chẳng lợi ích gì khi bám lấy mấy câu chuyện như vậy. Chúng tôi đi qua đoạn đường ngoằn nghèo, khẽ khàng nhảy qua một chậu hoa đặt giữa đường đề hướng đến một đoạn rộng hơn đôi chút. Tôi hít một hơi sâu. Nơi đây là giữa chừng đi lên của một đoạn dốc khá thoải. Nhìn quanh quất, Oohinata hỏi:

"Mình đang ở đâu vậy ạ?"

Không có điểm tham chiếu nên tôi chẳng biết nói sao.

"Em sẽ biết ngay thôi."

Khi bắt đầu xuống dốc Oohinata bước lên đi song song với tôi.

Từ cuộc hội thoại trước có thể khẳng định Oohinata có một người bạn, và từng đưa người ấy vào những dịp trò chuyện cùng chúng tôi. Tuy nhiên tôi còn biết thêm vài thứ khác.

"Anh cũng đồ rằng 'người bạn' ấy là từ sơ trung và có mối liên hệ với em trong một hoàn cảnh đặc biệt. Có thể là từ lớp luyện thi hay gì khác, nhưng người đó phải là học sinh mới chuyển đến vào năm ba và sau đó đã không tốt nghiệp vào Cao trung Kamiyama cùng với em."

Nghe tôi nói vậy Oohinata chợt nhướn mày lên đầy vẻ dè chừng. Có lẽ phải lặp lại rồi.

"Chitanda không hề nói điều này."

"Nhưng anh không thể biết nhiều đến thế được."

"Em đã từng nói rằng mình chưa có bạn ở trường này. Nhớ hồi đi về chung với anh và Satoshi không? Nếu em thực sự không có bạn ở cao trung thì người bạn ấy nhiều khả năng phải là từ sơ trung."

Khi Satoshi và tôi gặp Oohinata ngoài cổng trường vào giờ tan học, cô bé đã đưa ra lý do đó nên ba chúng tôi mới về nhà cùng nhau. Tôi nhớ rất rõ vì chính mình khi ấy đã nghĩ "Ồ, trông hòa đồng thế mà chưa kết được bạn à" mà.

"Đó là..."

Cô bé lại im lặng.

"Tuy nhiên ý của em không phải là mình không có bất kỳ ai để nói chuyện thân thiết. Em có thể đã giao thiệp được với nhiều bạn trong lớp, nhưng cũng là em không hề coi họ là bạn."

Tôi chờ một câu trả lời nhưng đáp lại vẫn là sự yên lặng.

Hành động nín thinh nếu cứ tiếp tục kèo dài thì tôi hy vọng một lúc nào đó cô bé sẽ đủ năng lượng để lên tiếng. Tuy vậy thực tế e là cô bé đã bị phiền lòng vì màn độc diễn vừa rồi. Giá mà tôi có thể hiểu được cảm nhận và suy nghĩ để có thể nói chuyện tự nhiên như ngày hôm qua. Giá mà tôi có thể nói rằng "Đó là em"... Nhưng thôi, có nghĩ như vậy cũng bằng thừa. Tôi vẫn phải tiếp tục.

"Bởi vì nội dung sẽ chuyển đến chiều hôm qua nên chắc rằng anh và em đều sẽ nhớ một cách chi tiết. Tụi mình đã có một cuộc trò chuyện nhỏ ngoài hành lang trước khi bước vào phòng Địa Chất. Cuộc nói chuyện không hẳn là nhiều thông tin nhưng anh tò mò về việc em học cùng lớp với em gái của Satoshi."

Oohinata biết về mối quan hệ giữa hắn và Ibara, và dù không thật sự tỏ tường nhưng cô bé cũng dư biết là ai đang "khổ" vì ai. Đó phải là từ em gái Satoshi nói ra.

"Anh nghĩ em gái của Satoshi là một đứa bất thường nhưng em thì không đúng không? Vả lại để một người có thể nói toàn bộ những cuộc phiêu lưu tình ái về anh chị mình cho người mới quen là quá kỳ lạ dù em có nói gì đi nữa. Đó là câu chuyện giữa những người bạn. Em cũng đã nói là hay ăn trưa với cô bé đó đúng không? Dù vậy em vẫn không xem em gái Satoshi là 'bạn'. Anh nhận ra điều đó từ cách xưng hô chỉ dừng lại ở 'bạn cùng lớp' của em."

Một chiếc xe tải lên đồi và hướng về chúng tôi. Đường cũng rộng lên nhưng tôi chạy trước để tránh dàn hàng. Mặt trời đã ở ngay trước mặt. Không phải lần đầu đi qua đây nhưng lần này tôi mới để ý rằng ngọn đồi hướng về phía Nam. Cảm thấy hụt hơi tôi bèn chậm lại để song hành với Oohinata một lần nữa. Xem như không có gì xảy ra.

"Từ một cuộc gặp gỡ định mệnh mà năm qua anh đã trải hết rắc rối này đến rắc rối khác. Thế là anh dành thời gian suy nghĩ và nhận ra một điều: hoàn cảnh luôn bắt anh phải giải quyết mọi thứ. Hồi đó Satoshi đã từng gán cho anh biệt danh 'thám tử' nhưng anh không thích thế. Nghe nó ngượng lắm, đặc biệt khi được nói từ cái miệng ưa đùa cợt như vậy. Hành động không muốn thừa nhận một 'danh phận' chỉ vì cảm nhận cá nhân chứ không hề quan tâm đến sự đúng đắn hay ý nghĩa của nó... chẳng phải là thứ em đang làm hay sao? Em không muốn dùng từ 'bạn' một cách hào phóng vì sợ nó sẽ mất giá trị. Vì chỉ mới vào trường chưa đầy hai tháng nên, dù đã nói chuyện về chủ đề tình cảm, đã ăn cơm chung thì em vẫn không dùng từ đó để nói về em gái Satoshi. Đúng là vậy phải không?"

Đáng lẽ tôi phải nhận ra từ trước việc Oohinata trân trọng cái từ đó như thế nào. Chính cô bé đã khẳng định khi được hỏi rằng thứ mình quý trọng nhất là cái gì, vào cái chiều mưa ấy. Một lần nữa chuyện đã trở nên phức tạp khiến tôi đã không suy diễn theo nghĩa đen lời cô bé.

Oohinata thôi mím môi để vuột ra một từ "em..." nhưng cũng chỉ có thế.

Tôi hiểu tại sao cô bé lại kìm mình như vậy. Vấn đề vẫn chưa kết thúc.

"Vậy phải là người thế nào mới được em coi là 'bạn'? Điều duy nhất chắc chắn là người đó không học tại Cao trung Kamiyama. Mà... điều đó cũng khó tránh. Trước khi tốt nghiệp sơ trung anh cũng kịp để lại ấn tượng tốt với nhiều đứa bạn, nhưng Satoshi rốt cuộc lại là người duy nhất chung trường."

Nói là vậy nhưng tôi lại không nghĩ ra cái tên nào khác ngoài hắn. Thực tại thật vô cảm. Là do từ đó trở nên ít gặp dẫn đến quên hay là tôi vốn là kẻ hời hợt như vậy?

Hương thơm của súp miso từ đâu chợt xộc đến. Tôi nhìn thấy một vũng nước nhỏ - kết quả từ một giàn quần áo được phơi bấy giờ đã khô gần hết dưới nắng vàng tươi của mùa xuân. Nơi đây vắng lặng thấy rõ. Dù đã liệu trước việc sẽ bị người dân nhìn thấy và phải trả lời mấy câu hỏi tại sao đến đây này kia, nhưng kết quả chúng tôi chẳng gặp ai. Thật kỳ quái khi nhìn đâu cũng thấy vết tích từ hành động con người nhưng chủ thể thì lại khuất dạng. Mà... dù sao nếu không vì vụ này chúng tôi đã chẳng có cơ hội để đi ngang qua một khu dân cư như thế, trong một ngày đi học nữa chứ.

"Tất cả những gì Chitanda nói với anh là về cuộc trò chuyện cùng em ngày hôm qua."

Cứ như độc thoại, tôi tiếp tục.

"Về Ibara đúng không? Việc tại sao lại rời khỏi CLB Manga và Chitanda đã đồng tình với quyết định đó, thậm chí còn khích lệ nữa. Anh không biết hai mặt của vấn đề nên chưa thể nói là đồng tình hay không đồng tình. Việc anh chắc chắn biết, là Ibara thực sự đã thả lỏng rất nhiều sau mọi chuyện và nếu chỉ xét tiêu chí này thì quyết định rời đi được xem là tốt nhất... Tóm lại thì giờ tan học hôm qua trông em rõ là đang chuẩn bị để làm sòng phẳng cái gì đó với Chitanda. Chẳng lẽ chỉ là chuyện của Ibara? Em bất đồng vì quyết định đồng tình vì không muốn Ibara rời khỏi CLB Manga hay sao?"

Dĩ nhiên là không. Oohinata đáp ngay:

"Không phải ạ."

"Nếu đó là một chủ đề mà không thể lên tiếng nếu chưa có sự chuẩn bị trước, thì anh khó mà tin được rằng em lại đưa một vấn đề khác ngang xương và đi đến kết luận vội vã như vậy. Câu chuyện của Ibara phải đóng vai trò tấm bình phong cho dự tính thật sự của em. Thế là anh lại lùi về quá khứ. Từng có lần em đột ngột hỏi Chitanda một câu. Đó là lúc tụi mình đến quán cà phê của anh họ em, rằng 'chị Chitan da mặt to lắm' và có biết một người có cái tên đó hay không. Chitanda đã đáp rằng đó là một học sinh năm nhất của Cao trung Kamiyama."

"Agawa. Sachi Agawa. Lớp 1-A."

"Anh chả biết. Em chỉ dùng cái tên đó phải xem Chitanda 'mặt lớn' cỡ nào thôi đúng không?"

"Anh phải biết Agawa-san là ai chứ."

"Chitanda đã nói anh hệt như vậy. Đó là người đã đọc diễn văn trong lễ khai giảng, nhưng chỉ có vậy thì không thể nói là mình 'biết' người đó."

"Ý em không phải vậy."

Dừng lại, tôi quay sang nhìn cô bé.

"Nếu đó là người mà riêng anh phải biết, thì nghĩa là cô bé ấy cũng tốt nghiệp từ sơ trung Kaburaya phải không?"

"Vâng ạ."

Không như Chitanda, tôi khó có thể nhớ tên hay mặt của các học sinh năm dưới mà mình không giao thiệp. Tuy nhiên Oohinata đã dập tắt suy nghĩ ấy.

"Đó là trưởng Ban Thể Mỹ. Anh không nhớ thật sao?"

"... Thế à."

Từ nửa cuối năm ba sơ trung tôi đã "thành công" trong cuộc bỏ phiếu và bị lôi vào Ban Thể Mỹ. Khi đó các thành viên là năm ba do còn kỳ thi tốt nghiêp trước mặt nên không ai dám đảm đương chức vụ trưởng ban và kết quả nó được đảm nhiệm bởi một học sinh năm hai... có thể là người đó. Nhưng cũng nhờ biết điều này tôi đã hiểu ra hơn.

"Ra vậy. Nếu thế thì anh có thể khẳng định hơn nữa. Điều em muốn xác nhận qua câu hỏi đó là: Chitanda 'lớn mặt' đến mức có thể nhận diện chính xác một học sinh từ sơ trung Kaburaya dù bản thân tôt nghiệp từ sơ trung Inji hay không? Khi câu trả lời là có được đưa ra anh nhớ là đã thấy sự sốc của em."

Oohinata có lẽ mong chờ nhiều hơn vào câu "Chị không biết" nên hẳn đã hoảng hốt khi kỳ vọng của mình bị đập tan. Cơ mà... "kỳ vọng" cũng không phải. Hy vọng thì đúng hơn. Dù biết rằng Chitanda giao thiệp với nhiều người nhưng cô bé đã hy vọng là không đến tận mức này.

"Satoshi đã dụng từ một cách không cẩn thận, khiến Chitanda trở thành một người biết-bất-kỳ-ai-trong-thành-phố-Kamiyama-này. Anh nói cái này để em hiểu: Chitanda không biết chút gì về cô bé Agawa đó ngoài việc là học sinh ưu tú được đọc diễn văn trong lễ khai giảng cả."

Tôi đã quen với cái tính ưa nói quá của hắn nên không xem nặng những lời như vậy. Oohinata thì khác, cô bé chỉ mới trò chuyện vài lần.

Khẽ lắc đầu, Oohinata lên tiếng:

"Đâu phải chỉ chuyện đó ạ? Mà em không nói về anh Fukube. Chẳng phải chị Chitanda cũng biết về một người bạn của anh đó sao? Đó là người đã cho chị ấy mượn cuốn kỷ yếu sơ trung Kaburaya. Chị ấy còn biết hồi đó trong một giờ tan trường anh Fukube đã trổ tài ca hét trong phòng phát thanh của trường còn gì."

"Nên em mới sợ rằng Chitanda có thể biết cả 'người bạn' ấy đúng không?"

Không có trả lời. Xem ra Oohinata vẫn chưa sẵn sàng kể hết mọi chuyện.

Đó là một tồn tại hết sức đặc biệt với cô bé. Đủ ảnh hưởng để khiến cô bé "đưa vào" lời nói của mình, nhưng lại thiếu minh bạch khi cô bé không muốn ai biết điều này. Kế đến là Chitanda. Nhỏ biết một số chuyện trong quá khứ của tôi và Satoshi, và bằng cái "máy nổ" ấy nhỏ hiện lên như một người phi phàm cái gì cũng biết.

"Lẽ ra anh phải nhận thấy việc em e dè Chitanda không lúc này thì lúc khác."

"Không lúc này thì lúc khác?"

"Em không nhớ à?"

Nói thế nhưng chính tôi còn chẳng nhớ thời điểm chính xác, dù vậy tôi vẫn tiêp tục:

"Đó là khi tụi mình đang bàn về việc Ibara có miệng lưỡi đanh thép thế nào nhưng lại chưa từng nặng lời với Chitanda. Em đã nói rằng phải chăng vì Chiatnda đã tìm ra và khai thác những yếu điểm của đối phương? Khi ấy chỉ nghĩ là trò đùa nên tụi anh đã không nghĩ nhiều. Bây giờ anh mới hiểu lý do em nghĩ vậy."

Nếu không phải yếu điểm của Ibara mà là của chính cô bé thì sao?

"Em chỉ cảnh giác khi có Chitanda xuất hiện. Nghĩ kỹ xem nào, thay vì là Chitanda chẳng lẽ em nên dè chừng anh hơn sao? Anh là đàn anh cùng trường sơ trung với em mà."

"Ồ, thế nên..."

Giọng cô bé từ từ nhỏ lại nhưng vẫn tiếp tục.

"Đó là lý do vì sao anh chắc rằng cậu ấy chỉ chuyển tới sơ trung Kaburaya vào năm ba."

"Đúng vậy, là học sinh Kaburaya mà tụi anh không hề biết thì người đó phải tồn tại chỉ từ khi tụi anh đã vào cao trung. Sự vô lo của em trước ba cựu học sinh của trường đã chứng minh điều đó. Em chỉ sợ Chitanda mà thôi."

Trước khi nhận ra tôi thấy mình đã thở dài. Thấy thế Oohinata chợt căng cứng. Tôi không còn thấy nét tự tin từng thường trực trên gương mặt của cô bé nữa.

"Để bắt đầu suy nghĩ theo hướng đó, anh đặt một giả thuyết dựa trên cuộc đối thoại giữa em và Chitanda giờ tan học ngày hôm qua. Chitanda nói về Ibara. Không hề có ẩn ý thâm sâu gì cả, chỉ là nói. Nhưng đó không phải cách em chọn nghe. Khi đu mình trên khung cửa anh đoán rằng em vẫn còn đắn đo liệu Chitanda biết được đến đâu và cách để biết duy nhất là hỏi một lần cho ra lẽ."

Nếu không thể tin vào ai đó, bạn có thể sẽ coi họ như một con quỷ. Như vậy nhiều khả năng Oohinata đã thực sự coi Chitanda là "Dạ Xoa".

"Trong cuộc trò chuyện với em Chitanda đã muốn khẳng định một điều rằng – với Ibara CLB Manga đã là một cái gì đó hết thuốc cứu, việc quyết định từ bỏ là một giải pháp tự bảo vệ mình nên đó là đúng đắn. Thế mà em lại đáp trả 'Dù là vậy nhưng có nên vứt bỏ họ không?' Đó là một từ rất nặng. Nhìn từ khách quan ai cũng sẽ nghĩ rằng chính CLB Manga đã từ bỏ Ibara, anh không hiểu nổi tại sao em lại dùng từ để mô tả sự việc theo chiều hướng ngược lại."

Dừng lại để hít một hơi.

"Nếu anh sai thì em cứ nói."

Tôi mào đầu một câu.

"Có phải em đã nghĩ rằng Chitanda muốn bảo em từ bỏ 'người bạn' ấy?"

Oohinata nhìn tôi yếu ớt.

"Làm sao anh có thể biết là chị ấy không có ý đó?"

Dù có nói vậy tôi thừa hiểu chính cô bé cũng không tin những lời vừa thoát ra khỏi thanh quản. Chẳng một ai nói lên lời nghi ngờ một cách yếu đuối đến thảm thương như vậy.

"... Nè. Chitanda nghĩ em muốn rời CLB vì lý do gì đoán thử xem."

Một sự bối rối hiện lên khuôn mặt của Oohinata. Cô bé không trả lời.

"Là vì Chitanda đã chạm vào điện thoại của em và không xin phép, khiến em nổi giận và muốn bỏ."

"Cái gì?"

"Em có tin nổi không? Một nữ sinh đã năm hai cao trung suýt khóc trước mặt anh mà kể rằng mình thực sự nghĩ như thế. Đó là người định sẽ gặp em sau khi tất cả đều về đích để xin lỗi, vì hôm qua đã lỡ chạm vào chiếc điện thoại cơ đấy."

Đôi mắt nở to, còn miệng thì trông đã muốn cười tới nơi. Tuy vậy thứ duy nhất bật ra khỏi cổ họng và một tiếng như nấc. Oohinata cúi đầu, bờ vai cô bé run lên giấu một cái cười thầm... hay ít nhất đó là điều tôi muốn tin.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top