Chapter 2
Kurapika là một con nhện hoàn hảo; cô ấy đã ở bên chúng tôi vài tháng. Cô ấy đã đi cùng với tôi. Sau đó chúng tôi đã trở nên gần gũi hơn với nhau. Bây giờ chúng tôi chia sẻ cùng một giường.
Một đêm, tôi không ngủ được vì vậy tôi ngồi dậy trên giường và nhìn vào thứ vẻ đẹp đang ngủ bên cạnh tôi ...
Nghĩ đến việc em và tôi đã từng là ai?
Ai có thể biết được điều này thật sự đã xảy ra
Tôi chạm vào mái tóc vàng của em ...
Hãy tưởng tượng chúng ta ở cùng nhau như thế này lần cuối cùng
Sẽ không ai nghĩ đến điều đó cả.
Khi họ nhìn vào quá khứ của chúng ta
Những ngón tay tôi chạm gương mặt của em một cách nhẹ nhàng ....
Trước kia thứ tôi chạm vào chỉ là tay của em...
Nhưng chỉ để ngăn chặn nắm đấm của em mà thôi...
Dường như... Ngay bây giờ đã rõ ràng rồi
Nhìn xem chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian
Những ngón tay tôi chạm vào đôi môi ngọt ngào của cô ấy ....
Vì vậy, nơi phát ra âm thanh tình yêu của anh và em
Và đừng ghét tôi nữa
Cô ấy bắt đầu mở mắt ra từ từ ...
Kể cả một người đàn ông mù cũng có thể nhìn thấy
Tình yêu của chúng ta đã kết thúc chiến tranh ...
Cô ấy nở một nụ cười buồn với tôi "Không ngủ được ư?" cô ấy nói trong khi ngáp, tôi nhìn cô ấy với một cái cau mày, cô ấy mỉm cười ngọt ngào và ngồi dậy "Lại đây ..." Cô nắm lấy tay tôi và kéo tôi vào với cô ấy. Chúng tôi hôn nhau trong vài phút, và rồi cô ấy nằm lên người tôi và bắt đầu xoa lưng tôi. Cô ấy cúi xuống gần hơn, tôi cảm thấy hơi thở ngọt ngào của cô ấy trên má tôi khi cô ấy bắt đầu hát một bài hát ru bằng chất giọng mềm mại, sau đó cô ấy hôn lên má tôi và thì thầm "Em yêu anh ..." Tôi cảm thấy đau trong ngực nhưng tôi bỏ qua nó và để cho giấc ngủ áp đảo tôi.
Nhiều ngày sau, Kurapika làm tôi ngạc nhiên khi cô ấy hỏi tôi để gặp bạn bè của mình. Tôi đã phải đồng ý với một điều kiện, tôi đi với cô ấy để ngăn chặn bất cứ điều gì không hay xảy ra. Cô ấy gọi cho Gon và đề nghị gặp họ ở công viên.
Khi chúng tôi đến, chúng tôi thấy rằng họ đã chờ chúng tôi. Và khi chúng tôi đi dạo về phía họ, một tư tưởng độc ác hiện ra trong tâm trí tôi. Tôi vòng tay quanh eo Kurapika và kéo cô ấy lại gần tôi hơn. Tôi mỉm cười khi thấy miệng Gon há hốc trong khi đứa trẻ Zaoldeyck kia nhìn tôi với sự ghê tởm, nhưng vui nhất là anh chàng Leorio. Anh ta rõ ràng quan tâm đến cô ấy. Mắt anh ta như thể rơi ra ngoài. Nhưng gương mặt tối đen của anh ta đã biến mất khi Kurapica vẫy tay chào họ và chạy lại.
"Này các chàng trai ..." cô ôm Gon và Killua và đặt một nụ hôn lên má của họ. Rồi cô ấy nhìn tôi như thể xin phép làm như vậy với Leorio. Tôi mỉm cười với cô ấy và gật đầu, thường tôi không muốn chia sẻ Kurapika với người khác nhưng tôi muốn anh ta biết rằng tôi đã thắng và tôi có được tất cả những nụ hôn của cô ấy dành cho tôi. Cô ấy ôm lấy anh ta và đặt một nụ hôn nhẹ trên má anh ta. Anh ta rùng mình. Nhưng Kurapika đã không nhận ra vì cô ấy đã nói thêm ngay sau đó "Các cậu thế nào, tôi đã nhớ các cậu rất nhiều ... nhưng các cậu biết đấy... công việc của tôi bận rộn quá ..." Chúng tôi bắt đầu di chuyển, tôi siết tay quanh eo cô ấy mọi lúc. Killua vẫn nhìn tôi đầy nghi ngờ nhưng tôi không quan tâm ... cuối cùng, cậu ta nói ...
"Kurapika, cậu đang làm gì với HẮN TA?" cậu bé hỏi, Cô ấy nhìn cậu ta với vẻ ngạc nhiên "Ý cậu là gì Killua, chúng tôi ở cùng nhau ..."
"Ở cùng nhau?" Leorio nói lớn và trước khi bất cứ ai trong số họ có thể nói thêm nữa, tôi đã nói.
"Đêm đó ở thành phố York shin ... Thật không may, Kurapika mất trí nhớ ... Vì vậy tôi đã phải nhắc nhở cô ấy rằng cô ấy là một phần của Ryodan ... nhưng thật lạ lùng, cô ấy lại nhớ các cậu!" Tôi nói, mỉm cười với họ. Họ đã bị sốc, tôi nhận thấy Leorio nắm chặt nắm đấm tay mình.
"Thằng chó ..."
"Leorio!" Kurapika cướp lời anh ta "Kiềm chế bản thân hoặc tôi sẽ đi đấy!" Leorio dừng lại nhưng anh ta có một cái nhìn chết chóc đối với tôi khi tôi nở một nụ cười quyến rũ. Từ đầu đến cuối Gon chỉ im lặng nhưng bây giờ cậu ta đã nói
"Kurapika, cậu không nhớ về bộ tộc của cậu, gia đình cậu, bạn của cậu!" Cậu ấy nói với đôi mắt như thể đang khóc. Bây giờ, tôi sợ rằng Kurapika sẽ nhớ nhưng cô ấy mỉm cười và lau nước mắt của mình "Gon, gia đình của tôi đã bị giết bởi một ngọn núi lửa và tôi là một đứa trẻ mồ côi kể từ đó, khi tôi 12 Kuroro đã chăm sóc tôi và cả bạn bè của tôi, bên cạnh Genei Ryodan, các cậu cũng là bạn của tôi ... "
Bạn bè cô nhìn nhau và lắc đầu. Trong khi Killua cố nở nụ cười giả tạo "Được rồi ... Kurapika ... miễn là cậu hạnh phúc, chúng tôi cũng rất hạnh phúc ..." Kurapika cho cậu ta một nụ cười thật lớn ( tôi cảm nhận thấy một thứ gì đó khác tràn ngập cả cơ thể tôi)
"Cảm ơn Killua ..." Cô ấy nhìn sang hai người kia "Có phải các cậu đang đói không? Hôm nay tôi đã rất vui mừng vì thế mà quên mất chuyện ăn ..." Cô ấy cười toe toét. Gon bắt đầu vui vẻ trở lại "Yeah ... chúng tôi cũng vậy ... Đi mua một số đồ ăn và một vài đồ uống thì thế nào nhỉ?" Cậu ta nói. Chúng tôi đều gật đầu và đi về phía nhà hàng gần nhất.
Cả ba đi mua thức ăn trong khi tôi quyết định đợi cùng Kurapika bên ngoài nhà hàng. Đột nhiên, một ý nghĩ độc ác khác hiện ra trong tâm trí của tôi và tôi quyết định làm điều đó ngay khi họ xuất hiện.
"Cậu đã thấy rồi đấy, thằng chó đẻ đó, giết chết gia tộc của cô ấy và bây giờ hắn ta còn làm cho cô ấy cảm thấy rất biết ơn về điều đó ... thật khốn nạn, ngu ngốc, thằng chó ..." Leorio đã hét lên, "NGỪNG LẠI LEORIO!" Killua hét lên, sau đó cậu ấy nói bằng giọng thấp hơn "Đầu tiên ... Anh đang hét vào giữa một nhà hàng, thứ hai ... cô ấy hạnh phúc với hắn ta ... không muốn thấy cô ấy hạnh phúc ư?", Gon nhìn Leorio và gật đầu . Leorio giữ im lặng trong một lúc, sau đó anh nói với giọng thấp "Tôi muốn thấy cô ấy hạnh phúc ... nhưng ... không phải với tên khốn đó!"
"Nếu đó là điều làm cho cô ấy hạnh phúc thì chúng ta nên bỏ qua nó ..." Gon và Leorio gật đầu khi họ đi ra khỏi nhà hàng nhỏ.
Ngay khi Kuroro cảm thấy khí của họ tiến về phía mình và Kurapika, anh thì thầm với Kurapika "Anh mệt ... Anh cần một năng lượng-nụ hôn ..." anh nói với một nụ cười vô tội đang hiện hữu trên môi anh. Kurapika nhìn anh ta với đôi mắt hờn giận, nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt chó con của anh ta, cô thở dài và nói "Được rồi ... nhưng làm nhanh thôi! Em không nghĩ các chàng trai sẽ thích nó ..." anh gật đầu và ôm lấy cô. Nụ hôn rất đam mê và Kurapica như đắm chìm trong đó, nhưng cô đã dừng lại khi cô nghe tiếng thét của Leorio "KURAPIKA!" Cô đã cố gắng để thoát khỏi nụ hôn nhưng Kuroro đã giữ chặt khuôn mặt của cô giữa hai bàn tay và tiếp tục hôn cô cho đến khi anh ta cảm thấy phổi của mình sẽ nổ tung, và sau đó anh mới thả cô ra. Cô thở hổn hển và khi cô kiểm soát được hơi thở của mình, cô đưa cho anh một ánh nhìn giận dữ: "Cái gì thế?" cô ấy nói. Anh biết cô chỉ đang diễn thôi bởi vì cô ấy thích nó, anh đã cười một cách trẻ con "Anh có thể sống cho đến đêm nhưng anh sẽ cần một năng lượng khác- nụ hôn ..." sau đó anh ấy nhìn vào ba thợ săn đang bị sốc "Ooops ... nhìn ai ở đây này!" anh nói và chỉ vào những người bạn của cô. Cô đẩy anh - không quá khó và quay về phía bạn bè mình.
"Ah, xin lỗi các chàng trai ... .tôi không thể kiểm soát được bản thân ..." cô ấy nói ngượng ngùng. Kuroro nghiêng người về phía trước và hôn lên cổ cô "Cô ấy trông thật xinh đẹp khi cô ấy nhút nhát ..."
Cô huých vào khuỷu tay anh ta trong khi Killua nói với vẻ ghê tởm "Oi, thân mật quá đi!" Kuroro mỉm cười khi nhìn thấy sắc mặt của Leorio biến thành màu xanh lá cây trong khi hàm của Gon thì gần chạm đất. Không khí căng thẳng vẫn còn cho đến khi họ bắt đầu ăn (họ không thực sự ngon miệng, ngoại trừ Gon không hiểu chuyện gì đang xảy ra). Gon bắt đầu một cuộc chiến đồ ăn với Killua và ngay sau đó họ trở lại bình thường.
Kuroro nghĩ rằng anh đã chiến thắng khi anh bắt người sử dụng xích và xóa ký ức của cô. Nhưng bây giờ, mặc dù cô đang ngủ trong vòng tay anh, anh không thể nói rằng anh đã thắng. Không có gì vui vẻ cả khi bạn đánh một cô gái bị mất trí nhớ ... thật mưu mẹo. Nhưng làm thế nào mà anh mới có thể chiếm được trái tim cô nếu như cô biết rằng anh đã giết chết gia đình cô? Bây giờ, đây là một thách thức với anh nhưng có thể anh vẫn có cơ hội.
Sau vài tuần, Kuroro quyết định làm một việc. Một hôm Ryodan đang nghỉ ngơi. Tất cả họ đang ngồi mà không có gì làm cả. Kurapika ngồi bên cạnh Kuroro đọc một quyển sách, cô thỉnh thoảng nhìn lên và nở một nụ cười với Kuroro hoặc ngắm nhìn khắp nơi. Sau một hồi im lặng Kuroro nói "Kurapika!" cô gái tóc vàng nhìn anh
"Nhiệm vụ cuối cùng, em sẽ đi với Shalnark ... Vì vậy, anh cần em phải nhớ và biết chính xác chuyện gì đã xảy ra ..." anh nói bình tĩnh.
"Nhưng anh đã nói với em tất cả mọi thứ ..." cô nói.
"Được rồi ... Anh cần chắc chắn về một vài điều ...", anh nói
"Chắc chắn ..." cô ấy cười ngọt ngào với anh. Anh lại cảm thấy đau trong ngực mình và anh muốn ngăn Pakunoda nhưng bây giờ không thể quay lại được nữa. Vì vậy, anh ra hiệu cho Pakunoda, người biết phải làm gì vì anh đã thông báo trước đó với cô. Pakunoda tiếp cận cô gái tóc vàng với một cái nhìn thương tiếc. Cô đã biết đến cô gái tóc vàng trong vài tháng họ ở bên nhau nhưng Danchou đã ra lệnh và cô phải tuân theo. Giống như lần đầu tiên, Kuroro thì thầm "đừng di chuyển!"
Không giống như lần đầu tiên, lần này Kurapika đã không ngã xuống. Vì thế mà, Kuroro đã nhìn thấy nỗi đau và cú sốc trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô ấy khi ký ức của cô đổ xô vào tâm trí cô. Khi mọi việc đã kết thúc, cô nhìn anh với đôi mắt đỏ thắm. Toàn bộ căn phòng trở nên căng thẳng vì những con nhện ai nấy đều mong đợi cô sẽ tấn công họ bất cứ lúc nào. Nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm Kuroro rồi cô đi về phía góc phòng và ngồi đó. Kuroro đủ thông minh để lại cô ấy một mình trong giây lát, nhưng anh ta đã nghĩ về điều đó. Cô ấy yêu anh và anh cũng yêu cô, cô ấy sẽ không tấn công bất cứ ai trong số họ nhưng cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Tối nay anh phải ngủ một mình ....
Sau một giờ, Kurapika đột nhiên đứng dậy và bước ra khỏi phòng mà không nói một lời nào và đi lên lầu.
Cô bước vào phòng và đi về phía giường. Dưới gối cô giữ một cái kéo nhỏ nhưng sắc bén. Cô nhìn chằm chằm vào nó trong vài phút rồi bước vào phòng tắm và khóa cửa lại. Cô nhìn chằm chằm vào gương và nhận thấy mắt cô vẫn đỏ. Cô thở dài và nhắm mắt lại trong giây lát, và khi mở mắt ra, chúng đã có màu xanh. Cô hít một hơi thật sâu và hướng cây kéo vào ngực cô "Xin lỗi ...cha, mẹ ..." cô thì thầm nhẹ nhàng, hòa trộn vào không gian.
Kuroro đứng dậy ngay lập tức khi anh cảm thấy Nen của Kurapika đang mờ đi. Anh ta chạy ra khỏi phòng và trong một giây, anh đang đứng trước cửa phòng tắm. Anh gõ cửa một lần, hai lần nhưng không có câu trả lời. Anh mở cánh cửa và kinh ngạc khi thấy người anh yêu nằm trên sàn nhà, quần áo nhuộm trong màu máu đỏ.
"Kurapika!" anh vội chạy về phía cô.
"Anh nên giết ... .tôi ... cùng với ... bộ tộc... tôi ..." cô bắt đầu thở gấp. Anh rút cây kéo ra khỏi ngực cô và ôm lấy cô.
"Tôi không muốn điều này xảy ra. Tôi chỉ muốn em yêu tôi bằng trái tim em ..." Anh nói, giọng tan nát và nước mắt chảy dài trên má.
"Tốt rồi ... Anh ... Đã thắng ... ..Lucifer ... " cô lại thở gấp thêm một lần nữa trước khi máu từ miệng cô ấy chảy xuống và đôi mắt màu xanh của cô đóng lại... một lần và mãi mãi.
-The end-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top