fifth/ii

"thật kỳ lạ!" donghyun nói thêm, "người ta vẫn nói rằng trong ba năm đầu tiên của cuộc đời không ai có thể nhớ được điều gì đã từng xảy ra, vậy mà hình ảnh bố tôi đứng ở đầu con phố nơi chúng tôi từng sinh còn đọng lại mãi trong tôi. nói đúng hơn, tôi nghĩ rằng đó là bố tôi. ông vụng về đưa tay vẫy, như để chào tạm biệt, rồi ông ngồi vào một chiếc xe và đi mất."

"có thể đó chỉ là một giấc mơ của cậu?" yunseong nói.

"cũng có thể, dù sao thì tôi cũng chẳng bao giờ biết được ông đã đi đâu."

"và cậu chưa bao giờ gặp lại ông?"

"chưa bao giờ, mỗi năm tôi đều hy vọng mình sẽ gặp bố. kỳ nghỉ noel bao giờ cũng là một chuỗi thời gian lạ lùng. đa số các nam sinh trong trường đều về nghỉ cùng gia đình, còn tôi, cho đến năm mười ba tôi vẫn thường cầu xin Chúa để bố mẹ đến thăm tôi."

"sau đó thì sao?"

"tôi cầu xin điều ngược lại, mong sao họ đừng tới lôi tôi ra khỏi nơi mà cuối cùng thì tôi cũng đã coi như là nhà. tôi biết, điều đó quả thật khó hiểu. khi còn nhỏ, tôi đau khổ vì không bao giờ được ở lâu tại nơi đâu, khi còn sống với bố mẹ, không bao giờ tôi ở dưới mái nhà quá một tháng."

"tại sao gia đình cậu lại phải liên tục chuyển chỗ ở?"

"tôi không biết, bà tôi không bao giờ muốn nói cho tôi vì sao. mà cũng chẳng ai khác nói cho tôi biết điều đó .

"thế cậu đã làm gì vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi?"

"người bảo trợ của tôi, tôi vẫn thường gọi bà tôi như thế, đã lái một chiếc xe tuyệt đẹp tới đón tôi tại trường nội trú. thật ngốc, nhưng nếu anh biết được tôi đã tự hào như thế nào trước những người bạn cùng trường. không phải chỉ vì đó là một chiếc xe bencley tuyệt vời, mà đúng hơi vì bà đã đích thân lái xe tới. chúng tôi đã chạy xe khắp luân-đôn, và mặc cho tôi ra sức năn nỉ, bà vẫn không chịu ngừng xe lại. tôi đành phải hài lòng ngắm nhìn những bức tường nhà thờ cổ kính, những mặt tiền quán rượu và những con phố nhộn nhịp dành riêng cho người đi bộ, tất cả những gì trôi qua ngoài cửa kính, nhất là những nẻo đường dọc bờ sông tamise.

và kể từ ấy, donghyun luôn như có lời hẹn ước với dòng sông ở đâu đó. trong mỗi chuyến du lịch, cậu luôn tìm được cách để thoát ra khỏi mọi ràng buộc và đến dạo bộ bên một dòng nước, ngước nhìn những nhịp cầu cao nối liền hai bờ của một thành phố. không một bến sông nào còn giữ nổi vẻ bí ẩn đối với cậu. vừa đi dạo dọc con sông vltara ở praha, dòng danube ở budapest, sông arno ở florence, con sông seine ở paris hay dòng sông hoàng phố ở thượng hải, con sông nổi tiếng chứa đựng nhiều bí ẩn nhất, cậu vừa tìm hiểu về lịch sử và con người của thành phố đó. yunseong kể cho cậu nghe về bờ sông charles, về bến cảng cũ ở boston mà anh rất thích thả bộ lang thang. anh hứa sẽ đưa cậu đi thăm những con đường rải đá nơi phố chợ không có mái che.

"thế hôm ấy hai người đã đi đâu" yunseong hỏi tiếp.

"về nông thôn! tôi vô cùng giận dữ, tôi vừa trở về từ một vùng quê khác! chúng tôi ngủ trọ trong một phòng khách sạn mà cho tới bây giờ tôi vẫn còn có thể tả cho anh nghe từng chi tiết. tôi vẫn còn nhớ miếng vải bọc tường, cánh cửa tủ kêu cót két, mùi gỗ toả ra từ chiếc tủ giường nơi tôi gục đầu thiếp đi sau khi mệt mỏi chống đối cơn buồn ngủ. tôi muốn nghe tiếng bà thở đều đặn bên cạnh tôi, cảm nhận được bà ngay bên cạnh tôi. ngày hôm sau, trước khi đưa tôi quay lại trường nội trú, bà đã đưa tôi tới xem trang viên của bà."

"trang viên có đẹp không?"

"nếu xét theo hiện trạng khi đó thì không thể gọi là đẹp được."

"vậy tại sao bà lại phải đưa cậu đi từng ấy quãng đường để chỉ nó cho cậu xem?"

"bà tôi là một người kỳ lạ. bà đã đưa tôi đến tận đó bắt tôi cam kết một vài chuyện. chúng tôi ngồi trong xe, dừng trước cánh cổng sắt khép kín, bà nói với tôi rằng, đến tuổi mười sáu, con người ta đã đủ trưởng thành để có thể giữ lời hứa."

"thế cậu đã hứa gì?"

"tôi có làm anh buồn chán vì những câu chuyện của tôi không?" donghyun hỏi 

họ ngồi xuống một chiếc ghế đá. chiếc đèn trên cột phía sau lưng họ rọi ánh sáng xuống màn đêm bắt đầu buông. yunseong đề nghị cậu kể tiếp.

có tất cả ba lời hứa. tôi phải thề với bà rằng ngay sau khi bà qua đời, tôi sẽ rao bán trang viên đó và tôi sẽ không bao giờ bước chân vào bên trong.

"vì sao?"

"hãy nghe nốt hai lời hứa còn lại. bà là một người rất quả quyết trong thương lượng. bà muốn tôi muốn tôi đi theo con đường khoa học, muốn tôi trở thành một nhà hoá học. có lẽ bà nghĩ tôi có thể trở thành một alfred nobel thứ hai!"

"tôi có cảm giác về điểm này cậu đã không giữ lời."

"còn chưa thấm vào đâu so với điều ràng buộc cuối cùng. tôi đã phải hứa sẽ không bao giờ được đến gần hoặc tiếp cận bất cứ điều gì có liên quan tới thế giới hội hoạ."

"đúng vậy!" yunseong nói với vẻ băn khoăn. "nhưng tại sao? cậu được gì để đổi lại những lời hứa ấy."

"bà để lại cho tôi toàn bộ gia tài, và hãy tin tôi, gia tài của bà khá đồ sộ. ngay sau khi sau khi tôi hứa, chúng tôi liền quay xe."

"ngày hôm đó cậu cũng không được bước chân vào trang viên ư?"

"thậm chí chúng tôi còn không bước xuống khỏi xe."

"thế cậu đã bán trang viên đó chưa?"

"bà tôi qua đời năm tôi hai mươi hai tuổi, khi đó bản thân tôi đang ngồi héo hắt trên giảng đường đại học chuyên ngành năm hoá thứ ba. tôi đã tự bỏ ngành tự nhiên ngay ngày hôm ấy. Chẳng hề có một buổi lề nào cho đám tang, trong tất cả những điều khoản kỳ quặc của bản di chúc, bà đã ghi chú thêm một điều: công chứng viên thừa hành di chúc không có quyền được cho tôi biết nơi bà yên nghỉ."

thế rồi donghyun, sau khi tự hứa với mình rằng cả đời sẽ không bao giờ đụng tới một ống nghiệm nào nữa, đã chuyển tới sống ở luân đôn để theo học khoá lịch sử nghệ thuật ở bảo tàng quốc gia. sau đó cậu sang florence một năm và cùng lúc kết thúc khoá học của mình tại trường nghệ thuật paris.

"tôi cũng học ở đó!" yunseong hào hứng: "có lẽ chúng ta đã cùng ở trường trong một thời gian chăng?"

"không thể nào!" donghyun bĩu môi đáp. "tôi rất tiếc nếu anh không nhận ra điều này, chúng ta chắc chắn phải học cách nhau vài khoá!"

yunseong ngồi thẳng người lên, vẻ lúng túng.

"tôi muốn nói là tôi cũng từng tổ chức vài hội thảo tại đó!"

"anh còn cố biện minh nữa à?" cậu vừa nói vừa không giấu được nụ cười.

thời gian trôi qua mà cả hai người đều không nhận ra. ánh mắt họ nhìn nhau hoà điệu.

"anh cũng có cảm giác đã từng thấy phải không?"

"phải, tôi thường xuyên cảm thấy vậy, song điều đó chẳng có gì lạ cả, hôm qua chúng ta cũng đi dạo ở đây."

"tôi không nói về điều này!" donghyun nói.

"thú thật, tôi không muốn thể hiện là một người vô duyên, song tôi vẫn tự hỏi không biết chúng ta đã bao giờ gặp nhau chưa, trước cả lần đầu tiên tôi gặp cậu trong quán cà phê?"

"tôi cùng không biết đường đời của chúng ta có từng giao nhau không." cậu nhìn anh không chớp mắt. "song đôi lúc tôi cảm thấy như đã biết anh từ trước đó."

cậu đứng lên và họ rời khỏi bờ sông, sóng bước trên những nẻo đường ngoại ô thành phố. tiếng kim đồng hồ vang to, rành rọt nhịp nhàng trong màn đêm yên tĩnh, như muốn giữ lại mãi khoảnh khắc kỳ diệu này, khi họ đứng trên hè đường lát đá, trong một cõi vô hình mà không một ai khác ngoài hai người cảm nhận được. giữa hai con người đi sát cạnh nhau như hiện lên một thế giới khác, lặng lẽ, vô hình trôi theo nhịp bước của họ. một chiếc ta-xi màu đen đi cùng chiều với họ. yunseong nhìn donghyun, một nụ cười buồn bã nở trên môi. anhđưa tay lên và chiếc xe dừng lại bên lề đường. anh mở cửa xe. khi donghyun bước lên xe, cậu quay lại và nhẹ nhàng nói với anh rằng cậu đã có một buổi tối thật thú vị.

"tôi cũng vậy!" yunseong nói, mắt nhìn xuống mũi giày dưới chân.

"khi nào anh quay về boston?"

"ngày mai peter sẽ đi về.... tôi còn chưa biết."

cậu bước nhẹ về phía anh.

"nếu vậy, hẹn sớm gặp lại anh!"

cậu đặt lên má anh một nụ hôn.

đó là lần đầu tiên da họ chạm vào nhau và cũng là lần đầu tiên điều kỳ lạ đã xảy ra.

thoạt tiên yunseong cảm thấy đầu óc quay cuồng, mặt đất sụp dưới chân anh. anhnhắm mắt, tưởng như phía trước có hàng nghìn ngôi sao chợt ùa tới. một cơn chóng mặt kỳ lạ cuốn phăng anh tới một nơi lạ lẫm. các van tim của anh mở căng ra cho máu tràn đầy trong các huyết quản ào ạt dồn về. hai thái dương anh ong ong. dần dần, khung cảnh con phố xung quanh anh bắt đầu biến đổi. trên bầu trời, cácđám mây cuồn cuộn trôi về phía tây, để lộ ra vầng trăng tròn vạnh sáng loà. các vỉa hè tràn phủ bởi một làn sương là là, dưới bóng thuỷ tinh của chiếc cột đèn cổ kính, vụt hiện ánh nến thay cho cho ánh điện. nhựa đường tiêu tan dần dưới lòng phố, để lộ mặt gỗ lát đường trong tiếng ầm vang như sóng biển ràn rạt trút trên một bãi sỏi. lớp trát trên tường các ngôi nhà dần dần rụng xuống từng chỗ một, để lộ những mặt gạch trần trụi hoặc những lớp vôi sần sùi. từ phía bên phải của yunseong, cách cửa sắt dẫn vào một ngõ cụt chợt hiện lên, kêu rin rít trên những tấm bản lề đã gỉ sét.

từ sau lưng, anh nghe thấy tiếng vó ngựa đang phi nước kiệu về phía mình. anh rất muốn quay đầu lại nhưng chẳng một cơ bắp nào chịu tuân theo sự điều khiển của anh. một giọng nói mà anh không thể nhận ra đang thì thầm vào tai mình "nhanh, nhanh, nhanh lên, tôi xin anh". hai màng nhĩ yunseong như muốn nố tung. con vật đã tiến đến rất gần, anh không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được tiếng thở của nó, làn hơi phì phò từ mũi phả lên vai anh. cảm giác chóng mặt vẫn tăng lên, hai lá phổi căng tức và tim anh như bị bóp nghẹt.

anh gắng hết sức lấy lại hơi thở. anh nghe thấy tiếng gọi của donghyun từ xa xăm vọng lại; tất cả trở nên bất động. rồi, chầm chậm, các đám mây dần dần che khuất mặt trăng, lớp nhựa đường lại tràn lên mặt lát gỗ, những mảng tường lộn xộn được thay thế bằng loạt tường phẳng phiu. yunseong mở choàng mắt. trên cột điện, bóng đèn lại xuất hiện thay vào chỗ ngọn nến lập loè, và tiếng động cơ của tiếng ta-xi kêu ro ro thay thế cho tiếng thở phò phò của con ngựa trong khi anh vẫn còn choáng váng.

"yunseong, anh vẫn khoẻ chứ?" giọng của donghyun hỏi tới lần thứ ba.

"ổn cả, tôi nghĩ vậy." anh nói và lấy lại bình tĩnh. "tôi chỉ hơi chóng mặt một chút."

"anh lên xe với tôi, tôi sẽ đưa anh về."

"cảm ơn cậu. nhưng khách sạn của tôi nằm ngay gần đây, đi bộ sẽ khiến tôi thoải mái hơn và không khí tối nay cũng thật dễ chịu."

"anh bắt đầu tươi tỉnh lại rồi đấy!" donghyun dịu giọng nói.

"vâng, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, chắc chắn đó chỉ là một cơn váng vất, chẳng có gì đáng ngại cả. cậu về đi, đã muộn rồi đấy!"

donghyun ngập ngừng đôi chút trước khi chịu vào trong xe. cậu đóng cửa lại và yunseong nhìn theo chiếc xe đi xa dần. qua lớp kính phía sau xe, donghyun cũng nhìn anh. khuôn mặt của cậu biến mất trong ánh đèn nhấp nháy của chiếc ta-xi vừa rẽ ở cuối đường, yunseong bắt đầu bước đi.

anh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nhưng có điều gì đó vẫn khiến anh bị xáo trộn. khung cảnh hiện ra trong cơn choáng không hoàn toàn xa lạ đối với anh. có điều gì đã trỗi lên từ tiềm thức khiến anh gần như chắc chắn về nó. một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi, anh dừng lại, ngước nhìn và ngẩng mặt đón những hạt mưa. lần này, dưới làn mi trầm tư anh như sống lại thời khắc donghyun bước chân vào quán rượu, giây phút tuyệt vời khi cậu bỏ chiếc áo ngoài, và nụ cười lúc cậu nhận ra anh đang ngồi bên quầy bar. vào chính giây phút đó, anh muốn vặn ngược kim đồng hồ. anh mở mắt ra và đút tay vào sâu trong túi, tiếp tục bước đi. anh cảm thấy đôi vai bỗng nặng trĩu.

trong sảnh khách sạn dorchester, anh vẫy tay chào người gác cửa và đi về phía thang máy. đến chân cầu thang, anh đổi ý và quyết định đi bộ lên tầng. khi vào phòng, anh nhìn thấy một chiếc phong bì nằm dưới khe cửa, rất có thể đó là giấy biên nhận bức thư anh đã gửi qua fax cho anna. anh nhặt nó lên và để lên mặt bàn viết. rồi anh thả chiếc áo vét sũng nước xuống chân giá treo quần áo và bước vào buồng tắm. trên tấm gương hiện lên nét mặt nhợt nhạt của anh. anh với một chiếc khăn và bắt đầu lau tóc. quay trở lại giường, anh đặt tay lên điện thoại và quay số về nhà mình ở boston. một lần nữa hộp thư thoại lại ghi lời nhắn của anh. yunseong đề nghị anna hãy gọi ngay cho anh, nỗi lo lắng của anh bắt đầu gợn lên vì không có tin tức gì của cô. một vài giây sau, chuông điện thoại reo vang, yuseong vội vàng chạy lại nhấc máy.

"em đi đâu thế, anna?" anh nói ngay lập tức. "anh đã gọi em cả chục lần, thực sự anh đã bắt đầu thấy lo rồi đây."

một vài giây yên lặng trôi qua, rồi tiếng donghyun trả lời.

"chính tôi mới lo lắng, tôi chỉ muốn biết chắc là anh đã về rồi thôi."

"cậu thật tốt! tôi đã về cùng với cơn mưa."

"tôi cũng thấy trời mưa và nghĩ đến anh chẳng có ô lẫn áo mưa."

"cậu đã nghĩ tới điều đó ư?"

"phải!"

"tôi không biết phải nói thế nào, song điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu, thật sự rất dễ chịu!"

donghyun ngừng lại một lúc.

"yunseong, buổi tối hôm nay của chúng ta, tôi muốn nói với anh một điều quan trọng."

anh ngồi thẳng người dậy trên giường, hơi áp chiếc điện thoại sát vào tai hơn một chút và cố nén hơi thở:

"tôi cũng vậy!" anh nói.

"tôi biết anh đã cố kiềm chế để không nói với tôi, đừng nói điều gì cả. điều đó rất chính đáng trong hoàn cảnh của anh, và tôi thông cảm với sự thận trọng đó, thậm chí tôi còn ngưỡng mộ nữa. cũng phải thừa nhận rằng tôi đã chẳng làm gì để khiến cho tình thế của anh khá hơn, đúng hơn cả là theo tôi thì chúng ta đã quá vòng vo vấn đề này ngay từ lần nói chuyện đầu tiên tại phòng tranh. khi nghe anh nói chuyện tối nay, tôi đã tin chắc một điều và tôi nghĩ vladimir cũng sẽ đồng tình với nhận định của tôi. thậm chí tôi còn dám chắc rằng ông ấy cũng sẽ tin cậy anh, dù sao thì bản thân tôi cũng đã quyết định đặt lòng tin nơi anh. có lẽ anh đã nhận được một chiếc phong bì, tôi đã gửi nó tại quầy tiếp tân sau khi chia tay anh. trong phong bì có vẽ đường đi. anhhãy thuê một chiếc xe và tới gặp tôi trong ngày mai. tôi có một thứ rất quan trọng muốn cho anh xem, một thứ chắc anh sẽ rất muốn được nhìn tận mắt. tôi sẽ chờ anh vào buổi trưa, hãy đến đúng hẹn. chào yunseong, hẹn anh ngày mai."

cậu gác máy mà không để cho anh kịp có thời gian trả lời. yunseong bước lại gần chiếc bàn nhỏ, cầm phong bì lên và mở tấm bản đồ ra. anh gọi điện cho quầy tiếp tân đặt một chiếc xe cho ngày mai, đồng thời hỏi luôn xem có một lá thư nào gửi qua cho fax cho anh không. người gác cổng trả lời có một cô gái tên anna valton đã tìm cách gọi điện cho anh vào buổi chiều, cô chỉ nhắn lại rằng hãy nói cho anh biết cô đã gọi điện tìm anh. yunseong nhún vai và gác máy.

giấc ngủ đã cuốn anh đi ngay khi vừa đặt mình xuống giường và suốt đêm, anh bị ám ảnh bởi một giấc mơ kỳ lạ. anh rong ruổi trên yên ngựa theo những nẻo đường trơn nhẫy của luân đôn cổ kính. vừa dong ngựa đi từng bước, anh chăm chú quan sát những người đi đường đang chen chúc nhốn nháo trước một ngôi nhà. tất cả mọi người đều mặc trang phục cổ xưa. để thoát khỏi đám đông vây quanh mình, anh thúc ngựa chạy thật nhanh.

đến cuối con đường nhỏ, khung cảnh thôn quê hiện ra trước mắt. anh gìm cương cho ngựa đi chậm lại và tiến vào một lối đi có hai hàng cây mọc bên đường. một thiếu nam cưỡi ngựa vượt lên anh từ phía bên phải. một làn mưa nhẹ bắt đầu lất phất .

"nhanh, nhanh, khẩn trương lên!" cậu giục giã và bắt đầu cho ngựa phi nước đại.

***

tiếng chuông điện thoại báo thức anh hẹn đặt từ hôm trước vang lên kéo theo anh khỏi giấc mộng. anh lái chiếc xe đã thuê rời khách sạn dorchester và đi theo đường cao tốc phía đông thành phố . theo đúng hành trình đã được vạch trên bản đồ của donghyun, anh rẽ sang đường vành đai ra sau khi chạy được khoảng một trăm cây số. nửa giờ sau, anh lái xe vòng vèo theo con đường quê nhỏ, trong đầu luôn tự nhắc mình rằng ở anh quốc, khi lái xe phải đi sát lề bên trái. dãy hàng rào gỗ dài dằng dặc bao bọc những cánh đồng cỏ rộng mênh mông. anh nhận ra ngã ba đúng như được đánh dấu trên bản đồ, rồi tới quán trọ bên đường như cậu đã chỉ dẫn. bỏ qua hai ngã rẽ, anh ngoặt xe theo mối mòn nhỏ đi vào một khu rừng rậm rạp. bánh xe anh nảy tung như bóng vì những ổ gà trên đường, anh cho xe chạy chậm lại. xe chạy đến đâu, từng lớp bùn bắn tung téo sang hai bên đường đến đó khiến anh không ngăn được cảm giác thích thú. rồi con đường nhỏ sáng dần lên dưới hàng cây cao. anh dừng lại trước một cánh cửa song sắt lớn. phía bên kia cánh cửa uy nghi, một con đường rài sỏi uốn lượn kéo dài khoảng trăm mét dẫn đến một trang viên xinh đẹp kiểu anh. ba bậc thang rộng bằng đá chạy viền theo chân tường ở mặt trước toà nhà. hai cánh cửa kính lớn được lắp hai bên lối ra vào chính. donghyun, khoác trên người một chiếc áo mưa mỏng, đang cầm trong tay một chiếc kéo xén cây. cậu bước lại gần một cây hoa hồng leo bám dọc bờ tường và cắt một vài bông hoa màu trắng. cậu tỉa bớt cành, đưa những bông hoa lên ngửi, rồi sắp thành một bó. trong cậu đẹp rạng rỡ. ánh mặt trời lúc ẩn lúc hiện qua làn mây mỏng. donghyun thả chiếc áo mưa rơi xuống đất. chiếc áo phông trắng bó sát thân thể, khiến thân hình mảnh của cậu càng trở lên nổi bật.

yunseong bước ra khỏi xe. khi anh tiến gần tới cổng sắt, donghyun đã vào bên trong toà nhà. khi dùng tay trái đẩy cánh cổng, anh chợt nhìn thấy trên cổ tay chiếc đồng hồ mà anna đã tặng anh trong ngày lễ đính hôn của họ. trước mắt anh, một làn ánh sáng vàng chói xuyên qua kính cửa sổ toà nhà rọi lên lớp thảm màu vàng rơm của gian phòng khách. yunseong đứng bất động hồi lâu trước khi đi đến một quyết định mà anh biết trước mình sẽ phải trả giá rất đắt. anh quay bước, lại ngồi vào xe và cho xe chạy lùi. trên đường quay lại luân đôn, anh cáu kỉnh gõ mạnh lên tay lái. anh nhìn giờ trên tấm bảng điều khiển, với lấy chiếc điện thoại di động và gọi peter. anh thông báo với bạn mình sẽ tới thẳng sân bay và nhờ bạn lấy giúp hành lý trong phòng, rồi gọi điện cho hãng hàng không british airways để xác nhận vé đã đặt.

suốt dọc đường, lòng anh vô cùng buồn bã, không phải vì giấc mơ được nhìn bức tranh đã không thành, mà bởi một ý nghĩ cứ ám ảnh trong đầu. xe càng chạy xa khỏi khu trang viên, hình anh donghyun lại càng hiện lên rõ nét trong tâm trí anh. khi chạy tới heathrow, anh đành phải tự thú nhận với mình một sự thật duy nhất vẫn ám ảnh anh. anh cảm thấy nhớ donghyun.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top