fifth/i

hội đồng đã đưa ra quyết định: nếu như bức họa cuối cùng của radskin thực sự tồn tại, nếu nó đúng là tác phẩm trứ danh nhất của danh họa, và nếu yunseong hwang cam kết thẩm định nó trong thời gian ngắn nhất, chỉ duy nhất trong trường hợp ấy, peter mới được tổ chức buổi đấu giá vào tháng sáu. trước khi để anh ra khỏi phòng họp, ông giám đốc lại một lần nữa nghiêm khắc nhắc nhở anh. sẽ không được phép có bất cứ một sơ suất nào trong cả quá trình chuẩn bị mang đầy tính ngẫu hứng này; peter sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm với tư cách là chuyên gia đấu giá trước các đồng sự của anh.

cả ngày hôm đó, donghyun không hề tới phòng tranh. khoảng giữa buổi chiều cậu gọi điện tới xin lỗi. yunseong đã cùng frank treo và điều chỉnh đèn chiếu cho bức tranh thứ ba trong tuần. anh dành toàn bộ thời gian còn lại tiến hành thẩm định. trong lúc người thợ ảnh chuẩn bị các đồ nghề để chụp bức tranh, yunseong sang quán cà phê. lúc lục túi áo vét tìm tiền lẻ, anh lấy ra tờ khăn giấy anh đã đưa cho donghyun hôm nọ gặp nhau lần đầu tiên. anh ngửi thấy mùi xạ hương vẫn còn tỏa ra từ chiếc khăn. yunseong đi bộ về khách sạn. peter đến tìm anh vào đầu giờ tối. suốt cả buổi tối, họ trao đổi với nhau rất ít. cả hai đều chìm đắm trong dòng suy tưởng riêng của mình. kiệt sức và đầu đau như búa bổ, peter lên phòng ngủ từ rất sớm.

về đến phòng mình, yunseong để một tin nhắn cho anna qua điện thoại, rồi nằm dài ra giường để soát lại những gì anh đã ghi chép được trong ngày.

donghyun kéo rèm che kín phòng tranh soho sau một ngày làm việc mệt nhoài. đúng với giờ tan rạp, cậu thay đổi hành trình để tránh bị tắc đường.

yunseong bật vô tuyến. sau khi chuyển hết một vòng các kênh, anh đứng lên và bước lại gần cửa sổ. một vài chiếc xe vun vút trên đại lộ park lane. anh nhìn những dải sáng dài do đèn xe tạo ra cho tới hút tầm mắt. một chiếc cooper màu đỏ đi chậm dần tới ngã tư và lăn bánh về phía notting hill.

***

ngày thứ sáu đầu tháng ấy có thể sẽ là một trong những ngày quan trọng nhất đời anh. yunseong đã dậy từ lâu. con đường vắng vẻ phía dưới cửa sổ phòng anh cho thấy vẫn còn rất sớm. anh ngồi vào bàn làm việc kê ở góc phòng và viết vài chữ để fax cho anna trước khi đi.


anna,

tối nào anh cũng tìm cách gọi cho em mà không được. lẽ ra em phải ghi lại lời chào trên máy nhắn tin để ít nhất anh cũng nghe được tiếng em khi anh gọi về nhà. khi anh viết những dòng này cho em chắc em vẫn đang dậy mặt trời bắt đầu lên, anh vẫn ước giá có em ở đây, nhất là ngày hôm nay. sáng nay, có lẽ cuối cùng thì anh cũng được ngắm bức tranh mà anh vẫn ao ước được nhìn từ rất nhiều năm rồi. anh không muốn mình quá lạc quan song những ngày dài đằng đẵng vừa qua ở luân đôn đã khiến cho anh chấp nhận tin vào điều đó. phải chăng cuối cùng anh đã tới chặng cuối cùng của cuộc tìm kiếm kéo dài gần hai mươi năm?

anh nhớ lại thời sinh viên, những buổi tối ngồi một mình trong căn nhà nhỏ, anh đọc đi đọc lại hàng giờ liền những công trình nghiên cứu hiếm hoi nhắc tới sự tồn tại của kiệt tác độc nhất ấy. bức hoạ cuối cùng của vladimir sẽ là công trình thẩm định tuyệt vời nhất của anh. anh đã chờ đợi nó từ bao lâu nay rồi.

anh vẫn muốn giá mà sự kiện trọng đại khiến chúng ta phải xa nhau này không rơi vào lúc chúng ta phải chuẩn bị cho lễ cưới. song biết đâu những ngày này sẽ mang lại những điều tốt đẹp cho cả hai chúng ta. anh muốn quay trở về boston để chúng ta được gặp lại nhau, quên đi tất cả những áp lực đã chia rẽ chúng ta trong những tuần gần đây.

anh nghĩ tới em rất nhiều, mong em khoẻ, hãy cho anh biết tin tức của em.

yunseong!


anh gấp lá thư lại, nhét nó vào trong túi áo vest và quyết định sẽ đi bộ để thưởng thức làn không khí sớm mai ấm áp. khi đi qua quầy tiếp tân, anh đưa bức thư nhờ người trực quầy gửi giúp rồi bước ra phố bên kia đại lộ, công viên bắt đầu mở cửa đón khách vào dạo chơi. cây cối đã phủ xanh lá và những bồn hoa rực rỡ đua sắc thắm. yunseong đi tới tận cây cầu nhỏ bắc qua chiếc hồ ở giữa công viên. anh ngắm nhìn những chú bồ nông khổng lồ đang bồng bềnh trên mặt nước phẳng lặng. vừa bước tới dọc theo lối đi dạo, anh vừa tự nhủ có lẽ anh sẽ rất thích được sống tại thành phố này, anh có cảm giác nó vô cùng thân thuộc đối với mình. một giờ trôi qua, anh quay trở lại con đường cũ và đi bộ tới phòng tranh. anh vào ngồi trong quán cà phê chờ donghyun tới. chiếc xe austin đậu trước cánh cửa màu xanh lơ. donghyun tra chìa khoá vào chiếc hộp báo động gắn trên mặt tường và tấm màn sắt từ từ kéo lên. donghyun tỏ ra ngập ngừng, tấm màn sắt dừng lại giữa chừng rồi hạ xuống. cậu quay gót và băng qua đường.

cậu bước vào với vẻ dứt khoát và vài phút sau tiến về phía anh, trong tay cầm hai chiếc tách.

"capuccino không đường! coi chừng, còn nóng bỏng đấy."

yunseong nhìn cậu ngạc nhiên .

"nếu muốn biết thói quen của ai đó, chỉ cần anh dành chút thời gian quan sát cách sống của họ." cậu nói và đẩy một chiếc tách về phía anh.

cậu đưa ly nước lên môi.

"tôi thích trời như thế này." cậu nói. "thành phố này thật khác xa mỗi khi trời đẹp."

"bố tôi nói rằng, khi có người nói về thời tiết, cậu ta đang tìm cách tránh những chủ đề khác." yunseong trả lời .

"thế mẹ anh nói gì?"

"nếu gặp trường hợp ấy, tốt nhất là không nên nói điều đó cho cậu ta biết."

"mẹ anh nói rất đúng!"

họ nhìn nhau hồi lâu và donghyun cười thật tươi .

"chắc chắn anh đã lập gia đình rồi, đúng không?"

đúng lúc đó peter bước vào quán cà phê. anh chào donghyun và quay ngay sang nói với yunseong.

"tớ có chuyện muốn nói với cậu."

donghyun cầm túi lên, cậu chăm chú nhìn yunseong và tuyên bố cậu phải đi mở cửa phòng tranh, rồi cậu để họ nói chuyện với nhau.

"hy vọng là tớ đã không cắt ngang câu chuyện chứ?" Ppeter hỏi và cầm lấy tách của dọnghyun.

"vẻ mặt cậu trông thật lạ, có chuyện gì thế?" yunseong hỏi

"cậu biết không, khi người ta nhắc đến cái chết với những kẻ ngu, cần phải cẩn thận, nguy cơ xảy ra thảm sát chứ chẳng chơi đâu! các cộng tác viên người anh của tớ đang muốn thay đổi quyết định. họ cho rằng radskin đã vẽ phần lớn các tác phẩm của ông tại anh, vì vậy các bức tranh của ông ta phải được đưa ra đấu giá tại luân đôn."

"vladimir là người nga chứ không phải người anh!"

"đấy, cảm ơn cậu, tớ cũng bảo với họ đúng như vậy."

"thế cậu định làm gì bây giờ?"

"cậu muốn nói tớ đã làm được gì rồi hả? tớ đã quyết định buổi đấu giá ấy phải được tiến hành ở nơi nào có nhà thẩm định danh tiếng nhất trong lĩnh vực này."

"thế nghĩa là sao?"

"là cậu chứ ai, đồ ngốc, cậu chính là nhà thẩm định danh tiếng nhất trong lĩnh vực này."

"tớ rất thích nghe cậu nói như thế."

"vấn đề là hội đồng thẩm định không hề từ chối việc chi trả các khoản chi phí trong thời gian cậu ở luân đôn, bao lâu cũng được."

"nếu vận may mỉm cười với chúng ta, chúng ta có thể sẽ tổ chức một buổi đấu giá lừng lẫy nhất trong vòng mười năm trở lại đây. thôi tớ đi đây, cậu phải làm sao để tới thứ hai chúng ta được hợp đồng với gái xinh đẹp làm việc bên kia đường. nếu cuộc đấu giá này tuột khỏi tay tớ, sự nghiệp của tớ coi như chấm dứt tại đây, tớ trông cậy cả vào cậu đấy!"

"tớ sẽ cố gắng hết sức."

"ừ, cũng đừng cố quá, cậu nên nhớ tớ là người làm chứng của cậu đấy! cậu có nhớ được điều đó không?"

"đôi lúc cậu thật là thô thiển."

"có thể, nhưng tớ cũng thích nghe cậu nói như vậy."

peter vỗ vai bạn rồi bước ra khỏi quán cà phê. yunseong trông theo bạn nhảy lên một chiếc ta-xi, rồi anh cũng rời khỏi quán.

yunseong dừng lại trên vỉa hè và quan sát donghyun qua lớp kính. cậu đang điều chỉnh lại đèn chiếu cho bức tranh được mang tới ngày hôm qua. cậu có vẻ hơi áy náy, bước xuống thang và ra mở của cho anh. anh đã lên đến đỉnh điểm. cả buổi sáng anh đi lại trước bốn bức tranh. cứ mười lăm phút một, anh lại đứng lên và kín đáo nhìn ra đường. từ sau bàn làm việc, donghyun liếc nhìn anh. anh lại bước tới bức tường kính một lần nữa và ngước mắt ngắm bầu trời.

"trời có vẻ như đang kéo mây." anh nói.

"anh có nhận ra đường phố rất vắng vẻ không? hôm nay là ngày lễ của người anh, chẳng ai làm việc ngày hôm nay... trừ chúng ta. và vì hôm nay là thứ sáu, đa số mọi người đều đã tận dụng kỳ nghỉ cuối tuần. dân luân đôn rất thích về nghỉ ở nông thôn. chiều nay tôi cũng sẽ về nhà."

yunseong nhìn donghyun, rồi không nói một lời, anh tức giận quay đi. lúc này đã là giữa trưa, các tiệm bán hàng trên phố đều đóng cửa. yunseong đứng dậy và thông báo với donghyun rằng anh sẽ sang uống cà phê ở quán bên kia đường. khi anh ra tới ngưỡng cửa, donghyun vơ vội chiếc áo khoác trên ghế và bước theo anh. ra đến vỉa hè, cậu kéo cánh tay anh lại.

"anh đừng quá sốt ruột như thế, vẻ mặt đó không thích hợp với anh chút nào. tôi sẽ thay đổi kế hoạch, đêm nay tôi ở lại luân đôn. vì trời tối, chúng ta sẽ không thể nói chuyện thời tiết, hơn nữa tôi đã biết trước thời tiết cuối tuần này ra sao rồi, mưa thứ bảy, nắng chủ nhật, hoặc là ngược lại , ở đây thì không bao giờ có thể biết chính xác được!"

họ bước vào quán cà phê. cả buổi chiều, cậu giao phòng tranh cho anh và để anh làm việc một mình. yunseong cứ quay vòng vòng. peter gọi anh khoảng năm giờ chiều.

"thế nào rồi?" cậu ta hỏi giọng sốt ruột.

"chẳng thế nào cả!" yunseong gắt gỏng trả lời.

"chẳng thế nào là thế nào?"

"là như thế! tớ chẳng thể làm gì hơn được."

"khỉ gió!"

"dù sao đi nữa, tớ cũng đồng ý với cậu."

"thế nghĩa là chúng ta đi toi rồi." peter lầm bầm.

"chưa chắc, ai mà biết trước, nhỡ đâu chúng ta vẫn chưa hẳn tuyệt vọng, tin mừng có thể vẫn còn đó thì sao."

"đó là trực giác của cậu hay cậu hy vọng thế?" peter hỏi.

"có thể cả hai.." yunseong rụt rè thú nhận.

"đúng như tớ lo sợ, tớ chờ điện thoại của cậu đấy nhé!" peter kết thúc và bỏ máy.

anh chàng frank điềm tĩnh ghé qua phòng tranh vào cuối buổi chiều để đóng cửa. donghyun có việc bận, cậu hẹn gặp yunseong ở địa chỉ ghi vội trên một mẩu giấy do người cộng sự trẻ tuổi của cậu chuyển cho anh.

khi quay về khách sạn, yunseong không nhận được tin nhắn trả lời nào cho bức thư anh gửi anna. thay quần áo xong, anh lại bấm số bonston một lần nữa. vẫn là tiếng nói của chính anh vang lên trong máy nhắn. anh thở dài và bỏ máy mà không nhắn lại gì.

***

donghyun đã hẹn anh trong một quầy bar khá sang trọng nằm trong khu nothing hill. ánh đèn sáng dịu và âm nhạc khiến khung cảnh khá dễ chịu. cậu vẫn chưa tới, anh ngồi chờ cậu tại quầy bar. anh đã di chuyển chiếc cốc đựng hạt hanh nhân đến lần thứ mười thì thấy cậu xuất hiện ngoài cửa, anh vội đứng dậy. cậu khoác chiếc áo trench coat kẻ, tay áo được sắn lên gọn gàng, bên trong mặc một chiếc thun đen và quần tây đen. 

cậu nhìn thấy yunseong, liền đi tới.

"xin lỗi anh, tôi đến muộn quá. xe của tôi bị thủng một chỗ khá to dưới lốp phải, mà ta-xi thì ngày càng khan hiếm."

yunseong nhận thấy những ánh mắt dõi theo bóng lưng donghyun khi cậu đi ngang qua. anh chăm chú nhìn cậu trong khi cậu chọn đồ uống. trong ánh nến quầy bar, đôi gò má cậu hiện lên cùng với những đường nét rõ ràng của khuôn miệng. yunseong đợi người phục vụ đi khuất và rụt rè nghiêng người về phía donghyun. họ cất tiếng cùng một lúc và giọng nói của họ hoà lẫn vào nhau.

"anh nói trước đi!" donghyun vừa cười vừa nói.

"bộ đồ này rất hợp với cậu!"

"tôi đã thử sáu chiếc liền, mà đến lúc ngồi vào ta-xi rồi tôi còn muốn đổi ý."

"còn tôi thì là cà -vạt, bốn lần."

"nhưng anh mặc áo cổ tròn kia mà."

"vì cuối cùng tôi vẫn không thể quyết định!"

"tôi rất mừng vì có dịp dùng bữa tối với anh!" donghyun nói và đến lượt cậu ngồi nghịch những hạt hạnh nhân.

"tôi cũng vậy!" yunseong nói.

donghyun nhờ người phục vụ quầy bar chọn rượu giúp. anh ta đề nghị cậu nếm thử một ly sancerre, nhưng cậu không thích lắm. khuôn mặt yunseong chợt bừng sáng, anh nói với người phục vụ quầy bar bằng giọng hóm hỉnh:

"em xã của tôi thích vang đỏ hơn."

donghyun mở to mắt nhìn anh, nhanh chóng thay đổi thái độ, cậu đưa bảng danh mục rượu cho yunseong và tuyên bố anh xã sẽ giúp cậu lựa chọn. anh không hề nhầm lẫn về sở thích của cậu. yunseong gọi hai ly pomerol. người phục vụ bỏ đi, để hai người ngồi nói chuyện với nhau.

"khi anh thư giãn, trông anh thật giống một cậu thiếu niên. vẻ hài hước rất hợp với anh."

"nếu cậu biết tôi lúc còn thiếu niên, có lẽ cậu sẽ không nói như vậy."

"hồi đó trông anh thế nào?"

"để tỏ ra hài hước trước mặt một người không quá thân quen, có lẽ tôi phải mất khoảng sáu tháng."

"thế giờ thì sao?"

"giờ thì khá hơn nhiều rồi, càng lớn tuổi tôi càng tự tin hơn, có lẽ chỉ ba tháng là đủ! tôi nghĩ có lẽ tôi thấy thoải mái hơn khi bàn về thời tiết." yunseong thì thầm.

"nếu như điều này có thể giúp anh, thì tôi muốn nói để anh biết tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở bên anh!" donghyun nói, hai má ửng hồng .

không gian bên trong mù mịt khói, donghyun muốn hít thở không khí trong lành, họ liền rời khỏi quán. yunseong vẫy một chiếc ta-xi rồi yêu cầu chạy dọc theo bờ sông tamise. họ thả bộ trên vỉa hè uốn quanh con sông lững lờ trôi. ánh trăng phản chiếu trên mặt nước phẳng lặng. một làn gió nhẹ lướt trên những cánh lá. yunseong hỏi về thời thơ ấu của cậu. vì những nguyên nhân mà chưa bao giờ có ai giải thích cho cậu nghe, cậu đã được bà ngoại nhận nuôi từ năm bốn tuổi và năm lên tám bắt đầu theo học tại một trường nội trú của anh. cậu chưa bao giờ bị thiếu thốn gì, bà cậu là một người giàu có và mỗi năm đều đến thăm cậu vào ngày sinh nhật. donghyun còn giữ mãi hình ảnh lần cuối cùng cậu nhìn thấy bà khuất dần sau những bức tường của trường nội trú. đó là vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của cậu.

"thật kỳ lạ!" cậu nói thêm. "người ta vẫn nói rằng trong ba năm đầu tiên của cuộc đời không ai có thể nhớ được điều gì đã từng xảy ra, vậy mà hình ảnh bố tôi đứng ở đầu con phố nơi chúng tôi từng sinh còn đọng lại mãi trong tôi. nói đúng hơn, tôi nghĩ rằng đó là bố tôi. ông vụng về đưa tay vẫy, như để chào tạm biệt, rồi ông ngồi vào một chiếc xe và đi mất."

"có thể đó chỉ là một giấc mơ của cậu?" yunseong nói.

"cũng có thể, dù sao thì tôi cũng chẳng bao giờ biết được ông đã đi đâu."

"và cậu chưa bao giờ gặp lại ông?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top