C1+2+3
Chương1: bổn tọa đã chết
Edit: Chu
(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)
Khi Mặc Nhiên chưa trở thành Hoàng đế, luôn có người chửi hắn là chó.
Chưởng quầy chửi hắn là con chó, khách nhân chửi hắn là chó con, đường đệ chửi hắn là đồ chó chết, mẹ của hắn lợi hại nhất, chửi hắn là đồ chó đẻ.
Đương nhiên, cũng có vài điểm so chó giống nhau, không tính quá tệ. Tỷ như những mối tình duyên ngắn ngủi của hắn, luôn mang theo vài phần giả vờ tức giận, giận hắn trên giường lực eo như chó đực, ngoài miệng ngọt đến câu hồn đoạt phách, hung khí dưới thân như muốn đoạt mạng người, nhưng đảo mắt lại khoe với mọi người, khiến cho mọi người đều biết Mặc Vi Vũ hắn vẻ ngoài anh tuấn, thao đủ ý mãn, không thử tâm mang tiếc nuối.
Không thể không nói, bọn họ nói rất đúng, Mặc Nhiên thật sự là con chó ngốc rung đùi đắc ý.
Mãi đến khi hắn làm Đế vương Tu Chân giới, loại xưng hô này mới đột nhiên biến mất không thấy.
Có một hôm, có tiểu tiên môn ở xa cương tặng hắn một con chó con.
Con chó kia trắng xám đan xen, đầu như có ba đám lửa, có chút giống sói. Nhưng cũng là loại ngu ngốc, càng lớn càng ngu, lăn béo tròn trịa, lại cảm thấy chính mình thật uy phong, hướng đại điện chạy như điên, mấy lần muốn trèo lên bậc thang cao, nhìn cho rõ người ngồi trên đế vị dù bận vẫn ung dung kia, nhưng chân quá ngắn, toàn chuốc lấy thất bại thảm hại.
Mặc Nhiên nhìn con chó uổng phí sức lực kia, thấy như cục lông không não, bỗng nhiên bật cười, cười xong thấp giọng mắng, đồ chó.
Chó con rất nhanh lớn thành đại cẩu, đại cẩu thành lão cẩu, lão cẩu thành con chó chết.
Mặc Nhiên hơi khép mắt, nhắm lại mở, cuộc đời hắn, sủng nhục thoải mái*, hoặc lên hoặc xuống, đã qua ba mươi hai năm.
Hắn chơi cái gì cũng chán, cảm thấy nhạt nhẽo cũng cô đơn, mấy năm nay bên cạnh càng ngày càng ít người quen, ngay cả ba đốm lửa cũng mất mạng chó, hắn cảm thấy cũng không khác lắm, nên kết thúc rồi.
Hắn ngắt lấy một quả nho căng tròn trên đĩa, chậm rì rì lột vỏ.
Động tác hắn thong dong thành thạo, như Khương Vương trong trướng cởi y phục Hồ Cơ mang theo chút hứng thú lười biếng. Thịt quả trong mềm trên ngón tay hắn rung động rất nhỏ, nước thấm ra, màu tím ảm đạm, giống như nhạn hàm đan hà đến, lại giống như hải đường ngủ xuân.
Lại như máu dơ bẩn.
Hắn nuốt xuống vị ngọt, lau sạch ngón tay mình, sau đó lười biếng nhấc mí mắt.
Hắn tưởng, thời gian cũng ngừng trôi.
Hắn cũng nên xuống địa ngục rồi.
Mặc Nhiên, tự Vi Vũ.
Quân vương đệ nhất Tu Chân giới.
Có thể ngồi vào vị trí này quả thật không dễ, cần đến không chỉ có trác tuyệt pháp thuật*, còn cần da mặt phải dày.
(Sở cần trác tuyệt: nôm na là pháp thuật cao cường, mình giải thích không rõ ý được)
Trước đây, mười đại môn phái ở Tu Chân giới địa vị ngang nhau, long bàn hùng cứ. Môn phái này cản chân môn phái khác, ai cũng không đủ lực thay trời chống đất. Huống chi, chư vị chưởng đều là nhân tài kiệt suất đọc đủ mọi loại sách, dù muốn phong cho mình một danh hiệu chơi chơi, cũng sẽ cố kỵ sử quan chi bút, tiếng xấu muôn đời.
Nhưng Mặc Nhiên không giống vậy.
Hắn là lưu manh.
Chuyện người khác không dám làm, hắn đều làm. Uống rượu ngon nhất thế gian, cưới nữ nhân đẹp nhất trần đời, trở thành minh chủ đầu tiên của Tu Chân giới – “Đạp Tiên Quân”, lại tự phong mình làm đế.
Vạn dân quỳ lạy.
Những người không chịu quỳ lạy hắn, hắn đều đuổi cùng giết tận, những năm hắn làm chủ thiên hạ, Tu Chân giới có thể nói là máu chảy thành sông, lũ lụt trải rộng. Vô số nghĩa sĩ cam tâm chịu chết, một trong thập đại môn phái – Nho Phong Môn toàn phái lâm nạn.
Về sau, ngay cả ân sư của Mặc Nhiên cũng không thoát được ma trảo, khi cùng Mặc Nhiên quyết đấu bại trận, bị ái đồ khi xưa đưa về cung giam cầm, không rõ sống chết.
Giang sơn vốn đang thái bình, đột nhiên chướng khí mù mịt.
Cẩu hoàng đế Mặc Nhiên không đọc bao nhiêu sách, lại không kiêng kỵ ai, vì thế lúc hắn cầm quyền, chuyện vớ vẩn liên tục xảy ra không dứt, ví như niên hiệu.
Ba năm làm hoàng đế đầu tiên, niên hiệu “Vương Bát”, là do khi hắn ngồi bên hồ cho cá ăn nghĩ ra.
Ba năm thứ hai, niên hiệu “Oa”, chỉ vì ngày hè nằm trong viện nghe thấy tiếng ếch kêu, tự cho là ý trời, không thể cô phụ.
Chi sĩ uyên bác trong thiên hạ cho rằng không còn gì thảm hại hơn niên hiệu “Vương Bát” và “Oa” nữa, nhưng cơ bản bọn họ không hiểu gì về Mặc Vi Vũ.
Ba năm thứ ba, khắp nới bắt đầu rục rịch bàn tán, vô luận là Phật giáo, đạo tu, hay là linh tu, cả những nghĩa sĩ không chịu nổi sự bạo ngược của Mặc Nhiên, đã bắt đầu phát động khởi nghĩa.
Vì thế, Mặc Nhiên nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, lựa chọn vô số, một niên hiệu ngang trời kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ xuất thế — “Kích bãi”.
Ngụ ý tốt, thủy hoàng vắt óc nghĩ ra được hai chữ, lấy ý từ “bãi binh hưu qua”. Chẳng là dân gian nhắc tới có chút xấu hổ.
Nhất là ai không biết chữ, nghe càng xấu hổ.
Nguyên niên “Kích Bãi” năm thứ nhất, nghe như thế nào cũng giống dương vật*.
(戟罢 /jǐ bà/: kích bãi đọc gần giống 鸡把 /jī bǎ/: dương vật)
Dương vật năm thứ hai.
Dương vật năm ba.
Có người đau đớn đóng cửa mắng: “Thật hoang đường, sao khi xưa không để Kích Bãi! Gặp nam tử không cần hỏi người kia bao nhiêu tuổi mà hỏi người kia bao nhiêu năm dương vật! Ông lão trăm tuổi thì nói trăm năm dương vật!”
Ba năm vất vả trôi qua, niên hiệu “Kích Bãi” cuối cùng cũng phải thay đổi.
Người trong thiên hạ lòng run sợ chờ niên hiệu thứ tư của Hoàng đế bệ hạ, nhưng Mặc Nhiên lúc này lại không có tâm tư suy nghĩ, bởi vì một năm gần đây, Tu Chân giới rốt cuộc bạo phát. Giang hồ nghĩa sĩ nén giận gần mười năm, tiên hiệp hào kiệt, rốt cuộc liên hợp, tạo thành trăm ngàn đại quân cuồng cuộn, ép thủy hoàng Mặc Vi Vũ thoái vị.
Tui Chân giới không cần đế vương.
Nhất là không cần một bạo quân như vậy.
Sau mấy tháng tắm máu chinh phạt, nghĩa quân cuối cùng cũng đến được chân núi Tử Sinh Đỉnh. Toà điện ở nơi đất Thục hiểm trở quanh năm mây bì lượn quanh, hoàng cung của Mặc Nhiên nguy nga sừng sững tại đỉnh núi.
Cung đã lên dây, lật đổ chế độ bạo ngược chỉ còn một bước cuối cùng. Nhưng bước này cũng là nguy hiểm nhất, mắt thấy ánh sáng thắng lợi loé lên, minh quân vốn chung kẻ thù bât đầu nổi dị tâm. Vua cũ bị lật đổ, nhất định sẽ thiết lập trật tự mới, có người không muốn hao tổn nguyên khí bên mình, vì vậy cũng có kẻ không muốn làm tiên phong, dẫn đầu đi lên núi.
Bọn họ sợ bạo quân giảo hoạt âm hiểm kia sẽ từ trên trời giáng xuống, lộ ra nanh trắng lành lạnh của dã thú, đem kẻ dám công phá cung điện hắn mổ bụng, xé thành mảnh nhỏ.
Có người sắc mặt ngưng trầm, nói: “Mặc Vi Vũ pháp lực cao cường, lòng dạ hiểm độc, chúng ta vẫn đề phòng trước thì hơn, không để rơi vào bẫy của hắn.”
Các tướng lĩnh sôi nổi phụ hoạ.
Lúc này, một thanh niên khuôn mặt cực kì tuấn mĩ, kiêu sa đi ra. Hắn mặc bọ giáp xanh nhạt, đai lưng đầu sư tử, tóc buộc cao cài một phát khấu bạc tinh xảo.
Sắc mặt thanh niên rất khó nhìn, hắn nói: “Chân núi cũng đến rồi, các ngươi còn ở đây dong dong dài dài không chịu đi lên, chẳng lẽ muốn đợi Mặc Vi Vũ bò từ trên núi xuống? Một đám phế vật nhát gan phiền phức!”
Hắn nói vậy, vòng người xung quanh đều bùng nổ.
“Tiết công tử nói vậy là sao? Thế nào là nhát gan? Nắm quyền binh gia, cẩn thận là trên hết. Nếu ai cũng không để ý như ngươi, xảy ra chuyện ai chịu trách niệm?”
Lập tức lại có người trào phúng nói: “Ha hả. Tiết công tử là thiên chi kiêu tử, chúng ta cỉ là phàm phu tục tử, nếu thiên chi kiêu tử nóng lòng cùng đế tôn Nhân giới tranh phong, sao ngài không tự mình lên núi trước đi. Chúng ta ở dưới này uống rượu mở tiệc, chờ ngài đem đầu Mặc Vi Vũ xuống, vậy là tốt rồi.”
Ngữ điệu có chút gay gắt. Lão hoà thượng trong Minh quân vội càng ngăn lại thanh niên muốn phát tác, dùng một gương mặt hưng thân, ôn tồn hoà khí mà khuyên nhủ:
“Tiết công tử, xin nghe lời này của lão tăng, lão tăng biết ngươi và Mặc Vi Vũ thù riêng quá sâu, nhưng bức vua thoái vị là chuyện khác, sự việc trọng đại, ngươi ngàn vạn lần phải suy xét vì mọi người, đừng hành động theo cảm tình.”
Thanh niên mọi người chỉ trích “Tiết công tử” tên là Tiết Mông, mười mấy năm trước hắn được mọi người thổi phồng khen ngợi nhân tài kiệt xuất, thiên chi kiêu tử.
Nhưng mà cảnh vật thay đổi, hổ lạc Bình Dương, hắn lại phải chịu đựng bị mọi người châm chọc cùng mắng chửi, chỉ để gặp lại Mặc Nhiên lần nữa.
Tiết Mong tức đên sắc mặt vặn vẹo, môi cũng run rẩy, vẫn kiệt lực kiềm chế, hỏi: “Vậy các ngươi, rốt cuộc muốn đợi tới khi nào?”
“Ít nhất là muốn xem xét tình hình một chút.”
“Đúng vậy, nhỡ nhàng Mặc Vi Vũ có mai phục.”
Lão hoà thượng ba phải kia cũng khuyên nhủ: “Tiết công tử không cần gấp, chúng ta cũng đã tới chân núi, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Dù sao Mặc Vi Vũ đã bị nhốt trong cung điện, không thể xuống núi. Hắn hiện giờ là nỏ mạnh hết đà, không làm được gì, chúng ta hà tất phải nóng nảy, tuỳ tiện hành sự? Dưới chân núi nhiều người như vậy, hậu duệ quý tộc nhiều như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Tiết Mông đột nhiên bạo nộ: “Chịu trách nhiệm? Ta hỏi ngươi một câu, ai chịu trách nhiệm với tính mạng của sư tôn ta? Mặc Nhiên hắn giam lỏng sư tôn ta mười năm! Suốt mười năm! Sư tôn ta đang ở trên ngọn núi trước mắt, ngươi bảo ta chờ như thế nào?”
Vừa nghe Tiết Mông nhắc đên sư tôn hắn, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Có người lộ vẻ xấu hổ, có người ngó qua ngó lại, ngập ngừng không nói.
“Mười năm trước, Mặc Nhiên tự phong Đạp Tiên Quân, không chỉ đồ sát 72 thành Nho Phong Môn, còn muốn diệt sạch chín đại môn phái còn lại. Sau lại, Mặc Nhiên muốn đuổi tận giết tuyệt các người, hai đại kiếp đó, là ai ngăn hắn? Nếu sư tôn ta không liều chết giúp đỡ, các ngươi còn có thể sống sao? Còn có thể bình yên cùng ta nói chuyện ở đây sao?”
Cuối cùng có người ho khan hai tiếng, ôn nhu nói: “Tiết công tử, ngươi đừng giận. Việc của Sở tông sư, chúng ta… Đều rất áy náy, lòng mang cảm kích. Nhưng như ngươi nói, hắn bị giam lỏng mười năm, nếu có chuyện gì cũng đã sớm… Cho nên, mười năm ngươi đợi thêm một chút, không cần vội vã vào thời khắc này, người nói đúng không?”
“Đúng? Đúng con mẹ ngươi!”
Người nọ mở to hai mắt: “Ngươi sao lại mắng chửi người rồi?”
“Sao ta không thể mắng người? Sư tôn ta lao vào chỗ chết, chỉ để cứu loại người các ngươi… Loại người…”
Hắn rốt cuộc nói không nổi nữa, trong cổ họng nghẹn ngào: “Ta thay người cũng thấy không đáng.”
Nói đến cuối, Tiết Mông xoay người, bả vai tun nhè nhẹ, chịu đựng nước nước mắt.
“Chúng ta cũng không nói không đi cứu Sở tông sư…”
“Đúng vậy, mọi người đều cảm kích ơn Sở tông sư, cũng không quên. Tiết công tử nói vậy, thật sự là chụp cho người ta cái vong ân phụ nghĩa, kêu người nhận không nổi.”
“Bất quá lại nói, Mặc Nhiên không phải cũng là đồ đệ của Sở tông sư?” Có người nhẹ, giọng nói “Muốn ta nói, kì thật đồ đệ làm xằng bậy, hắn là sư phụ, cũng nên chịu trách nhiệm, đó gọi là con mất dạy, lỗi của cha, dạy mà không nghiêm khắc là thầy lười biếng. Việc này cũng không có gì để trách, lại còn tức giận cái gì.”
Lời này quả thật nghiêm khắc, lập tức có người quát ngừng lại: “Ăn nói điên khùng cái gì! Ngươi quản miệng ngươi cho tốt!”
Lại quay đầu dùng vẻ mặt ônhoà nói với Tiết Mông: “Tiết công tử, ngươi không nên gấp…”
Tiết Mông lập tức đánh gãy lời hắn, khoé mắt muốn nứt: “Tại sao có thể không vội? Các ngươi đứng nói chuyện không đau eo, nhưng đó là sư tôn của ta! Của ta!!! Ta nhiều năm như vậy không được gặp người! Ta không biết người sống hay chết, ta không biết người hiện như thế nào, ta đứng ở đây các ngươi nghĩ là vì cái gì?”
Hắn thở hổn hển, hốc mắt đỏ lên: “Các ngươi chờ đợi như vậy, Mặc Vi Vũ sẽ tự bò xuống núi, quỳ trước mặt các ngươi xin tha sao?”
“Tiết công tử…”
“Trừ sư tôn ta, trên đời ta không còn một người thân nào.” Tiết Mông tránh khỏi Lão hoà thượng đang níu áo, nói giọng khàn khàn, “Các ngươi không đi, ta tự đi.”
Nói xong lời này, hắn một người một kiếm, tự mình lên núi.
Âm thanh ngàn lá hỗn loạn ẩm ướt trong gió lạnh, sương mù dày đặc tựa như vô số oan hồn lệ quỷ trong rừng chít chít nói nhỏ, sàn sạt du tẩu.
Tiết Mông một mình tới đỉnh núi, cung điện hùng vĩ của Mặc Nhiên sáng lên ánh nến an bình. Hắn bỗng thấy trước Thống Thiên Tháp, có ba ngôi mộ, mộ thứ nhất đã phủ cỏ xanh, bia khắc tám chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Khanh Trinh Quý Phi Sở cơ chi mộ.”
Cùng với vị “Hoàng Hậu Hấp” khá giống, mộ thứ hai, vẫn còn khá mới, vừa được đắp đất lên, trên bia khắc “Du bạo Hoàng Hậu Tống thị chi mộ.”
“… … …”
Nếu đổi lại là mười năm trước, nhìn thấy cảnh tượng hoang đường này, Tiết Mông nhất định sẽ cười ra tiếng.
Khi hắn và Mặc Nhiên cùng ở trong môn hạ của sư tôn, Mặc Nhiên là đồ đệ năng động hay vui đùa, cho dù Tiết Mông không ưa hắn, cũng sẽ bị hắn chọc cho buồn cười.
Vị Hoàng Hậu Hấp và Du bạo Hoàng Hậu này không biết là cái quỷ gì, hẳn là Mặc đại tài tử lập bia mộ cho thê tử, phong cách so với “Vương Bát” “Oa” “Kích Bãi” đều giống nhau. Bất quá tại sao hắn lại cho Hoàng Hậu của mình hai thuỵ hào. Lại không hiểu được.
Tiết Mông nhìn đến ngôi mộ thứ ba.
Bóng đêm hạ xuống, ngôi mộ kia mở rộng, bên trong có một cỗ quan tài, bất quá trong quan tài không có ai, bia mộ cũng không có gì.
Chỉ là trước mộ có một vò lê hoa bạch, một chén hoành thánh đã nguội lạnh, mấy đĩa đồ ăn cay rát, đều là những món Mặc Nhiên thích.
Tiết Mông ngây người nhìn chốc lát, lòng bỗng cả kinh—- Chẳng lẽ Mặc Vi Vũ vốn không muốn phản kháng, tự đào mộ cho mình, nguyện ý chịu chết sao?
Mồ hôi lạnh ròng ròng.
Hắn không tin. Mặc Nhiên người này, trước nay đều liều mạng tới cùng, chưa bao giờ biết mệt mỏi, như thế nào là từ bỏ, với cách hành sự của hắn, nhất định sẽ liều chết với nghĩa quân tới cùng, sao có thể…
Mười năm này, Mặc Nhiên đứng trên đỉnh quyền lực, rốt cuộc thấy cái gì, và rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ai cũng không biết.
Tiết Mông xoay người chìm vào bóng đêm, hướng tới Vu Sơn điện chạy nhanh tới.
Trong Vu Sơn điện, Mặc Nhiên nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt.
Tiết Mông đoán không tệ, hắn đúng là nguyện ý chịu chết. Ngôi mộ bên ngoài kia, đó là hắn tự đào cho mình. Một canh giờ trước, hắn dùng thuật truyền tống đưa tôi tớ rời đi, bản thân lại ăn kịch độc. Tu vi hắn rất cao, độc dược vào cơ thể chậm rãi phát tán, bởi vậy lục phủ ngũ tạng như bị tằm cắn vào, thống khổ khắc càng thêm sâu.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa điện mở.
Mặc Nhiên không ngẩng đầu, chỉ khàn khàn nói: “Tiết Mông. Hẳn là ngươi, ngươi tới rồi?”
Tiết Mông đứng trên gạch vàng trong điện, cô độc, đuôi ngựa buông xuống, giáp nhẹ lập loè.
Đồng môn ki xưa lại gặp. Mặc Nhiên lại không có biểu tình gì, hắn dựa vào thành ghế, lồng mi đen dày buông xuống trước mắt.
Mọi người đều nói hắn là ác ma dữ tợn ba đầu sáu tay, kỳ thật hắn rất đẹp, mũi độ cung nhu hoà, môi mỏng sắc xảo, trời sinh lớn lên có vài phần tao nhã ngọt ngào, chỉ nhìn tướng mạo, ai cũng sẽ cảm thấy hắn là một phu quân ngoan ngoãn.
Tiết Mông nhìn sắc mặt hắn, liền biết hắn đã uống thuốc độc. Trong lòng không biết là tư vị gì, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn siết chặt quyền, hỏi: “Sư tôn đâu?”
“… … Cái gì?”
Tiết Mông lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi, sư tôn đâu!!! Của ngươi, của ta, sư tôn chúng ta đâu?!”
“Nga.” Mặc Nhiên khẽ hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc chậm rãi mở đôi mắt đen bên trung có chút ánh tím, tựa như cách núi non năm tháng trùng trùng điệp điệp, dừng ở trên người Tiết Mông.
“Tính ra, từ khi chia tay ở Đạp Tuyết Côn Luân cung, ngươi và sư tôn, cũng đã năm năm không gặp nhau.”
Mặc Nhiên nói, hơi hơi mỉm cười.
“Tiết Mông, ngươi nhớ hắn không?”
“Đừng nói nhảm nữa! Trả người lại cho ta!”
Mặc Nhiên bình tĩnh mà liếc hắn một cái, chịu đựng từng cơn co rút đau đớn từ bao tử, khoé miệng trào phúng, lưng vẫn dựa vào đế toạ.
Trước mắt chợt biến thành màu đen, hắn mơ hồ cảm thấy lục phủ ngũ tạng vặn vẹo, bị hoà tan, hoá thành máu loãng.
Mặc Nhiên lười biếng nói: “Còn trả cho ngươi? Lời nói ngu xuẩn. Ngươi cũng không biết dùng đầu ngẫm lại, ta và sư tôn thâm cừu đại hận như thế, còn có thể để hắn sống sao?”
“Ngươi—!” Huyết sắc trên mặt Tiết Mông chợt biến mất, hai mắt mở to, từng bước lui về sau, “Ngươi không có khả năng… Ngươi sẽ không…”
“Ta sẽ không làm sao?” Mặc Nhiên cười khẽ, ” Ngươi thử nói xem, ta vì cái gì sẽ không?”
“Nhưng hắn là sư tôn ngươi… Hắn dù sao cũng là sư tôn ngươi… Ngươi sao có thể ra tay!”
Hắn ngửa đầu nhìn Mặc Nhiên ngồi tại đế vị trên cao. Thiên giới có Phục Hy, Địa phủ có Diêm La, Nhân giới thì có Mặc Vi Vũ.
Đối với Tiết Mông mà nói, cho dù Mặc Nhiên có trở thành đế tôn Nhân giới, cũng không nên thành cái dạng này.
Tiết Mông cả người phát run, hận đến nước mắt rơi xuống: “Mặc Vi Vũ, ngươi vẫn là người sao? Người đã từng…”
Mặc Nhiên nhàn nhạt giương mắt: “Hắn đã từng thế nào?”
Tiết Mông run giọng nói: “Người đã từng đối xử với ngươi như nào, ngươi hẳn biết rõ…”
Mặc Nhiên bỗng nhiên cười: “Ngươi là muốn nhắc nhở ta, hắn đã từng đánh ta đến thương tích đầy mình, ở trước măt người khác bắt ta quỳ xuống nhận tội. Hay là muốn nhắc nhở ta hắn đã từng vì ngươi, vì người không liên quan, chắn trước mặt ta, năm lần bảy lượt cản trở chuyện tốt của ta, phá hỏng nghiệp lớn của ta?”
Tiết Mông thống khổ lắc đầu: “… … …”
Không phải, Mặc Nhiên.
Ngươi nghĩ kĩ một chút, ngươi buông những cừu hận dữ tợn ấy ra. Ngươi quay đầu nhìn lại một cái.
Người đã từng đưa ngươi đi tu luyện, bảo vệ ngươi chu toàn.
Người đã từng dạy ngươi tập viêt đọc sách, làm thơ vẽ tranh.
Người đã từng vì ngươi mà nấu cơm, tay chân vụng về, làm bị thương một tay.
Người đã từng… Người đã từng ngày đêm chờ ngươi trở về, một người từ khi trời tối… Tới tận hửng đông…
Bao nhiêu lời muốn nói nghẹn lại cổ họng, đến cuối cùng, Tiết Mông chỉ nức nở: “Người… Tình tình người rất xấu, nói chuyện lại khó nghe, đến ta cũng biết người đối xử với ngươi tốt như thế nào, ngươi vì sao… Ngươi sao có thể nhẫn tâm…”
Tiết Mông ngẩng đầu, không muốn nước mắt rơi xuống, cổ họng lại nghẹn, rốt cuộc không nói tiếp được nữa.
Dừng thật lâu, trong điện truyền tới tiếng Mặc Nhiên nhẹ giọng thở dài, hắn nói: “Đúng vậy.”
“Nhưng mà Tiết Mông. Ngươi biết không?” Giọng Mặc Nhiên thực sự có chút mệt mỏi, “Hắn đã từng hại chết người ta yêu nhất. Duy nhất.”
Tĩnh mịch kéo dài thật lâu.
Bao tử đau như bị lửa thiêu cháy, huyết nhục bị xé thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
“Bất quá, cũng từng là sư đồ. Thi thể hắn, nằm ở nam phong Hồng Liên Thuỷ Tạ. Nằm trên hoa sen, giữ gìn rất tốt, tựa như đang ngủ.” Mặc Nhiên hoà hoãn khẩu khí, cố gắng trấn định. Nói xong lời này, mặt hắn vô biếu tình, ngón tay để trên bàn tử đàn, đốt ngón tay tái nhợt.
“Thi thể hắn dùng linh lực của ta, mới có thể để mãi không thối rữa. Nếu ngươi nhớ hắn, không cần ở đây cùng ta nhiều lời, trước khi ta chết, mau đi đi.”
Cổ họng nảy lên vị tanh ngọt, Mặc Nhiên ho khan vài tiếng, lại mở miệng, giữa môi răng toàn là máu tươi, ánh mắt lại nhẹ nhàng tự tại.
Hắn nghẹn ngào mà nói: “Mau đi đi. Đi gặp hắn. Nếu muộn, ta chết rồi, linh lực vừa dứt, hắn cũng thành tro.”
Nói xong câu này, hắn yếu ớt khép mắt, chất độc công tâm, liệt hoả dày vò.
Đau đớn tê tâm liệt phế như vậy, thậm chí tiếng Tiết Mông khóc bi ai vặn vẹo cũng trở nên xa xôi, giống như cách đại dương mênh mông vạn trượng, từ trong nước truyền đến.
Máu tươi không ngừng được từ khoé miệng chảy xuống, Mặc Nhiên siết chặt tay áo, cơ bắp từng trận co rút.
Mơ hồ mở mắt, Tiết Mông đã đi xa, khinh công tiểu tử kia không kém, từ đây chạy tới nam phong, kể cũng không mất nhiều thời gian.
Gặp mặt sư tôn lần cuối, hắn có lẽ vẫn còn kịp.
Mặc Nhiên ngồi dậy, lung la lung lay đứng lên, ngón tay loang lổ vết máu kết ấn, truyền tống chính mình tới trước Thông Thiên Tháp Tử Sinh Đỉnh.
Giờ là cuối thu, hoa hải đường nở rộ xinh đẹp.
Hắn không biết mình vì sao chọn nơi này kết thúc tội ác cả đời mình. Nhưng nhìn tới hoa nở, cũng có thể xem là phương trủng.
Hắn nằm vào quan tài mở rộng, ngẩng mặt nhìn ban đêm phồn hoa, yên tĩnh phiêu tạ.
Bay vào quan tài, chạm tới gương mặt. Bay lả tả, như chuyện cũ điêu tàn.
Cả đời này, từ hai bàn tay trắng qua sinh tử, qua vô số lần, trở thành đế quân duy nhất ở Nhân gian.
Hắn tội ác chồng chất, hai tay đầy máu tươi, yêu hận đan xen, mong muốn ghét bỏ, đến cuối cùng, không còn lại gì.
Hắn chung quy, buông bỏ tất cả mọi thứ, tự làm cho mình một bia mộ. Mặc kệ là không biết xấu hổ khắc “Thiên cổ nhất đế”, hay là vớ vẩn như “Du bạo” “Hấp”, hắn cái gì cũng không khắc, phần mộ thuỷ hoàng Tu Chân giới, một câu cũng không có.
Mười năm giằng co trong trò khôi hài, rốt cuộc đã hạ màn.
Lại qua vài canh giờ, mọi người giơ cao cây đuốc sáng rỡ, giống như một con rắn lửa, khi vào hành canh đế vương, chờ bọn họ, lại là Vu Sơn Điện trống trải, đúng vậy Tử Sinh Đỉnh không một bóng người, là bên Hồng Liên Tạ Thuỷ, Tiết Mông khóc đến chết lặng cạnh đống tro tàn.
Còn có, trước Thông Thiên Tháp, thi thể Mặc Vi Vũ đã lạnh thấu.
Chương2: bổn tọa sống lại
[Husky] Chương 2: Bổn toạ sống lại
Tháng Năm 30, 2019Yuu
Edit + Beta: Chu
(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)
“Tim ta vốn như nước lặng, vạn nỗi nhớ đã như tro tàn, Nhưng chẳng ngờ sau ba mươi chín đêm lạnh lẽo, lại lộ ra xuân quang, Chẳng lẽ ý trời thiên vị thương xót nhành cỏ trong u cốc, Chỉ sợ thói đời nóng lạnh lắm phong sương.*”
(Phần này là thơ, mình không hiểu ý, không dám chỉnh sửa nhiều.)
Bên tai truyền tới tiếng ngâm nga yểu điệu Việt Nữ, ca từ như ngọc, làm cho Mặc Nhiên thấy đau đầu, huyệt thái dương nảy lên.
“Ồn cái gì mà ồn! Quỷ khóc tang ở đâu ra thế! Người đâu, đuổi tiện tì làm loạn này xuống núi!”
Gào lên một tiếng xong, Mặc Nhiên mới kinh ngạc nhận ra không đúng.
… … Không phải bản thân đã chết rồi à?
Hận ý cùng hàn ý, thống khổ cùng cô đơn lạnh lẽo khiến ngực hắn phát đau, Mặc Nhiên mở choàng mắt.
Trước khi chết nhiều chuyện như gió thổi tuyết bay, hắn nhận ra bản thân đang nằm trên giường, không phải giường ở Đỉnh Tử Sinh, giường này khắc rồng vẽ phượng, gỗ tản ra mùi son phấn nặng nề, đệm cũ phấn hồng phấn tím, thêu hoa văn uyên ương nghịch nước, đúng là chỗ ngủ của nữ nhân câu lan (nơi hát múa và diễn kịch).
“… …”
Trong nháy mắt Mặc Nhiên cứng đờ cả người.
Hắn biết đây là nơi nào.
Đây là một ngõa tử gần Tử Sinh Đỉnh.
Nơi gọi là ngõa tử, thực chất chính là thanh lâu, có câu nói “Khi tới ngói hợp, khi đi tan rã”, ý rằng khách nhân cùng phấn tử có gặp gỡ cũng sẽ có chia tay.
Khi Mặc Nhiên còn trẻ, có một khoảng thời gian thực sự hoang dâm, nửa tháng thì có tới mười hai ngày ngủ lại thanh lâu này. Nhưng mà thanh lâu này đã sớm rời đi khi bản thân hắn hơn hai mươi tuổi, sau này chuyển thành quán rượu. Vậy mà bản thân mình sau khi chết lại xuất hiện ở một thanh lâu vốn không còn tồn tại, đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ khi còn sống bản thân hắn làm quá nhiều việc ác, cho nên bị Diêm Vương phạt đầu thai ở thanh lâu đi tiếp khách?
Mặc Nhiên một mặt suy nghĩ miên man, một mặt thì vô ý thức trở mình.
Thình lình đối diện với một khuôn mặt ngủ say.
“… …”
Tình huống gì thế này!!! Sao bên cạnh hắn lại có người nằm??
Lại còn là một nam nhân loã thể!
Nam tử này gương mặt non nớt, ngũ quan yểu điệu, nhìn qua trong sáng đáng yêu, không phân nam nữ.
Trên mặt Mặc Nhiên không có biểu tình, nhưng nội tâm lại dậy sóng gió mãnh liệt, nhìn chằm chằm gương mặt đang đắm chìm trong mơ kia nửa ngày, đột nhiên nhớ ra.
Đây không phải tiểu quan khi mình còn trẻ đặc biệt sủng ái sao, hình như gọi là Dung Tam?
Nếu không thì gọi là Dung Cửu.
Mặc kệ là Tam hay Cửu, việc này không quan trọng, quan trọng là, tiểu quan này về sau mắc bệnh hoa liễu, đã sớm chết nhiều năm, thi cốt đã mục nát không còn. Nhưng mà, bây giờ hắn vẫn sống sờ sờ, trắng nõn nằm bên cạnh mình, chăn gấm đắp hờ lộ ra bả vai, xanh xanh tím tím, dấu vết ái muội.
Mặc Nhiên lạnh mặt, nhấc chăn lên, rời ánh mắt xuống dưới một chút.
“…”
Vị Dung không biết là Tam hay Cửu này, tạm gọi là Dung Cửu vậy . cả người tiểu mỹ nhân Dung Cửu chồng chất vết roi, da đùi trắng nộn như dương chi bạch ngọc của hắn cũng bị kẻ khác quấn lên vài sợi tơ màu hồng.
Mặc Nhiên vuốt cằm âm thầm tán thưởng mà thở dài: Thật là tình thú nha.
Nhìn tay nghề thắt dây thừng tinh xảo, kỹ xảo thành thạo, hình ảnh quen thuộc này.
Đây con mẹ nó chắc không phải do mình buộc đấy chứ??!!
Hắn là người tu tiên, đối với việc trọng sinh đã từng đọc qua. Giờ phút này, hắn không thể không nghi ngờ, bản thân hình như là trọng sinh rồi.
Vì để kiểm nghiệm ý nghĩ của mình, Mặc Nhiên tìm gương đồng. Gương đồng đã mài mòn rất nhiều, nhưng vẫn hơi sáng mờ mờ, vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy dung mạo của hắn.
Mặc Nhiên khi chết ba mươi hai tuổi, đã là tuổi thành gia lập thất, nhưng gương mặt vị huynh đài trong gương lại có vẻ rất trẻ con, người thiếu niên mặt mày tuấn tú độc hữu ương ngạnh, nhìn qua, dáng vẻ này chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Phòng ngủ này không có người khác. Vì thế một thế hệ bạo quân của Tu Chân giới, Thục trung ác bá , đế tôn của Nhân giới, tôn chủ của Đỉnh Tử Sinh, Đạp Tiên Quân Mặc Nhiên trầm mặc một hồi, thành thật biểu đạt nội tâm của mình.
“Đệt… …”
Một đệt này, đệt tỉnh Dung Cửu đang ngủ mơ màng.
Mỹ nhân kia lười biếng ngồi dậy, chăn gấm hơi mỏng khoác trên người trượt xuống bả vai, lộ ra thân hình trắng nõn, tóc dài mềm mại rủ xuống, nhấc ngước lên con mắt đào hoa vẫn còn ngái ngủ, đuôi mắt nhiễm hồng, ngáp một cái.
“Oa… … Mặc công tử, hôm nay ngươi dậy thật sớm nha.”
Mặc Nhiên không lên tiếng, nếu thời gian quay lại mười mấy năm, hắn thật sự sẽ thích loại tiểu mỹ nhân thiên kiều bá mị (ngàn xinh vạn đẹp) không phân rõ nam nữ như Dung Cửu này, nhưng hiện giờ, hắn là Đạp Tiên Quân ba mươi hai tuổi, không khỏi hoài nghi cảm thấy khi đó đầu óc mình bị lừa đực đá, mới cảm thấy loại nam nhân này đẹp.
“Có phải đêm qua ngủ không ngon, gặp ác mộng không?”
Bổn toạ cũng chết rồi, ngươi nói xem có phải ác mộng không.
Dung Cửu thấy hắn nãy giờ không nói gì, còn tưởng tâm tình hắn không tốt, vì thế đứng dậy xuống giường, đến trước cửa sổ bằng gỗ khắc hoa, ôm lấy Mặc Nhiên từ phía sau.
“Mặc công tử, ngươi nhìn ta đi, sao lại ngơ ngác như vậy, sao không trả lời ta?”
Mặc Nhiên bị hắn ôm như vậy, mặt lạnh đi, hận không thể lập tức xé xác tiểu yêu tinh sau lưng mình, đánh lên khuôn mặt vô cùng mịn màng kia mười bảy mười tám cái tát, nhưng rốt cuộc vẫn cố nhịn xuống.
Đầu hắn có chút choáng váng, chưa rõ tình trạng hiện giờ lắm.
Nếu như bản thân thật sự trọng sinh, như vậy hôm qua mình vừa mới cùng Dung Cửu điên loan đảo phượng, tỉnh dậy liền đánh bầm dập mặt mũi của người ta, hành vi như tâm thần phân liệt này, không ổn, cực kì không ổn.
Mặc Nhiên xốc lại tâm tình, giống như lơ đãng hỏi: “Hôm nay ngày mấy tháng mấy?”
Dung Cửu sửng sốt, chợt cười nói: “Mùng 4 tháng 5.”
“Năm Bính Thân à?”
“Đó là năm trước rồi, năm nay là năm Đinh Dậu, Mặc công tử thật sự là quý nhân hay quên việc, quên càng ngày càng nhiều.”
Năm Đinh Dậu… …
Mắt Mặc Nhiên gợn sóng, trong đầu nhanh chóng nghĩ.
Năm Đinh Dậu, mình vừa mới mười lăm tuổi, vừa được tôn chủ Đỉnh Tử Sinh nhận là cháu trai thất lạc nhiều năm, từ một kẻ bị khinh như chó săn, Thành phượng hoàng bay lên đầu cành cao
Mình như vậy, thật sự trọng sinh rồi?
Hay chỉ làm một đại mộng sau khi chết.
Dung Cửu cười nói: “Mặc công tử, ta thấy ngươi đói đến sắp ngất rồi, ngày mấy cũng nhớ không rõ. Ngươi ngồi đây một lát, ta xuống bếp, lấy chút đồ ăn cho ngươi, bánh chiên có được không?”
“Rất được, thêm một chén cháo, về đút ta ăn.”
Dung Cửu mặc thêm xiêm y, chỉ một lát sau, bưng về một khay gỗ, bên trên có một chén cháo bí đỏ, hai cái bánh chiên, một đĩa đồ ăn sáng.
Vừa lúc Mặc Nhiên hơi đói bụng, đang chuẩn bị ăn bánh, Dung Cửu bỗng nhiên đẩy tay hắn ra, mị hoặc nói: “Ta đút công tử ăn.”
“… …”
Dung Cửu cầm lên một cái bánh, ngồi trên đùi Mặc Nhiên. Y khoác ngoại bào hơi mỏng, bên dưới cái gì cũng mặc không hề mặc gì, da thịt non mịn ở đùi tách ra, dán sát vào da thịt Mặc Nhiên, còn không ngừng ái muội mà cọ tới, ý tứ dụ dỗ không cần nói cũng biết.
Mặc Nhiên nhìn chằm chằm mặt Dung Cửu một lát.
Dung Cửu cho rằng hắn nổi sắc tâm, giận dỗi nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Đồ ăn đã lạnh rồi.”
Mặc Nhiên im lặng một lát, nhớ tới những chuyện tốt kiếp trước Dung Cửu làm với mình, khoé miệng chậm rãi nở một nụ cười ngọt ngào, vô cùng thân mật.
Chuyện ghê tởm này, Đạp Tiên Quân hắn đã làm nhiều, chỉ cần hắn nguyện ý, ghê tởm hơn hắn cũng làm được, kỹ xảo trẻ con, không làm khó được hắn.
Mặc Nhiên thoải mái dễ chịu dựa vào ghế ngồi, cười nói: “Ngồi lên.”
“Ta không phải… Không phải đang ngồi sao.”
“Ngươi biết ta đang nói ngồi ở đâu.”
Mặt Dung Cửu đỏ lên, trách móc: “Gấp như vậy, công tử ăn xong đã rồi hãy… A!”
Lời còn chưa dứt, đã bị Mặc Nhiên cưỡng chế túm về phía trước, lại đè xuống. Tay của dung cửu rung lên, chén cháo lật úp trên mặt đất, hắn kinh động thở dốc vẫn không quên thấp thấp giọng nói: “Mặc công tử, chén này…”
“Đừng động.”
“Nhưng, ngươi vẫn nên ăn một chút… Ưm… … A… …”
“Ta không phải đang ăn sao?” Mặc Nhiên giữ eo hắn, đôi mắt đen nhánh loé lên tia sáng, con ngươi phản chiếu dung nhan diễm lệ của Dung Cửu đang ngửa cổ.
Đời trước, khi bản thân nguyện ý triền miên, vẫn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Thiếu niên xinh đẹp này, vừa may gặp Mặc Nhiên đã nói là đặc biệt động lòng với hắn. Muốn nói mình không rung động chút nào thì là giả.
Thế nhưng, khi biết Dung Cửu đã làm gì sau lưng mình, Mặc Nhiên liền cảm thấy cái miệng này hôi thối khó ngửi, không muốn hôn.
Mặc Nhiên ba mươi hai tuổi cùng Mặc Nhiên mười lăm tuổi không giống nhau.
Tỷ như, khi hắn mười lăm tuổi lúc làm tình còn biết dịu dàng, ba mươi hai tuổi chỉ còn lại bạo lực.
Xong việc, hắn nhìn Dung Cửu bị mình làm cho hơi thở yếu ớt, đã ngất lịm đi, đôi mắt vương nước mắt , lông mi thì chớp động, ấy vậy mà lại mang theo chút ý cười . Hắn cười rộ lên rất đẹp, mắt đen sâu đậm, nhìn theo góc nào đó còn ánh lên màu tím kiêu sa. Giờ phút này hắn cười tủm tỉm rồi nhấc đầu Dung Cửu lên, đem người này kéo tới giường, thuận tay nhặt mảnh sứ vỡ, kè lên mặt của Dung Cửu.
Hắn từ trước đến nay luôn có thù tất báo, bây giờ cũng vậy.
Nghĩ đến kiếp trước mình chiếu cố Dung Cửu, thậm chí muốn thay hắn chuộc thân, mà Dung Cửu lại cùng kẻ khác bày cách hại hắn, hắn liền nhịn không được cong đôi mắt lên, miệng thì cười tủm tỉm, đem mảnh sứ sắc bén, dán lên má của Dung Cửu.
Người này dùng nhan sắc để kiếm ăn, không có gương mặt này, cái gì cũng không có.
Nam nhân tầm thường quyến rũ này, sẽ giống con chó lưu lạc đầu đường, bò trên mặt đất, bị giày đá, bị mắng mỏ phỉ nhổ, ai u… Thực sự tưởng tượng thôi cũng khiến thể xác và tinh thần sung sướng. Quả thật vừa mới thao con người buồn nôn này, mọi sung sướng đều tan thành mây khói.
Mặc Nhiên cười càng thêm đáng yêu.
Tay dùng chút lực, một tia máu đỏ chảy ra.
Người thiêm thiếp tựa hồ cảm nhận được đau đớn, tiếng khàn khàn, khẽ rên một chút, lông mi vương nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu.
Mặc Nhiên bỗng dừng tay.
Hắn nhớ tới cố nhân.
“… … … …”
Sau đó, hắn bỗng ý thức được mình đang làm gì. Sửng sốt vài giây, rốt cuộc chậm rãi, buông tay.
Thật là làm việc ác thành quen luôn rồi. Hắn đã quên, mình đã trùng sinh.
Hiện tại, việc gì cũng chưa phát sinh, sai lầm lớn nhất chưa xảy ra, người kia… Cũng chưa chết. Hắn hà tất phải thô bạo tàn nhẫn mà đi vào con đường sai lầm lúc trước, hắn rõ ràng có thể làm lại lần nữa.
Hắn ngồi xuống, một chân đặt ở mép giường, không chút để ý mà ngắm nghía mảnh sứ vỡ trong tay. Bỗng nhiên nhìn đến bánh bột ngô đầy dầu trên bàn, vì thế cầm lấy, xé giấy dầu ra, cắn từng miếng từng miếng, ăn tới một miệng đầy dầu, môi sáng bóng.
Bánh bột ngô là đặc sản của ngõa tử này, kỳ thật ăn cũng không quá ngon, so với những món sơn hào hải vị hắn từng ăn, ăn như nhai sáp vậy, nhưng từ sau khi ngõa tử này rời đi, Mặc Nhiên cũng không còn được ăn loại bánh rán này. Bây giờ, hương vị bánh bột ngô quen thuộc, chuyện cũ cũng theo đó, cuồn cuộn trở lại đầu lưỡi.
Mặc Nhiên cắn một miếng, chuyện trùng sinh không chân thật giảm đi một phần.
Ăn bánh xong, hắn rốt cuộc từ trong mê mang phục hồi lại tinh thần.
Hắn thật sự đã trùng sinh.
Cuộc đời hắn làm chuyện ác, những việc không thể quay đầu, đều chưa xảy ra.
Chưa giết bá phụ bá mẫu, không đồ sát 72 thành, không khi sư diệt tổ, chưa thành thân, còn có…
Ai cũng chưa chết.
Hắn chép miếng, liếm đi lớp bột trắng, hắn cảm nhận được một tia vui vẻ bé nhỏ trong lồng ngực nhanh chóng lan rộng, thành một loại sóng to gió lớn kích động cuồng nhiệt. Hắn từ xưa oai phong một cõi, tam đại cấm thuật của Nhân giới đều đã đọc qua. Hai thuật đều tinh thông, chỉ có thuật “Trọng sinh” cuối cùng, dù hắn có thiên phú trời ban, cũng không học được.
Lại không nghĩ tới, khi sống cầu không được, khi chết lại thành sự thật.
Trước đủ loại không cam lòng, nản lòng, cô độc… trước kia vẫn còn đọng lại trong ngực, ánh lửa ở Đỉnh Tử Sinh cao vạn trượng, cảnh tượng đại quân vẫn còn trước mắt.
Khi ấy hắn thực sự không muốn sống nữa, ai cũng nói hắn là mệnh cô sát, bạn bè xa lánh, cuối cùng chính hắn cũng cảm thấy mình như cái xác vô hồn, vô cùng nhàm chán, vô cùng tịch mịch.
Nhưng không biết sai ở đâu, kẻ tội ác tày trời như hắn, vậy mà sau khi chết lại có cơ hội trùng sinh.
Hắn vì sao phải vì chút thù riêng năm xưa, hủy dung nhan Dung Cửu?
Dung Cửu tham tiền tài nhất. Kẻ này bán da thịt một lần, lại mất đi chút bạc, khiển trách nho nhỏ một chút là được. Mạng người, hắn tạm thời treo ở đó.
“Ngươi hời rồi, Dung Cửu.”
Mặc Nhiên cười tủm tỉm nói, đầu ngón tay dùng lực, ném mảnh sứ vỡ ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, hắn lấy ít châu báu của Dung Cửu, cho vào trong túi mình, dù bận vẫn ung dung, chậm rãi thu thập tốt rồi, rồi thong thả rời khỏi ngõa tử.
Bá phụ bá mẫu, đường đệ Tiết Mông, sư tôn, còn có…
Sư ca, ta đến tìm ngươi.
Tác giả có lời muốn nói: CP truyện: Mặc Nhiên x sư tôn
Có sư huynh bạch hoa liên lượn qua, không cần đi sai đội ngũ~
[Husky] Chương 3: Sư ca của bổn toạ
Tháng Năm 31, 2019Yuu
Edit + Beta: Chu
Â
n… … … Nếu linh hồn kiếp trước quay về, tu vi hùng mạnh ở kiếp trước, có thể cũng quay về không?
Mặc Nhiên thử vận linh lực, cảm nhận linh lực trong người, tuy dồi dào, nhưng không cường đại. Nói cách khác, tu vi của hắn không được kế thừa lại.
Nhưng mà việc này cũng chẳng sao, hắn trời sinh thông minh, tính giác ngộ lại cao, cùng lắm thì tu luyện lại, cũng không có gì ghê gớm. Huống chi việc trùng sinh là chuyện vui, mặc dù không được hoàn mỹ, cũng đều bình thường. Mặc Nhiên nghĩ vậy, liền thu lại răng nanh, giống như bộ dáng thiếu niên mười lăm tuổi nên có, cực kỳ cao hứng chuẩn bị quay về môn phái.
Ở ngoại ô, chợt có xe ngựa đi qua, bánh xe lăn nhanh, lúc này sẽ không có ai chú ý đến Mặc Nhiên vừa mới mười lăm tuổi.
Thỉnh thoảng có thôn phụ bận rộn nơi đồng ruộng, rảnh rỗi ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên đẹp mắt lạ thường, ánh mắt sẽ sáng ngời, hai mắt nhìn chằm chằm.
Mặc Nhiên cũng cười hì hì, không chút khách khí nhìn lại, đến tận khi khiến nữ phụ có chồng đó nhìn đến đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Chạng vạng tối, Mặc Nhiên vào trấn Vô Thường, nơi cách rất gần Tử Sinh Đỉnh, chiều hôm hiện một vầng hồng nhạt như máu, chiếu lên ngọn núi nguy nga nhuộm đỏ. Sờ bụng, hơi đói, vì thế hắn quen cửa quen nẻo vào tửu lầu, nhìn thẻ bài màu đỏ viết chữ đen ghi tên đồ ăn trước quầy, nhanh nhẹn chọn món nói: “Chưởng quầy, cho một đĩa bổng bổng kê, một đĩa phu thê phế phiến, hai cân rượu trắng, lại thêm một đĩa thịt bò.”
Tiếng người dừng nghỉ chân nói chuyện rất nhiều, thật náo nhiệt, tiên sinh kể truyện trên đài phe phẩy quạt, đang kể về chuyện xưa ở Tử Sinh Đỉnh, mặt mày hớn hở, nước miếng bay tứ tung.
Mặc Nhiên ngồi sát cửa sổ, vừa ăn cơm, vừa nghe người ta kể chuyện.
“Mọi người đều biết, Tu Chân giới chúng ta dựa vào vị trí phân chia, chia làm Thượng Tu giới và Hạ Tu giới, hôm nay chúng ta kể đến môn phái tài giỏi nhất ở Hạ Tu giới, Tử Sinh Đỉnh. Hắc, phải biết là, trấn Vô Thường của chúng ta mấy trăm năm trước chỉ là một trấn nhỏ hoang vắng nghèo nàn, bởi vì cách cửa vào Quỷ giới rất gần, trời âm u, thôn dân cũng không dám ra khỏi cửa, nếu không thì phải đi lại trong đêm, cần phải có đồ đuổi ma linh, đốt tiền giấy, vừa kêu “Người đến cách núi nặng, quỷ đến cách giấy nặng”, vừa nhanh chóng đi qua. Nhưng nhìn hôm nay xem, trấn chúng ta náo nhiệt phồn hoa, so với nơi khác cũng không khác, đều là nhờ ơn của Tử Sinh Đỉnh. Nơi này, không nghiêng không lệch, ở ngay lối vào Quỷ môn quan, nằm giữa hai giới âm dương. Tuy lập phái chưa lâu, nhưng… …”
Đoạn lịch sử này, Mặc Nhiên nghe tới tai cũng muốn thành kén, vì thế hứng thú của thiếu chuyển ra ngoài cửa sổ, thất thần nhìn quanh. Vừa lúc, dưới lầu có mấy sạp, mấy đạo sĩ mặc đồ của người nơi khác dùng vải đen che lồng sắt, đang ở đầu đường bán nghệ.
So với lão tiên sinh kể chuyện thì thú vị hơn.
Lực chú ý của Mặc Nhiên bị hấp dẫn sang.
“Nhìn một chút, nhìn một lần, đây chính là mãnh thú thượng cổ Tì Hưu con, bị ta bắt được. Bây giờ còn nhỏ, vẫn có thể làm xiếc, tính toán! Hành hiệp trượng nghĩa không dễ, ai có tiền cho tiền, không có đứng xem, tới xem trò hay – Tì Hưu gảy bàn tính!”
Chỉ thấy mấy đạo sĩ ồn ào nhấc vải đen lên, lồng sắt đóng, rõ ràng là mấy yêu thú mặt người thân thú.
Mặc Nhiên: “… … … … …”
Mấy thăng nhãi con lông xù xù này?? Cũng dám gọi là Tì Hưu?
Trâu thật thì mau thổi xé trời, ai tin người đó đầu óc như lừa.
Nhưng không bao lâu Mặc Nhiên liền được mở rộng tầm mắt, hai mươi ba mươi cái đầu lừa vây xung quanh xem trò, thỉnh thoảng reo hò vỗ tay, không khí náo nhiệt, người trong tửu lầu cũng không nhịn được nhìn ra ngoài, làm cho tiên sinh kể chuyện xấu hổ.
“Tôn chủ Tử Sinh Đỉnh hiện giờ, uy dang hiển hách, danh tiếng truyền xa-“
“Hảo!! Lại diễn trò nữa!”
Tiên sinh kể chuyện nghe tiếng cổ vũ, cũng nhìn ra ngoài, chỉ thấy khách nhân kia mặt đỏ bừng, hưng phấn lạ thường, nhưng ánh mắt hiển nhiên không phải nhìn mình, mà là rạp xiếc dưới lầu.
“Nha, Tì Hưu gảy bàn tính đâu?”
“Ai nha nha nha, thật lợi hại!”
“Hảo! Xuất sắc! Lại diễn Tì Hưu ném táo!”
Người trong lâu cười ha ha, đều tới bên cửa sổ xem náo nhiệt. Tiên sinh kể chuyện vô cùng đáng thương tiếp tục kể: “Tôn chủ nổi danh nhất, hắn có một chiết phiến, hắn… …”
“A ha ha ha ha, Tì Hưu lông nhạt nhất muốn cướp táo ăn, nó còn lăn lộn trên mặt đất!”
Tiên sinh kể chuyện lấy khăn tay lau mặt, tức đến môi cũng hơi run.
Mặc Nhiên nhấp nhấp môi, giãn mặt ra cười, ở sau rèm che đi mặt thong thả ung dung mà nói: “Đừng kể chuyện Tử Sinh Đỉnh, hát đoạn “Thập Bát Mô”, bảo đảm kéo người trở về.”
Tiên sinh kể chuyện không biết người sau rèm là công tử Tử Sinh Đỉnh Mặc Nhiên, rất có khí tiết mà cắn răng: “Thô bỉ, từ ngữ thô bỉ, không chút, không chút thanh nhã.”
Mặc Nhiên cười nói: “Nơi này còn chỗ nào thanh nhã? Ngươi cũng đừng thẹn quá hoá giận.”
Dứt lời, dưới lầu chợt ầm ĩ.
“Ai nha! Phi ngựa thật nhanh!”
“Là Tiên Quân Tử Sinh Đỉnh đi!”
Tiếng bàn tán sôi nổi, một con ngựa đen từ phía Tử Sinh Đỉnh chạy đến, nhanh như chớp sát lại rạp xiếc!
Người ngồi trên ngựa, đội một cái đấu lạp, mặc áo choàng đen, che kín mít, nhìn không ra tuổi không ra giới tính, còn một phụ nhân tầm ba bốn mươi tuổi, tay chân thô kệch, mặt đầy sương gió.
Phụ nhân nhìn mấy con gấu kia chợt khóc, nàng ngã xuống ngựa, nghiêng ngả lảo đảo mà tiến lên, ôm lẩy một con gấu người liền quỳ xuống đất gào khóc: “Con ơi!!! Con của ta-“
Người chung quanh ngây ngốc. Có người gãi đầu lẩm bẩm nói: “Người nhà? Đây không phải thượng thú thần cổ Tì Hưu con sao? Sao nữ nhân này lại gọi nó là con?”
“Đây không phải Tì Hưu mẹ đi.”
“Ai da, thật lợi hại, mẹ nó cũng tu thành hình người rồi.”
Thôn dân không hiểu biết, ở ngoài hồ ngôn loạn ngữ, nhưng Mặc Nhiên bắt đầu cân nhắc lại.
Tương truyền, có mấy đạo sĩ giang hồ sẽ đi lừa gạt trẻ con, sau đó cắt lưỡi tiểu hài tử, làm bọn chúng không nói được, lại dùng nước sôi giội lên làm chúng bị bỏng nặng, nhân lúc huyết nhục mơ hồ, lấy da thú dán lên người chúng, máu khổ lại, da lông dính chặt vào người tiểu hài tử, nhìn qua như yêu quái kì dị. Những đứa trẻ đó không biết nói, không biết viết, chỉ có thể bị người bắt nạt, phối hợp biểu diễn trò xiếc như “Tì Hư gảy bàn tính”, nếu phản kháng, sẽ bị đánh một trận roi.
Thảo nào hắn không hề cảm thấy chút yêu khí, những “Tì Hưu” này căn bản không phải yêu, mà là người sống sờ sờ… …
Còn đang tự hỏi, vị mặc áo choàng đen bên kia đã thấp giọng nói với mấy đạo sĩ vài câu, những đạo sĩ kia nghe, nháy mắt bạo nộ, miệng hét lớn “Xin lỗi? Gia gia ngươi không biết xin lỗi viết như thế nào!” “Tử Sinh Đỉnh có gì đặc biệt hơn người?” “Xen vào chuyện của người khác, đánh cho ta!” Nói xong liền nhào lên đánh vị áo choàng đen.
“Ai da.”
Nhìn thấy đồng môn bị đánh, Mặc Nhiên lại thấp giọng cười hai tiếng, “Hung hăng như vậy nha.”
Hắn không hề có ý định ra tay tương trợ. Kiếp trước, hắn rất ghét việc môn phái như này gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ, giống như đứa trẻ ngốc, con mèo của Vương bá mẫu đầu thôn leo lên cây xuống không được, chưởng môn cũng phái người đến, toàn kẻ không có mắt.
Thiên hạ nhiều việc không công bằng, quản cái gì mà quản, mệt chết người.
“Đánh nhau rồi đánh nhau rồi! Ai nha! Đấm thật hại!”
Trên tửu lầu, biển người mênh mông xem vây xem náo nhiệt.
“Nhiều người đánh một như vậy, có xấu hổ không!”
“Tiên Quân để ý phía sau! Ai nha! Thật nguy hiểm! Oa nha nha nha-“
“Né đòn thật đẹp!”
Những người này thích xem đánh nhau, Mặc Nhiên lại không thích, hắn trải qua gió tanh mưa máu nhiều lần, chuyện phát sinh dưới mí mắt như ruồi bọ. Hắn lười biếng phủi đậu phộng trên áo, đứng dậy bỏ đi.
Đi xuống lầu, mấy đạo sĩ cùng vị mặc áo choàng đen đấu kiếm khó phân cao thấp, kiếm khí lanh lẹ, Mặc Nhiên ôm hai tay, dựa vào cửa quán rượu, nhìn không được sách một tiếng.
Mất mặt.
Tử Sinh Đỉnh đều hung hãn dũng mãnh, áo choàng đen đánh nhau lại không giỏi, thấy mà vẫn bị mấy đạo sĩ giang hồ kéo xuống ngựa, vây quanh đạp lên, vẫn không ra tay tàn nhẫn.
Ngược lại vẫn cố nói đạo lý: “Quân tử động thủ không động khẩu, nói đạo lý với các ngươi, vì sao các ngươi không nghe?!”
Các đạo sĩ: “… … … … …”
Mặc Nhiên: “… … … … … …”
Các đạo sĩ nghĩ chính là, gì? Người này, bị đánh thê thảm như vậy, vẫn còn quân thủ động khẩu không động thủ? Đầu là màn thầu, không có nhân sao?
Mặc Nhiên đột nhiên biến sắc mặt, nhất thời trời đất quay cuồng, hô hấp hắn run lên, khó tin mở to hai mắt – giọng nói này… …
“Sư Muội!” Mặc Nhiên sốt ruột khẽ quát, vận linh lực đánh ra, liền đem năm đạo sĩ giang hồ làm xằng làm bậy bay xa! Hắn quỳ trên đất, nang người mặc áo choàng đen đầy dấu chân dậy, giọng hơi hơi phát run-
“Sư Muội, là ngươi sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng tên là Sư Muội, nhưng hắn là sư ca, là sư ca 23333
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top