Chap 1: Kí ức mơ hồ
- Nôn tiền ra đây. Không thì đi chết cả đi, chậc... phế vật vô dụng, sao mày lại nuôi một con nhỏ điên điên khùng khùng rồi sinh ra một cái xú nữ tốn cơm ngạo, đưa tiền cho tao cũng ngày một ít. Uy... một lũ rác rưởi bỏ đi. Hừ..sâu bọ...
Tiếng chửi rủa chua chát mang theo ghét bỏ không ngừng vang vọng trong trí não Lâm Yên, hình ảnh một cô bé 7 tuổi thân thể gầy nhỏ xanh xao bịt chặt hai tai, môi nhỏ mím chặt thoạt nhìn vô cùng sợ hãi nhưng ánh mắt trẻ nhỏ ngây dại trong suốt lại mang một bộ kiên cường mạnh mẽ. Trận la mắng qua đi trả lại không gian sự tĩnh lặng.
- Ân ngoan, Yên nhi đừng sợ có baba bảo vệ con.- Giọng trầm thấp mang theo lo lắng của Lâm Tư như muốn trấn an.
- Con không sợ nội đâu. Tay ba Lâm rất lớn, ba Lâm sẽ bảo vệ Yên nhi và mẹ Liễu mà. Yên nhi chắc chắn...
- Ba Lâm bảo vệ chúng ta...bảo vệ... bảo vệ...- Cười ngây dại ngâm nga câu nói, Liễu Thu ôm lấy con gái cùng Lâm Tư đến phát ngốc.
Hình ảnh cả nhà ba người ôm ấp cười nói, tiếng trẻ thơ hồn nhiên, tiếng hát ngọt ngào khiến cả không gian rực lên ấm áp cái gọi là gia đình.
Lại một chuỗi những hình ảnh một người phụ nữ vẫn nụ cười tươi tắn có phần ngây ngốc tay nắm tay cùng đứa bé gái trò chuyện đến nhất thời huyên náo vui vẻ.
- Mẹ Liễu cùng ăn kẹo với Yên nhi nha~
- Cùng ăn kẹo.. ăn kẹo.. đến giờ rồi...
- Mẹ Liễu thật ngoan. Sao kẹo ba Lâm cho Yên nhi thật nhiều màu mà của mẹ lúc nào cũng màu trắng thôi vậy trông thật nhàm chán.
- Nga... Mẹ không biết đâu. A Tư bảo mẹ kẹo này tên là thuốc an thần đó rất đắng. A Tư còn nói chỉ cho mình mẹ thôi, tiểu Yên còn nhỏ không được ăn đâu.
- Rất đắng sao?
- Ân là rất đắng đó. Không cho a Yên đâu.
- Vậy Yên nhi không đòi. Nhưng mẹ Liễu phải hát cho Yên nhi nghe.
- Ân chúng ta cùng hát... Lên đỉnh núi non thu chếch nẻo ngoài, giữa vù mây trắng thoáng nhà ai...*
* trích bài hát thiếu nhi "Sơn hành".
Một lớn một nhỏ hát cười tới say sưa, cả hai đều mang cùng một gương mặt dù gầy nhỏ xanh xao, bất quá vẫn thập phần xinh đẹp sạch sẽ như nước, lại có chút hoạt bát lanh lợi, ngây thơ khiến không gian cũng sinh động vui vẻ theo, thật khiến lòng người ấm áp.
(Phàm là do mẹ của nữ chính bị si ngốc hay tâm thần nhẹ gì đó nên gương mặt vẫn có vẻ lanh lợi của trẻ nhỏ )
Tiếp điến là một chuỗi hình ảnh một nhà ba người cùng với hàng loạt âm thanh nói cười, ca hát mang theo độ ấm, ngọt ngào hòa thuận của một gia đình nhỏ, tuy khó khăn thiếu thốn vật chất, bất quá lại luôn đong đầy yêu thương. Nhưng cũng có lúc là chuỗi mắng chửi, quát tháo gay gắt. Những đạo âm thanh hình ảnh cứ liên tiếp quay cuồng đan xen xuất hiện lúc rõ ràng lúc mờ nhạt mang theo nhiều loại cảm xúc hỗn loạn như một mớ bòng bong trôi nổi trong kí ức mơ hồ.
Nhưng đoạn kí ức cuối cùng xuất hiện lại vô cùng rõ ràng, chân thực không hề có một chút rối loạn. Có lẽ đoạn kí ức này đã khắc sâu, đay nghiến đến tận linh hồn, càng rõ ràng lại càng giày vò xé rách tâm can, trái tim không ngừng rỉ máu, đau đớn đến nỗi mà mất đi cảm giác đau. Nhưng nó không thể ngừng kết thúc mà cứ như đoạn phim không hồi kết. Chân thực đến xé lòng.
Hình ảnh một người đàn ông thả mình từ sân thượng công ty xxx đã bị phá sản chiếu trên màn hình tivi lạnh ngắt, Lâm Tư thân hình cao gầy, mái tóc đã lâu không được cắt tỉa rối loạn trong gió, đôi mắt thâm cuồng, sâu trong đôi mắt là một sự vô hồn, bất lực, thân ảnh lẻ loi cô độc giữa không trung thoạt nhìn đầy bi thương. Có lẽ công ty sụp đổ đã khiến người mang trên vai gánh nặng tiền bạc, trách nhiệm như Lâm Tư cũng phải tàn lụi theo, ông đã không còn có thể lo cho gia đình, sinh hoạt thuốc men cho Liễu Thu và cuộc sống đầy đủ cho Lâm Yên- đứa con mà ông yêu nhất. Bị cha hắt hủi vì ông không có con trai, bị mẹ kế dẫm đạp, coi ông như công cụ để đòi tiền. Đường cùng rồi tất cả đã quá đủ rồi, Lâm Yên chỉ có thể mang tội lỗi mà rời xa thế giới sớm một bước.
Hình ảnh người đàn ông thả mình giữa không trung, khóe miệng giường như mấp máy khép mở:
- Xin lỗi con, Yên nhi...
Màn hình tivi tắt phụp, gương mặt Liễu Thu hiện lên vẫn nụ cười ngây dại mà hiền lành như mọi ngày, nhưng sao nước mắt bà lại rơi, từng giọt ấm nóng chảy dài trên đôi gò má gầy gò thoại nhìn phá lệ đau xót. Lảo đảo đứng lên, thân ảnh nghiêng ngả như sẽ đổ gục bất cứ lúc nào, Liễu Thu kéo tay cô con gái nhỏ về phía giường ngủ, mắt bà vẫn nhỏ lệ,đôi môi không ngừng mấp máy:
- A Tư bỏ đi rồi... Đi một mình rồi... Không đưa em theo... A Tư đi chơi rồi... Nhớ về nhà sớm... Đợi anh... Hihi... A Tư nhớ mua kẹo...
Đứa bé gái bị mẹ cầm tay dắt đi trong vô thức, tròng mắt đen láy, những vòng soái trong mắt dại ra đầy sợ hãi, cái nhìn vô định. Đại não khó khăn tiếp thu sự việc, những ý nghĩ run rẩy về hình ảnh cha cố tự sát hiện lên, trái tim cơ hồ đã nghẹn lại như muốn ngừng đập, lồng ngực nghẹn ứ không chịu hô hấp, tia lí trí cuối cùng giúp Lâm Yên giữ mình còn ý thức. Cật lực tự lừa dối bản thân lát nữa ba Lâm sẽ về, nhất định, ba chỉ đi làm như mọi khi thôi, đúng chính là như vậy...
Trên chiếc giường nhỏ lạnh lẽo, hai thân ảnh lớn nhỏ chặt chẽ ôm lấy nhau như bảo vệ, lại cơn hồ như tự trấn an. Những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống gối nệm, vơ thể không ngừng run rẩy kịch liệt, thực lạnh nhưng lại không biết là cái lạnh trong không khí hay cái giá lạnh trong lòng. Liễu Thu bắt đầu hát, âm thanh bà mang theo giọng mũi, có chút run rẩy nhưng vẫn nghe ra sự mềm mại, ngọt ngào, lại có chút gì đó mơ hồ đau đớn, thê lương:
- Em nghe thấy giọng nói của anh, có một loại cảm giác đặc biệt, làm cho em không ngừng nghĩ, không dám quên anh....
Nước mắt mặt chát không cầm được mà thi nhau chảy xuống ướt đẫm như suối, Lâm Yên gồng mình cưỡng ép nuốt xuống khóc lên thành tiếng. Bài hát này rất quen thuộc, Lân Yên biết mẹ mình hát rất nhiều giường như là mọi lúc nhưng chỉ duy bài hát này là đặc biệt nhất, Liễu Thu chỉ hát khi có Lâm Tư như một món quà giành riêng cho ông. Giọng hát trầm ấm mang theo từng chút hơi ấm phả lên đỉnh đầu đầy quen thuộc, dịu dàng khiến Lâm Yên mê man trong tiếng hát của mẹ tìm được sự trấn an, bất giác mà từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Tiếp theo lại là hình ảnh của cô bé 7 tuổi ấy giật mình tỉnh dậy trong đêm tối vì thiếu đi hơi ấm bên cạnh, nương theo ánh trăng mờ ảo tìm kiếm thân hình quen thuộc, một sự bất an dâng lên. Dò dẫm từng bước chân trần trên sàn nhà lạnh ngắt, lòng bàn chân chuyền đến cơn đau nhói bởi giẫm phải dị vật, nhặt lên thứ nhỏ xíu vừa đạp chúng, chăm chú nhìn lại nhìn, Lân Yên nhanh chóng nhận ra thứ vô cùng quen thuộc trắng toát, tròn nhỏ- không gì khác chính là thuốc an thần mà Liễu Thu luôn phải uống. Sàn nhà được ánh trăng rọi xuống hiện lên lăn lóc khắp nơi không ít thuốc, giường như là khắp mặt sàn. Cơn dự cảm điều không lành ập tới, mơ mơ hồ hồ cảm nhận được việc sắp ập đến. Cước độ rối loạn chạy về hướng các viên thuốc dẫn tới, như một tảng băng khổng nện xuống, cơ thể nhỏ bé đổ xụp xuống nền đất. Lết thân thể nặng trịch, cứng ngắc bò về hướng người phụ nữ đang nằm co quắp kì dị, đôi bàn tay bé xíu run bần bật chạm vào gương mặt biểu cảm dữ tợn của người phụ nữ, tay chuyền đến xúc cảm lạnh lẽo. Trong mắt Liễu Yên chỉ có thân thể người mẹ bất động cứng đờ, da tái nhợt không huyết sắc, không còn thở, nhìn tình trạng cơ thể kì dị của Liễu Thu là biết cô đã phải chịu bao nhiêu đau đớn khi tự sát, cả cơ thể co lại, mắt trừng lớn đầy tơ máu, miệng mở lớn nôn mửa, gân, mạch máu khắp người nổi lên, trên làn da trắng bạch đầy vết trầy xước do cào cấu, nhất là cổ họng, dịch, máu, nước mắt nước mũi cơ hồ muốn chảy sạch, ngay cả những uế vật cũng tự động bị thải ra, cả cơ thể như chìm trong một đống hỗn tạp dơ bẩn.
Lân Yên gục bên xác mẹ, cơ thể như hòa cùng cái giá lạnh của không khí, bên tai vang lên tiếng hét tới đau nhức cả não bộ, đến khi nhận ra đó là tiếng của bản thân thì đã không còn hét được nữa, gương mặt nhỏ bé tái nhợt nhìn phá lệ thống khổ, cấu chặt lấy cánh tay đến bật máu nhưng chẳng thấy được đau đớn, vết rách trái tim đã rỉ máu nay bị hung hăng xé toạc ra đến chẳng còn cảm nhận được đau đớn. Giá lạnh giày xéo, bị nỗi đau thương đày đọa, cơ thể nhỏ bé đổ gục trong đêm, nặng nề như một cái vỏ trống rỗng, cứ để tự nhiên cho bóng đêm, cho gió lạnh ăn mòn từ từ từng chút một nuốt trọn thân thể... Thả mình trôi trong bóng đêm mãi mãi... Để cảm xúc cùng kí ức xuôi theo bóng đêm vô tận, băng giá... Một trái tim, một linh hồn non nớt đã chết đi trong bóng tối...
### Đôi lời từ tác giả: cầu sủng nga~ (≧▽≦) hãy để lại suy nghĩ của bạn và bình chọn cho chuyện nha bạn đọc thân iu~ chap 1 chưa có gì đặc sắc cả nên mọi người ráng kiên trì a~ moa moa moa...*tung hoa* ###
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top