CHƯƠNG 5


Trong mơ màng hắn cảm nhận rõ ràng một đôi tay ân cần chăm sóc hắn. Hắn muốn mở mắt ngay khoảnh khắc ấy nhưng cơ thể này lần đầu tiên chống lại chủ nhân nó. Lúc hắn mở được mắt chỉ còn lại một gian phòng trống rỗng cùng mấy ánh nến cô tịch. Hắn đầu óc choáng váng gượng đứng dậy rời đi. Trong ánh nến dần hắt lên bức tường một cái bóng mờ...

Ngày hôm sau hắn lại tới nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng nàng. Phía trên bàn thạch nơi nàng hay ngồi đề mấy dòng chữa: " Ta sẽ không trở lại nơi này nữa, nó không còn sạch sẽ. Lãnh Yên." Hắn mỉm cười, rời đi.

Ngày hôm sau hắn lại đến ôm theo một cây đàn, hắn ngồi lại chỗ nàng hay ngồi chật vật tập gảy dây. Từ sáng sớm đến chiều tối, đầu ngón tay hắn sưng húp, một số ngón bị xung huyết đến toạc da, bật máu...

Ngày hôm sau... hôm sau... hôm sau nữa... Hắn đều đến, dần tái hiện lại được Tuyệt Tình Khúc...

Như vậy đã hơn một năm, Tuyệt Tình Khúc được tấu lên trôi chảy mượt mà nhưng sắc thái vẫn không thể đạt đến chữ "bi" như nàng tấu. Nó không thể khiến người nghe cảm được sự đau đớn bi thương trong khúc nhạc. Rốt cuộc cũng chỉ là một tuyệt khúc nửa vời. Có tiếng bước chân người dần đi tới, hắn lặng im không ngước nhìn, đôi tay tỉ mỉ đưa đẩy phím đàn chỉ dừng lại khi đã tận khúc. Hắn không nhìn lên miệng hiện nét cười.

" Nàng rốt cuộc đã trở lại."

" Sao ngươi biết ?"

" Nàng đã viết sẽ không trở lại nữa. Với tư cách một người tấu nhạc nàng đúng là đã không trở lại. Vì thế ta học tấu Tuyệt Tình Khúc, người trở lại là người thưởng nhạc và ta đã mời được. Người đang đứng đây vốn là nàng nhưng cũng không phải là nàng." Hắn ôm cây đàn đi lướt qua nàng, có tiếng nói vọng theo.

" Dám hỏi quý danh công tử ?"

" Mục Yến Thanh."

" Tiểu nữ họ Lãnh tên Yên..." Hắn quay lại nhìn nàng, dần bước đến, thêm lần nữa đưa ra chiếc khăn tay. Lần này nàng rốt cuộc lại cầm lấy còn không quên ngỏ lời: "Cảm tạ."

" Bi thương một nửa hãy để ta gánh giúp, nước mắt một bên hãy để mình ta lau." Nàng không nói gì dần cất bước.

" Lãnh Yên, nàng đồng ý hay không ?" Chỉ thấy nàng quay lại nhìn hắn hồi lâu, khóe miệng mỉm cười. Nụ cười lạnh nhưng lại vô cùng cuốn hút, trái tim hắn như muốn chao nghiêng...

" Muốn tấu được Tuyệt Tình Khúc huynh phải đặt được bi thương của mình lên phím đàn."

" Cái đó ta không có."

" Vì vậy khúc nhạc này chưa phải dành cho huynh..." Nàng ôm lại cây đàn rảo bước đi.

" Nàng vẫn chưa trả lời ta !"

" Nếu có nhã hứng thưởng nhạc mời lên Nguyệt Đài đêm rằm 15 tháng này." Bóng nàng dần khuất. Hắn bước đi mà không thể tắt được nụ cười: " Nàng ấy mời ta! Nàng ấy mời ta!" Hắn hú hét dọc đường, mặc kệ mọi ánh nhìn nghi kỵ...

...

Đêm phủ trùm, trăng tròn vằng vặc, nguyệt đài cao ngất như đang vươn tới cả bầu trời. Trăng sáng trải đều những màn trắng bạc. Bóng váy tím mờ ảo lất phất trong gió, mái đầu hơi ngửa mải mê ngắm nhìn ánh nguyệt quang dường như không để ý có một bóng hình đã đáp xuống ngay cạnh nàng rất nhanh.

" Tham kiến chủ nhân !"

" Sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ."

" Chủ nhân định dừng lại giữa chừng thế này sao ? Kế hoạch vất vả bao năm..." Ánh nhìn nàng sắc lạnh lướt qua, kẻ đó lập tức im bặt. Hắn vội xoay người, nhân diện biến thành một bầy quạ đen biến mất trên khoảng trời. Phía không xa dưới đài cao. Lam Yến Thanh lướt đến như cơn gió, một cái nhún người bay lại phía nàng...

Âm giai từ trên đài cao văng vẳng tứ phía, giai điệu dù bi thương nhưng cũng thật đẹp. Một giai điệu chỉ có thể đến từ trong những giấc mơ. Trong cảnh, trong tâm khảm con người có chút gì đó man mác buồn. Người tấu nhạc không phải nàng mà là hắn, bóng váy tím đang miên man một vũ khúc hòa theo phím đàn. Bóng nàng bồng bềnh như quyện vào gió, ánh trăng mơ hồ chiếu rọi khuôn dung, đôi mắt lạnh lẽo của nàng khi nhìn vào hắn bỗng chốc thoáng tia ấm áp.

Bóng nàng dịch chuyển ra phía sau lưng hắn, đôi tay quàng qua eo ôm chặt hắn từ phía sau, mái đầu tựa vào tấm lưng rộng rãi. Hắn có lẽ đã không ngờ được nàng sẽ làm vậy nên có chút giật mình. Đầu nàng liền khẽ cọ vào lưng hắn: " Để im thế này một lát, ta mệt rồi, muốn ngủ."

" Nàng... muốn ngủ thế này thật sao ?"

" Rất ấm..." Nàng mỉm cười, áp chặt vào lưng hắn...

...

" Ta muốn cùng huynh đi đến trọn đời."

" Ta không nghe nhầm chứ ? Ta không phải đang mơ đúng không ?" Hắn mở tròn mắt.

" Ta đồng ý."

"..."

...

" Ta không phải kẻ tán tận lương tâm nhưng cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Nàng đã nhận lời thì đừng hối hận, vì ta sẽ không thể tha thứ cho nàng đâu, không thể... Vì vậy xin nàng đừng bao giờ phản bội ta..."

" Huynh có thể vì ta từ bỏ tất cả, cùng nhau du sơn ngoạn thủy sống đời tự tại không ?"

" Dĩ nhiên! Nàng bảo ta khóc, ta sẽ khóc vì nàng! Nàng bảo ta chết, ta chắc chắn sẽ chết vì nàng!"

...

" Huynh muốn đưa ta đi đâu ?"

" Ta có điều này rất quan trọng cần phải cho nàng xem." Họ đi vào một khu lăng mộ lớn, vô vàn những mộ phần đan xen. Hắn kéo tay nàng chạy đi rất nhanh. Đến trước một tấm bia mộ chợt dừng lại. Cánh mày nàng cau lại, ánh mắt lạnh toát. Hắn mỉm cười chỉ thẳng vào tấm bia trước mặt.

" Họ Lam ta từ đời tổ tiên đã có quy định, mỗi một đứa trẻ được sinh ra đều được làm riêng sẵn một gian mộ phần. Mọi biến cố lớn trong đời đều được khắc lên bia để con cháu đời sau còn tưởng nhớ !"

" Huynh... họ Lam sao ?"

" Ta tên thật là Lam Yến Thanh, họ Mục thật ra là họ của mẫu thân ta, nàng nhìn xem." Hắn kéo tay nàng lại gần hơn. Có một dòng chữ nhỏ đề ngay dưới tên hắn " Nương tử : Lãnh Yên."

Hắn nhìn nàng mỉm cười ấm áp, đáy mắt lan tỏa một thứ niềm vui hạnh phúc không tên... Nhưng nàng... đâu còn tâm trí để ý đến...

Nàng ngồi xuống, bàn tay run run vuốt lên chữ Lam trên tấm bia mộ. Không tự chủ mà ôm ngực áo thổ huyết, máu bắn lên nhuốm đỏ chữ Lam...

" Lãnh Yên! Nàng sao vậy ?!" Hắn vội chạy tới đỡ, cánh tay nàng bất ngờ gạt đôi tay hắn ra. Ánh mắt hắn nhìn nàng nghi kỵ. Nàng vội đứng lên, sắc diện nhợt nhạt, ánh mắt thất thần: " Ta không sao, chỉ là... bệnh cũ."

" Có cần ta mời đại phu không ?"

" Không sao, ta về nằm nghỉ một lát là ổn thôi."

" Để ta đưa nàng về."

" Không cần đâu, ta có chân ta tự đi được." Hắn bối rối không biết làm sao đành lặng lẽ bước theo phía sau nàng, khi bóng nàng khuất sau cửa phòng mới bình tâm trở về. Ngay buổi chiều hắn tức thì quay lại, tay xách nách mang không biết bao nhiêu là túi thuốc. Vừa bước vào phòng bắt gặp ngay ánh mắt sắc lạnh của nàng nhìn hắn. Hắn cũng không mấy để ý liền gọi ngay người đi sắc thuốc đoạn kê ghế ngồi kế bên nàng.

" Nàng có sao không ?"

" Ta không sao, thực giờ ta rất muốn hỏi về gia thế của huynh."

" Gia thế của ta ?"

" Lam Xích Hà chưởng môn Hỏa Sơn là gì của huynh ?"

" Là sư phụ... cũng là cha ta." Ánh mắt nàng nhìn sâu vào hắn, một khoảng tĩnh lặng bao trùm...

...

" Huynh thực sự muốn lấy ta."

" Ta rất muốn!"

" Có thể vì ta làm một việc không ?"

" Chỉ cần nàng đồng ý, việc gì ta cũng có thể làm."

" Hái về đây tặng ta một đóa hoa lưu ly, ta sẽ chấp nhận lấy huynh."

" Được! Hãy đợi ta, ta nhất định đem nó về đây cho nàng!" Đoạn xoay gót rất nhanh trở ra. Trong góc khuất dần hiện ra một bóng đen.

" Chủ nhân, trên đời này có hoa lưu ly thật sao ?"

" Chỉ là một truyền thuyết thôi."

" Vậy hắn ?!"

" Để hắn yên!"

" Ngươi nói xem ý vậy là sao ?" Thiên Bá ngước nhìn Vô Danh đang trầm tư.

" Chỉ có thể là huyết hải thâm thù !"

...

Gió cát giữ dội như chực cuốn văng mọi thứ, nắng chói lọi từng tấc đốt cháy cảnh vật. Miệng hắn khô khốc, đắng chát. Như có thứ dư vị mặn mòi đốt cháy cuống họng. Giọt nước cuối cùng cũng đã nốc cạn, bốn phía đều là biển cát. Chân trời không có đến một gợn mây, chốc chốc hắn lại khom người thở dốc. Cát bỏng da thịt, lớp da bị đốt cháy bóng láng. Ánh mắt hắn lờ đờ mệt mỏi. Một bước hụt, cả người lăn dài xuống phía dưới cồn cát không thể gượng dậy...

" Này anh bạn !" Hắn từ từ mở mắt, có thứ dịch ngọt ngây ngấy dần chảy qua cuống họng làm dịu cơn khát.

" Sao lại một mình ra giữa sa mạc vậy ?" Hắn dáo dác nhìn quanh thấy mình đang nằm trong một lều trại tạm bợ. Người cứu hắn là một chàng trai du mục, trang phục anh ta mặc rất lạ, như người ở ngoài đại mạc. Đôi mắt xanh to và sâu, nước da nâu sạm đủ thấy người này đã quen với gió cát. Anh ta tự giới thiệu tên là Thạc Kha, từ bé đã lớn lên trong vùng sa mạc này, là người của bộ tộc sói trắng. Hắn có chút mừng thầm trong lòng, truyền thuyết về hoa lưu ly có liên quan mật thiết tới bộ tộc này, hắn liền lập tức hỏi ngay.

" Ta đang tìm hoa lưu ly, huynh nếu biết thì chỉ giúp ta ."

" Đi tìm hoa lưu ly chỉ có chết thôi, huynh nên trở về đi!"

" Sao lại thế ?!"

" Hoa lưu ly là thần vật của tộc ma sói, do vua sói trắng canh giữ. Kẻ nào giám xâm phạm vùng đất cấm đều bị ngài xé xác không thể trở về."

" Sống chết đã có số, không lấy cũng chết, đi lấy cũng chết chi bằng liều một phen !"

" Huynh là kẻ ngông cuồng, liều lĩnh nhất mà ta từng gặp đấy !"

" Lam Yến Thanh ta ngông cuồng đâu chỉ một ngày hôm nay!"

" Nói hay lắm, hiếm có ai bì được ngạo khí! Huynh đệ muốn đi! Ta nguyện dẫn đường!"

" Tại sao muốn liều mình cùng ta ?!"

" Tộc chúng ta có một câu nói rất hay: " Trên đời này có hàng vạn người, hàng vạn người xa lạ. Trên đời này có hàng vạn người, khó kiếm một người tình thâm." Ta thấy ngạo khí của huynh rất giống ta."

" Huynh cũng đi tìm hoa lưu ly ?"

" Đúng! Ta cần cứu bộ tộc của ta! Còn ngươi lấy hoa làm gì ?!"

" Ta muốn có được cô nương mà ta yêu."

" Được lắm! Rất có chí khí! Huynh đệ vạn người khó kiếm được một! Ngươi xứng đáng làm huynh đệ của ta." Phong thái hắn như bậc đế quân vạn thế, ánh nhìn xa như đứng phía trên vạn người. Lam Yến Thanh không khỏi thấy phân vân.

" Thạc Kha, phải huynh là..." Hắn cười, ánh mắt như rực sáng.

" Ta là khả hãn (vua) của tộc sói trắng."

" Ta rất vinh dự, hảo huynh đệ!"

...

" Sau đêm nay là tới vùng đất cấm rồi, mỗi bước đi đều có thể mất mạng ngay, huynh nên chuẩn bị sẵn tâm lý. Có thể chúng ta sẽ không thể trở về."

" Có chứ! Ta tin mình đủ khả năng để trở về!"

" Có quá cao ngạo không ?!"

" Nếu ngay từ khi bắt đầu ngươi đã không có niềm tin vào bản thân mình thì đương nhiên ngươi sẽ thất bại."

" Câu này rất hay, ta phải ghi lại."

...

" Tới nơi rồi, đến tối chúng ta sẽ hành động!"

" Sao không phải bây giờ!"

" Ban ngày trong đó nóng hơn chảo dầu, nướng chín hai ta quá đơn giản."

" Ta tin ngươi."

...

Trên đại mạc, màn đêm thường buông xuống rất vội. Cái nóng bỏng rát ngay tức thì trở thành gió buốt giá. Đất và trời hai mảng song song. Phía trên nền trời chốc chốc lại vụt sáng những màn dạ quang, sao giăng đầy như trải dài biển đêm. Có chút gì đó hun hút khiến con người ta lầm tưởng có thể ngay lập tức vươn tay chạm lấy vầng trăng. Ranh giới đã ở ngay trước mặt, hai bóng người phóng hết tốc lực vọt qua.

Gió dữ dội nổi lên khắp tứ phía, những tiếng hú tru như đáp lại ánh trăng. Phía sau từng cồn cát dần lộ ra dấu tích những bầy sói hoang, lớp lông xám tro như phản chiếu ánh nguyệt quang. Những điều đó khiến người ta sợ hãi trước ánh nhìn ma mị của chúng.

Lừ lừ từng tốp lao đến vây kín hai kẻ lạ mặt, chúng đi vòng quanh thăm dò đối thủ tìm kiếm sơ hở. Lam Yến Thanh, Thạc Kha vội đứng tựa lưng, hai thế lực tạo thế gọng kìm trực diện đối đầu. Một bóng sói xám nhảy bổ tới, trận chiến chính thức bắt đầu...

Lam Yến Thanh tay bắt quyết lấy từ trong khoảng không một thanh bảo kiếm đỏ rực, lưỡi lửa lập tức lóe sáng, là thánh khí Hỏa Lân.

" Huynh đệ cẩn thận !" Người hắn bị Thạc Kha xô ngã. Quần nhau với lũ sói không biết đã bao nhiêu canh giờ, phản xạ của hắn rõ ràng đã chậm lại. Một bóng trắng vừa lúc vọt qua, cả cánh tay phải Thạc Kha tức thì đứt lìa. Máu xối ra, hắn vội điểm huyệt vị cầm máu. Đàn sói không hiểu bỏ đi mất từ bao giờ, trước mặt họ bây giờ là một con sói trắng lớn. Ánh mắt nó phát dạ quang, phía vai chân trước mọc ra một nhúm lông trong suốt như lưu ly hình dạng tựa một khóm hoa.

Nó gầm lên một tiếng, ánh mắt sáng quắc điên cuồng lao tới. Lam Yến Thanh vội đưa Hỏa Lân ra đỡ, cả người bị chấn lực cường mãnh hất văng xa cả trượng.

Nó không để hắn kịp ngơi nghỉ tiếp tục lao đến. Hắn vốn đã mệt mỏi vì chuyến đi xa này, nay lại phải dốc toàn lực quần đấu với bầy sói. Cơ thể bải hoải không kịp phản xạ bị móng vuốt sắc nhọn xé toạc lớp áo. Trước ngực lập tức xuất hiện 5 vết khứa rỉ máu như bị kiếm chém. Người hắn lăn lộn mấy vòng, miệng thổ huyết...

Bóng trắng lại lao bổ đến, đôi tay hắn run run dường như không nhấc nổi kiếm nữa. Ngay khoảnh khắc sinh tử, hắn như thấy một bóng tím cô tịch ngồi tấu Tuyệt Tình Khúc. Nàng mỉm cười nhìn hắn, một nụ cười thật đẹp cũng thật ấm áp. Trong hư vô mờ ảo, đôi mắt hắn nhắm lại.

" Duyên định này thật nực cười..."

" Huynh đệ !!!"

Hắn nghe thấy tiếng ai đó hét lên. Bóng hình Thạc Kha như mũi tên bắn mạnh vào bụng bạch lang. Người và sói chệch hướng cùng bay đi vừa kịp sượt qua người hắn. Một cánh tay rắn chắc ghì chặt cổ con sói. Chỉ thấy Thạc Kha miệng lẩm bẩm gì đó, cánh tay đó lập tức hóa đá khóa chặt con sói lại: " Huynh đệ! Mau lấy hoa lưu ly!"

" Còn huynh thì sao ?!"

" Mặc kệ ta! Mau!" Lam Yến Thanh vung Hỏa Lân tới đâm mạnh vào khóm hoa, những bông hoa trong suốt cùng máu rơi rụng xuống nền cát. Hắn định ấn sâu thêm lưỡi kiếm hòng đoạt mạng con sói nhưng không thể. Có một chấn lực cường liệt hất văng hắn ra.

Chỉ thấy bóng sói trắng rùng mình một cái cùng với đó là tiếng Thạc Kha gào lên đau đớn. Những chiếc lông trắng bất ngờ biến thành những mũi kiếm tua tủa đâm xuyên qua người Thạc Kha. Máu lập tức thấm đẫm nền cát.

" Huynh đệ!!!" Hắn gào lên thất thanh vung kiếm lao tới nhưng có một luồng sức mạnh ngay lập tức kìm giữ làm hắn không thể cựa quậy.

" Đừng qua đây!" Ánh mắt Thạc Kha nhìn hắn, trắng dã. Đôi chân lập tức đưa đẩy trên nền cát vẽ ra một ấn chú.

" Thạc Kha! Huynh làm gì vậy!"

" Huynh đệ... lần này... ta không về được nữa rồi... thay ta... mang hoa lưu ly về giải cứu tộc sói trắng... giúp ta..."

" Ta lấy mạng ra hứa với huynh!" Thạc Kha giẫm mạnh chân, cát vàng như dòng thác ùn ùn lún xuống kéo theo cả người và sói. Hắn vùng ra được vội vã lao người tới túm chặt vai áo anh ta: " Giữ chặt lấy! Đừng chết thế này! Bám lấy người ta mà lên! Cùng lắm ta chết thay huynh!"

" Hảo huynh đệ... cô nương của ngươi đẹp lắm... ta nhìn thấy rồi... trong tâm trí ngươi... mong rằng cô ấy xứng đáng... với đóa lưu ly... mà ngươi đã dùng mạng để đoạt lấy..."

" Còn huynh thì sao ?! Tộc người của huynh ?! Cả người huynh yêu nữa ?!"

" Họ sẽ không sao đâu... sẽ... nhớ về ta... như một Khả Hãn... vĩ đại nhất... ta ... rất mãn nguyện..." Bóng hình mỗi lúc một lún sâu. Tay hắn gồng cứng mà không tài nào giữ lại chặt thêm. Lớp vải "roạt" một tiếng, hắn đau đớn nhắm mắt quay mặt đi...

...

Vệt sáng đỏ vụt đi trên khoảng trời, hắn không chút ngơi nghỉ vội vã ngự kiếm trở về. Sắc diện nhợt nhạt, ngực áo loang lổ vết máu. Nghĩ đến nàng, hắn chực quên đi tất cả, miệng mỉm cười hạnh phúc xé gió lao đi.

Phía trước đã là gian lầu gác son của cổ thành, hắn cầm đóa hoa trong tay mừng rỡ bước vào. Tên tiểu nhị như mọi lần vội vã chạy ra chào hỏi: " Lam công tử lâu rồi không ghé bổn tiệm thật là..."

" Lãnh cô nương đâu ?!"

" Công tử hỏi Lãnh cô nương nào ?"

" Lãnh Yên chứ ai !" Hắn xồng xộc bước lên bậc cầu thang. Tên tiểu nhị vội chạy ra chắn đường: " Công tử đừng vội, cô nương đang bận chút để tôi ra báo đã!"

" Ta chứ đâu phải kẻ nào xa lạ! Ta tự lên được rồi!" Hắn gạt tên tiểu nhị qua một bên vội vã chạy lên lầu. Bóng gã tiểu nhị lắc đầu ngao ngán: " To chuyện rồi."

Hắn dừng lại trước cửa phòng nàng, cẩn thận chỉnh trang lại y phục. Đôi tay đẩy mạnh cánh cửa, nhân dạng rất nhanh bước vào trong.

Đóa hoa lưu ly mong manh bị đánh rơi dưới nền đất vỡ tan tành như trái tim hắn cũng vừa bị người ta buông rơi. Ánh mắt hắn thất thần đầy đau đớn, bi phẫn.

" Sao các người dám!" Người con gái hắn yêu nhất, người nữ nhân mà hắn hết mực trân trọng. Hắn đã phải dùng mạng đặt cược để có được tình yêu của nàng... Vậy mà...

Hắn chưa một lần được ôm nàng trong lòng, chưa một lần được khoác tay nàng đi, đến cả một cái nắm tay cũng chưa được.

Vậy mà nàng...giờ đây... tựa trong lòng một gã nam nhân khác. Lại còn... môi kề môi với hắn...

Hình ảnh Thạc Kha vì giúp hắn chết chìm dưới biển cát lại ùa về, hình ảnh nương tử huynh ấy ôm đóa hoa trong lòng mà khóc ngất đi, hình ảnh cả tộc người nhuốm màu trắng tang thương bủa vây hắn trong khổ đau day dứt. Bảo hắn làm sao giữ được bình tĩnh bây giờ. Chỉ muốn ngay lập tức giết chết hai kẻ trước mặt. Đôi mắt hắn gân máu nổi chằng chịt, chiếc bàn gỗ trước mặt ngay tức thì bị một chưởng đập vỡ nát. Hai bóng hình ngay tức khắc tách nhau ra.

" Chết tiệt! Các người cố tình trêu ngươi ta đúng không!!!" Nàng nhìn hắn cười khẩy, đôi mắt ánh lên nét phong tình: " Lam công tử không thể trách ta được. Ta xuất thân kỹ nữ, không chịu làm việc lấy gì mà sống." Hắn cười lớn đôi mắt lại càng thêm đỏ ngầu.

" Vậy thì làm việc tiếp đi ! Làm cho ta xem !!!"

" Chỉ cần công tử chịu trả tiền." Nàng lại vươn người tới, quấn lấy gã nam nhân kia. Hàm hắn nghiến chặt, cánh môi tím tái. Lòng quyền siết chặt, cánh tay vươn lên trực đánh tới. Tên nam nhân kia thân thủ cũng rất nhanh tức thì cản kịp cánh tay hắn.

" Ngươi làm gì mà nóng! Chỉ là một ả kỹ nữ thích ở dưới thân nam nhân thôi mà! Thích ta nhường cho ngươi! Có cả trăm kỹ nữ xinh đẹp như thế! Ngươi làm gì mà ra cái vẻ đau lòng! Đừng cố tỏ cái điệu bộ ngụy quân tử ấy trước mặt ta! Tởm lắm!" Lam Yến Thanh nhìn tên đó, miệng buông tiếng cười khẩy...

Phía dưới gian lầu có người hét lên. Lầu hai một bóng người bay vỡ cả lớp lan can rơi xuống nền sân phía dưới. Hắn lồm cồm bò dậy khóe miệng rỉ máu lập tức hét lên: " Mau giúp ta ngăn tên điên đó lại! Không có án mạng bây giờ!"

Lập tức một bóng người bay từ trên lầu hai xuống, là Lam Yến Thanh. Ánh mắt hắn đầy hỏa nộ, đằng đằng từng luồng sát khí. Hắn lập tức điên cuồng lao vào tên trước mặt. Tên đó vội vã thủ tấn xuất chiêu, chưa đầy mười đường quyền đã bị Lam Yến Thanh đánh văng bay vỡ mấy vò rượu. Kẻ đó không ngừng gào lên: " Còn đứng đấy mà nhìn à ?! Hắn mà giết ta các người cũng không được yên đâu !!!"

Đoàn bảo vệ của căn lầu gác tức thì ùn ùn kéo xuống vây kín. Lam Yến Thanh trợn mắt nhìn tất thảy, miệng gầm lên một tiếng. Lưỡi lửa Hỏa Lân lập tức quét sạch đám người qua một bên. Không còn chướng ngại, lưỡi kiếm tức thì đâm tới... " Phập!"

" Tại sao làm vậy ?! Tại sao ?!!!" Lưỡi kiếm găm vào bả vai Lãnh Yên. Ánh mắt nàng lạnh toát, khuôn mặt không biểu cảm: " Huynh giết hắn bảo ta sau này biết làm ăn thế nào ?" Máu dần thấm vào lớp lụa tím: " Rốt cuộc ta đối với nàng là gì chứ ?!"

" Huynh chẳng bảo có thể vì ta làm tất cả sao ?! Giờ ta muốn huynh biến mất mãi mãi khỏi mắt ta mà làm cũng không nổi à ?!"

" Đừng có mơ!!!" Hắn ngửa đầu cười điên dại. Ánh mắt nhìn nàng, chẳng còn nét yêu thương ấm áp. Chỉ là sự căm phẫn xen lẫn khinh bỉ: " Ta vốn có thể khóc vì nàng, ta vốn có thể chết vì nàng. Nhưng giờ thì quá muộn rồi! Ta sẽ cho nàng biết cái giá của phản bội là như thế nào !!!" Hắn rút mạnh lưỡi kiếm ngay lập tức lôi nàng đi...

Một tay nàng ôm vai, máu nóng theo kẽ tay không ngừng chảy ra. Phía ngoài cửa lớn bị đạp văng, người nàng bị hắn đẩy mạnh lên giường thuận thế lao lên. Vết thương ở vai bị rách toạc đau đớn, hắn đè lên nàng cười điên dại: " Thích thế này chứ gì ?! Sao không nói sớm ?! Ta lập tức thỏa mãn nàng !"

Nàng cố vùng ra, đôi tay hắn lại càng ghì chặt: " Sao rồi, chẳng phải nàng rất hứng thú với trò này sao ?" Hắn lao tới cắn vào môi nàng đến tươm máu. Tay hắn xé toạc chiếc váy tím một đường dài. Chỉ cần dùng sức thêm một chút, hắn thừa sức cưỡng đoạt nàng. Nhưng...

Nét bi thương lại ánh lên nặng nề, hắn rời khỏi người nàng cười chua chát: "Rốt cuộc cũng chỉ được có thế!"

Hắn đang mỉa mai nàng hay tự cười chính mình ? Bóng hắn quay lưng, lòng quyền siết chặt, cất từng bước nặng nề, hắn đóng sập cửa lại.

Nàng ngồi thu mình co ro trong góc giường, mi mắt không tự chủ mà đóng sập lại.

Hắn ngồi thụp xuống tựa lưng vào song cửa, ánh mắt cô tịch ngước nhìn bầu trời: " Nàng biết không ? Ta dù tàn nhẫn cũng không cách nào xuống tay được với nàng... Nực cười... Vậy mà ta cứ luôn vấn vương ánh mắt lạnh lẽo đó. Cho dù nó rất vô tình, vô tình đến đáng sợ. Nó đâm ta... phải... từng chút một... thật biết cách dày vò người khác... Ta nghĩ mình điên rồi... Nếu bắt hai ta một kẻ nhất nhất phải hứng chịu bi thương, ta vẫn nguyện người đó là ta..."

...

Đêm buông xuống, cánh cửa phòng bị ai đó đạp bật tung. Lam Yến Thanh lảo đảo bước vào người nồng nặc mùi rượu. Vừa bước vào cửa ngay lập tức ngã vật ra nền đất. Nàng vội chạy lại đỡ hắn: " Sao uống say ra nông nỗi này ?"

" Ta không say !" Hắn gạt cánh tay nàng ra lồm cồm bò dậy: " Ta không say, là nàng say !" Người hắn ngã đổ về phía nàng, mái đầu gục lên vai nàng: "Nàng nói xem, ai đang say ?"

" Cả hai chúng ta!" Giọng nàng vẫn một nét băng lãnh. Tiếng hắn cười chua chát, rồi hắn bất ngờ đẩy nàng ra dáng hình ngồi tựa vào thành bàn. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, một bàn tay áp chặt lên nửa khuôn mặt, ánh mắt nhìn nàng căm phẫn: "Nói xem ta đã làm gì sai mà đáng bị nàng đối xử như vậy ?!"

Lãnh Yên vẫn lặng im. Ánh mắt, biểu cảm khuôn mặt vẫn một nét lạnh toát. Biểu cảm đó khiến hắn gần như phát điên lập tức lao đến bóp chặt vai nàng: "Nàng nói xem! Nói xem!!!" Hắn gào lên. Vết thương lại rỉ máu, ánh mắt nàng thoáng tia đau đớn, hắn lập tức vội buông tay ngồi thụp xuống đất. Mái đầu cúi xuống, phút chốc im lặng...

" Yến Thanh ?" Nàng khẽ gọi, không thấy tiếng hắn trả lời. Nàng cân thận ngồi xuống ngay cạnh hắn. Phía dưới đầu hắn nền đất ướt. Nàng cau mày gọi lại lần nữa: " Yến Thanh."

Hắn dần ngửa đầu lên, khóe mắt lăn dài dòng lệ: " Nàng muốn thấy ta thảm hại ra nông nỗi này chứ gì ? Thấy rồi đấy!" Hắn cười khẩy: " Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng là kẻ bị bỏ rơi... Số phận nghiệt ngã ấy luôn bắt ta phải chấp nhận... Được thôi... Nhưng... Ta rất sợ... ta thừa nhận mình gục ngã rồi... trước nàng... hóa ra ta chẳng là gì cả..." Hắn rất nhanh choàng tay ôm chặt lấy nàng: " Để im thế này một lát, ta mệt rồi, muốn ngủ..." Đôi mắt hắn nhắm lại đầy bình yên nhưng lại trải ra một khoảng lặng mênh mông bao trùm căn phòng. " Hóa ra, cũng là một kẻ đáng thương..."

...

Bình minh lên sớm, những tia nắng gay gắt, tàn tạ... Bóng váy tím dần khuất phía cuối nẻo đường...

" Ngày mai nàng muốn có thể đi... Chúng ta có lẽ nên kết thúc ở đây thì tốt hơn..."

Bóng nàng khuất dạng, tóc mai hắn vần vũ theo gió, ánh nhìn lặng lẽ: " Ta mong một kết thúc là điểm khởi đầu tốt... Chúng ta cùng bắt đầu lại có được không ?"

...

" Ngươi nghỉ tay chút đi không chết vì kiệt sức bây giờ."

" Ta mà ngừng khúc Hoa Tư lập tức vong ba mạng người."

" Hay trở lại đi, chúng ta làm đến đây thôi." Ánh mắt Thiên Bá đầy lo lắng nhìn Vô Danh.

" Không sao đâu, ta quen rồi." Những sợi dây đàn vương vãi vệt đỏ, đầu ngón tay Vô Danh không hiểu đã tươm máu từ lúc nào...

Lam Yến Thanh đứng trước căn lầu gác. Đêm tối, những dàn đèn được giăng lên rực sáng. Y phúc phong nhã, phong thái lại trở về nét phong lưu cuốn hút. Hắn thẳng bước tiến về phòng nàng cẩn thận gõ cửa. Bên trong phòng đèn bất chợt vụt tắt, không có tiếng ai trả lời. Hắn lại gõ cửa lần nữa, mọi thứ vẫn im bặt. Hắn cẩn thận mở cửa bước vào...

Không gian tối om, mơ hồ có cái bóng chợt lao đến. Hắn nhanh chóng lách người né tránh, một lưỡi kiếm vừa lúc sượt qua cuống họng. Kẻ đó lại tiếp tục tấn công tới. Chiêu thức nhanh gọn, chuẩn xác mà tàn bạo, mỗi nhát kiếm đều là đoạt mạng...

Hắn nhận ra... chính là tên mặc áo đen hành thích chưởng môn Hỏa Sơn bất thành. Tên này trình độ đã có thể xếp vào hàng tuyệt thế cao thủ. Nhát kiếm này đâm tới hắn đã không còn đường lui liền vội vung chỉ phóng liệt hỏa. Lưỡi lửa lập tức sượt qua bả vai kẻ đó đồng thời thắp sáng ánh nến. Nhưng ngay phía sau còn một bóng người nữa tức khắc vọt lên. Nhìn cách xuất chiêu đây đích thực là cao thủ của cao thủ. Nhát kiếm này vừa xuất ra hắn chắc chắn mình đã bại. Lưỡi sắt lạnh toát tức thì đâm xuyên qua lồng ngực, ánh mắt hắn nặng nề nhìn lên.

"Tại sao ?"

Bóng váy tím như nhòa đi, sắc diện nàng nhợt nhạt, băng lãnh. Hắn không dám tin kẻ cầm kiếm đâm hắn lại là nàng, người hắn ngã quỵ xuống: "Nàng rốt cuộc là ai ?"

" Không biết thì hay hơn."

" Đúng... không biết... thì hay hơn..." Khóe miệng hắn máu đỏ không ngừng chảy xuống. Bóng tím dần bước ra phía ngoài cửa, vạn vật nhòe đi, bóng nàng mờ tối...

" Ta đối với nàng rốt cuộc là gì... ?"

" Kẻ thù đã chẳng còn như xưa, số mệnh đã sớm định sẵn cho hai ta lời vĩnh biệt..." Hắn không thể nghe được hết câu. Thần trí đã hoàn toàn mơ hồ, nhạt nhòa, phẳng lặng...

" Nếu cuộc đời này là một giấc mơ, xin cho ta được tỉnh lại. Cơn ác mộng này quá đáng sợ, dày vò ta đau đớn hơn cả cái chết... Làm ơn mang ta đi... Ta thà là cát bụi tro tàn còn hơn làm người mà bị số phận vứt bỏ..."

...

" Chưởng môn! Chưởng môn! Ngài lại uống say rồi!"

" Mẹ kiếp! Đi đâu hết rồi! Đâu hết rồi!" Một nam nhân mặc đạo bào đỏ liên tục đập phá không thương tiếc mấy món đồ xung quanh đại điện. Ánh mắt hắn hằn lên chi chít từng hằn đỏ, dung mạo phải có đến bảy tám phần giống Lam Yến Thanh. Một nét cao ngạo khí khái. Hắn giờ như con thú sập bẫy điên cuồng gầm thét...

" Phụ thân..." Một tiểu tử chỉ trạc sáu tuổi trắng trẻo khôi ngô vừa lúc bước vào cửa đại điện. Ánh mắt ông ta một tia cuồng dã quét nhìn qua nó. Đứa trẻ giật mình vội bước lùi lại...

" Thanh nhi qua đây!" Nó lắc đầu tiếp tục thoái lui.

" Mày không nghe thấy tao nói gì à !!!" Ông ta không để nó kịp phản ứng rút từ trên hương án một chiếc roi da quật tới tấp vào người đứa trẻ. Nó đau đớn ôm đầu ngã lăn ra đất, những vệt máu dần hằn trên lớp áo.

" Dừng lại đi!" Một thiếu phụ ngay lập tức chạy vào ôm lấy đứa trẻ.

" Lam Xích Hà! Huynh tỉnh lại đi!"

" Tất cả các người đều muốn chống lại ta! Được lắm! Giỏi lắm!!!" Roi da không thương tiếc lại quật tới tấp, bóng hình nữ nhân ôm chặt đứa con...

...

Hắn thở hồng hộc, máu còn vương trên chiếc roi. Ánh mắt thất thần rệu rã đi ra để lại trên nền đất hai bóng người đã ngất lịm. Máu từng giọt nhỏ từ chiếc roi kéo dài một vệt đỏ từ trong điện ra phía ngoài...

" Mẫu thân! Mẫu thân!" Nó khóc nấc lên lay gọi. Mãi tóc xõa tung phủ trùm lên khuôn mặt nhợt nhạt, nàng mở mắt, đau đớn cựa mình dần đứng lên, lê lết bước đi kéo theo đứa nhỏ.

Ánh nắng rọi bóng hình càng thêm mong manh, lẻ loi. Nàng cũng là bậc quốc sắc thiên hương vậy mà bị hắn dày vò ra nông nỗi này... Nàng chẳng thể nói gì với đứa trẻ ấy, chỉ biết lặng lẽ rơi hàng lệ...

" Ông ta là ác quỷ! Không phải cha con!" Đôi mắt nó ánh lên tia căm phẫn: "Tại sao người cứ phải âm thầm chịu đựng như vậy, mang con đi sống một nơi thật xa không được sao ?!" Nàng mỉm cười xoa đầu nó, nét cười gượng gạo, chua xót...

" Con hận ông ta, suốt cuộc đời này không thể tha thứ..."

" Đừng như vậy, hứa với ta đừng bỏ rơi hay thù ghét ông ấy. Cũng chỉ vì đã trải qua quá nhiều khổ đau, vết thương lòng không thể chữa lành mới sinh ra như vậy. Rốt cuộc lại thật đáng thương..."

" Người không hận ông ta sao ?!"

" Nói thật thì có... Nhưng yêu mà không hận, yêu không thật lòng... Tình không khổ đau, nào thể đậm sâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top