Chương 2: Ly Americano Đỏ (p3 - Cuối)
Phần 3: Ly Americano Máu
Ở một căn village sang trọng tại vịnh Lăng Cô cách thành phố ba mươi ki lô mét về phía đông. Thành Thắng và hai cô bạn của mình cố gắng gõ cửa tìm người chủ bên trong.
Rất lâu sau, mới có một người đàn ông mở nhẹ cánh cửa, và chốt xích vẫn còn khóa cẩn thận. "Các người là ai, các ngươi đến đây có việc gì?" - Anh ta hét ra phía bên ngoài có vẻ thận trọng trước những vị khách.
Phương Chi hoàn toàn có thể nhận ra qua khe cửa hẹp đó, anh ta đang mang áo choàng tắm, và có vẻ vừa tắm xong khi tóc anh ta còn rất ướt.
"Chào anh, chúng tôi là cảnh sát, chung tôi đang cần sự giúp đỡ của anh để nghiên cứu một vụ án mạng" - Thành Thắng vừa nói vừa đưa ra tấm ảnh anh đã chụp ở hiện trường.
Vừa nghe, anh ta đóng xầm cửa lại, và hét lớn phía bên trong. "Xin lỗi, tôi không liên quan đến chuyện này, các người đến sai chỗ rồi"
"Chúng tôi đang nghi ngờ anh là hung thủ, nếu anh không mở cửa, chúng tôi sẽ kết án và lực lượng quân đội có thể dỡ chỗ này lên để bắt anh đấy"
Sau khi nghe những lời của Thành Thắng, anh suy nghĩ hồi lâu, rồi mới mở cửa: "Được thôi, dù gì tôi cũng không liên quan". Phương Chi có thể nhận thấy rõ thái độ của anh ta đã thay đổi.
Phía bên trong căn village, mọi thứ được xắp xếp hầu như rất gọn gàng, trái ngược với đầu tóc và cách khoát áo bừa bộn của anh ta.
"Vậy mấy người cần gì ở tôi?" - người đàn ông tỏ vẻ khó chịu hỏi.
"Chúng tôi cần biết anh và nạn nhân có quan hệ như thế nào?"
"Nếu như anh đã hỏi như vây, đúng vậy, tôi là người yêu cũ của cô ấy, và bây giờ thì không liên quan nữa rồi. Và cô ấy mất chiều qua, tôi rất buồn"
- Người đàn ông bình thản nói.
Phương Chi thực sự tức giận trước lời nói bình thản của anh ta, cô biết anh ta đang nói dối. Thương tiếc cho người phụ nữ, Phương Chi đánh mạnh xuống bàn chỉ thẳng vào mặt kẻ dối trá. "Anh là kẻ nói dối, anh chính là hung thủ giết cô ta!"
Người đàn ông vẫn giữ nét mặt bình tĩnh hiện có. "Tôi có thể sẽ kiện cô tội xúc phạm nhân phẩn người khác, cẩn thận lời nói vào đấy".
"Chính anh, chiều hôm qua nạn nhân đã tham gia buổi tiệc cưới của người quản lý. Anh là chồng sắp cưới của cô, và chắc chắn rằng anh đã tạo sức ép lên cô ấy." - Phương Chi vẫn giận giữ trước vẻ mặt bình thản tráo trở đó.
Nghe cô nói xong, anh phì cười. "Cô bị điếc hay sao, nãy tôi nói là người quen cũ cơ mà"
"Không, anh hãy nhìn đây" - Phương Chi đưa tấm ảnh chụp kĩ bàn tay nạn nhân - "Đây là chiếc nhẫn cô ấy đeo lúc chết, nó nằm ở ngón áp út, và hằng sâu ở sát đốt tay, chứng tỏ cô đã đeo nó từ lâu. Và chiếc nhẫn giống in chang nó cũng đang đeo trên tay anh đó. Có lẽ anh đã vội quấn quýt bày hiện trượng giả rồi trốn về đây nên quên tháo nó đi. "
"Hửm, được thôi, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy đấy, nhưng nó chẳng thể hiện điều gì là tôi giết cô ấy, tôi chỉ muốn không liên quan đến nữa mà thôi!" - Anh ta có vẻ đã thận trọng hơn, nhưng gương mặt vẫn hằng nguyên vẻ bình thản.
Phương Chi tiếp tục nói: "Đây là danh sách cuộc gọi từ điện thoại nạn nhân và..." - Phương Chi ngừng lại một lúc. Tiếng chuôn điện thoải từ phía trong kêu lên. - "Anh đã gọi cho cô vào lúc 6h15 chiều qua, đúng 6h17 sau khi nghe xong điện thoại cô ấy lập tức rời đi theo camera an ninh ghi lại. Và dĩ nhiên, cô ta đến quán caffe Cộng anh đang quản lý."
Người đàng ông đã tỏ vẻ ngạt nhiên và biến sắc. Phương Chi nói tiếp: "Đây là hình ảnh chiếc chìa khóa cửa của quán, có thể thấy rõ nó bao gồm cả tủ ngân khố, tôi không giám chắc rằng anh đưa chìa khóa cho người quản lý hệ thống caffe đối thủ của mình. Anh biết chắc rằng ngày mai nó sẽ không cần hoạt động nữa. Và cuối cùng tại sao anh biết cô ta chết lúc chiều qua, báo đài rõ ràng đưa tin là tối cơ mà. Anh đã thông minh bằng cách sử dụng thuốc độc để đánh lừa thời gian gây án của giám định. Nhưng anh đã bại lộ qua lời nói của mình." - Phương Chi rút trong túi chỉa thẳng chiếc còng trước mặt anh - "Anh đã vội đến đây tắm rửa để xóa mọi dấu vết, nhưng chúng tôi đã tìm ra anh nhanh hơn anh nghĩ. Và chính bộ áo quần còn dính dấu vết gây án vẫn ở trong căn nhà này. Hãy nhận tội đi!"
Người đàn ông như nhẩn ra trước những lời nói vạch trần hết những sơ hở của anh. Anh ta cười lớn, rồi bỗng rút nhanh từ trong người một cây súng chỉa thẳng về phía Phương Chi. "Khá khen cho mày, cô gái nhỏ ạ, tao giết cô ta đấy rồi sao nào." - Anh ghì chặt vào tay súng, gương mặt sầu thảm nói - "Như mày biết đấy, cô ta là vợ của tao, nhưng nó còn đến buổi tiệc cưới của thằng đó làm gì. Tao đã cảnh cáo rất nhiều lần cô ta vẫn đến. Cô ta đã xem thường tôi, và mày cũng vậy, màu dám đến đây một mình, để vạch mặt tao ư"
Bỗng, Nhật Anh từ đằng sau dùng chân đá ngay vào khung sương bã vai, khiễn người đàn ông đau đớn buông cây súng ra. Thành Thắng khống chế ép tay, nẹp tay vào còng, bẻ mạnh người ép ngược về phía sau. "Chúng tao không đến một mình, ông sai rồi". Tên tội phạm khống chế hoàn toàn.
Dù bị bắt và khởi tố, nhưng vụ án vẫn công khai và một vụ tự tử để không ảnh hưởng công chúng.
Kết án ngày 30 tháng 2 năm 2019.
HẾT
_______________
Ngại truyện
"Cô Phương Chi, có một phạm nhân muốn nói chuyện với cô" - Phương Chi đang làm việc phía với cảnh sát thì một viên sĩ quan đến báo. Thì ra người đàn ông đó muốn nói chuyện với cô sau khi bị bắt.
"Chào anh, anh tìm gặp tôi sao?" - Cô hỏi.
"Cô thông minh thật đấy y như cô ấy vây."
"Chỉ để anh nói mấy vời này sao? "
Người đàn ông mắt đượm buồn sâu thẳm, cô rõ biết rằng, anh ta muốn giải bày với cô điều gì.
"Tất nhiên không. Nhưng tôi muốn được biết một điều, ly Americano Đỏ ấy, cô ấy có uống không"
Phương Chi ngặt nhiên trước câu hỏi của anh nhưng vẫn gắn nhớ để trả lời. "Cô ấy uống gần hết, trong ly sót lại rất ít."
Tên phạm nhân như gục suống bàn khóc nức. "Cô ấy đã tin tưởng tôi cho đến cuối cùng. Hai chung tôi đã sô sát với nhau một ít tại quán caffe đó, thật ra tôi đã tẩm độc vào bao tay và bôi vào cổ cô ấy. Rồi lấy cớ giận dỗi bỏ đi. Tôi bảo cô ấy hãy uống hết ly Americano này ms được đến tìm tôi. Vậy mà dù đau đớn vì chất độc cô vẫn cố uống. "
"Có một điều mà anh không biết, cô ấy còn tạo một hiện trường giả cho anh. Vệt máu loang trên bàn là do cô cố xin từ quán ăn bên cạnh, trong lúc đau đớn, cô đã cố gắng uống cạn ly Americano như không kịp. Nó hòa lẫn với dòng máu khô káp động vật, sao lại tạo thành thứ tươi màu cho đến tận khuya mới khô. Đúng là cô đã yêu anh đến cuối cùng." - tên phạm nhân mới bàng hoàng nhận ra, anh ta đau khổ tự giày vò mình trong phòng thăm. Và giặng vặt mãi trong tù với bản án chung thâm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top