Huyền quan thiết vị
Huyền quan thiết vị
'Huyền quan thiết vị' còn gọi là 'huyền quan nhất khiếu'.
Trong «Đan Kinh», «Đạo Tạng», «Tính Mệnh Khuê Chỉ» có thể
tra thấy những danh từ như thế. Vậy chúng là gì? Có rất nhiều
khí công sư thuyết không được rõ ràng. Là vì ở tầng sở tại của
một khí công sư bình thường hoàn toàn không thể nhìn thấy
[chúng], cũng không cho phép họ thấy. Người tu luyện nếu
muốn thấy được chúng, thì tại tầng thượng của huệ nhãn thông
trở lên mới có thể thấy được; khí công sư bình thường chưa đạt
đến tầng ấy, do vậy nhìn không thấy. Giới tu luyện xưa nay đều
tầm cứu xem 'huyền quan' là gì? 'Nhất khiếu' ở đâu? 'Thiết vị'
như thế nào? Đọc trong «Đan Kinh», «Đạo Tạng», «Tính Mệnh
Khuê Chỉ» chư vị thấy họ toàn giảng lý luận vòng vòng, hoàn
toàn không nói cho chư vị về thực chất. Giảng tới giảng lui, còn
làm chư vị lẫn lộn cả lên, [họ] giảng không rõ ràng; bởi vì
không thể để những điều thực chất cho người thường biết được.
Ngoài ra tôi nói với mọi người, vì chư vị là đệ tử Pháp Luân
Đại Pháp chúng tôi, nên tôi mới nói với chư vị những lời này:
nhất định không được đọc những sách khí công giả loạn bậy
kia; không phải [tôi nói về] mấy cuốn cổ thư ở trên, mà là nói
về những sách khí công giả mà những người hiện nay viết; ngay
cả dở ra chư vị cũng đừng làm. Trong não chư vị chỉ hơi có một
niệm đầu xuất hiện: 'Úi chà, câu này có đạo lý đó'. Niệm đầu ấy
vừa loé lên, thì phụ thể ở bên kia sẽ gắn lên [thân chư vị]. Rất
nhiều [sách] là do phụ thể chỉ huy và khống chế tâm danh lợi
của người ta mà viết. Sách của khí công sư giả nhiều, khá là
nhiều; rất nhiều vị không có trách nhiệm; bị phụ thể loạn bát
nháo rồi mà họ cũng viết. Cả những cuốn cổ thư nói trên hoặc
những cổ thư liên quan chư vị tốt nhất cũng không nên xem; ở
đây có vấn đề chuyên nhất không loạn.
Một lãnh đạo ở Hiệp hội Khí công Trung Quốc đã kể cho tôi
một chuyện, làm tôi buồn cười quá. Kể rằng có một cá nhân kia
ở Bắc Kinh, ông vẫn thường đến nghe các khí công sư [thuyết]
giảng; nghe tới nghe lui, sau một thời gian dài đi nghe như thế,
ông cho rằng khí công chính là mấy món đồ ấy [thôi]. Vì [họ]
đều ở một tầng, [nên] đều giảng những điều ấy. Ông cũng như
các khí công sư giả, tưởng rằng hàm nghĩa của khí công chỉ có
vậy! Thế rồi, ông cũng muốn viết sách khí công. Mọi người thử
nghĩ xem, [một] người không luyện công [cũng] viết sách khí
công; sách khí công hiện nay chỉ là sao chép của nhau. Ông viết
tới viết lui, viết đến đoạn huyền quan thì không viết được nữa.
Ai biết rõ huyền quan nhỉ? [Trong] các khí công sư chân chính
cũng chẳng có mấy [người] biết rõ. Ông bèn hỏi một vị khí công
sư giả. Ông không biết [đó] là giả; mà bản thân ông cũng không
hiểu khí công. Tuy nhiên nếu người ta hỏi mà khí công sư giả
trả lời không được, thì người ta chẳng phải sẽ biết vị này là giả?
Do vậy vị này dám nói lung tung, nói rằng huyền quan nhất
khiếu ở trên đầu chỗ tiểu tiện. Nghe thật quá khôi hài. Chư vị
chớ có cười, cuốn sách này đã xuất bản ngoài xã hội rồi. Vậy
cũng nói, sách khí công hiện nay đã ở mức khôi hài đến thế; tôi
nói rằng chư vị đọc những thứ đó nào ích gì; [chúng] vô dụng,
chỉ có thể hại người.
Cái gì được gọi là huyền quan thiết vị? Người ta khi tu [ở
giai đoạn] thế gian pháp, khi tu đến trung tầng trở lên, tức là
khi tu đến các tầng cao của thế gian pháp, thì người ta bắt đầu
xuất nguyên anh. 'Nguyên anh' khác với cái mà chúng tôi gọi là
'anh hài'. Anh hài rất bé, nhảy nhót lăng xăng vui nhộn, rất
nghịch ngợm. Nguyên anh bất động; [lúc] nguyên thần không
đến làm chủ nó, [thì] nó ngồi ở đó bất động, tay kết ấn, chân
xếp bằng ngồi trên [toà] sen. Nguyên anh sinh xuất ra tại đan
điền; ở [mức] cực vi quan khi [nó] bé như đầu kim cũng có thể
nhìn thấy nó.
Ngoài ra [tôi] nói rõ một vấn đề nữa: đan điền chân chính
[chỉ] có một khối, ở vị trí bụng dưới. Huyệt hội âm trở lên, nằm
trong thân thể con người, từ bụng dưới trở xuống, đó chính là
khối điền ấy. Rất nhiều công, rất nhiều công năng, rất nhiều thứ
thuật loại, Pháp thân, nguyên anh, anh hài, rất nhiều thể sinh
mệnh, [chúng] đều từ khối điền này sinh ra.
Quá khứ có một vài người tu Đạo giảng về thuyết thượng
đan điền, trung đan điền, hạ đan điền; tôi nói rằng đó là sai.
[Họ] cũng nói sư phụ của họ đã truyền [điều này] từ bao nhiêu
[niên] đại, trong sách cũng viết thế. Tôi nói với mọi người:
những đồ bã trấu bã cám [vô dụng] thời cổ đại đều có; chư vị
dẫu thấy [chúng] được truyền thừa bao nhiêu năm, nhưng
chúng không nhất định là đúng. Những tiểu đạo thế gian vẫn
luôn lưu truyền ở người thường, nhưng họ tu không [thành]
được, không là gì cả. Họ gọi chúng là thượng đan điền, trung
đan điền, hạ đan điền; ý của họ là chỗ nào có thể sinh đan đều
là đan điền1
. Đó chẳng khôi hài là gì? Ý niệm người ta tập trung
vào một điểm, [sau] một thời gian lâu, thì có thể sản sinh một
khối năng lượng, [và] kết đan. Không tin thì ý niệm chư vị [đặt]
mãi tại cánh tay, giữ nguyên như thế, [sau] một thời gian lâu,
nó sẽ kết đan. Do đó có người thấy tình huống này, bèn nói 'vô
xứ bất đan điền', nghe lại càng khôi hài hơn; nhận thức của họ
là kết đan được tức là đan điền. Thực ra đó là đan nhưng
không phải điền; chư vị nói 'vô xứ bất "đan"' hoặc thượng đan,
trung đan, hạ đan; nói thế thì còn được. Còn cái điền thật sự có
thể xuất sinh vô số Pháp thì chỉ có một khối, chính là khối điền
ở vị trí bụng dưới. Như vậy thuyết về thượng đan điền, trung
đan điền, hạ đan điền là sai lầm. Ý niệm người ta đặt tại nơi
đâu, [qua] một thời gian lâu, thì sẽ kết đan.
Nguyên anh sinh ra từ khối đan điền ở vị trí bụng dưới; dần
dần to lớn lên rất chậm. Đến khi lớn bằng quả bóng bàn, thì
toàn bộ hình dáng thân thể đã có thể nhìn được rõ, mắt mũi đều
đã hình thành. Cũng vào lúc [nguyên anh] lớn bằng quả bóng
bàn, sát cạnh thân của nó lại có một tiểu bào tròn tròn được
xuất sinh. Sau khi sinh ra rồi thì tuỳ theo nguyên anh lớn đến
đâu, nó cũng lớn đến đó. Đến khi nguyên anh lớn đến chiều cao
4 thốn, thì xuất hiện một cánh hoa sen. Khi lớn đến chiều cao 5
đến 6 thốn, các cánh hoa sen về cơ bản đã trưởng thành, xuất
hiện một tầng hoa sen; nguyên anh rực rỡ ánh vàng kim ngồi
trên đài hoa sen sắc vàng ấy, trông rất đẹp. Đó chính là [thân]
thể kim cương bất hoại; Phật gia gọi là Phật thể; Đạo gia gọi là
nguyên anh.
Pháp môn tu luyện chúng tôi đều tu luyện cả hai loại thân
thể, [chúng] đều cần; bản thể cũng cần chuyển hoá. Mọi người
đều biết, rằng Phật thể không thể hiển hiện nơi người thường;
dồn hết sức thì có thể hiển hiện được hình thái, [mà] dùng mắt
người thường có thể nhìn thấy quang ảnh của nó. Còn thân thể
này, sau khi trải qua chuyển hoá, thì ở nơi người thường [nó]
giống với [thân thể] người thường; người thường nhìn không ra
[chỗ khác biệt]; nó còn có thể đi xuyên qua các không gian. Khi
nguyên anh lớn đến chiều cao 4 đến 5 thốn, thì khí bào cũng đã
lớn đến chiều cao ấy; nó giống như vỏ của khí cầu, trong suốt.
Nguyên anh vẫn ngồi đả toạ bất động. Khi lớn đến ngần ấy, khí
bào kia cần rời khỏi đan điền, nó đã [được] sinh ra xong, [ví
như] dưa chín cuống rụng, do đó [nó] sẽ thăng lên. Quá trình
thăng lên là một quá trình vô cùng chậm, nhưng hàng ngày có
thể [nhận] thấy nó đang di động. [Nó] chầm chậm di động lên,
thăng lên trên. Chúng ta quan sát thật kỹ sẽ cảm giác được sự
tồn tại của nó.
Khi thăng đến vị trí huyệt đản trung của người [tu luyện],
nó cần ở tại vị trí đó một giai đoạn thời gian. Bởi vì những tinh
hoa của [thân] thể người, có rất nhiều thứ (quả tim cũng nằm
tại đây) đều cần hình thành nên một bộ ở trong khí bào này.
Những [chất] tinh hoa cần bổ sung vào cho khí bào. Qua một
giai đoạn thời gian, nó lại bắt đầu thăng lên. Đến lúc đi qua cổ
của người [tu luyện], thì cảm thấy rất nghẹt thở, giống như các
huyết quản đều bị kẹp lại, sưng lên rất khó chịu; nó sẽ như thế
trong khoảng một hai ngày là hết. Rồi nó tới đỉnh đầu; chúng
tôi gọi là lên [tới] nê hoàn. Nói là tới nê hoàn, kỳ thực nó đã to
đến cỡ toàn bộ đầu của chư vị; chư vị sẽ cảm thấy đầu não sưng
lên. Bởi vì nê hoàn là một vùng hết sức then chốt của sinh mệnh
con người, nó cũng cần hình thành những thứ tinh hoa tại nơi
này. Sau đó nó sẽ từ đường thông đạo của thiên mục mà dồn
ép ra ngoài; cảm nhận được rất là khó chịu. Sưng lên làm thiên
mục rất đau, huyệt thái dương cũng sưng lên, [và] mắt cũng
hõm vào trong; liên tục như thế cho đến khi nó dồn ép ra hẳn
ngoài, và lập tức treo [lơ lửng] ở trước trán; như vậy được gọi
là 'huyền quan thiết vị', được treo tại chỗ này.
Người đã khai mở thiên mục, đến lúc này không nhìn được
nữa. Vì [trong] tu luyện của Phật gia và Đạo gia, muốn để
những thứ trong huyền quan [được] hình thành nhanh nhất,
nên cửa kia không mở. Phía trước có hai cánh cửa lớn, phía sau
có hai cánh cửa, [chúng] đều đóng lại; giống như cửa lớn của
Thiên An Môn ở Bắc Kinh, hai bên mỗi bên có hai cánh cửa
lớn. Vì để chúng [được] hình thành và bổ sung nhanh nhất, nên
cửa không mở khi không gặp tình huống hết sức đặc thù;
[người] có thiên mục vốn có thể nhìn được, thì đến bước này
không nhìn được nữa, không cho nhìn. Nó treo ở nơi ấy có mục
đích để làm gì? Bởi vì trăm mạch của thân thể chúng ta giao hội
tại nơi ấy; vào lúc này trăm mạch đều đi qua huyền quan
quanh thành một vòng [rồi] đi ra; đều phải đi [qua] huyền
quan; mục đích là ở trong huyền quan đặt lên một cơ sở nữa,
hình thành một hệ thống các thứ. Bởi vì [thân] thể người chính
là tiểu vũ trụ, nó sẽ hình thành một tiểu thế giới; toàn bộ những
thứ tinh hoa của [thân] thể người đều hình thành trong này.
Tuy nhiên nó chỉ hình thành một bộ thiết bị, chưa thể hoàn toàn
vận dụng được.
[Trong] tu luyện của Kỳ Môn công pháp, huyền quan vẫn
mở. Huyền quan [được] phóng xuất ra xong, [nó] là hình ống
thẳng, rồi dần dần biến thành tròn; do vậy cửa hai bên của nó
đều mở. Vì Kỳ Môn công pháp không tu Phật cũng không tu
Đạo, nên tự mình bảo hộ lấy mình. Sư phụ trong Phật gia và
Đạo gia có rất nhiều, đều có thể bảo hộ chư vị; chư vị không
cần [có khả năng] nhìn, và cũng không xuất hiện vấn đề gì.
Nhưng [ở] Kỳ Môn công pháp [làm] thế không được, họ cần tự
bảo hộ mình; do đó họ cần duy trì khả năng nhìn. Nhưng lúc
này thiên mục nhìn các thứ, đều giống như nhìn qua một ống
kính viễn vọng. Sau khi [một] bộ các thứ [được] hình thành
xong, khoảng một tháng thì [nó] bắt đầu quay lại. Quay vào
trong đầu xong rồi, gọi là 'huyền quan hoán vị'.Khi quay vào
cũng sưng rất khó chịu, sau đó [nó] dồn ép ra
ở huyệt ngọc chẩm của người [tu luyện]. Cảm giác dồn ép ra
cũng rất là khó chịu, giống như đầu nứt mở ra; lập tức xuất ra
ngay, nó xuất ra thì lập tức cảm giác nhẹ hẳn đi. Sau khi xuất
ra, nó treo ở không gian rất thâm [sâu], trong hình thức thân
thể tồn tại ở không gian rất thâm [sâu]; do đó [người tu luyện]
khi ngủ không gối [đè] lên nó. Nhưng có một điểm: khi huyền
quan thiết vị lần thứ nhất thì trước mắt có cảm giác, tuy rằng
nó ở tại không gian khác, nhưng vẫn cứ cảm thấy trước mắt mờ
mờ, giống hệt như có cái gì đó đang che chắn, không được thoải
mái lắm. Bởi vì ngọc chẩm là một đại quan1
rất then chốt, ở
phía sau cũng cần hình thành một bộ các thứ; rồi nó lại bắt đầu
quay lại. Huyền quan nhất khiếu ấy thực ra không phải là nhất
khiếu, [mà] nó cần hoán vị nhiều lần; nó quay vào đến nê hoàn
rồi lại bắt đầu giáng hạ xuống, ở trong thân giáng hạ xuống,
[giáng hạ] một mạch cho đến huyệt mệnh môn. Tại huyệt mệnh
môn nó lại phóng xuất ra.
Mệnh môn của con người là một đại khiếu chủ yếu cực kỳ
then chốt. Đạo gia gọi là 'khiếu', chúng tôi gọi là 'quan'. Đại
quan chủ yếu này, thực sự là cửa sắt, vô số tầng cửa sắt. Mọi
người đã biết rằng thân thể có nhiều tầng, các tế bào nhục thể
của chúng ta hiện nay là một tầng, các phân tử bên trong là một
tầng; nguyên tử, proton, điện tử, [các lạp tử] nhỏ vô hạn, nhỏ
vô hạn, nhỏ vô hạn, cho đến các lạp tử cực tiểu, mỗi một diện
đều [thiết] lập một tầng cửa. Do vậy có rất nhiều những công
năng, rất nhiều những thứ thuật loại, đều bị khoá ở trong cửa
mỗi tầng. Các công pháp khác luyện đan, đến lúc đan cần nổ
tung, đầu tiên cần chấn [động] mở mệnh môn; nếu nó chẳng
được chấn [động] mở ra, công năng sẽ không phóng thích được.
Tại huyệt mệnh môn huyền quan hình thành xong một bộ các
thứ ấy, nó lại tiến vào [thân thể]. Sau khi tiến vào nó sẽ bắt đầu
quay trở lại chỗ bụng dưới; gọi là 'huyền quan quy vị'.
Sau khi quy vị, [huyền quan] không trở về chỗ ban đầu. Lúc
này nguyên anh đã lớn lắm rồi; khí bào sẽ phủ trùm lên nguyên
anh, bao [bọc] lấy nguyên anh. [Khi] nguyên anh lớn lên, nó
cũng lớn lên theo. Thông thường lúc nguyên anh [của] Đạo gia
lớn đến cỡ đứa trẻ 6~7 tuổi, thì cho phép nó rời [thân] thể, gọi
là 'nguyên anh xuất thế'. Vì nguyên thần của người [tu luyện]
làm chủ nó, nó sẽ có thể xuất ra hoạt động. Thân thể của người
[tu luyện] định tại chỗ kia bất động, nguyên thần xuất ra.
Thông thường khi nguyên anh [của] Phật gia tu luyện đến cỡ
của bản thân [người tu luyện] thì không còn nguy hiểm gì nữa.
Thông thường đến lúc ấy cho phép nó rời [thân] thể, ly khai
khỏi thân thể, có thể xuất lai. Khi này nguyên anh đã to lớn như
bản thân [người tu luyện], cái bọc cũng lớn [như thế]; cái bọc
ấy đã nở ra ngoài [thân] thể rồi, [đó] chính là huyền quan. Bởi
vì nguyên anh đã lớn nhường ấy, tất nhiên [huyền quan] cũng
nở lớn ra ngoài [thân] thể.
Chư vị có thể đã thấy hình tượng Phật trong chùa, thấy rằng
hình tượng Phật đều ở trong một vòng tròn, nhất là những bức
hoạ hình tượng Phật, đều có cái vòng ấy, [và] ông Phật ngồi
trong đó. Rất nhiều hình tượng Phật đều như thế, nhất là
những bức hoạ hình tượng Phật tại các chùa cổ, đều như vậy
cả. Vì sao ngồi trong vòng tròn, không ai [giải] nói rõ ràng cả.
Tôi nói với mọi người rằng, [nó] chính là huyền quan. Nhưng
lúc này nó đã không còn được gọi là 'huyền quan' nữa, gọi là
'thế giới'; nhưng chưa có thể thực sự gọi là thế giới được. Nó
mới chỉ có một bộ các thiết bị kia thôi; giống như nhà máy
chúng ta có một bộ các thiết bị, nhưng chưa có khả năng sản
xuất; cần có nguồn năng lượng, có nguyên liệu rồi mới có thể
sản xuất. Mấy năm trước có nhiều người tu luyện nói: 'Tôi [có]
công cao hơn Bồ Tát, tôi [có] công cao hơn Phật', người khác
nghe vậy thấy huyền [hoặc] lắm. Kỳ thực họ nói không huyền
[hoặc] chút nào; tu luyện [ở] thế gian công thực sự đạt rất cao.
Vì sao xuất hiện tình huống này, tu thành rồi còn cao hơn
Phật không? Không thể lý giải trên bề mặt như thế được; công
của họ thật sự rất cao. Bởi vì sau khi họ tu lên đến tầng rất cao,
rồi đạt đến lúc khai công khai ngộ của mình, thì công thực sự
rất cao. Đúng vào thời điểm ngay trước khi họ khai công khai
ngộ, thì giúp họ bẻ tám phần mười công của bản thân họ xuống,
ngay cả tiêu chuẩn tâm tính của họ cũng cắt xuống. Dùng năng
lượng ấy mà bổ sung cho thế giới của họ, thế giới của bản thân
họ. Mọi người đã biết rằng, công của người tu luyện, đặc biệt là
những thứ thêm lên chỗ tiêu chuẩn tâm tính, là [trải qua] vô số
khổ [nạn] một đời, tại hoàn cảnh gian khổ mà 'ma luyện', mà tu
luyện xuất lai, nên nó cực kỳ trân quý; lấy ra tám phần mười
những thứ trân quý như thế mà bổ sung cho thế giới của họ. Do
vậy khi tu thành trong tương lai, [họ] muốn gì giơ tay lập tức
được ngay, cần gì có nấy, muốn làm gì thì làm được nấy, trong
thế giới của họ cái gì cũng có. Đó là uy đức của họ, bản thân
kinh qua chịu khổ mà tu xuất ra được.
Chủng năng lượng này của họ có thể tuỳ ý biến hoá các thứ.
Do đó Phật mong muốn gì, muốn ăn gì, [muốn] thưởng ngoạn
gì, thì đều có điều đó. Đây là [điều] bản thân họ tu xuất lai
được; chính là 'Phật vị'; không có những thứ ấy thì họ tu
không thành được. Lúc bấy giờ, mới xứng là thế giới của bản
thân mình; nhưng họ chỉ còn lại hai phần mười công để đến
viên mãn, đắc Đạo. Tuy rằng chỉ còn lại hai phần mười, nhưng
thân thể của họ không [còn bị] khoá; hoặc giả không mang theo
thân thể, hoặc giả mang theo thân thể, nhưng thân thể đã được
chuyển hoá [bằng] vật chất cao năng lượng rồi; lúc ấy họ đại
hiển thần thông, uy lực vô tỷ. Còn khi tu luyện tại nơi người
thường thông thường mang theo khoá, không có bản sự gì lớn;
công cao đến mấy cũng chịu hạn chế; hiện nay không thế nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top