[Huyền huyễn]Cự Long Chiến Kỷ Q2 c32
Quyển 2: Nổi danh Saracen
Chương 30: Đường Tăng VS Columbo
Tác giả: Tả Hữu Ngôn Tha
Dịch giả: Thái Nhất
Biên: Tiểu Uyên
Nguồn: 4vn và Tuchangioi
Rick hơn ba mươi tuổi, là một nông phu rất bình thường của vương quốc Saracen, có một lão bà cùng một đứa con trai nghịch ngợm. Cuộc sống đơn giản mặt trời mọc thì đi làm việc mặt trời lặn thì về nhà, cứ thế bình thản qua ngày.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Rick làm việc trên mảnh ruộng của mình, vừa làm vừa thở dốc, còn lẩm nhẩm gì đó trong miệng nữa.
Rick không hài lòng về cuộc sống hiện tại của mình nên thường than ngắn thở dài.
Cha của mình cả đời chăm lo mảnh vườn này cùng vợ con, chẳng lẽ mình cũng sẽ như vậy sao?
Nghĩ đến đây Rick có chút thất vọng.
Sống như đám quý tộc trong thành mới gọi là sống chứ. Cả ngày rượu chè, bước ra khỏi cửa liền có kẻ hầu hạ nịnh nọt, không có việc gì làm thì đến kĩ viện tìm các cô nương xinh đẹp uống hoa tửu.....
Nông phu bình thường này đang oai oán cuộc sống của mình, đột nhiên cảm giác như xung quanh tối sầm.
Rick ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có chút mây đen nào hết mà.
Vừa quay người lại, A? Đằng sau thế nào lại xuất hiện hai cây đại thụ vậy, sao giống như còn cử động a. Tán cây um tùm cũng hình như đang di động. Là cây ăn quả sao? Quả lớn quá đi, đáng tiếc là chỉ có hai quả mà thôi.
Rick bị cận thị khá nặng, ngoài năm mét cơ bản không nhìn thấy diện mạo người đối diện.
“Này, xin chào. Ngươi biết gần đây có chỗ nào nào ăn cơm không?"
“A, ngươi…. Má ơi!”
Một cái đầu cực lớn sáp lại trước mặt, giờ thì gần mù cũng thấy rõ rồi.
Đối diện Rick là một đầu hắc long trông như ngọn núi nhỏ uy phong lẫm lẫm, một bên duỗi thẳng hai cánh, một bên lễ phép cúi đầu chào hỏi hắn.
Rick cảm thấy tóc cùng đủ loại lông toàn thân đồng loạt dựng ngược lên, bị dọa cho hồn phi phách tán, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.
————————————————�� � �—
Sáng sớm hôm nay Knight cáo biệt phụ mẫu, các bằng hữu cùng Hoàng kim cự long Morse đáng ghét kia nữa, chính thức đi lên con đường hái hoa.
Knight rời khỏi sơn cốc không nhắm hướng tây mà lại hướng phía đông bay thẳng. Tuy sứ mệnh đi tây thiên hái hoa là trốn không thoát rồi nhưng hắn cũng không muốn làm Đường tăng mà muốn làm Colombo!
Morse đã sớm giảng giải cho Knight về hình dạng điạ lý của đại lục Bailan Si, nhưng có vài chỗ khiến Knight nghi ngờ đôi chút. Bởi theo như Morse nói thì đại lục Bailan Si này là một thế giới bằng phẳng.
Kẻ có tri thức của thế kỉ hai mươi mốt như Knight làm sao tin chuyện hoang đường như vậy chứ?. Nhất là chính mình chứ đâu phải ai khác phải đi tới địa phương xa xôi kia nên hắn lại càng không tin. Knight tin chắc rằng đại lục Bailan Si nhất định là hình tròn, giống một quả cầu.
Nếu đi như bình thường mà muốn tới hôi tẫn sơn mạch thì cho dù Knight có không ăn không uống thì cũng phải mất cả tháng. Nhưng nếu đại lục Bailan Si là hình cầu thì chỉ cần bay theo hướng ngược lại có khi không đến nửa ngày đã tới nơi.
Tiểu hắc long thầm tính: tới chỗ kia tìm sala mandara canh lúc nó nở hoa thì hái đem về cho Morse hù chết hắn. Colombo chứng minh trái đất hình cầu thì ta đây sẽ chứng minh đại lục Bailan Si cũng là hình cầu.
Cứ như thế Tiểu hắc long đắc ý xuất phát.
Knight bay qua sinh mệnh sâm lâm, lại bay qua một sa mạc hoang vu, rốt cục dừng lại . Nhưng không phải tới được chỗ kia mà là bay không được nữa.
Knight ngây ngốc nhìn vào tình cảnh trước mắt, hồi lâu không nói nên lời.
Một đạo cực quang giống như vách tường chắn trước mặt hắn, rực rỡ chói mắt, cao đến tận mây, nhìn không thấy phía bên kia lại càng không nhìn thấy nó kéo dài tới đâu nữa.
Đùa gì chứ? Chẳng lẽ nó thực sự là biên giới đại lục này sao??
Knight thật nghĩ không ra. Không có đạo lý a, việc gì cũng phải có một lời giải thích hợp lý chứ, cho dù thế giới này thần minh bay đầy trời cũng vô lý quá. Không biết bên kia là cái gì, thật tò mò quá.
Nơi ở của thần minh? Sào huyệt của Ác ma? hay là trái đất? Knight càng nghĩ càng hưng phấn.
Mặc kệ bên kia là nơi nào, đi qua là biết ngay.
Knight cũng không dám trực tiếp tiến vào, ai biết nó là cái gì chứ. Vạn nhất nó giống như lưới điện cao thế thì mình chạm vào nó không phải là tìm chết sao?
Đầu tiên Knight thật cẩn thận bốc vài nắm cát ném qua.
Đám cát vừa chạm tới dãy cực quang liền rơi thẳng xuống đất, còn bức tường thì một chút biến hóa cũng không có, Knight phun nước miếng, lui ra sau phóng một khẩu Long tức đánh thẳng tới…
Cuối cùng Knight mất hết kiên nhẫn, mặc kệ nó có phải điện cao thế hay không, trực tiếp xông thẳng lên dùng quyền cước để thử…
Mặc kệ quyền đấm cước đá hay miệng cắn móng cào, đạo quang mang kia chẳng có biến đổi gì. Quỷ dị hơn nữa là đánh vào đó ngay cả một chút lực phản chấn cũng không có, cứ như là đánh vào không khí vậy.
Chuyện quái lạ như vậy khiến nhiệt huyết của Knight giảm đi đôi chút. Nhưng đã quyết tâm làm Colombus thì sao tin chuyện kì quái như vậy được chứ, trên đánh không được thì ta đào địa đạo.
Móng vuốt sắc bén của hắc long phát huy tác dụng triệt để, mặt đất bị đào lên dễ dàng như người ta bóp đậu hũ.
Knight hai tay quạt như chong chóng, nhanh chóng tiến vào lòng đất chỉ để lại trên mặt đất cát bụi mù mịt cùng một cái hố thật to.
Chừng nửa canh giờ sau, Knight ló đầu lên khỏi hố, mặt xám xịt. Hung hăng nhổ mấy phát nước miếng vỗ cánh bay đi không thèm quay đầu lại.
Bức tường ánh sáng này có thể nói là không có chỗ nào không có, dưới mặt đất không ngờ cũng có. Việc quái dị như thế sao Morse chưa từng nói cho hắn biết ! Knight cảm thấy hoang mang.
Nhưng chỉ chớp mắt hắn đã đem vấn đề này vất đi. Knight có một ưu điểm rất hay đó là: nếu nghĩ không ra thì nghĩ làm gì chứ, đến lúc quay về tìm Morse chẳng phải sẽ rõ sao?
Chẳng qua Knight cũng rất buồn bực, xem ra làm Colombo không được rồi chỉ có nước làm Đường Tăng thôi.
Cảm giác ấm ức dồn lại, Tiểu hắc long biến đau thương thành động lực, bay thẳng một đường.
Cự long không có khái niệm về thời gian, tâm trạng không vui nên Knight bay thẳng hai ngày hai đêm mới phát hiện mình không biết bay lạc tới nơi nào.
Cũng không hẳn là lạc đường, vẫn phân biệt được phương hướng nhưng không rõ đang ở nơi nào. Dù sao cũng phải tìm chỗ ăn uống bổ sung năng lượng tiêu hao chứ. Knight nghĩ đi tìm người hỏi xem gần đó có nơi nào tìm được đồ ăn hay không.
Knight trước kia là con người, kiếp này sông tới nay người duy nhất từng gặp lại là Long kị sỹ Hares kia nên hắn nhất thời quên mất với con người bình thường mà nói sự tồn tại của cự long khủng bố tới cỡ nào.
Cho nên khi thấy Rick đang làm việc hắn cũng rất tự nhiên bay xuống hỏi đường.
Chương 31: Hắc Long đói bụng
Tác giả: Tả Hữu Ngôn Tha
Dịch giả: Ma Tốc Độ
Biên: Tiểu Uyên
Nguồn: 4vn và Tuchangioi
Rick đáng thương run lập cập trước ánh mắt quan sát của hắc sắc cự long, đầu óc một mảng trống rỗng. Đầu hắc long này vừa nói cái gì? Ăn cơm? Hay...ăn thịt người?
Phản ứng của Rick khiến Knight cụt hứng. Không trả lời đã đành, sao lại nhìn chằm chằm người khác mất lịch sự như vậy? Quên đi, không nói lý với người kém hiểu biết, tìm thứ gì nhét đầy bụng là trên hết.
"Ai, ta hỏi ngươi sao không nói, ít ra cũng ư hử một tiếng chứ!"
"A!" Rick hô lên một tiếng.
Knight vừa nghe hắn "A!" một tiếng, liền đáp xuống mặt đất.
Dù tính tình Knight trước kia có tốt hay không, nhưng cũng đã là cự long tám trăm tuổi, một số thói quen cùng tính cách của cự long đã xâm nhập ảnh hưởng phần nào, nếu không cũng sẽ không có chào hỏi bằng hai chữ " nhân loại".
Knight đã sẵn có một bụng oán khí, bây giờ người trước mắt cũng dám đùa bỡn hắn, hắc long nhất thời nộ khí xung thiên, tựa hồ như muốn xông lên.
"Mợ nó, tên hỗn đản nhà ngươi to gan lớn mật nhỉ, dám đùa bỡn thành tâm của ta nữa? Đấu tay đôi đi!" Tiểu hắc long ra vẻ hơu tay múa chân.
Cũng chưa có chờ Knight động thủ, chỉ thấy trước mắt vị "Lạc" này bỗng chốc hai mắt trợn trắng, bị dọa cho ngất xỉu.
Knight chớp chớp mắt, bỗng nhiên hiểu ra. Đây không phải là cự long sơn cốc, nông phu trước mắt lại càng không phải dạng mãnh nam như Hares, nhìn thấy cự long uy mãnh còn có thể bình tĩnh nói chuyện mới là chuyện lạ. Chưa hù chết tên kia đã là may rồi.
Knight lòng đầy hối hận, chỉ khẽ chọt chọt lay tỉnh tên kia.
“Tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh… Như thế nào còn chưa tỉnh? Nhanh tỉnh, không ta ném xuống sông ngay...”
Lời còn chưa dứt, đã thấy tên nông phu đang hôn mê chợt dựng dậy, thoáng chốc liền quỳ xuống dập đầu trước Nại Đặc như gà mổ thóc:
“Cự long lão gia, ta ăn không ngon đâu a. Ta quanh năm suốt tháng cũng không tắm lấy một lần a, trên người thối không đỡ được, ngài rửa cỡ nào cũng không sạch sẽ được, nên đừng làm bẩn miệng ngài a. Thịt tôi vừa dai vừa cứng, ngài nhai mỏi răng lắm a!…”
Tên nông phu nhanh mồm nhanh miệng làm Knight cũng không biết nói gì. Ta nói thế hồi nào hả? Ta cũng rất đói bụng, nhưng cũng chưa có muốn ăn thịt người a!
Chẳng qua lời của Rick nói cũng khiến Knight thấy kinh tởm, vội vàng ngăn lại:
“ Ai nói ta muốn ăn thịt ngươi? Ta chỉ muốn hỏi chút chuyện thôi.”
“Hảo hảo hảo. Cự long lão gia hỏi đi, tôi biết gì đều nói cho ngài. Tôi có trộm quả dưa chuột trên hàng rào nhà hàng xóm, còn nhìn lén quả phụ đầu thôn tắm rửa, còn…”
Rick vừa nghe hắc long bỏ qua cho hắn, quá vui mừng, khai báo gần như triệt đế các hành vi phạm tội của hắn ra.
"Câm miệng cho ta, ta hỏi cái gì thì trả lời cái đó. Nói xàm lần nữa ta không ăn ngươi cũng phải giậm chết ngươi!" Sự thành khẩn của Rick khiến Knight muốn nổi điên, khuôn mặt rủ xuống vài đường hắc tuyến. Knight thật vất vả mới từ trong miệng Rick biết rõ ràng vị trí thành trấn gần đây, sau đó lập tức rời khỏi tên nông phu ghê tởm này. Rick nằm úp cả buổi trời mới dám ngẩng đầu dậy, nhìn nhìn ngó ngó xung quanh, xác định hắc long đi rồi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện này thật đáng sợ, không nghĩ là mình lại còn sống, ha ha.” Sống sót sau tai nạn, Rick lập tức vui vẻ lên.
“Ngươi sao tự nhiên lại làm biếng, như thế đất đai hoa màu khi nào mới làm xong đây?” Đúng lúc này, lão bà tráng kiện của Rick đã đưa cơm tới.
Lý Khắc nhìn lão bà của hắn, đột nhiên cảm thấy lão bà thật xinh đẹp, thật quyến rũ… hắn mạnh mẽ lao tới, từ phía sau ôm lấy lão bà vào lòng. Nhưng ngay lập tức lão bà của Rick sợ hãi: “Ngươi làm gì thế, mau thả ta ra, ban ngày ban mặt, lỡ người ta nhìn thấy thì phiền.”
Đại nạn không chết, Rick dùng ánh mắt thâm tình ôn nhu nhìn lão bà của mình: “Lão bà, ta đảm bảo sau này sẽ cùng sống với ngươi, đối tốt với ngươi, không bao giờ nghĩ tới quả phụ đầu thôn nữa.”
“Ân!”
Ban đầu lão bà của Rick dù ngạc nhiên nhưng cũng rất cảm động, đến khi nghe câu cuối lập tức nhéo Rick một cái: “Hóa ra là trước giờ ngươi luôn tơ tưởng đến ả quả phụ trẻ tuổi kia. Ngươi được lắm, hôm nay phải giải thích rõ ràng cho ta, hừ!”
“Không phải, không phải, vừa rồi không phải ta nói đến quả phụ kia…” Rick cuống cuồng giải thích.
“Cái gì? Còn có người khác hả?” Đôi mắt của lão bà hắn đã đỏ lên, “Ta hầu hạ ngươi ăn, hầu hạ ngươi uống, lại còn đẻ con cho ngươi, ngươi ở ngoài lại dan díu với người khác, ta..ta đánh chết ngươi đồ con lợn không biết xấu hổ!” Nói xong liền vung cánh tay to bè đánh tới tấp lên người Rick.
“Lão bà, tôi…ai da…không có mà…ai da…”
“Còn dám tranh cãi hả!” Vợ của Rick ra tay ác hơn nữa.
Knight hiện tại không có biết tên nông phu đáng thương vì mình mà đang chịu đau khổ, mà có biết hắn cũng không để ý, vì hiện tại tiểu hắc long đã sớm đói phờ râu, bụng sôi òng ọc lên rồi.
Cách hải cảng không xa, mỹ thực của tiểu trấn Kinsale không chỉ nổi tiếng trong vương quốc Saracen, mà ngay cả ở Trung Thổ đại lục, Kinsale cũng rất nổi tiếng. Cuộc sống của mọi người trong trấn nhỏ còn được gọi là “Cuộc sống hưởng thụ của vị giác”. Trong trấn luôn có người từ các quốc gia khác tới để hưởng thụ mỹ thực nơi đây. Đặc biệt trong “Lễ hội mỹ thực” của trấn thậm chí còn có người của hoàng gia tham gia, còn có những khách nhân từ các quốc gia xa xôi tới để cùng tham gia.
Hôm nay vừa đúng là ngày khai mạc của Lễ hội mỹ thực, tiểu trấn phồn hoa lại càng thêm náo nhiệt. Đang đắm chìm trong không khí lễ hội, mọi người cũng không biết có một đầu hắc long đói bụng không mời mà đến…
Trên đường đến Kinsale, Knight thầm nghĩ: mình không mang tiền chắc chắn không thể mua ăn. Mà có mang tiền cũng chưa chắc mua được. Nếu mà dọa họ thì phiền phức, tên nông phu cường tráng còn bị dọa cho chết khiếp, thôn trấn đông như thế lỡ có mấy người yếu tim bị dọa cho toi mạng tại chỗ thì lại mang ác nghiệp…
Cái này nếu là tên cự long khác thì dễ rồi, cứ lao thẳng vào, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, hù ngươi thì sao, làm ta mất hứng thì ta giết hết, đồ sát cả trấn cho ngươi xem.
Nhưng vấn đề Knight là một đầu cự long không bình thường, hắn có linh hồn của con người, hay nói cách khác là tâm thần phân liệt nhẹ cũng không sai. Bản năng cự long nói cho hắn biết đói bụng thì cứ thoải mái ăn, mọi thứ chỉ là mây bay, nếu bị cản đường thì thổi cái là tan. Nhưng cũng có thanh âm nói cho hắn biết, làm như vậy là không đúng, là cự long thì cũng có một chút nhân từ, có lòng nhân từ thì cũng không phải là cự long, là nhân long…
Mà khi Knight ngửi thấy mùi thức ăn, cái tâm nhân từ kia tựa như biến thành mây bay đi mất dạng. Bản năng thúc đẩy, tiểu hắc long nhỏ dãi ròng ròng, theo mùi thức ăn mà bay tới…
Chương 32: Đại Tượng công tước-Ireland.
Tác giả: Tả Hữu Ngôn Tha
Dịch giả: Tiểu Uyên
Biên: Tiểu Uyên
Nguồn: 4vn và Tuchangioi
Ireland công tước đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình tham gia lễ hội ẩm thực Kinsale. Dù sao từ khi đảm đương chức vụ công tước, hắn cũng tham gia không biết bao lần.
Y có thể quên mất ngày sinh nhật của vợ con, cũng có thể không nhớ ngày tổ chức hội nghị nội các hoàng thất, thậm chí mặc kệ đăng cơ đại điển của vương huynh, duy có lễ hội ẩm thực của Kinsale là y không thể bỏ qua được.
Ireland công tước nổi tiếng khắp vùng vì sự si mê điên cuồng của y dành cho ẩm thực, mọi người yêu mến đặt cho y cái tên "Mỹ thực công tước", tuy nhiên cũng có người sau lưng chê y vừa cao vừa béo hệt như voi nên còn gọi là "Đại tượng công tước".
Mặc kệ tên gọi ra sao, lễ hội mỹ thực của Kinsale phải do Ireland công tước tuyên bố khai mạc. Ireland xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình, bước đi chầm chậm lên lễ đài.
Tuy công tước đại nhân có vẻ ngoài hơi đáng sợ, nhưng vì y cả ngày đều cười tươi rất vui vẻ nên dễ khiến người khác có hảo cảm, được nhiều người yêu mến. Y vừa bước lên đài, mọi người đứng bên dưới đồng loạt vỗ tay hoan hô. Vị công tước híp mắt cười hòa nhã, tằng hắng vài cái rồi bắt đầu đọc diễn văn khai mạc.
“Hôm nay, ta rất vinh hạnh và may mắn đứng đây để…”
Vừa nói đến đó, khuôn mặt mập mạp của công tước đại nhân cứng đờ lại, cái mũi giật giật, hai mắt trợn tròn....
Mọi người đang nghe diễn văn khai mạc cũng rất kinh ngạc, lòng nói công tước đại nhân bị làm sao vậy? Ngươi cứ tiếp tục nói đi a, nói xong chúng ta còn đi ăn.
Thị vệ của công tước cũng cảm thấy kỳ quái, vừa định lén hỏi một tiếng. Đột nhiên, chỉ thấy công tước đại nhân với thể trọng năm sáu trăm cân nhanh nhẹn dị thường liên tục nhào lộn ra phía sau.
Chỉ nghe “Phốc!” một tiếng, phía sau lễ đài cát bụi mịt mù. Lúc sau thì không còn có một chút động tĩnh nào. Dưới đài mọi ngừơi đều choáng váng. Trong lòng tự hỏi : “công tước đùa cái gì đây, vì lễ khai mạc chuẩn bị tiết mục ra mắt?”
Dưới lễ đài, nhất thời lặng ngắt như tờ. Mọi người đều an tĩnh lại, cảm thấy càng không thích hợp, có tiếng gì?
"...Oạp.. oạp........ Cháp , cháp...........Rầm"
“Có người lén ăn thức ăn!” Không biết ai hô một tiếng, mọi người liền quay đầu lại nhìn về nơi đang đặt thức ăn, cũng chính là hướng đối diện với Ireland công tước ban nãy.
Mọi người nhìn một màn trước mắt, lập tức hiểu được nguyên nhân khiến Ireland công tước có thể dùng tốc độ vượt xa khả năng của voi để lăn xuống lễ đài như vậy.
Kia mà là ăn vụng hả? Rõ ràng là ăn một cách quang minh chính đại mà. Hơn nữa đây cũng đâu phải là người đang ăn, mà là…
“Hắc, Hắc, Hắc Long! ! ! ! !”
Một tiếng hét to đến lạc cả giọng vang lên, cả quãng trường tựa như kiến vỡ tổ, tiếng la ó, khóc lóc kêu cha gọi mẹ chói tai.
Ngoại trừ cái miệng đang hoạt động hết công suất, còn quang cảnh trước mắt cũng coi như không thấy, lâu lâu nuốt xong một họng thức ăn thì liếc mắt dòm cho biết, dòm xong lại cắm đầu ăn.
Knight coi như đã thông suốt hoàn toàn, cần gì phải lo nghĩ nhiều, cứ ăn no là được. Lão tử hiện tại là một đầu hắc long, cho dù có dùng tiền để mua thì bọn họ khẳng định cũng sợ đến ngất xỉu, đã thế thì cần gì giả làm người tốt, ăn xong rồi giải thích cũng như nhau. Nhưng đó là khi có người chịu ngồi nghe hắn nói.
Dưới sự "cố gắng" của Knight, toàn bộ thức ăn do đầu bếp của Kinsale hao tốn tâm huyết cùng công phu làm ra "bốc hơi" nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc, ngọa trừ cái bụng nhô cao của tiểu hắc long ra, không thể tìm thấy bất kì thứ gì chứng minh nơi này từng có cả núi mỹ thực tồn tại....
Con người ăn no lại muốn nằm, hắc long cũng vậy, nhất là hắc long đã đi một quãng đường xa suốt hai ngày không ngủ nghỉ. Knight vỗ vỗ cái bụng phình to sau khi ăn của mình, xoay trái xoay phải để tìm chỗ ngủ.
Sau khi ngủ mấy trăm năm trong sơn động, Knight đối với chỗ ngủ không có yêu cầu cao, chỉ cần không gió không mưa là được.
Tiểu Hắc long nhìn lên lễ đài rộng lớn. Lễ đài được làm từ đá, nhìn vào có cảm giác cổ xưa, chung quanh được trang trí bằng hoa tươi, bên trên trải một tấm thảm màu đỏ thật dày. Thảm? Hai mắt tiểu hắc long sáng lên, hôm nay được đổi sang ngủ giường rồi. Knight đi đến bên cạnh lễ đài, ngáp một cái rồi uể oải vươn thẳng người, leo lên nằm thẳng cẳng.
Tiểu hắc long cũng không lo có người đến quấy rầy hắn, lúc hắn vùi đầu ăn thì người đã chạy mất rồi. Nếu có kẻ nào quay lại muốn tìm phiền toái thì cũng không lo, thân là một thành viên của long tộc cường đại, ăn quỵt một bữa cơm thì có sao? Muốn tiền thì không có, chỉ có cái thân cự long của hắn mà thôi.
Knight cảm thấy thõa mãn, duỗi thẳng thắt lưng, rất nhanh liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Người Kinsale tuy thích ăn uống nhưng cũng không ngốc. Đòi tiền cơm của cự long? Nên tự hỏi xem mình còn có muốn sống không đã. Không bị cự long ăn thịt đã coi như được thần thánh phù hộ rồi. Ngay lúc Knight còn "bận việc", toàn bộ cư dân Kinsale đều cuốn gói kéo cả nhà chạy trối chết.
Hiện tại cả thị trấn chỉ còn lại một người, người này không đi không có nghĩa là hắn có gan khiêu chiến Hắc long mà là muốn đi cũng đi không được.
——————————
Hiện tại Ireland công tước cảm thấy vô cùng buồn bực. Vốn tưởng đầu hắc long này ăn no sẽ rời khỏi, cho dù nổi sát ý muốn đại sát tứ phương cũng không chú ý tới chỗ này, ai ngờ hắn ăn no lại buồn ngủ, còn nằm ngủ kế bên mình mới khổ.
Muốn thừa dịp hắc long ngủ say để chạy trốn cũng không xong. Thể hình như hắn mà muốn làm những động tác yêu cầu độ khó cao thì phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng a. Hắn từ ngã xuống lễ đài cũng không bị gì, thịt nhiều quá nên có ngã mạnh hơn cũng không sao. Chỉ tại màn nhào lộn vừa rồi làm thắt lưng bị đau, đi cũng không nổi chứ đừng nói đến chạy.
Công tước đại nhân tiến thoái lưỡng nan, không ngừng mắng bọn thị vệ ủa mình: Các ngươi cứ thế mà chạy sao, hắc long như vầy ai mà không sợ nhưng ít ra cũng phải mang ta theo chứ, chờ lão tử trở về sẽ đem bọn vô dụng, chết nhát các ngươi chém bay đầu.
Kì thực rất oan uổng cho bọn thị vệ của Ireland công tước. Suy luận theo lẽ thường, công tước là người đầu tiên phát hiện ra hắc long, cũng là người phản ứng nhanh nhất, tuy có thể không phải kẻ chạy thoát đầu tiên nhưng chắc cũng là kẻ đầu tiên tìm chỗ nấp.
Bọn thị vệ trung thành trong lúc tháo chạy cũng không nghừng tìm kiếm bóng dáng công tước, không nghĩ tới công tước đại nhân vẫn nằm bên dưới lễ đài.
Knight có thấy Ireland, nhưng cứ ngỡ đấy là động vật quý hiếm gì đấy chứ không phải người. Knight nhìn quang cảnh hôm nay, thầm nghĩ chắc diễn ra lễ hội gì đấy nên đem heo hay bò ra cúng tế, nên Knight cũng không để ý đến hắn cứ thế ngủ một giấc.
Nếu Ireland biết Knight không xem hắn là người khẳng định không tức giận mà còn vui mừng khôn tả, hắc long ăn đã no nê sao có thể để ý đến một con heo mặc y phục được chứ. Vấn đề là hắn không biết nên vẫn nơm nớp lo sợ ngồi đó nhìn trộm hắc long ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top