Chương 5.


Chương 5.

Tôi không dám cử động, chỉ có bên tai nghe được tiếng người, giọng hơi khàn khàn, trầm mang theo lười biếng:

- A, thật không ngờ, một con chuột cống nhỏ lại lẻn vào thuyền của chúng ta...

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt của cô gái kia. Cô gái này rất cao, như người mẫu vậy, thậm chí là hơn một mét tám. Gương mặt cô ta rất đẹp, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như vực sâu, hút người khác rơi vào, đầy hấp dẫn lại đáng sợ. Mái tóc màu rượu vang bị xõa ra, làm cô ta thêm vài phần quyến rũ. Cô ta dí nòng súng vào gáy tôi, môi cong lên, là nụ cười như thể nhìn thấy một món đồ chơi thú vị vậy. Tôi không ngờ cô ta có thể giết tên mắt chột kia. Ánh mắt tôi tập chung vào cổ tay của cô ta, chỉ cần di chuyển một chút, tôi sẽ cùng cô ta cùng chết! Thử một lần còn hơn không làm gì cả.

Cô ta nâng tay, xách tôi lên, con mắt đen láy ánh lên như nhìn một món đồ chơi thú vị. Tôi run run trước loại ánh mắt này, ngước mắt nhìn cô ta, không dám nói một lời, bàn tay cầm lưỡi kiếm cũng ra đầy mồ hôi. Cô ta cười, ngón tay thoi dài tiến lại gần tay tôi, vô cùng dễ dàng liền ra lưỡi dao, sau đó cầm nó thả xuống đất, vang lên tiếng leng keng thanh thúy.

Cô ta đem khẩu súng dí vào ngay ngực tôi, kim loại lạnh như băng xuyên qua lớp vải mỏng, truyền vào da thịt. Tôi cả người đều căng thẳng, chăm chằm xem hành động của cô ta. Tôi cảm giác được cảm giác sung sướng truyền từ ánh mắt cô ta lại đây, như là một tên thợ săn chơi đùa với con mồi của mình. Đến lúc cô ta nhìn đủ rồi, cô ta liền ném tôi ra đất, nói:

- Chuột nhỏ, nếu muốn sống, phải ngoan ngoãn, biết không?

Tôi gật đầu, sau đó cúi đầu nhặt lấy cái lưỡi kiếm gãy của mình, lần nữa cho nó vào túi tiền đeo ở hông. Cô ta đứng thẳng dậy, quay lại chỗ xác chết của người đàn ông, rút cây kiếm ra, vẩy vẩy cho nó hết máu dính vào, sau đó tháo thắt lưng gắn vỏ kiếm của người đàn ông, đeo vào hông mình. Cô ta lột váy ra, ném xuống đất, bên trong là quần vải bồng dài, treo bên đùi là vài loại vũ khí. Cô ta rút ra một khẩu súng, ném vào người tôi. Rất nặng, so với súng lục của bố tôi nặng hơn nhiều. Kiểu súng này cũng không phải là kiểu súng hiện đại, mà giống như những khẩu súng trong phim cướp biểm vùng Carribe, nòng khá dài. Tôi nhìn cô ta, cô ta nhìn tôi, môi nhếch lên:

- Nhắm vào mục tiêu, sau đó bóp cò.

Cô ta nói, nháy mắt quay chĩa thẳng mặt tôi. Chỉ nghe thấy bùm một tiếng, sau đó liền là cảm giác hơi nóng xẹt qua vành tai, sau đó là tiềng gỗ văng từ sau lưng. Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng giữ bản thân đứng thẳng, tay ôm chặt khẩu súng, gật đầu.

Cô ta cười, tiến lại kéo áo tôi, lôi tôi ra ngoài, hơn nữa vừa đi vừa nói:

- Bắn chết mấy tên áo xanh, nếu như nhóc không muốn xuống biển cho cá rỉa chết! Hoặc là không muốn bị ta lỡ tay bắn vỡ sọ..

Tôi bị cô ta dễ dàng xách lên, theo lực lôi kéo của cô ta đi ra phía bên ngoài của khoang chứa hàng. Ở đó, tôi ló đầu ra, liền nhìn thấy rất nhiều đàn ông, đều mặc áo khoác xanh lá cây, hoa văn màu vàng, sau lưng áo khoác còn in rõ hình thanh kiếm được cánh chim ôm lấy. Đó là con dấu quý tộc... Đó là đồng phục kỵ sĩ hoàng gia.

Tôi cắn môi, vì người đàn ông kia không mặc áo khoác nên mới hiểu nhầm. Xem ra tôi chọn nhầm bên? Cô gái này mới thuộc nhóm cướp biển sao?

Tôi cắn môi, ngoan ngoãn mở chốt an toàn. Sau khi biết bản lĩnh của cô ta, có lẽ phản bội người này là sự lựa chọn ngu ngốc. Chỉ có thể chọn... Chết sớm, hay là muộn... Tôi nhắm mắt, hít sâu, sau đó kiên định mở mắt ra. Vì sự sống của mình, giết một hai người dưng chắc cũng không sao. Dù sao thì đó cũng sẽ không phải là lần đầu tôi giết người nữa... Trong lòng tôi cảm giác có chút chua xót, rất muốn cười khinh bỉ chính mình. Có lẽ, máu lạnh là do di truyền. Bố tôi là một tên côn đồ, một tên tội phạm xấu xa, thế nên tôi mới dễ dàng chấp nhận việc hi sinh người khác cho mình sống như vậy. Nhưng nói thế nào, có lẽ tôi nên cảm tạ ông ta, vì như thế, tôi mới không phải loại yếu đuối, sẽ dễ dàng bị lăng nhục, hay bị người ta quăng xuống biển...

Cô gái tên Lucifer hơi nghiêng người, nhìn ra bên ngoài. Một vài giây trôi qua, cô ta quay lại nhìn tôi, xoa đầu tôi, còn nháy mắt nói:

- Tiến lên thôi, chuột con!

Cô ta tựa như có sức mạnh siêu nhiên, nhẹ bẫng lướt đi mà không ai phát hiện. Tôi đưa mắt nhìn theo, nhìn cô ta dùng kiếm đầu nhọn xẹt qua cổ vài tên áo xanh, làm họ chết trong im lặng. Hiện tại là trời chiều tối, nhưng nhìn mọi thứ đều rất rõ. Hầu như người hoàng gia đang thu chiến lợi phẩm, thế nên mới không chú ý. Cô ta, giống như một con báo săn, câm lặng, sau đó một phát phóng ra, liền cướp đi một mạng người.

Tôi bất ngờ thấy cô ta quay đầu nhìn tôi, Tôi chớp mắt, không ngờ cô ta đột ngột rút một khẩu súng dưới đùi, chĩa về phía tôi. Tôi chưa kịp phản ứng, tiếng súng vang lên, đồng thời ván gỗ dưới chân tôi cũng lập tức xuất hiện lỗ thủng. Đám lính hoàng gia lập tức nhìn về bên này. Tôi lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra. Cô ta muốn biến tôi thành bia ngắm sống! Chạy quay lại bên trong khoang để hàng? Không được! Tôi không biết dùng súng, nếu để họ cùng kéo vào không gian hẹp, tôi chỉ sợ mình cũng sẽ không sống lâu.

Tôi rút súng ra, điên cuồng bắn mấy tên lính hoàng gia, mặc kệ trúng hay không, đồng thời ánh mắt lướt nhanh quan sát xung quanh. Nháy mắt, tôi phát hiện một nhóm người bị trói ở cột buồm chính cũng đang nhìn tôi, mặt họ đầy vẻ ngạc nhiên.

Quá nhiều lính nhắm vào tôi, mùi lưu huỳnh dần tràn ngập khoang mũi. Vừa bắn, tôi vừa lao người về phía sau, lăn một vòng, trốn ở phía sau mấy cái thùng gỗ lớn xếp chồng lên nhau ở gần thành tàu. Tôi núp cả người lại, thu nhỏ mình, liếc về phía nhóm người bị trói kia, suy nghĩ thật nhanh. Đem súng ôm vào ngực, tôi lấy trong túi tiền lưỡi gươm bị gãy, nhìn về phía nhóm người bị trói kia. Thẳng lưng, mượn lực cổ tay, phi! Tôi ném về vị trí một người trong nhóm bị trói. Thấy bên tôi có động tĩnh, lập tức là liên tục mấy tiếng súng xẹt qua chỗ tôi trốn, làm tôi giật bắn.

May mắn bố tôi thích phi tiêu, tôi cũng có chút kinh nghiệm trong trò này. Tôi lần nữa hé đầu nhìn trộm. Có người dùng chân lấy được lưỡi gươm cắm trên sàn tàu. Đó là một người to con, da màu đồng cổ, cơ bắp cuồn cuộn, còn một vết sẹo trên trán. Tôi không rõ anh ta làm thế nào cởi trói cho mình, chỉ biết trong chớp mắt, anh ta tự do, sau đó thuần thục cởi trói cho những người khác. Xem cách anh ta dùng dao găm, tôi không khỏi cảm thán, đây mới là dân chuyên nghiệp đích thực.

- Chú ý kìa, nhóc!

Tiếng nói vừa vang lên, súng ở trong tay tôi lập tức biến mất. Bên tai vang lên vài tiếng "đoàng đoàng đoàng" liên tiếp, sau đó là tiếng người kêu lên và ngã gục xuống. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt cũng mà một nam nhân. Hắn ta có lẽ cũng đã hơn ba mươi, thoạt nhìn, cho người ta cảm giác như một quý tộc nhà giàu, cả người tản ra vẻ cao quý, tao nhã. Hắn ta không có trong nhóm người bị trói, hơn nữa, cả người đều toát ra vẻ sạch sẽ, gọn gàng. Nếu không phải phía gấu áo sắn lên của người này dính một chút máu, tôi cũng sẽ tưởng đây là một vị quý tộc chỉ biết đến yên bình, hưởng thụ.

Vài người được cởi trói nhanh chóng lao lên, động tác ai nấy đều lưu loát nhanh nhẹn đến đáng kinh ngạc, lấy vũ khí của đám lính bị bắn chết để chiến đấu. Quý ông kia cúi đầu nhìn tôi, một tay đưa xuống, nắm lấy nách tôi, xách tôi lên.

- Này, nhóc!

Một người đàn ông lùn, lớn tuổi đi đến, tung cho tôi một khẩu súng khác. Tôi đón lấy. Quý ông kia liền giơ chân, đạp đổ thùng gỗ mà tôi đang núp phía sau. Tôi lập tức quay người, mở chốt an toàn, giơ súng, nhìn thấy người mặc áo xanh liền nã đạn như điên. Mấy phát liền, tôi mới nghe đến người nọ kêu rên rồi ngã xuống. Đạn bắn trúng cổ... Tôi lại một lần nữa giết người...

- Thằng ngốc, mới giết một đứa mà đã đắc ý! Đừng có đứng đực ra đó nữa!

Tôi nhìn về phía tiếng nói. Là một người đàn ông trung niên. Hắn cao gầy như con bọ gậy, ánh mắt rất nanh ác nhìn tôi. Phần bắp tay của hắn vô cùng săn chắc, nổi lên từng đường cơ bắp cuồn cuộn, làn da màu phơi nắng rám đậm, làm cho bề ngoài của hắn có chút quái dị cùng đáng sợ. Tôi rụt rụt cổ, hơi lùi một chút, lại không ngờ đụng vào người to con đã bắt được lưỡi dao găm tháo dây trói lúc nãy. Tôi vừa định há miệng, đột nhiên ầm một cái, cả thân thuyền đều chao đảo.

Tôi bất ngờ không vững, loạng choạng ngã về phía sau, may mắn lại được người đàn ông giống quý tộc kia bắt được cánh tay vịn lại.

Tôi quay đầu, thấy được con thuyền khác, có cờ của hoàng gia, hiện liên tục nã đại bác bắn về phía thuyền bên này. Mà rõ ràng, ở trên mạn thuyền bên đó, là cô gái tên Lucifer kia, nhìn chúng tôi, thậm chí còn cười vui vẻ phất tay.

Quý ông nhăn mặt, mắng:

- Lucifer!! Tên khốn này... - Hắn ta nhìn tôi, đột ngột la lên:

- Jack!

Sau đó, hắn đẩy mạnh tôi ra. Thuyền vốn nghiêng, tôi vừa bị đẩy, liền lập tức theo lực văng ra khỏi mạn thuyền. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, tôi chỉ có thể kinh ngạc nhìn lại những tên hải tặc kia, sau đó nhắm mắt chờ bản thân rơi vào nước biển.

- Tóm được rồi! - Có tiếng la, sau đó là vùng eo bị người ôm lấy, xách lên. Bị siết đột ngột nên có chút đau, lại làm trái tim hoảng hốt của tôi bình an trở lại. Tôi quay đầu, chỉ thấy tầm mắt nháy mắt liền nhảy, từ thân thuyền, nhanh chóng biến thành trên thành mạn, cuối cùng là vọt lên sàn tàu.

Chờ đến khi chân tôi chạm đất, tôi vẫn chưa định thần lại, quay đầu. Thuyền hải tặc trước mắt tôi, liền dần dần chìm nghỉm.

Mà hiện tại, tôi cùng lũ hải tặc, đều đang đứng trên sàn thuyền chiến của hoàng gia...

_____________________

Đôi lời tác giả: Tả cảnh đánh nhau có chút sơ sài, vì đều là lâu la, sau này boss đánh nhau sẽ tả kỹ hơn.

Nữ chính sẽ trưởng thành, nhưng không dễ dàng.

Hơn nữa, thuyền này, kỳ thật toàn biến thái...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top