Chương 4
Chương 4.
Tôi sợ hãi nhìn hắn, thấy được trong con mắt dơ bẩn xấu xí của hắn toàn là căm thù cùng sát ý. Trong lòng tôi không tự chủ được dấy lên tuyệt vọng...
Ai cũng được... Cứu tôi với!
Nhưng mà không hề có bất kỳ một ai, chỉ có cánh tay của lão siết càng ngày càng chặt, cướp đoạt toàn bộ hơi thở của tôi. Tôi làm tất cả những gì có thể, cào cấu vào tay hắn, nhưng những phản kháng của tôi vô cùng yếu ớt, không hề có ý nghĩa nào cả. Nước mắt sinh lý của tôi ứa ra, nhưng ý nghĩ muốn sống kêu gào lên trong đầu, bắt buộc tôi phải làm gì đó.
Tay tôi giãy giụa, quờ ra xung quanh, rồi tôi nắm được một thứ gì đó, tôi không quan tâm, cầm nó vung mạnh lên, đập vào đầu của lão. Máu túa ra, lão buông tay khỏi cổ tôi, ngã ngồi ra một bên. Tôi ra sức thở, lập tức ngồi dậy, một tay nâng lên vuốt ve cổ bị bóp đến phát đau của mình, tay còn lại chống dưới đất, vẫn còn đang nắm chặt vũ khí cứu mạng của mình.Tôi nhìn lão ta, hiện tại cũng chật vật không kém gì tôi. Thậm chí, bởi vì cả người dính máu, nhìn ông ta còn chật vật hơn tôi.
Tôi liếc mắt, thấy ông ta lần nữa định đứng dậy, tôi liền trước vùng lên, giơ vũ khí cứu mạng của mình, nện mạnh vào đầu ông ta. Máu bắn ra, đỏ bừng, nóng hổi văng đầy gương mặt tôi. Tôi không dừng lại, mỗi lần ra tay là mỗi lần tay mình tăng lên sức nặng. Dần dần, ông ta thôi giãy dụa, cũng thôi kêu gào. Tay tôi nắm hòn đá chặt đến phát đau, nhưng không buôn ra. Trên đó dính đầy máu, không biết là máu từ bàn tay tôi hay là máu từ trên người lão ta...
Thật lâu, đến khi tay chết lặng, tôi cúi đầu liếc nhìn 'cái thứ' đã không còn rõ ràng dưới thân mình. Máu tươi nồng nặc xộc vào mũi, người này... Đã chết.
Nhin xác người dưới thân mình, tôi không nhịn được bật cười, cười đến điên cuồng, mà nước mắt cũng chảy dài hai bên má, nóng hổi, rơi xuống cánh tay tôi bỏng rát, còn đau hơn cả cảm giác bị thanh sắt nóng dí vào chân. Toàn thân tôi run lên bần bật, đột nhiên cảm thấy không còn sức lực. Tôi nghiêng người, ngã sang một bên, mặt thẳng đối mặt mặt với 'thứ' ở trước mặt. Tôi nằm yên thật lâu, cho cánh tay chết lặng vài phút nghỉ ngơi. Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi cảm giác được giải thoát, sau khi giết người đàn ông kia. Rõ ràng là tôi rất sung sướng, nhưng mà nước mắt của tôi không dừng lại được...
Giống như, có thứ gì rất quan trọng, hiện tại đã mất đi...
Khóc không biết bao lâu, cho đến khi hốc mắt khô khốc, tôi ngồi dậy. Liếc nhìn miếng bánh mì nằm trên đất, còn dính bụi, tôi nhặt lên, mặc kệ tay mình còn dính máu, chậm rãi ăn, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào cái xác bên cạnh. Ăn hết miếng bánh mì rồi, tôi bắt đầu lột sạch đồ của người đàn ông này, phát hiện ra được một túi nhỏ, bên trong có mười hai đồng bạc. Tôi cầm quần áo của ông ta ra bờ vịnh, bắt đầu nhúng nước giặt. Đêm, ngoài cảnh lồng lộng gió, nhưng mùi muối biển cũng không che được mùi máu tanh đầy trong mũi tôi.
Đem áo của hắn treo cột ở cầu cảng, tôi nhìn cái váy tơi tả trên người mình. Giỏi thật, Y nữ nói đúng, vết thương trên người tôi đều phục hồi rất nhanh, thậm chí là nhanh đến bất thường. Tôi đem tà váy còn lại xé nốt ra, chọn phần bị bẩn ít nhất, quấn nó quanh ngực của mình. Có lẽ là duyên số, lúc ở dưới nước đem quần áo đầy máu của gã đàn ông kia giặt, tôi phát hiện một mảnh lưỡi gươm. Băng xong ngực, tôi cầm mảnh lưỡi gương, nắm mái tóc dài của mình, dùng sức cắt đứt. Không cần nhìn cũng biết nó rất nham nhở. Tôi cũng không chờ được quần áo khô, chỉ có thể lập tức mặc quần áo chưa hoàn toàn khô, sau đó lẻn khỏi cầu cảng, từ ngõ vừa rồi chạy trở lại ngã chợ lớn.
Lưỡi kiếm tôi không vứt, để chung cùng túi da dê đựng tiền của tên kia. Mười hai đồng bạc, quả thực là rất ít. Tôi ngồi trong một con ngõ, tranh thủ ngủ vài phút. Chỉ một lát sau, mặt trời lên, Phố Vix lại một lần nữa trở nên náo nhiệt. Sáng sớm là lúc tốt nhất để trao đổi, buôn bán hải sản. Tôi từ ngõ nhỏ đi ra ngoài, lẻn đến chỗ một bán bánh mì. Một bát sữa tươi, một mẩu bánh mì đen, đem gần như toàn bộ tài sản của tôi đều lấy đi. Nhìn hai đồng xu trong tay, tôi nhịn không được cười khổ.
Còn chưa kịp dành ra vài giây để thương tiếc chính mình, đã nghe được tiếng xôn xao truyền đến từ phía cầu cảng, sau đó liền là lũ lính gác hông đeo kiếm đang vội vội vàng vàng chạy về phía đó. Tôi lạnh nhạt đứng dậy, nhưng chợt nghĩ đến, từ lúc tôi xuất hiện, luôn có người cố ý hoặc vô tình nhìn về phía tôi. Tôi chợt nhớ ra, tóc của bản thân, cùng với những người ở đây... Rất khác nhau.
Trong lòng thầm đem bản thân mình mắng một trận, tôi chậm rãi quay lại phía cầu cảng. Xem ra, tôi không thể ở lại đây nữa. Một con nô lệ phương đông chạy trốn, hiện tại tôi cho dù giả trai, nhưng vẫn là mái tóc đen này ra đường cứ như là một bia ngắm sống đi đi lại lại vậy. Tôi cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, đi theo đám đông đến phía cầu cảng, cùng lúc thực cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân lại.
Hiện tại, điều tôi nên làm nhất, có lẽ là phải tìm bằng được cách trốn khỏi phố cảng Vix này...
Còn về Alice sao? Cô ấy...
Chỉ dành ra một giây để nghĩ đến cô ấy, rồi sau đó tôi đem toàn bộ suy nghĩ đều thu lại. Bản thân còn chưa lo nổi, không cần nghĩ đến người khác.
- Ở đây tìm thấy cái gì... Là tóc đen... Hắn đã bị ma quỷ giết hại... Chỉ có ác quỷ mới dã man như vậy!
- Không đúng, lúc nãy tôi có nhìn thấy, hình như có người tóc đen...
Tôi nghe được nhóm người xôn xao, lập tức rẽ ngoặt ra chỗ khác, chạy lên cầu cảng. Tôi nghe được có người hô lớn, bảo bắt lấy mình. Tôi chạy thật nhanh, nhảy qua các thuyền, cuối cùng, chui được vào hầm để hàng của một thuyền gỗ lớn. Tôi rụt người lại, núp sau các thùng gỗ chồng chất cao ngất.
____________________
Mơ mơ màng màng, nghe được tiếng rầm rầm làm tôi tỉnh lại. Hơi cựa quậy một chút, tôi mới phát hiện ra tay chân mình đều đã cứng ngắc. Tôi thật không ngờ là mình lại ngủ quên mất, đúng là điên rồi, tính cảnh giác mới xuống thấp như vậy.
Nghe được tiếng va chạm rầm rầm, tôi điều chỉnh trạng thái tỉnh táo nhất, mở mắt, trọm ngó qua thành thùng nhin ra ngoài. Tôi nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, khoảng hơn ba mươi, một bên mắt bị chột, đang đè một phụ nữ ra bàn, tay hắn cầm khẩu súng đang từ từ đặt lên cằm người phụ nữ. Người phụ nữ kia mắt cũng có màu đen, mái tóc lại là màu rượu vang đỏ thẫm, nhìn cô ta rất đẹp. Tôi nín thở, nghe động tĩnh.
- Lucifer, không ngờ có ngày này đúng không? Tao đã nói, tao sẽ trả thù cho con mắt này.. Mày nói xem, tao nên giết mày như thế nào? Lóc từng miếng thịt của mày ra, hay là trước để cho những thùy thủ đoàn của tao làm nhục mày, sau đó thì lột da mày treo lên làm lá cờ chiến thắng nhỉ?
- Benny, cho dù mày có làm gì, mày vẫn là kẻ thua cuộc.. Tập kích đột ngột, hành vi của mày giống cướp biển thực thụ rồi đó... Tao biết bản chất của mày cũng là một kẻ thối nát mà...
Tôi đoán đây là thuyền buôn gặp cướp biển, hơn nữa nghe hai người nói chuyện, rất có thể còn là lần thứ hai. Lần trước, có vẻ là cô gái kia đã đánh gục tên cướp biển và trốn thoát? Tôi mím môi, tính toán xem mình nên làm gì. Nếu giờ xông ra, chắc chắn sẽ bị cướp biển giết chết, đây không phải là lựa chọn thông minh. Thế những người kia có súng, chờ đến khi họ giết toàn bộ người trên thuyền, rồi họ cũng sẽ tìm ra tôi. Trốn, không trốn? Nhưng một kẻ chỉ có duy nhất lưỡi kiếm gãy như tôi, có thể làm được gì?
Cắn môi suy tính vài giây, không nghĩ ra được sự lựa chọn nào tốt hơn. Tôi thở thật nhẹ, lấy lưỡi gươm ra. Có lẽ là do ánh mắt của tôi quá mức đáng chú ý, người đàn ông kia đột ngột nhìn về phía tôi, nhanh như điện rút súng ra. Tôi kinh hoảng đến mức con ngươi đều rụt lại, nín thở, cả người cứng lại. Tiếng súng nháy mắt vang, cùng với thềm gỗ ngay cách chân tôn chỉ vài mi ni mét bị đạn bắn xốc lên từng mảnh vụn gỗ. Sau đó, tôi nghe được tiếng tiếng đập mạnh, tiếng người đàn ông kia hô lên nửa vời, tiếng kim loại sắc lạnh xuyên qua thịt, cuối cùng là tiếng kim loại nặng nề rơi xuống sàn. Tôi lùi ra sau, không dám ló đầu ra, bởi khả năng ló mặt ra sẽ khiến tôi chết nhanh hơn là cứ ngồi đây. Tiếng kêu là của người đàn ông, thế nên, cô gái bị kèm kia đã làm gì rồi?
Tôi nín thở, tay nắm chặt lưỡi dao. Đem đầu hơi hướng ra ngoài nhòm, tôi sửng sốt. Trước mắt tôi, không còn cô gái ấy nữa, chỉ có người đàn ông kia nằm sấp trên sàn, ở cổ còn cắm một thanh kiếm mũi tròn, thẳng tắp cắm trên cổ hắn, đứng thẳng. Cả người tôi run lên, mạnh lùi về phía sau, liền cảm thấy trên gáy có vật kim loại sắc lạnh chỉ vào.
Tôi không dám cử động, chỉ có bên tai nghe được tiếng người, giọng hơi khàn khàn, trầm mang theo lười biếng:
- A, thật không ngờ, một con chuột cống nhỏ lại lẻn vào thuyền của chúng ta...
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt của cô gái kia. Cô gái này rất cao, như người mẫu vậy, thậm chí là hơn một mét tám. Gương mặt cô ta rất đẹp, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như vực sâu, hút người khác rơi vào, đầy hấp dẫn lại đáng sợ. Mái tóc màu rượu vang bị xõa ra, làm cô ta thêm vài phần quyến rũ. Cô ta dí nòng súng vào gáy tôi, môi cong lên, là nụ cười như thể nhìn thấy một món đồ chơi thú vị vậy. Tôi không ngờ cô ta có thể giết tên mắt chột kia. Ánh mắt tôi tập chung vào cổ tay của cô ta, chỉ cần di chuyển một chút, tôi sẽ cùng cô ta cùng chết! Thử một lần còn hơn không làm gì cả.
___________________________
Đôi lời tác giả: Hiện tại tiếp tục dự đoán đi. Đoán trúng thân phận của 'Lucifer', thưởng 5 xu! (Vd: Lucifer là nữ hoàng chẳng hạn!) Mở cho đến khi đăng chương 5 nhé!
Yêu độc giả bảo bối nhiều lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top