Chapter 3: Vì người ấy...đi rồi


Sau buổi hẹn với Huy, Ngọc cứ buồn bã không nguôi. Cái tên đáng ghét đó cũng không thèm gọi cho Ngọc, không tìm Ngọc. Chắc là muốn cắt đứt với nhau luôn rồi. Cũng phải, hắn ta giờ đã là chậu có bông, đâu cần một cô vợ hờ như Ngọc nữa. Từ giờ trở đi, người san sẻ vui buồn với Huy là Quyên. Cô ấy sẽ thay Ngọc đi chơi với Huy, tâm sự với Huy, ở bên cạnh Huy. Còn Ngọc sẽ bị cất vào quá khứ, như thể tất cả những chuyện tốt đẹp ngày xưa chưa từng xảy ra.

Ngọc cầm tấm hình của mình và Huy. Cô khóc.

- Tôi ghét anh, rất ghét anh. Từ đây về sau, chúng ta ly hôn.

Ly hôn, chính là ly hôn trên danh nghĩa, cũng như cái danh nghĩa kết hôn ngày nhỏ vậy. Chỉ cần bản thân thừa nhận, thì chính là hoàn tất thủ tục.

Ngọc từ giờ sẽ quên Huy, sẽ không khóc vì cái tên ấy nữa. Tình cảm bao nhiêu năm, chớp nhoáng bị người ta xem nhẹ tựa lông hồng. Có lẽ, đối với Huy, Ngọc đúng nghĩa chỉ là nhỏ em gái, cô vợ hờ, con bạn thân từ nhỏ đến lớn. Thật đau lòng.

Ngọc ngồi bên khung cửa nghĩ vẩn vơ, đôi mắt buồn xa xăm. Bỗng một giọng nói cất tiếng khiến Ngọc ngoái đầu.

- Cô bé, anh đến mà cũng không hay biết à?

Ngọc nhìn anh, chính là ST. Vẫn cũng chỉ là Ti quan tâm cô nhất, chưa từng bỏ rơi cô. Những lúc hờn dỗi Huy, chỉ có Ti là nghe Ngọc nói, giúp Ngọc giải quyết các rắc rối. Bao nhiêu năm rồi, anh vẫn âm thầm bên Ngọc như vậy.

Bỗng dưng mắt Ngọc rưng rưng, nước mắt chực trào. Ngọc ôm lấy Ti, khóc thật lớn, thật lớn. Ti ôm Ngọc, vỗ về, xoa nhẹ mái tóc. Người con gái này cứ mãi khiến anh đau lòng như vậy.

- Ngọc ngoan, ngoan nha, anh ở đây, khóc cho đã đi nè!

Ngọc ngẩng lên nhìn Ti, cô thút thít.

- Ti ơi, sao lúc nào anh cũng tốt với em!

Giọng cô mếu máo, mũi khịt khịt vô cùng đáng yêu. Nhìn thấy cô bây giờ khiến Ti cười nhẹ, nhưng có chút gì đó chạnh lòng.

- Còn em thì lúc nào cũng tốt với Huy. - Anh ngập ngừng - Bỏ rơi anh!

Ngọc hơi bất ngờ. Chưa bao giờ cô nghe anh nói những điều này. Cô nghĩ anh chỉ chọc cô thôi. Nhưng không có, Ti rất nghiêm túc. Nét mặt anh có nét gì đó thoáng buồn, là đau lòng, là tủi thân. Vì cô sao?

- Anh tốt với em, còn em chỉ biết chạy theo Huy. Giờ thì Huy cũng bỏ rơi em đi theo người khác. Có phải vậy không Ti? Em đang bị quả báo đúng không?

Anh nhìn cô thật lâu, vẫn là ánh mắt dịu dàng đó chưa bao giờ thay đổi. Anh đưa tay vuốt má cô, lau đi những giọt nước mắt còn vương vấn trên gương mặt xinh đẹp, chỉnh lại mái tóc rối bời của cô. Ngọc lặng yên để anh ôm vào lòng, là cái ôm siết rất chặt, như thể không muốn để cô chạy mất, chỉ cần nới nhẹ vòng tay, anh sợ cô sẽ lại như mưa gió thoáng qua, bay đi mất. Anh thỏ thẻ bên tai cô:

- Không phải là quả báo........ là nghiệp quật!

- Cái gì !!!

Ngọc lập tức đẩy anh ra, gương mặt thất thần vì câu sét đánh ngang tai của anh. Còn Ti thì cười thật lớn, lớn lắm luôn. Biết mình bị chọc quê, Ngọc dùng hết sức bình sinh đánh Ti tới tấp.

- Cào chết anh nè Ti, anh giỡn mặt hả? Người ta đang buồn đang deep mà!!!!

- Hahaha em mắc cười quá Ngọc =]]]]]

- Cười gì cười gì? Cười gì mà cười huhu!

Ti để yên cho Ngọc vừa đánh vừa cào, anh đã quá quen với điều này nên chẳng có gì làm anh lo lắng cả. Chọc cho cô quên, chọc cho cô không còn đau lòng vì ai kia nữa. Ngọc bây giờ ở trước mắt anh, là một người phụ nữ đã ly hôn, à không, là một cô gái độc thân đáng yêu siêu cấp vô địch. Mà cô gái này, là người khiến anh muốn được nuông chiều, muốn được bảo vệ.

- Ngọc nè...

Ti bỗng nghiêm túc, Ngọc cũng thôi không làm loạn nữa.

- Chàng trai năm ấy tặng em socola, em còn muốn nhận không?

Ngọc lần nữa rơi vào khoảng lặng. Cô bồi hồi nhớ lại. Phải, ST chính là cậu nhóc đã ngày ngày theo sau cô, tặng cô socola, muốn được làm bạn với cô, muốn cùng cô đi chơi chung những ngày còn thơ dại.

Nhưng năm đó có một cậu nhóc khác lôi anh ra sau trường, bảo cậu ta là vị hôn phu của Ngọc, bảo anh không được đến gần Ngọc, không được tặng socola cho Ngọc nữa. Vì từ giờ trở đi cậu ta sẽ ở bên cạnh Ngọc, cho Ngọc socola. Chỉ có cậu ta mới có tư cách. Lúc đó Ti cũng ngạc nhiên lắm, nhưng cậu nhỏ không có cách nào khác. Vì khi ấy, Ti chỉ là người dưng.

Sau ngần ấy năm trôi qua, những cô bé, cậu bé năm nào đã trưởng thành, và giờ sinh ra các mối quan hệ bùng binh không thể rối hơn như bây giờ.

- Ti à, anh đừng giỡn nữa.

- Ngọc, em nhìn anh giống giỡn sao? À, không sao hết. Anh sẽ đợi, cũng giống như bao năm nay anh đợi em, giờ đợi thêm chút nữa, có lẽ anh sẽ có cơ hội, đúng không?

Tại sao anh lại kiên trì như thế? Ngọc luôn biết, luôn biết tình cảm của Ti dành cho cô. Nhưng cô luôn không chấp nhận anh. Cô huyễn hoặc mình vào tình cảm của Huy, vào sợi dây ràng buộc là "vợ chồng" trên danh nghĩa với Huy. Để rồi cuối cùng, cô khóc, còn Ti tổn thương. Đó là điều cô muốn sao?

- Ti à, anh có trách em không? Nếu em nói... chúng ta thử... xem sao?

- Cái gì? Em nói gì vậy Ngọc?

- Ý em là, mà thôi, thật trơ trẽn nếu làm vậy!
Ngọc đang muốn quay đi thì anh nắm tay cô lại.

- Ngọc, cho dù là giả cũng được.

- Ti à?

- Nếu sau này chúng ta có thể đến với nhau, đó là chiến thắng lừng lẫy nhất của anh. Nếu không, thì anh cũng sẽ trân trọng những khoảnh khắc này.

- Em không cho phép mình làm tổn thương anh đâu Ti. Em sẽ quên Huy, nhưng em cần thời gian. Anh đợi em được không?

Ngọc không muốn thấy Ti như vậy, anh chưa bao giờ yếu đuối như vậy. Ti trong mắt Ngọc là người đàn ông mạnh mẽ, luôn che chở và bảo vệ Ngọc. Cô không muốn vì mình mà anh mất đi cả thời thanh xuân, yêu sai người, bỏ qua người thật sự tốt với anh hơn cô.

- Em đừng nghĩ cho anh, là anh cố chấp, là anh muốn như vậy. Anh đợi em. Bao lâu cũng đợi. Ngọc, em đừng xa lánh anh.

- Em xin lỗi.

Cô không biết phải nói gì với Ti. Cô không dám nói rằng cô hiểu được cảm giác Ti đang có. Vì chính cô cũng từng cố chấp vì một người không thuộc về mình mà huyễn hoặc bản thân. Cô trách chính mình, tại sao lại khiến Ti cũng giống như cô. Cảm giác đó đâu có vui, sao phải khổ sở như vậy.

- Ngoan nào, đừng khóc, ăn socola nhé.

- Uhm ! - Ngọc gật đầu.

Ti cười, hai tay bẹo má Ngọc.

- Cô gái của anh mau cười lên, khóc xấu xí lắm.

- Em xấu xí thì anh đừng thương em nữa.

- Không, em đừng có mơ!

Ngọc cười, cô không khóc nữa. Ở bên Ti cô thấy thật nhẹ nhõm. Cho dù hiện tại cô không thể mở lòng với anh ngay được, nhưng bản thân cô thật sự mong một ngày nào đó, Ti có thể danh chính ngôn thuận bước vào trái tim cô. Vì người ấy... đã đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top