Chương 85

Nói xong đầu gối Điền Chính Quốc mềm nhũn, chuẩn bị ngã xuống.

Kim Thái Hanh phản ứng nhanh nhạy, hắn lao tới, mở rộng cánh tay vững vàng đỡ lấy omega.

Điền Chính Quốc kiệt sức nhìn như đã không còn tỉnh táo.

Xác nhận bản thân mình an toàn rồi, Điền Chính Quốc không thể cố gồng được nữa, chỉ biết trốn trong lòng alpha, nhắm mắt lại. Từng đợt pheromone từ tuyến thể tiết ra không ngừng, ngông cuồng lan tỏa trong không khí, đồng thời đè nặng lên vai của Kim Thái Hanh.

Lần đầu tiên, Kim Thái Hanh cảm thấy may mắn vì mắc hội chứng đứt liên kết. Nếu không phải nhờ cơn đau nhẹ kéo giữ chút lý trí, với độ tương thích 100%, hắn đã phát điên ngay khi nhận ra omega đang trong kỳ phát tình, thậm chí còn đáng sợ hơn những alpha khác.

Điền Chính Quốc rất khó chịu, khóe mắt đỏ lên, đôi môi hơi hé mở, gắng gượng hít thở.

Kim Thái Hanh đau lòng muốn chết, hắn vén tay áo Điền Chính Quốc lên, những mạch máu trên cánh tay gầy gò hiện rõ.

Tiêm thuốc ức chế là kỹ năng bắt buộc của alpha và omega. Hắn nghiêng đầu kim chọc xuống cánh tay.

Ngay lúc đó, một cảm giác ẩm ướt thoáng qua cằm hắn, ngắn ngủi nhưng bất ngờ.

Tay Kim Thái Hanh khẽ run, suýt nữa làm rơi cả ống tiêm xuống đất.

Điền Chính Quốc khi ở gần dường như mới ngửi thấy hương thơm cậu yêu thích từ alpha. Cậu cố ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hít hà ở cổ áo alpha, càng ngửi lại càng muốn đến gần hơn.

Trong tình trạng thiếu tỉnh táo, pheromone của Kim Thái Hanh là một sự tồn tại chí mạng đối với cậu.

Điền Chính Quốc không biết gì, chỉ muốn tựa vào alpha có mùi hương dễ chịu ấy.

Cảm giác như omega sắp chui cả vào áo mình, Kim Thái Hanh gần như bùng nổ, thái dương giật giật vì cố kìm nén. Hắn nhanh chóng tiêm thuốc, đẩy hết dung dịch vào.

Nhưng thuốc ức chế không có hiệu quả ngay, phải mất khoảng năm phút.

Trong khi đó, omega trong lòng vẫn không ngừng cựa quậy. Nếu tay còn sức, có lẽ cậu đã xé toạc áo của Kim Thái Hanh ra rồi.

Dù nghe có vẻ như bác sĩ Điền rất phóng túng, thực ra cậu đã kiềm chế rất nhiều.

Dù sao đây cũng là kỳ phát tình!

Nghe nói với những omega khác, họ còn chủ động đến mức không tưởng. Nghĩ đến cảnh tượng đó… Stop! Kim Thái Hanh nuốt nước bọt, cố lùi lại, đành dùng tay bịt miệng omega, nghiêm giọng nói: “... Không được.”

Giọng nói của Điền Chính Quốc hoàn toàn thay đổi, ánh mắt mơ màng, mí mắt mỏng manh nhuốm sắc hồng, chỉ ba từ ngắn ngủi cũng mơ hồ không rõ: “Tại sao…?”

Kim Thái Hanh toát cả mồ hôi, không dám nhìn vào mắt Điền Chính Quốc, khó khăn quay đầu đi, đáp: “Cậu bây giờ không tỉnh táo.”

Omega không nói gì thêm, nhưng vẫn không ngừng cựa quậy.

Kim Thái Hanh không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm chặt lấy cậu, dùng cả tay chân để giữ trong lòng.

Nhưng Điền Chính Quốc lại cảm thấy khó chịu, bắt đầu hơi giãy giụa.

Kim Thái Hanh nhắm chặt mắt, tự nhủ bản thân đã chết.

May mắn thay dần dần omega cũng ngừng động đậy, cuối cùng yên tĩnh lại.

Tạ ơn trời đất, nếu Điền Chính Quốc còn cựa thêm một phút nữa, chắc Kim Thái Hanh đã “tử trận” thật luôn rồi. Hắn buông tay, nhẹ giọng hỏi: “Ổn hơn chưa?”

Điền Chính Quốc im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ đáp: “Ừm.”

Kim Thái Hanh không thể ở lại thêm, hắn đứng lên.

Điền Chính Quốc bất ngờ bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, theo phản xạ nắm lấy áo alpha. Ngay sau đó, cậu được nhẹ nhàng đặt lên giường, vừa ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng lưng hơi ngượng ngùng của alpha.

Kim Thái Hanh đóng cửa lại, nhưng lực hơi quá, tạo ra một tiếng “rầm” lớn như đấm vào cửa.

Tiếng động này không làm Điền Chính Quốc hoảng sợ, nhưng lại khiến Kim Thái Hanh giật mình.

Alpha cao lớn bỗng lúng túng đứng ngoài cửa, giải thích: “Tôi không cố ý đập cửa đâu, chỉ là không kiểm soát được lực.”

Bên ngoài, hai quân nhân beta và bác sĩ đang đứng chờ để ứng phó kịp thời nếu có sự cố. Thấy Kim Thái Hanh bước ra, một bác sĩ từng trải bất giác liếc xuống dưới. Ừm… cảm giác kích cỡ gấp đôi beta.

Alpha thật đáng sợ, omega thật vĩ đại.

Dù vậy, bác sĩ vẫn không nhịn được mà tỏ lòng kính phục thiếu tá Kim, nói: “Nếu bác sĩ Điền có thể chữa khỏi chứng khát pheromone của anh, chứng tỏ hai người có độ tương thích cao… Anh mà vẫn chịu đựng được thế này, thật đáng khâm phục.”

Kim Thái Hanh đang vội vào nhà vệ sinh, nghe vậy, do dự vài giây rồi không nhịn được mà khoe: “Tôi và cậu ấy có độ tương thích 100%.”

...

Hai tháng sau, cấp trên thông báo, lãnh đạo Liên Minh Tam Tinh và Lục Tinh đã đàm phán thành công, chính thức ngừng chiến.

Tin tức vừa truyền ra, căn cứ Nhị Tinh liền mở tiệc ăn mừng. Người thì biết ơn vì mình còn sống, kẻ thì gọi điện cho gia đình, có người lại khóc vì những đồng đội đã ngã xuống.

...

Còn Kim Thái Hanh khi đến tìm Điền Chính Quốc, lại không có mấy vui vẻ. Tất nhiên, hòa bình là điều tốt đẹp nhất, không còn ai phải chết oan uổng trong chiến tranh nữa. Đó là nguyện vọng chung của mọi người dân Liên Minh.

Chỉ là… sau này, há s có còn lý do nào để thường xuyên đến tìm Điền Chính Quốc nữa không?

Dù sao thì hắn đang ở khu nhà giàu, còn Điền Chính Quốc ở khu mới nổi.

Dù có tìm đến, liệu Điền Chính Quốc có thấy phiền không?

Trong phòng, Điền Chính Quốc đang thu dọn đồ đạc. Từ ngày mai, tàu của Nhị Tinh sẽ lần lượt đến đón họ về nhà.

Kim Thái Hanh bịa chuyện để bắt chuyện: “Cậu nghe tin chưa?”

Điền Chính Quốc, tâm trạng rõ ràng rất vui vẻ, đáp: “Ừ.”

Kim Thái Hanh định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Thấy alpha đứng lặng ở cửa không nói lời nào, Điền Chính Quốc hỏi: “Sao vậy?”

Cuối cùng, Kim Thái Hanh chỉ lắc đầu rồi rời đi.

Sáng hôm sau tàu đến Tam Tinh. Mọi người lần lượt lên theo từng đợt. Điền Chính Quốc thuộc đợt thứ hai buổi chiều, trùng hợp thay Kim Thái Hanh cũng vậy.

Trước khi rời đi, mọi người đứng nghiêm trong căn cứ Nhị Tinh, nhắm mắt, cúi đầu, tưởng niệm từng vị anh hùng liệt sĩ.

Khi đợt hai lên tàu, Tần Uy hô lớn: “Cần mười alpha giúp di chuyển thiết bị!”

Kim Thái Hanh đứng gần lối ra, đương nhiên tình nguyện đi ngay.

Lúc này, Điền Chính Quốc như có linh cảm  quay đầu lại. Qua đám đông cậu nhìn thấy bóng lưng Kim Thái Hanh đang đi xa. Cậu cau mày, cảm giác... có điềm chẳng lành.

Chắc chỉ là ảo giác thôi.

Ai ngờ vừa nghĩ vậy, chưa đầy vài phút sau, đột nhiên mặt đất phát ra một tiếng nổ lớn, vang trời dậy đất, chấn động màng nhĩ.

Nhiều người bị giật mình hoảng sợ, hét lên thất thanh.

Âm thanh lớn như vậy, chỉ có thể là một vụ nổ.

“Chuyện gì vậy?”

“Không phải đã ngừng bắn rồi sao?”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Đám đông hỗn loạn, chẳng ai hiểu nổi tình hình.

Trong lúc hỗn loạn, có người hét lớn: “Hình như có người giẫm phải mìn do quân địch gài lại!”

Đám đông im lặng trong giây lát, rồi tiếng la hét càng lớn hơn.

“À? Vậy có người chết rồi à?”

“Đừng mà, sắp được về nhà rồi...”

“Cần bác sĩ không? Có cần không?!”

“Lúc nãy ai ở đó? Phó quan Vương, trung úy An, thiếu tá Kim...”

Điềm chẳng lành đã trở thành sự thật.

Tệ hại đến cực điểm.

Chiếc hộp giấy trên tay Điền Chính Quốc rơi xuống đất, A17 từ trong lăn ra ngoài, dừng lại bên chân cậu. Điền Chính Quốc sững sờ, không thể tin nổi, mắt cậu bỗng tối sầm, cảm giác chóng mặt ùa đến. Cậu phải với tay bám lấy chiếc bàn phía sau để đứng vững.

Cậu nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, lúc nhanh, lúc chậm.

Thình, thình thịch...thình thịch...

Không, đừng cậu không chịu nổi lần thứ ba đâu...

Tay chân Điền Chính Quốc lạnh ngắt, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm vào lối ra.

Không biết đã qua bao lâu, có vẻ rất lâu, cuối cùng cũng có người nói: “Không sao cả! Họ đã xử lý ổn thỏa rồi, không ai bị thương, không ai bị thương!”

Điền Chính Quốc nghe thấy có người bên cạnh nói: “Tôi đã bảo mà, đối với mìn, chúng ta đều được huấn luyện chuyên nghiệp, trừ khi không phát hiện ra mình đã giẫm lên.”

“Đúng vậy, chỉ sợ là không phát hiện thôi! Với lại, mọi người đang vui mừng vì sắp về nhà, lỡ đâu mất cảnh giác.”

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”

Những lời nói đó, dường như rất xa, giống như có ai đó trong thế giới thực đang gọi cậu sau khi cậu đã ngất đi.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu một chút, nhưng rõ ràng hai người đang nói chuyện lại đứng ngay bên cạnh.

Tần Uy nói: “Có thể lên tàu rồi.”

Tùng Kim len qua đám đông, xách theo hành lý, bước đến bên cạnh cậu. Thấy gương mặt Điền Chính Quốc trắng bệch, cậu ta lo lắng hỏi: “Bác sĩ Điền, anh không khỏe sao?”

Điền Chính Quốc lắc đầu.

“À! Bông hoa này là của anh phải không?” Tùng Kim bất ngờ kêu lên: “Đẹp quá nè! Để tôi nhặt lại cho.”

Ồ, đúng rồi. Điền Chính Quốc nhận lấy a17, nói một câu cảm ơn.

Tùng Kim nhìn Điền Chính Quốc đầy nghi ngờ. Bình thường bác sĩ Điền luôn rất lịch sự, lần này lại không nói cảm ơn? Thôi kệ đi! Dù sao cũng được về nhà rồi!

Điền Chính Quốc theo sau đoàn người, bị Tùng Kim kéo đi, lên tàu. Sau đó câng không biết bằng cách nào mình tìm được một chỗ ngồi, cũng không biết bằng cách nào đã ngồi xuống.

Tóm lại, cậu cứ ở đó.

Kể từ lúc đó, Điền Chính Quốc trở nên đặc biệt im lặng, như thể vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kinh hoàng.

Không phải là cậu không nói gì, mà là khí chất xung quanh cậu có hơi nặng nề.

Cậu ngồi một mình trên ghế, như thể không ai có thể tiếp cận hay tiến vào thế giới của mình.

Ở phía bên kia Kim Thái Hanh vừa dọn xong thiết bị, hai tay dính đầy bụi. Hắn chạy về căn cứ, lấy xà phòng rửa tay thật sạch, sau đó trở về ký túc xá, lấy ra một chiếc túi nhỏ.

Đó là món quà của hắn.

Khi chiến tranh kết thúc, hắn muốn tặng nó cho Điền Chính Quốc.

Chiếc tàu rất lớn, có ba tầng hắn lần lượt tìm kiếm, cuối cùng, ở bên ngoài khu y tế, hắn nhìn thấy bóng dáng omega.

Kim Thái Hanh bất giác mỉm cười, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng chuyển thành chạy nhỏ.

Khi sắp đến nơi, hắn lại chậm rãi bước từng bước, cho đến khi đứng trước mặt Điền Chính Quốc.

“Cậu ở đây à.” Hắn nói.

Điền Chính Quốc siết chặt đôi tay, đến giờ tay vẫn chưa ấm lại.

Kim Thái Hanh mỉm cười nói: “Vừa rồi tìm cậu…”

“Kim Thái Hanh,” Điền Chính Quốc bỗng nhiên ngắt lời: “Thật ra tôi không có nhu cầu lớn về mặt tình cảm.”

Kim Thái Hanh sững người, lời nói dang dở bị cắt ngang, nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm, để lại gương mặt không chút biểu cảm.

Một lúc sau, hắn cố gượng cười, nhưng nụ cười trông thật gượng gạo. Hắn khẽ hỏi: “… Sao vậy?”

Hắn nghĩ Điền Chính Quốc định từ chối mình.

Điền Chính Quốc cụp mắt xuống, giọng nói bình thản lại lạnh nhạt: “Tôi chưa từng yêu đương, cũng chưa từng xây dựng mối quan hệ thân mật với bất kỳ ai. Vốn dĩ… tôi cũng không có ý định đó.”

Khóe môi Kim Thái Hanh không thể nhếch lên được nữa.

Hắn không muốn nghe nữa, chỉ muốn Điền Chính Quốc đừng nói thêm câu gì. Hắn mở miệng, nhưng không thốt ra được tiếng nào. Hắn muốn quay lưng bỏ chạy, nhưng đôi chân cứ như bị dính chặt xuống sàn.

Điền Chính Quốc không thể nghe thấy tiếng gào thét trong lòng alpha. Cậu ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Nhưng nếu là cậu, tôi có thể thử.”


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #vui