Chương 14: Căn nhà địa ngục

Cảnh báo ngắn gọn, nếu bạn không muốn đọc cảnh báo dài: Ai sợ thì đi về.

Cảnh báo dài: 

Chương này chứa đựng các yếu tố trưởng thành, có thể gây khó chịu và ám ảnh cho một số độc giả. Vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc.

Nội dung bao gồm:

Thao túng tâm lý và kiểm soát cưỡng chế: Các hành vi lạm dụng cảm xúc và kiểm soát tinh vi trong mối quan hệ độc hại. 

Bạo lực ngôn từ và sỉ nhục: Lời nói mang tính chất đe dọa, xúc phạm, nhằm hạ thấp và làm tổn thương nhân vật.

Hành vi sàm sỡ và quấy rối tình dục không đồng thuận: Miêu tả chi tiết các hành vi tiếp xúc cơ thể mang tính tình dục mà không có sự cho phép. 

Dark Empathy và Trauma Bonding: Phản ánh tâm lý phức tạp của kẻ bạo hành (hiểu nỗi đau của nạn nhân để thao túng) và cơ chế gắn kết chấn thương giữa nạn nhân và kẻ lạm dụng. 

Khuyến nghị:

Độc giả nhạy cảm với các chủ đề trên nên cân nhắc kỹ hoặc không đọc.

Nếu bạn đang hoặc đã từng là nạn nhân của bạo lực, lạm dụng, hãy tìm kiếm sự hỗ trợ từ các chuyên gia tâm lý hoặc tổ chức hỗ trợ nạn nhân.

-----------------

Hoàng mới ăn được một ít đồ ăn đã không muốn ăn nữa, dạ dày cậu co thắt không phải vì no mà vì nỗi sợ hãi chực chờ. Cậu viện cớ muốn đi vệ sinh, nhưng thật ra chỉ mong thoát khỏi cái lồng chật chội mà Steven giăng ra. 

Ngay cả khi Hoàng vừa đứng dậy, Steven đã khẽ khàng nhưng đầy uy lực cảnh cáo: 

"Nếu đi lâu quá mày biết hậu quả thế nào rồi chứ." 

Một lời đe dọa nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng, siết chặt lấy chút tự do ít ỏi của Hoàng ngay từ đầu, khẳng định quyền kiểm soát tuyệt đối của hắn ngay cả trong những nhu cầu cơ bản nhất của cậu.

Cậu bước vội ra khu vườn, tìm đến góc khuất có hàng cây râm mát, ngửa mặt lên hít lấy hít để khí trời. Từng hơi thở sâu, căng tràn vào lồng ngực như muốn xua đi sự ngột ngạt đang bóp nghẹt tâm hồn cậu, một khao khát tự do mãnh liệt đang cố gắng vùng vẫy trong lồng ngực.

Ánh trăng vằng vặc treo lơ lửng giữa nền trời đêm đen thăm thẳm, soi rọi vầng sáng bạc lên gương mặt xanh xao của Hoàng. Đôi mắt cậu vô định nhìn lên đó, sâu thẳm chất chứa một nỗi buồn cô độc đến nao lòng và một khao khát tự do mãnh liệt, cháy bỏng. 

Steven, dĩ nhiên, không hề bỏ qua hành động bất thường ấy.

Hắn nhanh chóng tìm đến, lặng lẽ đứng phía sau cho đến khi Hoàng nhận ra sự hiện diện của hắn. Không nói một lời, hắn ôm chặt lấy Hoàng từ phía sau, siết vòng tay qua eo cậu. Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao, một sự cô đơn vô hình tỏa ra từ Hoàng đã chạm đến trái tim tưởng chừng sắt đá của Steven, dẫn tới hắn thoáng chốc mềm lòng – một khoảnh khắc hiếm hoi mà Steven dường như cảm nhận được nỗi đau của người khác, nhưng không phải để thấu hiểu mà để củng cố quyền lực của mình lên trên sự yếu đuối đó. 

"Chán rồi à? Vậy thì về nhà thôi." 

Hắn khẽ nói với Hoàng, giọng nói trầm thấp, mang theo chút gì đó khó hiểu, vừa là câu hỏi, vừa là mệnh lệnh, lại vừa như một lời dụ dẫn ngọt ngào đưa Hoàng vào cái bẫy của mình. Nhưng trong tâm trí Hoàng, những lời đó chỉ càng xoáy sâu vào nỗi cay đắng rằng: Nhà của mày nhưng lại là địa ngục đối với tao.

Chiếc xe hơi sang trọng lăn bánh trước toà nhà, Steven vẫn không ngừng theo sát Hoàng. 

Cậu vừa mở cửa xe, hắn đã nhanh chóng luồn tay qua thắt lưng, đẩy Hoàng ngồi gọn vào ghế sau. Chưa kịp định thần, đôi môi Steven đã áp xuống, kéo cậu vào một nụ hôn sâu. Nụ hôn lần này không còn dữ dội, càn rỡ như những lần trước, mà mang một vẻ chiếm đoạt đầy thỏa mãn, như thể hắn đang thưởng thức thành quả sau một ván cờ cân não, chiến lợi phẩm nằm gọn trong tay. 

Tài xế ngồi ở ghế trước, qua gương chiếu hậu đã nhìn thấy tất cả, kinh hoàng đến nỗi không dám nhúc nhích. 

Đối với ông, Steven từ trước đến nay chưa từng thể hiện sự thân mật hay tình cảm với bất cứ ai trong xe riêng của hắn, vậy mà bây giờ lại cưỡng hôn Hoàng. Điều đáng nói hơn là Hoàng còn khá chống đối, đẩy hắn ra tạo nên tiếng "chụt" vang vọng trong không gian kín của xe, đầy ám muội nhưng cũng căng thẳng đến nghẹt thở. 

Mới cách có mấy tiếng không gặp, mà mối quan hệ của Steven và Hoàng đã lên một tầm cao mới làm ông không lý giải nổi. Lúc đầu hai người bọn họ còn ghét nhau như thể chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi là lao vào đấm nhau, bây giờ lại quay ra hôn nhau mặc dù Hoàng rõ ràng không đồng ý, thậm chí cậu còn chỉ tay vào mặt Steven chất vấn. Thật "ngộ đời" đối với vị tài xế, nhưng với Hoàng, đó là sự nhục nhã công khai khi bị làm nhục mà không ai có thể giúp đỡ. 

Hoàng cố gắng cựa quậy, đẩy mạnh lồng ngực hắn ra, nhưng vòng tay Steven vẫn ghì chặt, không buông. Hơi thở gấp gáp, cậu nghẹn ngào thốt lên từng lời chất vấn đầy uất hận: 

"Tại sao lúc trước tao hôn mày không cho, chẳng phải mày ghê tởm đàn ông lắm sao! Bây giờ cứ hở tý là hôn tao. Đồ biến thái!" 

Đây là một hình thức phản kháng ngôn ngữ của nạn nhân. Steven không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng rời môi khỏi cậu, nhưng rồi lại áp xuống một lần nữa, ngấu nghiến. Hắn trả lời bằng chất giọng trầm khàn, đầy trơ trẽn: 

"Lúc đó còn lạ, bây giờ tao muốn thử thêm nhiều thứ với mày. Chẳng phải mày lì lợm quá hay sao, mấy cái trò kia có là gì so với mày đúng không. Tại mày thôi mà." 

Một lời nói đổ lỗi trắng trợn, hắn biến Hoàng thành kẻ phải chịu trách nhiệm cho hành vi bạo lực của mình, đồng thời ám chỉ rằng những gì hắn đang làm chỉ là khởi đầu, sẽ còn "nhiều thứ" kinh khủng hơn nữa. Đây là một chiến thuật thao túng tâm lý điển hình khi kẻ gây hấn phủ nhận, tấn công và đảo ngược vai trò nạn nhân - kẻ gây hại. 

Hoàng bực bội đến tím mặt, gạt phắt hắn ra rồi ngồi thẳng dậy, tay run run chỉnh lại cổ áo bị xộc xệch. Cậu không muốn đôi co thêm một lời nào với cái "thằng bệnh nặng" này, một kẻ đáng lẽ phải nằm trong trại tâm thần để chữa bệnh chứ không phải đi long nhong quấy rối người khác. 

Bàn tay Steven thản nhiên đặt lên đùi Hoàng, vuốt nhẹ một đường dài từ bắp đùi lên tận gần háng, mang đến một cảm giác rùng mình cho Hoàng. 

"Lần sau khi tao hôn mày, nhớ phải đáp lại đấy." hắn thì thầm, giọng nói như một mệnh lệnh, một sự tước đoạt trắng trợn quyền tự chủ của Hoàng. 

Hoàng im lặng, một giây, rồi hai giây, một khoảnh khắc giằng xé nội tâm trước khi sự nhục nhã và căm phẫn dâng trào đến đỉnh điểm. Cuối cùng, cậu không nhịn nổi, hất mạnh cái tay đang lướt trên đùi mình ra, phun ra một câu chửi thề đầy bất lực: 

"Đáp cái lồn!" 

Steven không hề tức giận, ngược lại, hắn bật cười sảng khoái. Nụ cười đó ánh lên vẻ hả hê, thích thú, như thể Hoàng càng chống trả, hắn càng thấy vui – một biểu hiện rõ ràng của khoái cảm bạo dâm và kiểm soát cưỡng chế.

"Có những lúc miệng của mày không phải chỉ để ăn hoặc chửi đâu Hoàng. Dưỡng sức đi, nó sẽ làm được nhiều thứ hơn đấy." hắn nói, giọng điệu đầy ẩn ý và biến thái, một lưỡi dao vô hình xoáy thẳng vào nỗi sợ hãi và sự nhục nhã tiềm ẩn trong Hoàng, một lời đe dọa trực diện đến sự trong sạch của cậu.

Chiếc xe cuối cùng cũng lăn bánh về đến dinh thự tráng lệ. Steven mở cửa xuống xe, đứng chờ Hoàng. Cậu vẫn ngồi im trên ghế, động tác chậm chạp, rề rà, đôi mắt dán chặt vào khoảng không trước mặt. 

Steven phải lên tiếng, giọng nói dứt khoát như một mệnh lệnh: "Bước xuống!" 

Hoàng thở dài nặng nề, cảm giác như mình đang bước vào một vực thẳm không đáy, không biết số phận sẽ đi về đâu khi rời khỏi chiếc xe này. Cậu vẫn chưa sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào nữa. 

Nhưng khi Hoàng bước xuống, đứng thẳng người đối diện với Steven, hắn lại bất ngờ nói: "Về phòng nghỉ ngơi đi." 

Không phải "đến phòng tao", mà là "về phòng nghỉ ngơi". 

Điều đó giống như một ân xá không tưởng đối với một kẻ đang bị khống chế đến tột cùng như Hoàng, một chiến thuật thao túng tinh vi để tạo ra hy vọng mong manh. Những hành vi xen kẽ giữa bạo lực và "ân huệ" này là một phần của chu kỳ bạo lực, giữ nạn nhân mắc kẹt trong mối quan hệ. 

Cậu không tin vào tai mình, ngẩng lên nhìn Steven, hỏi lại bằng giọng đầy nghi hoặc: "Thật à?"

Steven nhếch mép, nụ cười vẫn ẩn chứa sự nguy hiểm: "Nếu mày vẫn chưa muốn về phòng thì có thể đến phòng tao. Tùy mày thôi." Một lời khiêu khích, một lựa chọn giả tạo, làm Hoàng tiếp tục cảm thấy bị kiểm soát ngay cả trong suy nghĩ. 

Đây là dạng kiểm soát cưỡng chế, khi kẻ bạo hành kiểm soát mọi lựa chọn của nạn nhân. Hoàng bán tín bán nghi, ánh mắt vẫn dán chặt vào Steven, từng bước chậm rãi đi về phía dãy nhà dành cho người hầu. Cậu chờ đợi một cái nắm tay, một lời kéo lại bất chợt, nhưng không có gì. Steven chỉ đứng đó nhìn cậu cho đến khi bóng Hoàng khuất dạng.

Về đến phòng, Hoàng nhanh chóng đóng sập cửa, bật đèn. Ánh sáng vàng nhạt lan tỏa khắp căn phòng, mang lại một chút an ủi. Căn phòng này, ít nhất, là vùng an toàn duy nhất của cậu. Ở đây, có mùi hương của riêng Hoàng, không bị lấn át bởi mùi xì gà nồng đậm, mùi rượu thoang thoảng hay mùi đàn ông đầy quyền lực của Steven. 

Cậu vội vã bước vào phòng tắm, đứng trước gương và kinh hãi. 

Mới chỉ một thời gian ngắn, những dấu hôn trên cổ đã bầm đen kịt, không còn là những vết đỏ nhạt như khi bị con gái hôn. Chúng nổi bật trên làn da trắng ngần, như những vết mực nhơ nhuốc không thể tẩy xóa, minh chứng cho sự xâm phạm thô bạo mà cậu vừa trải qua, một vết sẹo không chỉ trên da mà còn trong tâm hồn. 

Cảm giác bị "vấy bẩn" về thể chất và tinh thần thường đi kèm với những trải nghiệm lạm dụng.

Hoàng run rẩy lục lọi trong mớ chai lọ mà ngày thường dùng để trau chuốt cho bản thân. Tay cậu lướt qua serum, kem dưỡng, kem che khuyết điểm, nhưng cuối cùng, không có món nào đủ sức che đi những dấu vết ghê rợn này. 

Mấy chai lọ rơi đổ loảng xoảng, thứ chất lỏng sánh mịn vương vãi trên nền gạch lạnh lẽo. Sự bất lực và tuyệt vọng dâng trào. Quá mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu sau một ngày dài đằng đẵng như cả thế kỷ, Hoàng chỉ còn đủ sức tắm táp qua loa rồi đổ vật lên giường ngủ ngay. 

Đến cả thói quen học bài mỗi tối, giờ đây, đã bị đẩy lùi bởi sự kiệt quệ về thể xác và tinh thần.

Đêm khuya, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng điều hòa nhè nhẹ góp phần giúp Hoàng chìm vào giấc ngủ sâu. Cậu mơ hồ cảm nhận được sự thư thái hiếm hoi. Nhưng rồi, một cơn đau nhói bất ngờ xé toạc giấc ngủ, lan khắp cơ thể. 

Cậu cảm giác như mình đang bị hành hạ lần nữa, toàn thân đau nhức và nhột râm ran, thúc đẩy Hoàng giật bắn mình tỉnh dậy. Một bóng đen sừng sững trước mắt. Theo bản năng, Hoàng chuẩn bị giơ tay đánh một phát vào mặt kẻ đột nhập, nhưng đã bị khống chế. Hai cổ tay cậu bị nắm chặt, ép thẳng lên đầu, ghim chặt xuống giường.

 Ánh trăng ngoài cửa sổ yếu ớt hắt vào, Hoàng lờ mờ thấy được một góc mặt nghiêng của Steven. 

"Mày tới đây làm gì nữa..." Hoàng khẽ hỏi, giọng nói run rẩy đến nỗi cậu cũng không nhận ra đó là giọng mình. Steven cúi xuống, hôn lên mặt Hoàng, một nụ hôn ẩm ướt lạnh lẽo. Hắn thì thầm:

"Ngủ đi, tao chỉ hôn mày thôi, không làm gì khác đâu." Một lời trấn an giả tạo, nhưng cũng là một lời đe dọa ngầm, gieo rắc sự hoang mang rằng "chỉ hôn" có nghĩa là gì, và liệu có tin được không.

Và đúng như lời hắn nói, hắn chỉ hôn. Nhưng đó là thứ hôn đầy ghê tởm và ám ảnh. 

Môi hắn không chỉ dừng lại ở môi Hoàng, mà còn di dời xuống, tiếp tục cắn mút trên cổ cậu, như muốn đảm bảo rằng những dấu vết này "chưa đủ ghê trong mắt người khác", muốn khắc dấu sở hữu của mình lên Hoàng. 

Steven rê môi xuống vai Hoàng, rồi xương quai xanh và lồng ngực. Hoàng chấn động dữ dội. Cậu giật mình nhận ra mình đang ngủ mà vốn dĩ không mặc áo, chỉ độc mỗi chiếc quần đùi. Điều đó chẳng khác nào dâng hiến cơ hội tuyệt vời để Steven thỏa sức tạo thêm những dấu vết mới trên cơ thể cậu, một nỗi hối hận muộn màng trào dâng vì thói quen khó bỏ này. 

Quá mệt mỏi, Hoàng không còn sức để chửi bới hay chống cự với hắn nữa. Cả ngày hôm nay cậu cứ như đang vượt qua từng cửa ải của địa ngục, hết tầng này đến tầng kia, mỗi lần bước sang tầng mới thì càng bị tra tấn dã man hơn chứ không hề giảm. Chúng hành hạ tinh thần lẫn thể xác của cậu. Nếu không phải có tinh thần thép, chắc Hoàng đã tự tử từ khi được trở về phòng rồi...

Cậu nhắm chặt mắt, cố gắng vờ như mình đã ngủ say, hy vọng hắn sẽ mất hứng thú với một cơ thể thờ ơ, vô tri như vậy – một hành vi phòng vệ bị động của Hoàng.

Nhưng dù Steven liên tục bảo cậu ngủ đi, hành động của hắn lại không có chút nào gọi là muốn Hoàng được yên giấc. Hắn hết cắn rồi lại hôn, rồi lại mút. Steven buông lỏng hai tay Hoàng ra để ghì lấy eo cậu, bắt đầu đóng những dấu vết dơ bẩn ở bụng. 

Hoàng vội vàng kéo chiếc chăn úp lên mặt mình, cố gắng kiềm nén tiếng rên và tiếng nức nở đang chực trào. Nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dài qua thái dương, làm ướt một mảng gối. 

Steven nhận thấy cơ thể Hoàng vẫn giật giật, trong đóng chăn còn phát ra tiếng "hức... hức" đầy đáng thương, tố cáo rằng cậu chỉ đang giả vờ ngủ. 

Hắn phấn khích, thì thầm trêu chọc: "Không ngủ được à?" 

Một lời trêu ngươi, bởi hắn biết rõ ai mà có thể ngủ được khi bàn tay nóng như lửa của hắn cứ trượt khắp cơ thể mình, đã vậy, hắn còn liếm láp những chỗ nhạy cảm trên người cậu. Hoàng càng cố gắng phớt lờ, hắn lại càng bạo dạn hơn. 

Bàn tay hắn lướt sâu vào trong ống quần ngắn ngang đùi của Hoàng, chạm vào da thịt mềm mại phía trong. Hoàng run lên bần bật. Cảm giác bị sờ soạng ở đùi trong không hề thoải mái, dẫn tới cậu buột ra thứ âm thanh mà cậu không muốn nghe nhất – một tiếng rên rỉ yếu ớt. 

Lồng ngực Hoàng run rẩy theo từng nhịp vuốt ve của Steven, hơi thở dốc và gấp gáp. Steven bỗng kéo mạnh chiếc chăn đang che mặt Hoàng xuống, hỏi: 

"Sao đắp chăn kín thế, không thở được thì sao?" 

Một hành động làm nhục công khai nỗi sợ hãi của Hoàng. Nước mắt Hoàng đã giàn giuạ khắp mặt, cậu lại giật mạnh chiếc chăn về phía mình, ôm chặt lấy nó như thể đó là cái kén mỏng manh duy nhất có thể bảo vệ cậu khỏi thế giới bên ngoài. 

"Ngộp thì chết! Chết đâu chết đại luôn cho rồi!" Hoàng căm thù thốt ra câu đó, giọng nói lạc đi vì nghẹn ngào, một lời thà chết còn hơn chịu đựng sự hành hạ và nhục nhã này.

Hoàng mặc kệ Steven, cố gắng cam chịu những hành động của hắn. Cậu thà chấp nhận hắn chỉ hôn thôi, còn hơn phản kháng mà không biết hắn sẽ làm gì mình tiếp theo. 

Steven không chỉ hôn, mà đôi lúc còn thở ra mấy câu nói rất biến thái, khiến Hoàng nổi da gà, cảm thấy ghê tởm tột độ. 

"Hoàng ơi... Thật ra mày rất đẹp... Từ lần đầu gặp mày là tao đã thấy đẹp rồi. Nhưng tao cũng ghét mày lắm." 

Giọng hắn trầm khàn, vừa như tán dương vừa như nguyền rủa, gây nên sự hoang mang, nhục nhã cho Hoàng, khiến cậu cảm thấy mình vừa bị đánh giá cao lại vừa bị ghê tởm. Steven tiếp tục, lời lẽ như mũi kim châm thẳng vào nỗi đau của Hoàng: 

"Nếu mày không chọc điên tao, nếu mày chỉ dùng để ngắm, để hôn thì mày dễ thương lắm. Nhất là lúc này... Nhìn mày run rẩy bất lực tao rất muốn làm gì đó khác, nhưng tao tha cho mày bữa nay." 

Đây là đỉnh cao của khả năng hiểu và cảm nhận cảm xúc của người khác, Steven nhấn mạnh sự bất lực của cậu, cho thấy hắn nhận thức rõ nỗi sợ hãi của Hoàng và tìm thấy khoái cảm từ đó, nhưng lại "tha" cho Hoàng để duy trì sự thao túng, kéo dài nỗi sợ hãi. 

Rồi hắn vùi đầu vào đùi cậu, hít hà, giọng điệu đầy vẻ trêu ngươi: 

"Sao mày cứ phải xịt nước hoa thế, mùi cơ thể của mày thơm vậy mà. Hay là do mày sợ người ta không cảm nhận được mày đã trưởng thành mà chỉ mới là một đứa mười chín tuổi còn ngây thơ và non dại?" 

Lời nói này không chỉ làm nhục sự nam tính mà còn tấn công vào sự tự tin của Hoàng, ám chỉ cậu non nớt, dễ bị bắt nạt, cố gắng che giấu bản thân một cách vô vọng. 

Sau đó, Steven lại đột ngột đổi giọng, dịu dàng một cách đáng sợ, như một kẻ hai mặt: 

"Bé ơi, mai có đi học không? Anh chở em đi học nhé?" 

Steven cứ nói những điều tào lao không liên quan với nhau, cậu không hề đoán được giây tiếp theo hắn sẽ nói gì. Sẽ dùng lời nói dịu dàng nâng niu cậu hay lại dùng những từ ngữ bẩn thỉu không xem cậu là người bình thường để chà đạp.

Sự chuyển đổi giữa bạo lực và quan tâm giả tạo làm cho Hoàng càng thêm hoang mang, gây ra sự biến dạng nhận thức về thực tại. Sự xen kẽ giữa lạm dụng và "tử tế" này là một đặc điểm của gắn kết chấn thương. 

Hoàng lắc đầu, mái tóc rối bời khẽ lướt trên gối, những tiếng nức nở yếu ớt vẫn chưa dứt. Cậu không biết mình lắc đầu là không chịu đi học hay không có tiết học. Trong đầu Hoàng, cậu cố gắng đẩy lùi giọng nói ghê tởm của hắn bằng cách bám víu vào những lý luận chính trị khô khan, những bài học hoặc những công thức số má mà bình thường chẳng ai muốn nhớ. 

Nhưng giờ đây, chúng như chiếc phao cứu sinh cuối cùng, Hoàng cố nhẩm đi nhẩm lại từng câu chữ, từng kiến thức để quên đi cơn ớn lạnh đang bò khắp da thịt vì những nụ hôn và liếm láp của Steven – một cơ chế phòng vệ tinh thần yếu ớt để giữ lại chút tỉnh táo và nhân phẩm. 

Cậu khao khát thoát ra khỏi cơn ác mộng này, dù chỉ là trong tâm trí.

Hoàng càng phản ứng yếu ớt, càng run rẩy trong bất lực, Steven càng trở nên biến thái hơn, như thể nỗi đau khổ của Hoàng là liều thuốc kích thích hắn. Hắn không ngần ngại vươn tay, những ngón tay thô ráp của hắn miết nhẹ vào lớp vải quần thun mỏng manh của Hoàng, ngay tại cạp quần, sau đó không chút do dự, từ từ kéo nó tuột xuống. 

Hoàng giật bắn mình, toàn thân như bị điện giật, hai bàn tay run rẩy bấu víu lấy từng sợi vải ở cạp quần, cố giữ không cho nó tuột hẳn xuống quá giới hạn cuối cùng. Cậu giật mạnh chiếc chăn đang che mặt, để lộ đôi mắt mở to, đỏ hoe, ngấn nước, chứa đựng đầy sự van nài, khẩn cầu đến đáng thương. 

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Hoàng không còn chút gì gọi là chống đối hay bất khuất, chỉ còn lại sự yếu đuối tột cùng, sự cầu xin thảm hại, như muốn nói "đừng mà..." với toàn bộ sự tuyệt vọng của một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng. Tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng, nhỏ bé và yếu ớt, nhưng đủ để Steven nghe rõ mồn một.

Steven nhìn thấy vẻ mặt ấy, một sự "dễ thương" đến tội nghiệp mà hắn khó lòng cưỡng lại. Một nụ cười nhếch mép tàn độc hiện lên trên môi hắn, ánh mắt ánh lên vẻ chiếm đoạt không che giấu. 

Hắn không nói một lời nào, chỉ từ từ tiến lên, dùng toàn bộ cơ thể to lớn của mình nằm đè hẳn lên người Hoàng, ghì chặt cậu dưới thân mình. Sức nặng của hắn đè lên lồng ngực Hoàng, khiến cậu khó thở hơn bao giờ hết, như thể mọi dưỡng khí đều bị Steven hút cạn. 

Đầu hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi mắt đẫm nước của Hoàng, một nụ hôn vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, vừa mang tính trấn an vừa đầy đe dọa. Sau đó, hắn dùng đầu ngón tay thô ráp, chậm rãi lau đi giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên thái dương cậu. 

Hành động ấy thoạt nhìn có vẻ rất chiều chuộng, rất dịu dàng, như một người tình đang an ủi, nhưng Hoàng biết rõ đó chỉ là màn kịch tàn nhẫn, một sự chế giễu cho nỗi đau của cậu. Lời nói tiếp theo của hắn đã chứng minh rằng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời – và bản tính của Steven là một kẻ bạo chúa, một kẻ bệnh hoạn thích thú với sự thống trị. 

"Muốn anh dừng lại, thì mở miệng ra năn nỉ hoặc chủ động hôn anh một cái, dễ mà đúng không?" 

Giọng Steven trầm ấm, đầy vẻ dụ dỗ, nhưng lại vang lên như một mệnh lệnh nghiệt ngã, một sợi xích vô hình đang siết chặt lấy Hoàng, ép cậu phải lựa chọn giữa hai điều kinh tởm nhất: sự nhục nhã và sự khuất phục.

Steven không vội vàng, hắn thong thả chờ đợi phản ứng của Hoàng, chờ đợi sự khuất phục từ tận sâu thẳm tâm hồn cậu. Môi hắn vẫn vân vê, liếm nhẹ lên vành tai cậu, nơi da thịt nhạy cảm nhất, gợi lên một cơn rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cho Hoàng. Đầu lưỡi hắn lướt dọc xuống hõm cổ, rồi men theo xương quai xanh, xuống vai, để lại một vệt ẩm ướt lạnh lẽo, xen lẫn sự nóng rát của những nụ hôn. 

Bàn tay còn lại của hắn không ngừng nghỉ, từ từ luồn vào chiếc chăn dày của Hoàng, lướt nhẹ lên đầu ti đang căng cứng vì lạnh và sợ hãi, khẽ gãi, khẽ nhéo, rồi day nhẹ. Mỗi cử động của hắn, mỗi cái chạm nhẹ, mỗi cái liếm láp đều như một nhát dao vô hình cứa vào sự tự tôn còn sót lại của Hoàng. 

Sự kích thích đó, cùng với nỗi sợ hãi tột độ và cảm giác ghê tởm dâng trào, dẫn đến việc Hoàng không còn giữ được chút bình tĩnh nào. Cậu run rẩy nắm chặt cổ tay hắn, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng lực chống cự yếu ớt như không. Nước mắt tuôn rơi như mưa, bật thành tiếng khóc xé lòng, nghẹn ngào: 

"Dừng lại đi mà...hic... tao không muốn..." Tiếng khóc của Hoàng, trong tai Steven, không phải là sự đau khổ hay thống thiết, mà lại là một khúc nhạc đầy mê hoặc, một giai điệu kích thích thú tính của hắn đến tột cùng. Hắn cảm thấy nó thật "hay", thật tuyệt vời, hắn muốn bắt nạt cậu, muốn cậu khóc lớn hơn nữa, muốn nhìn thấy cậu giãy giụa trong tuyệt vọng, muốn cảm nhận từng thớ thịt của cậu run rẩy dưới bàn tay hắn.

Hắn ghé sát tai Hoàng, thì thầm, giọng nói trầm thấp đầy quyền lực, như một vị chúa tể ban phát ân huệ: 

"Nếu mày chịu được trong năm phút nữa thì tao tha cho mày." Điều kiện mà Steven đưa ra mơ hồ, đầy ẩn ý, nhưng đủ để gieo rắc nỗi sợ hãi tột cùng vào tâm trí Hoàng. Cậu không thể hình dung "chịu được" là gì, nhưng linh tính mách bảo đó sẽ là một cơn ác mộng kéo dài, một trò chơi tra tấn mà cậu không thể nào thắng được. Mỗi từ hắn nói ra như một lưỡi dao vô hình cứa vào tim cậu, khiến Hoàng cảm thấy mình hoàn toàn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không có lối thoát.

Không chờ Hoàng kịp định thần hay phản ứng, Steven đưa đầu lưỡi ấm nóng của mình liếm nhẹ lên ngực Hoàng, một đường thẳng từ hõm xương ức lên đến cổ, rồi vòng quanh đầu ti đang căng cứng vì lạnh và sợ hãi. 

Hắn vân vê, mút mát, tạo ra những cảm giác vừa đau đớn vừa ghê tởm, vừa nhột nhạt đến phát điên. Đầu lưỡi thô ráp lướt qua làn da mịn màng, để lại vệt ẩm ướt lạnh lẽo, xen lẫn sự nóng rát của những nụ hôn. 

Hoàng cảm thấy da thịt mình như đang bị đốt cháy, bị xé toạc, bị sỉ nhục. Cảm giác nhột nhạt, kinh tởm lan tỏa khắp cơ thể Hoàng, khiến cậu muốn cong người lại để tránh né nhưng bị Steven ghì chặt. Đầu óc cậu choáng váng, quay cuồng, không còn biết gì ngoài tiếng nức nở không ngừng tuôn ra, cố gắng hít lấy những hơi thở đứt quãng, từng hơi như muốn tắc nghẽn. 

Cậu không biết khái niệm "năm phút" của Steven có giống với "năm phút" của cậu không , chỉ biết mỗi giây trôi qua là "một cực hình kéo dài đến vô tận," khiến cậu muốn gào thét nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể để những giọt nước mắt làm nhoè đi khung cảnh đáng sợ này.

Năm phút đó dài đằng đẵng như cả thế kỷ, mỗi giây trôi qua là một cuộc chiến đấu nội tâm và thể xác đầy khốc liệt. Hoàng dường như đã kiệt sức hoàn toàn, mọi năng lượng chống cự, mọi ý chí phản kháng đều bị rút cạn đến tận cùng. 

Khi Steven cuối cùng cũng dừng lại, cậu chỉ còn biết nằm nghiêng ôm chăn, cuộn tròn người lại, thút thít, toàn thân rã rời, yếu ớt. Lưng cậu run lên từng đợt theo tiếng nấc nghẹn ngào, như một đứa trẻ bị bỏ rơi trong đêm tối. 

Steven, sau khi thỏa mãn với màn hành hạ tinh thần và thể xác ấy, nằm xuống bên cạnh Hoàng, ôm cậu vào lòng. Hắn hôn nhẹ lên trán cậu, một nụ hôn tưởng chừng dịu dàng nhưng lại mang theo sự chiếm hữu tột độ, như một kẻ săn mồi đang xoa dịu con mồi vừa bị hành hạ. 

"Ngủ đi cưng." - hắn thì thầm, giọng nói trầm ấm đầy sự hài lòng. 

Nhưng trong vòng tay Steven, Hoàng không tìm thấy chút bình yên nào. Cậu chỉ còn cảm thấy sự trống rỗng đến vô tận, nỗi sợ hãi vô hạn và sự tủi nhục đang gặm nhấm linh hồn cậu, làm Hoàng không còn cảm nhận được gì ngoài sự tan vỡ. Nước mắt vẫn cứ chảy dài, làm ướt gối, ướt vai Steven, một minh chứng cho sự tổn thương không thể xóa nhòa, một nỗi đau sẽ còn ám ảnh cậu rất lâu về sau.

-----

Bánh đây: nếu mấy gái sắp quen hoặc đang quen một người có các yếu tố tâm lý, hành vi như trên thì tỉnh táo lên nha, né lẹ đi gái ơi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top