10

Kỳ thật Hữu Thiên cũng kì quái trước sự chuyển biến của Tuấn Tú, cậu trước kia sẽ quấn quýt lấy hắn nói chuyện. Hiện tai, một tháng không gặp cá nhân cậu cũng đã thay đổi ít nhiều, có lẽ sinh nhật ngày đó, hắn tuy rằng hiểu lầm nói lời nặng đả thương cậu nhưng cũng là bởi vì Tuấn Tú trước kia làm những việc khiến cho chính hắn một vài cảm xúc nhịn không được, cũng nhờ vậy mà cậu tỉnh ngộ không phải sao ? hắn nghĩ như vậy

Hắn và Ân Huệ nhiều ngày nay chưa gặp mặt nhau, lúc tan việc đi bệnh viện đón nàng, nàng hiện tại làm ở khoa ngoại, khoác áo trắng như thiên sứ ( hừ, từ này chỉ đc dùng cho SuSu thôi chứ ), người càng thêm xinh đẹp. Hắn bồi tiếp Ân Huệ xuống tiệm nữ trang, hắn chỉ phụ trách trả tiền, đối với trang sức thì hắn không có mặn mà gì mấy. Chứng kiến một cái quầy có cái tên hiệu, cảm thấy quen thuộc…, đúng rồi, Tuấn Tú tặng hắn lễ vật chính là mua tại chổ này a. Ân Huệ đang ở quầy thử trang sức này nọ, hắn chính mình đi qua quầy bên đó nhìn một chút, người phục vụ hỏi hắn cần gì, Hữu Thiên nói bằng hữu tặng hắn cái lễ vật, cảm thấy thực mới lạ, hẳn là mua bên này nhưng tìm nãy giờ vẫn không thấy. Người phục vụ thông qua sự miêu tả nhiệt tình của hắn về cái miếng mề đai mà bằng hữu hắn tặng thì dùng ánh mắt cực kì hâm mộ đối Hữu Thiên nói “Tiên sinh, kia miếng mề đai của chúng tôi là do vị chủ tịch công ty tìm thấy cũng là nhà khảo cổ học, ông ấy cảm thấy mình hữu duyên mới xứng được với miếng mề đai bảo bối ấy, miếng mề đai ấy đã ở cửa tiệm này được bảy năm, ta cũng mới nghe người khác nói về nó mới có năm nay thôi, mà từ trước tới giờ nó cũng chưa được người nào hỏi mua, chính là vị bằng hữu của ngài lần đầu tiên nhìn thấy nó thì cậu ấy nhất kiến chung tình với miếng mề đai ấy rồi”

“Thật không ngờ nó lại là đồ cổ”

“Tính theo giá trị về đồ cổ thì hơn bảy mươi vạn khối căn bản cũng không tính là quý nhưng giá trị của nó bằng hữu của ngài đã kể ngài nghe rồi chứ ?”

“Hắn không có nói”, hơn bảy mươi vạn khối , hắn căn bản cũng không đoán được Tuấn Tú dùng số tiền lớn như vậy mua một miếng mề đai bởi vì trên mặt nó có khắc hai chữ “Hữu Thiên”, cậu ở đâu lại có nhiều tiền ?. Đông Kiện ca nói qua Tuấn Tú vì mua lễ vật cho hắn mà ăn mặc tiết kiệm. Hắn vốn tưởng rằng miếng mề đai chắc cũng chỉ một ngàn khối, nghe được con số kia nhường hắn chấn động, đáng giá sao, Tuấn Tú ?. Sau đó người phục vụ nói về truyền thuyết kia, hắn nghe có chút buồn đau, không nói miếng mề đai ấy dù sao cũng là đồ cổ giống của các nhà thương gia khảo cổ hay tuyên truyền trong sách nhưng khi nghe được cái chuyện xưa hắn phi thường có cảm giác kì quái. Sinh nhật ngày đó, hắn đối với Tuấn Tú trong lời nói, có phải thực hay không quá mức ?. Hắn áy náy, ước chừng lúc cậu ra ăn cơm cùng cậu nói chuyện một chút

“Hữu Thiên, cái nhẫn này thật đẹp” Ân Huệ đeo lên ngón tay lấp lánh kim cương, mặt nàng dạt dào hạnh phúc

“Nhẫn a, anh cảm thấy giống như kết hôn”

Ân Huệ bẹt miệng “Hữu Thiên, anh không nghĩ tới sao ? Chúng ta nhận thức ba năm, ba ba, mụ mụ, còn có bà ngoại hôm qua thúc giục em rất nhiều”

Hữu Thiên theo bản năng kéo kéo cavart, người phục vụ cũng tránh xa họ ra một chút. Hữu Thiên còn nói “Ân Huệ, trước kia chúng ta đã nói, sự nghiệp của anh cũng vừa mới cất bước, nếu kết hôn như trong lời nói, anh sẽ bỏ rất nhiều tinh lực ở hôn nhân mà không còn chú trọng vào công việc nữa, em hiểu không ?”

“Kết hôn chính là xác định quan hệ của chúng ta dựa trên pháp luật, cùng sự nghiệp của anh không có liên quan gì hết, chẳng lẽ anh không muốn kết hôn với em sao ? Chẳng lẽ anh còn có người nào ở ngoài nữa sao ?” Ân Huệ tâm tình dường như muốn không chịu nổi

“Em nói caí gì đó !! trong ba năm ở bên cạnh anh còn có người nào sao ? Đừng có suy nghĩ lung tung, Ân Huệ, em thực sự muốn kết hôn đến vậy à ? anh thấy vẫn chưa tới lúc”. Thật sự hắn chưa bao giờ nghĩ nhanh như vậy liền kết hôn, cùng Ân Huệ một chổ thì rất tốt, nàng ôn nhu hào phóng lại khéo chiều lòng người nhưng cũng không biết vì cái gì hắn đối với hôn nhân không có khát vọng, có lẽ cảm thấy không cần nhanh bước đến chuyện hôn nhân. Kì thật hắn cùng Ân Huệ cũng chỉ là quan hệ không có sâu lắm, ba năm trước đây hắn theo đuổi Ân Huệ, sau đó bản thân hắn lại thường xuyên ra ngoại quốc công tác, cùng Ân Huệ ở bên nhau thời gian không nhiều, hiện tại chính mình ở công ty rất bận rộn, có khi quan tâm cực ít tới Ân Huệ, một tháng chí ít chỉ có gặp nhau 1,2 lần cho nên cũng không làm gì nhiều, hắn chỉ có mua cái lễ vật tặng nàng, xem như là bồi thường những ngày qua và cũng là là trách nhiệm của bạn trai. Nhưng cảm giác hắn càng không muốn tiến thêm phát sinh cái gì quan hệ, bởi vì hắn cũng dần dần trưởng thành không giống như hồi thiếu niên chỉ biết vui chơi, khi đó hắn theo một ít bạn gái có quen biết quan hệ trên giường thường xuyên nhưng tất cả đều vô nghĩa, hắn hiện tại đã 26 tuổi nên đối với lí tưởng về quan hệ ‘giường chiếu’ đã giảm đi phân nửa, không còn nhiệt tình như trước đây, hắn cảm thấy thật mệt mỏi.

“Hữu Thiên, được rồi, em cũng không muốn bức anh kết hôn với em, nhưng mà… đêm nay…” cô gái có chút mặt đỏ “Chúng ta… anh không thể bồi tiếp em sao ?”. Hữu Thiên nghe rõ ràng, chính là sao lại thế này, chuyện ấy bản thân hắn còn chưa muốn mà, haiz, mình mới 26 đâu phải 62 chứ, quân tử như hắn đây trách nhiệm kết hôn còn chưa làm thì làm sao mà bính bạn gái mình được ! Hơi hơi hôn một chút lên trán nàng “Về nhà đi, anh sợ lão thái thái, ba mẹ cùng ca của em sẽ đánh anh nhừ tử”

Cô gái thẹn thùng khó chịu đá đá chân của hắn “Hừ, chớ nói nhảm”, mình như vậy chủ động mà Hữu Thiên vẫn không phản ứng gì, có lẽ không nên tiến xa thêm “Kia, còn cái nhẫn kia, em thật thích”

“Hảo hảo, thích thì anh mua” không do dự hắn đi trả tiền, Ân Huệ cũng thích thú mang trên tay “Xinh đẹp không ?”

“Ân, đẹp, xứng với em tay nhỏ nõn nà” Hữu Thiên ca ngợi

Đi ra ngoài cũng đã muộn, bất quá Seoul ban đêm phồn hoa xinh đẹp, trên phố tấp nập người, Hữu Thiên đưa Ân Huệ về nhà, đi dọc qua một hàng chợ đêm, Ân Huệ nói muốn đến đó mua hoa quả về nhà, nhiều loại hoa quả nơi đây chưa từng được bán trên thị trường. Hắn nhìn chung quanh rồi đậu xe vào lề đường ngồi trong xe đợi Ân Huệ, Hữu Thiên lơ đãng nhìn ra chợ đêm, đột nhiên thoáng hiện một thân ảnh quen thuộc, hắn nháy mắt hai lần để nhìn cho rõ, là Tuấn Tú ! Cậu đang ở bên kai mua cái gì vậy ? hắn xuống xe đi về phía cậu

“Cám ơn ngươi a, ngươi mua của ta hết dưa hấu như vậy, hôm nay ta về nhà sớm rồi a” Người nghèo khổ tỏ lòng cảm kích trước sự đối đãi của Tuấn Tú, cầm hộ cậu cái túi đựng dưa thật to

“Không có gì, đã trễ thế này mà ông còn ngồi bán ngoài đây, hảo vất vả, con tự mình cầm được rồi, ông về nhà đi, người nhà đang đợi ông đấy” đáng yêu âm thanh ở ban đêm không lẫn vào tiếng nói hổn độn nơi chợ đông đúc

Hữu Thiên đứng yên, không bước lại gần cậu. Tuấn Tú có chút khó khăn khi kéo bao tải dưa kia, đang đi thì thấy có người ngồi bên đường cầm cái ca xin bố thí từng đồng xu, cậu nhìn nhìn mà rơi lệ. Chúng quanh nhiều người đi lại mà chỉ có Tuấn Tú chú ý tới người ăn xin kia, những người như vậy ở Seoul rất nhiều nhưng không một ai quan tâm tới họ, Hữu Thiên trong lòng cảm thấy khác thường. Có một người nam nhân trẻ hướng Tuấn Tú nói “Ngươi đừng cho hắn, này tám phần là giả”. Tuấn Tú xoa lệ “Sao phải làm như vậy ? Quần áo của hắn rất cũ nát” nói xong muốn bỏ tiền vào ca, phu nhân bên cạnh nam nhân trẻ cũng nói “Ngươi thật ngốc, quần áo cũ nát là thiệt, ta cho ngươi biết a, đừng có để bị hắn gạt”. Tuấn Tú lắc đầu rồi sau đó đưa một tờ tiền cho ngươi ăn xin “Nhưng ta thấy hắn thật đáng thương, tỷ tỷ người nhìn xem, hắn viết trên tờ giấy kia chẳng phải là bị tai nạn xe cộ, không tìm được người gây ra họa, vợ hắn mang theo đứa con cùng rời xa hắn, chính bản thân hắn cũng không lao động nuôi sống nổi bản thân mình”, lúc này chung quanh mọi người đổ xô vào xem, nhưng cũng chỉ là nhìn xem chứ không có hảo tâm gì. Tuấn Tú buông bao dưa lớn xuống, sau đó nhìn nhìn xung quanh sau đó chạy về hướng bên kia, Hữu Thiên vẫn không rời mắt khỏi cậu, trong chốc lát cậu mang về hai gói lớn len vào đám người đứng bu đông, đem hai gói lớn đưa cho người ăn xin “Thúc thúc, ngươi hẳn là đói bụng rồi, ngươi ăn đi”, người ăn xin đôi mắt ảm đạm chợt lóe sáng như nước mắt, quay về phía cậu như muốn lạy, cậu vội vàng ngăn lại hành động này của hắn “Đừng làm như vậy, không có chuyện gì, ngươi ăn đi”, chung quanh có người khen là cậu trẻ tuổi còn nhỏ nhưng tâm địa hảo, còn có người nói cậu bị lường gạt, Tuấn Tú không hề để ý chung quanh mọi người nói những gì, chỉ lẳng lặng mở hộp cơm ra, cậu phát hiện người ăn xin kia tay bị thương nên không có phương tiện mà ăn, Tuấn Tú xếp bằng ngồi dưới đất, từng miếng từng miếng đút cho hắn ăn, tình cảnh như vậy làm Hữu Thiên chỉ nghĩ trong tivi mới có, nhưng đây lại là thật, Hữu Thiên cảm thấy tim mình nhiệt liệt nhảy lên

Tuấn Tú cho người ăn xin kia ăn xong xuôi, đứng dậy phủi phủi quần áo rồi lấy trong bao dưa xuất ra mấy quả “Ngươi khát thì ăn cái này, ta đi a”, người ăn xin không nói gì, chính là nhìn trên mặt hắn tràn ngập hai chữ cảm kích. Tuấn Tú căn bản là không chú ý gì chung quanh, vác bao dưa lên định rời đi

“Tuấn Tú”

Hữu Thiên vội kêu, Tuấn Tú theo bản năng quay đầu lại mà vừa lúc Ân Huệ mua hoa quả xong đi tới chổ Hữu Thiên, cũng nhìn thấy Tuấn Tú

“Hữu Thiên, mua xong rồi” khoác ở hắn cánh tay, thân thiết nói chuyện

Tuấn Tú kêu một tiếng “Ân Huệ tỉ” cậu muốn li khai, bởi vì trong lòng sẽ ức chế chịu không nổi tình cảnh này

“Tuấn Tú trùng hợp quá, ngươi cũng ở đây mua cái gì à ?, này trong túi là gì vậy ?”

“Ân” Tuấn Tú mở bao ra xuất mấy quả dưa, hỏi xin các gánh hàng rong bán chung quanh mấy cái bịch nhỏ “Tỉ tỉ người đem mấy quả về ăn đi”

Ân Huệ xua tay “Không, dưa này người trong nhà không thích ăn. Ngươi theo ca ca có chổ ở không tệ, ta nghĩ như vậy cũng tốt”

Tuấn Tú gật gật đầu, không dám nhìn ánh mắt của Hữu Thiên, chứng kiến hắn khiến tâm cậu luôn nhảy loạn. Tuy rằng sau khi từ cõi chết trở về tự nói với chính mình là không được giống như trước đây nữa, nhưng tâm mình lại nhịn không được, nhìn đến tay Ân Huệ tỉ có đeo nhẫn kim cương thật lớn “Tỉ, nhẫn rất đẹp”

“Haha, Hữu Thiên tặng cho ta” nũng nịu nhìn về Hữu Thiên, hắn cũng chỉ cười cho có lệ

“Ân, tỷ phu tương lai tặng, haha, trời đã muộn ta đây trở về, tạm biệt nha” cậu cũng không biết cậu nói chuyện có bao nhiêu là cứng ngắc, cùng với xoay người cậu đã lâm vào tình trạng thất thần

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: