Chương 97: Trần Trạch tự có diệu kế

"Thật sự không được thì tôi tăng số người bảo hộ Lâm Mộc. Sau đó, cho kẻ ngốc nhà tôi hẹn gã ra, Hoàng Khải và gã không quen biết, thế nhưng Hoàng Khải cũng lăn lộn rất nhiều năm, có lẽ liền có cách để nối quan hệ. Cho Hoàng Khải mời rượu, ở trên bàn rượu nói rõ thân phận Lâm Mộc, cậu ta là con một của Lâm tổng tham mưu quân khu, tôi nghĩ, Khổng Bân có kiêu ngạo cũng không dám tìm quân khu gây phiền toái. Lâm Mộc an toàn, tôi có thể yên tâm lớn mật tra rõ Khổng Bân. Kéo Lâm Mộc ra khỏi nguy hiểm."

Đây là hạ hạ sách, bọn họ là người bị hại còn phải giả mời rượu, đây không phải là đầu đuôi lẫn lộn sao? Nếu để Lâm Mộc biết, khẳng định tức điên rồi. Có người bảo hộ cũng không muốn, vì bảo hộ chính mình mạng nhỏ còn để bạn bè hạ thấp ra mặt, đó chính là tát thẳng lên mặt y, đối với người kiêu ngạo như vậy, thà rằng chết, cũng không cúi thấp đầu.

"Điều đó không có khả năng. Lâm Mộc sẽ điên."

Người yêu của mình mình hiểu rõ nhất, Trần Trạch xem như hiểu rõ Lâm Mộc. Người kiêu ngạo vẫn luôn nâng cằm xem người thì có thể khiến y hạ thấp cái đầu cao ngạo kia sao? Đây không phải là thiên đại châm chọc?

"Đúng vậy, cậu ta khẳng định sẽ điên."

Phan Cách cũng thực hiểu người bạn lớn lên cùng hắn, Lâm Mộc là người khó giải quyết nhất, lòng tự trọng cường hãn đòi mạng.

"Bây giờ gã không dám đối nghịch với quân khu, nhưng lại xem cục cảnh sát là trò đùa."

"Đây cũng là nguyên nhân tôi nhất định phải trừ bỏ gã, xem cục trưởng cục cảnh sát tôi đây chết rồi sao? Làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy, tôi nhất định phải diệt trừ gã."

Chỉ cần cho hắn vài ngày tìm chứng cớ, hắn liền bắt Khổng Bân, mau chóng phán tử.

Nhưng Khổng Bân không cho hắn thời gian, người ta muốn mệnh Lâm Mộc.

Trần Trạch nhìn lại tư liệu khác một lần, ánh mắt chăm chú vào trung tâm tắm rửa. Gõ gõ giấy, tròng mắt chuyển bay nhanh.

"Chuyện này giao cho tôi đi, Lâm Mộc là người yêu của tôi, người yêu của tôi thì tôi bảo hộ, tôi giúp cậu ấy giải quyết vấn đề. Ai cũng không thể thương tổn một sợi lông của cậu ấy, có tôi ở đây, tôi khẳng định sẽ không để cậu ấy ném mạng nhỏ nhi. Tôi đi nghĩ biện pháp, làm tử Khổng Bân. Cậu chỉ cần phối hợp tôi là được."

Nhà của mình thì mình bảo hộ, chính mình yêu chính mình sủng. Chuyện của y chính là chuyện của mình, an toàn của y chính là mệnh của mình. Không sớm giải quyết, Lâm Mộc thực sự xảy ra chuyện không hay, đến lúc đó hắn khóc cũng không giải quyết được gì.

"Trên đời này, ngay cả chính cậu ấy cũng không thể thương tổn bản thân. Tôi tuyệt đối không cho phép, người tôi xem như trân bảo trở yêu quý như mệnh gặp nguy hiểm. Ai động vào người của tôi, tôi liền giết kẻ đó."

Mặt Trần Trạch âm trầm, giống như thấy kẻ thù giết chiến hữu của hắn, hận không thể nuốt sống Khổng Bân.

"Tính tình cậu ấy cứng đầu đến cùng. Không sao, tôi sủng, cậu ấy không cần mạng nhỏ, tôi để ý. An toàn của cậu ấy tôi phụ trách. Tôi sẽ mau chóng xé Khổng Bân, cho gã một tội danh, sau đó cậu liền nhân cơ hội nghiêm tra."

Nhưng mà, nhắc tới Lâm Mộc, hắn lập tức nhu hòa. Tốc độ biến sắc mặt mau vượt qua tuyệt kỹ diễn kịch.

"Chuyện này tôi có thể làm. Thế nhưng anh làm sao được?"

Phan Cách lựa chọn không nhìn hắn biến sắc mặt.

"Tôi đang cân nhắc, nghĩ một sách lược vạn toàn."

Trần Trạch hít một hơi thuốc, nhìn Phan Cách.

"Đây cũng là nhất cử lưỡng tiện, tôi giải quyết an toàn Lâm Mộc, cũng nhân cơ hội giúp cậu."

"Chỉ cần có cơ hội, tôi khẳng định bắt Khổng Bân. Ai xin cũng không được."

Trần Trạch gật gật đầu. Từ chồng văn kiện rút ra một tập, lắc lắc với Phan Cách.

"Tôi muốn cái này. Đúng rồi, cậu phái người bảo hộ cậu ấy một hai ngày, bây giờ tôi về quân khu. Nghĩ biện pháp."

Phan Cách nghe vậy cảm thấy không quá đúng.

"Đến cùng anh muốn làm gì, đừng làm lớn chuyện, anh thật sự muốn lôi quân khu vào sao."

"Nếu bây giờ đối phó gã tốt nhất là quân khu, tôi đây cũng chỉ có thể làm quân khu nhúng tay vào chính trị. Yên tâm, tôi tự có đúng mực. Sẽ không làm rất lớn."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top