Chương 94: Bác sỹ Lâm thật uy vũ

Lâm Mộc quên, mã tấu là vương của vũ khí lạnh, là vũ khí trải qua ngày đêm luyện rèn, dao giải phẫu có sắc bén nhưng cũng không chống cự được mã tấu chém sắt như chém bùn.

Trần Trạch thấy chết không sờn, Lâm Mộc dám trêu chọc người đàn bà khác, hắn liền dám liều lĩnh làm Lâm Mộc. Hắn không phải người tốt gì, đừng tưởng rằng bộ trưởng bộ hậu cần làm công tác chính trị thì phải là người nhã nhặn. Đó là bộ trưởng bộ hậu cần quân khu khác, xuất thân từ thư sinh ra. Hắn lại từ chiến trường đi xuống, từ đại đội đặc chủng rèn luyện ra, đều là thổ phỉ, lưu manh, ai cũng đừng nói hắn nhã nhặn. Trong từ điển của hắn luôn luôn không có hai từ này. Càng không giảng đạo lý, chỉ biết là, coi trọng, tất yếu phải được đến. Mặc kệ là cướp, hay là đoạt, hay dùng biện pháp gì, chỉ nói mục đích, chỉ cần kết quả, chỉ cần một đời này Lâm Mộc trói chung một chỗ với hắn.

Hắn sẽ không lùi bước một bước, một cm cũng sẽ không.

Lâm Mộc chớp mắt, cánh tay rất đau, hắn càng niết càng chặt. Mặt âm trầm, hung thần ác sát.

Y rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua bàn tay Trần Trạch còn siết chặt tay y. Động cánh tay một chút.

"Buông tay cho tôi, bây giờ, lập tức."

"Không được qua lại với cô gái khác."

Trần Trạch còn kiên trì, muốn Lâm Mộc hứa hẹn một câu, đàn ông đỉnh thiên lập địa, nói một câu như đinh đóng cột, y đồng ý, khẳng định sẽ không theo liên lụy đến cô gái khác.

"Anh muốn phế cánh tay của tôi?"

Lâm Mộc nhìn cánh tay bị hắn siết đã tê rần.

Trần Trạch nhanh chóng buông tay, hắn muốn được đến Lâm Mộc toàn lông toàn cánh, hắn thích nhìn Lâm Mộc trị bệnh cứu người, da cũng không thể phá, thích nhìn y cười, muốn y sinh hoạt vui vẻ, làm sao bỏ được hủy cánh tay y, hắn quên khí lực của mình lớn bao nhiêu. Nhanh chóng buông tay. Thuận theo cánh tay của Lâm Mộc xoa xuống.

"Hoạt động một chút, xem xem thế nào."

Lâm Mộc bỏ tay hắn ra.

"Lăn!"

Xoay người liền đi, bọn họ không thể trao đổi, không có biện pháp câu thông, từng bước từng bước cũng sẽ không thỏa hiệp. Tùy tiện hắn làm thế nào, y cũng không cần bảo hộ.

"Tôi với em về nhà, tôi bảo hộ em."

Trần Trạch đi theo sau. Nói muốn ở bên người bảo hộ.

"Trần Trạch."

Lâm Mộc quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn.

"Anh mà dám đi với tôi, ngày mai tôi liền kết hôn với cô gái khác!"

Trần Trạch nâng chân liền muốn về nhà với y lại bị một câu này, cố định tại chỗ.

Lâm Mộc quay đầu liền đi. Chân Trần Trạch giống như bị keo 502 dính lên mặt đường, không dám theo sau.

"Em ngoan, em ngoan, Lâm Mộc, em ngoan !"

Trần Trạch nghiến răng nghiến lợi, thật sự không ngờ Lâm Mộc lại nói ra những lời này. Người này nói một thì không có hai, thật sự dám kết hôn. Không ở bên người bảo hộ, y ném mạng nhỏ thì làm sao được? Lâm Mộc xem như nắm đúng tính tình của Trần Trạch, khó xử Trần Trạch, vây bản thân ở này. Khiến Trần Trạch không thể động đậy.

Bị đè nén đi, giận chết đi, nhưng xem thân ảnh y đi xa, một chiêu đối phó hắn cũng không có. Lâm Mộc quá thông minh, biết như làm thế nào trị Trần Trạch dễ bảo.

Lâm Mộc nghe Trần Trạch hô. Nâng tay lên lắc lắc với hắn.

Khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý.

"Hừ, trị không được anh á? Anh cho rằng ông đây lăn lộn nhiều năm như vậy là không công sao?"

Giao phong nóng bỏng, kích tình va chạm, cả hai bên đều không thỏa hiệp, cuối cùng Lâm Mộc, thắng.

"Em đại gia Lâm Mộc, quen vô pháp vô thiên, nếu không phải ông đây luyến tiếc em, nếu không phải ông đây xem em là bảo bối mà nâng niu, nếu không phải tôi cung em như vương tử, em nghĩ rằng tôi quản không được em sao. Tôi trực tiếp rút sạch quần áo của em ném em lên giường, làm em ba ngày không xuống giường được, khiến em kêu cha gọi mẹ, em mới biết ai là gia chủ. Ba ngày không đánh thì liền lên mặt, tôi luyến tiếc đánh em, nhưng ông đây có một trăm loại biện pháp khiến em dễ bảo. Giống như chiên cá vàng mà đem em lật đến lật đi. Em chờ đấy, có ngươi chịu khổ một ngày, này bút trướng tôi cho ngươi nhớ kỹ, ba ngày, ba ngày, ngươi nôn tôi tâm can đau, tôi khiến ngươi ba ngày không xuống giường được."

Trần Trạch tức nghiến răng nghiến lợi, rầm rì nhìn bóng dáng Lâm Mộc thoảng qua, vào lầu một.

Vẫn không có biện pháp đi tới một bước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top