Chương 72: Anh hùng cần càng nhiều yêu
"Anh không phải cần tĩnh dưỡng sao? Chạy đến phòng làm việc của tôi làm gì?"
"Còn không phải là vì tôi nhớ em sao."
"Tôi lập tức phải đi làm giải phẫu, anh có thể về phòng bệnh."
"Viện trưởng nói tôi phải dưỡng bệnh cho tốt, trong khoảng thời gian này em không phải làm bất cứ cuộc giải phẫu nào, chỉ cần chăm sóc tôi. Em đo nhịp tim cho tôi một chút đi, tôi cứ có cảm giác tim đập lúc nhanh lúc chậm."
Trần Trạch cởi bỏ nút thắt áo bệnh nhân, Lâm Mộc nhìn cơ bắp cường tráng của hắn, rất muốn phun, anh đại gia tráng như trâu đực, nhịp tim có thể lúc nhanh lúc chậm sao?
Nhưng mà nút thắt mở ra, để lộ một vết sẹo lớn từ bên ngực phải kéo dài xuống bị quần áo che lấp.
Lâm Mộc lấy ống nghe qua đi tới bên người hắn, nghe nhịp tim đập. Bất giác chú ý vết sẹo này, trên thân người đàn ông này có rất nhiều vết sẹo, là huân chương của đàn ông, huân chương này nhiều lắm, trên cẳng chân trái có bao nhiêu vết, ngực cũng có, phải chăng toàn thân hắn đều có?
Đây không phải huân chương, đây là chỗ sửa.
"Sao lại có cái này?"
Lâm Mộc vẫn thật hiếu kì, dùng cằm chỉ chỉ.
Trần Trạch đang nằm hưởng thụ, tuy rằng y chỉ dùng ống nghe bệnh lạnh lẽo dán vào ngực hắn, nhưng đầu ngón tay của y vẫn đặt lên thân thể của mình nha, tưởng tượng tốt đẹp, đáng tiếc mặt tiếp xúc quá nhỏ, nhiều hơn nữa thì tốt nhất. Cả người đều dán trên người hắn càng tốt. Chậc, Trần Trạch, xin anh đình chỉ lại mấy ý tưởng đen tối trong đầu anh đi.
"A, này á, là chiến trường lưu lại, thật nhiều năm rồi, em muốn xem thì tôi cởi cho em xem, vết sẹo nhiều đếm không hết, em giúp tôi đếm đi."
Trần Trạch thật đúng là muốn cởi quần áo. Sớm muộn gì đều là của Lâm Mộc, bây giờ xem hắn cũng không nói Lâm Mộc đang chiếm tiện nghi của hắn.
Hào phóng xem, tùy tiện xem, Trần Trạch thật sự hào phóng. Sờ cũng được.
Lâm Mộc dời mắt đi.
"Tim anh đập hơi nhanh, không có việc gì, trong phạm vi bình thường."
"Nhìn không thấy em thì tim tôi đập chậm, thấy em tim tôi liền đập gia tốc, đây chính là tình yêu."
Lâm Mộc khụ một chút, cất ống nghe.
"Anh còn cảm mạo, không cần cởi quần áo bậy bạ, mặc quần áo vào đi."
"Không sao, sớm muộn gì đều là của em, em muốn làm thế nào cũng được. Sớm quen thuộc cơ thể của tôi, lúc chúng ta ngủ chung thì em sẽ không bài xích tôi. Tôi nghe nói mới kết hôn đều cần có thời gian để làm quen, ngủ một mình đã lâu, sẽ không dễ dàng để thân thể xa lạ khác tiếp cận, bây giờ em cứ bắt đầu làm quen, đợi đến lúc, em sẽ không một cước đạp tôi xuống."
Lâm Mộc xoay người, ánh sáng lạnh hiện ra, chiếu vào ngực hắn, liền phóng nhanh tới. Nói hưu nói vượn có đại giới chính là thế này, đừng tưởng rằng ở trên có viện trưởng đè nặng, y không dám làm gì, lấy cái đầu chó của anh, dễ dàng.
"Ông đây cho anh thêm một vết sẹo đối xứng !"
"Ai nha, bên trái là trái tim, em muốn mở lồng ngực của tôi xem tâm của tôi đến cùng có tên em hay không sao? Có thế cũng không cần kịch liệt như vậy."
Trần Trạch nằm trên giường bệnh, nhanh chóng nghiêng người, dao giải phẫu liền bay xoẹt qua trán hắn. Đáng thương là lúc này cái eo già của hắn lại kêu răng rắc, lâu lắm rồi không vận động, làm văn chức thời gian quá dài, quên hoạt động eo.
Tránh khỏi dao giải phẫu nhưng người thì không dậy nổi.
Làm sao á?
Vẹo thắt lưng.
Hai chữ, xứng đáng !
Lần này có thể xem như bắt lấy thóp của Trần Trạch.
"Lần thứ hai thương tổn, tôi lại định ngươi !"
Khuôn mặt cương nghị vặn vẹo, ai nha ai nha rầm rì kêu.
"Xuống tay quá độc ác, không phải là tôi theo đuổi em sao? Sao em cứ hạ độc thủ với tôi nhiều lần như vậy, nhốt tôi trong nhà xác, làm tôi sợ tới mức tan nát cõi lòng, giờ lại muốn đào tim của tôi, vô nhân tính quá, không có thiên lý a, ngược đãi bệnh nhân a!"
Đập giường, Trần Trạch làm ầm ĩ, Lâm Mộc nhíu chặt lông mày nhìn hắn.
"Lăn dậy."
"Tôi không dậy, em đánh tôi thành tàn phế, tôi muốn em phụ trách. Nửa đời sau tôi bị liệt nửa người, tôi muốn em nuôi tôi một đời!"
"Anh không phải anh hùng sao? Anh hùng đừng có làm mấy chuyện mất mặt như vậy!"
Trần Trạch ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc, mặt rất nghiêm túc. Vừa rồi la to giờ lại nháy mắt im tiếng.
"Anh hùng cũng là người, cũng sẽ đau, không phải là sắt thép mà là thịt cả thôi, em thương tổn tâm của tôi, tàn hại cơ thể tôi, tôi khó chịu."
Sau đó, hắn tiếp tục kêu rên, giống như bấm nút, tiềng ồn ào lại vang lên một lần nữa.
Người nghiêm trang nói chuyện vừa rồi như không phải hắn.
Người ta chỉ trích đúng, anh hùng không nhất định là kim cương không vỡ nha, hắn cũng không phải Batman, Altman đánh không chết trong phim Mỹ. Hắn là anh hùng, đó cũng là do dùng máu thịt của mình đổi lấy, may mắn không chết ở trên chiến trường mà thôi. Thất tình lục dục đều có đủ, trừ bỏ cái danh anh hùng, hắn chỉ là một người đàn ông phổ thông theo đuổi người mình thích, tuy rằng người hắn theo đuổi luôn luôn thương tổn hắn.
"Anh hùng cũng muốn được yêu, anh hùng cũng muốn có người yêu !"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top