Chương 56: Đến xem, nhà xác có xác chết vùng dậy
Trần Trạch mặc áo khoác, cài chặt nút áo sơmi, liều mạng tăng thân nhiệt cho mình, nhà xác âm độ, cởi áo khoác rồi đứng ngốc bảy tám giờ, dù hắn là siêu nhân cũng cảm mạo.
Chú ý, dù có là nhà xác ở bệnh viện, nhưng cũng không phải đứng một giờ sẽ chết vài người. Nếu có thì đó không phải bệnh viện, mà là nghĩa trang.
Bệnh viện Võ Cảnh có thiết bị chữa bệnh tốt nhất, bác sỹ tốt nhất, trị liệu tốt nhất, trừ khi bệnh nghiêm trọng không thể trị, bác sỹ cứu không được mới buông tay.
Nhà xác, vĩnh viễn đều là nơi tối tăm im lặng, nơi này có quá ít người đến, thi thể ở trong này cũng sẽ không nói chuyện.
Cũng nhờ tâm lý của Trần Trạch vững vàng, ở đây bảy tám giờ, hắn không bị dọa đến thần chí không rõ, còn có tâm tư nghĩ về tương lai về sau của hắn và Lâm Mộc. Còn có thể cười ha ha, còn có thể nói chuyện với anh em trong tủ lạnh.
Sùng bái !
Thật không hổ là đội viên cũ của bộ đội đặc chủng, anh hùng từ chiến trường bước xuống, từng giết người từng thấy máu, thần kinh mạnh mẽ như sắt thép.
Trâu bò!
Đàn ông đích thực, rất đàn ông đích thực.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Trần Trạch đứng một đêm, hắn cũng mệt mỏi, ngáp một cái, vừa lúc có một bàn để thi thể trống, Trần Trạch không quan tâm nhiều, lên chiến trường dù có bùn lầy mưa gió ổ côn trùng hắn đều ngủ qua, điều kiện càng gian khổ hơn thế này, ở đây ít nhất còn có một cái bàn. Trần Trạch mặc áo khoác, mũi đã triệt hít không thông, hắn dùng bàn tay lạnh lẽo sờ sờ trán mình, tốt rồi, bắt đầu phát sốt. Đã chẩn đoán chính xác, hắn bị cảm.
Mở ra một tủ lạnh, lấy tấm phủ thi thể từ bên trong.
"Anh em, xin lỗi, cậu mát mẻ một chút đi, tôi mượn grap của cậu ngủ một chút. Một hồi trả lại cho cậu."
Đối phương không lên tiếng, được rồi, hắn có thể nói mới kỳ lạ.
Trần Trạch nhảy lên bàn để thi thể, xem xem đồng hồ, lúc này là mười một giờ mười. Nếu không ai đến, hắn mệt, vậy ngủ trước một chút đi.
Đắp grap màu trắng lên người, nằm ở trên bàn để thi thể. Chưa đến năm phút đồng hồ, tiếng ngáy ầm trời.
Lâm Mộc ở nhà có chút ngồi không yên, vốn định trải qua một bữa trưa nhàn nhã, ăn cơm, xem phim, đọc sách, buổi tối tìm bạn bè uống rượu, nhưng y không có biện pháp tĩnh tâm. Không ngừng nhìn đồng hồ, một ly cà phê đen ngon lành, y quấy không ngừng, đọc sách cũng không tập trung được.
Giờ này, Trần Trạch đã được hộ sĩ thả ra chưa? Ông cụ trông nhà xác có phát hiện hắn hay không. Hắn không đi ra, ở nơi lạnh lẽo thời gian dài như vậy, có phải đã bị đông chết hay không ? Đó là nhà xác, nơi người chết tụ tập hắn sợ tới mức tè ra quần đương nhiên đáng cười, nhưng đừng quên, hắn vẫn là trung tá.
Dù không lạnh chết, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao được?
Lâm Mộc chuyển bàn tay, cà phê vẩy ra ngoài, vài giọt cà phê dính trên quần màu trắng của y, Lâm Mộc nhíu chặt lông mày đẩy cái ly về phía trước, cà phê vung vẩy hết lên mặt bàn, y nhìn khó chịu.
Trêu đùa trả thù một chút thì được, nhưng đừng thật sự làm ra chuyện gì.
Ba ba của y là tổng tham mưu, biết y gây tai họa một trung tá, đối với ba ba thương lính như con mình mà nói, khẳng định không tha cho y.
Còn nữa nói, Trần Trạch có làm gì không đúng với y thì cũng chỉ là nói vài câu vui đùa, sờ sờ y, động vào y mà thôi, không đến mức lấy sinh mệnh để trả giá, y là bác sỹ, không phải sát thủ.
Nói đến cùng, Lâm Mộc cũng chỉ là mạnh miệng mềm lòng, y có thể quyết tâm đông chết Trần Trạch sao? Tâm thần không yên, lúc này chẳng phải đang lo lắng cho Trần Trạch?
Rốt cuộc Lâm Mộc cũng ngồi không được, đổi quần áo, vội vàng lấy chìa khóa xe lái đến bệnh viện.
May mắn nhà của y cách bệnh viện Võ Cảnh không xa, chỉ hơn mười phút lái xe mà thôi, Lâm Mộc bất giác nhấn ga, nhanh hơn tốc độ.
Dù bệnh viện Võ Cảnh ít khi có bệnh nhân tử vong, nhưng bệnh viện vẫn là bệnh viện. Trong một ngày có một hai ca thì chẳng lạ gì.
Giữa trưa hơn mười hai giờ, một hộ sĩ đẩy bàn để thi thể đến nhà xác. Đây là thi thể đưa xuống đầu tiên trong ngày hôm nay.
Ông cụ xem nhà xác nhìn tiểu hộ sĩ.
"Bác sỹ Lâm đến đây sao?"
"Tôi thấy được anh ta lái xe tới, chắc sẽ đến đây. Bác, bác mở cửa nhà xác giúp cháu một chút."
Cụ ông nghĩ nghĩ, hôm nay ông không phát hiện bác sỹ Lâm Mộc đến, người cậu ta để lại trong nhà xác đã đi rồi sao? bác sỹ Lâm nhìn có vẻ không phải muốn giết người mặc quân trang kia, chỉ là bạn bè đùa nhau một chút thôi đi? Ông có đi WC, ông còn ngủ gật, bác sỹ Lâm chắc có đến đây, có lẽ vừa rồi bác sỹ Lâm đã mang người đi rồi. Bên trong không có động tĩnh, phỏng chừng đã đi.
Cụ ông không nghĩ nhiều, cầm chìa khóa, đi mở cửa.
Đứng trướng ô cửa thủy tinh chống đạn, nhìn xem bên trong chỉ có một bàn để thi thể đặt ở bên ngoài, xem không rõ lắm, chỉ nhìn thấy trên bàn để thi thể có phủ grap trắng, ở đây, chỉ có thi thể mới cần phủ grap trắng. Ông cụ không phát hiện cùng người giống như con thú bị vây kia, cũng không phát hiện có gì khác thường.
Liền mở cửa.
Cửa lớn lặng yên không một tiếng động mở ra.
Lâm Mộc chạy như điên đến, y tìm được chỗ trống trong bãi đỗ xe liền lái nhanh tới, còn chậm trễ thêm vài phút y mới vọt tới nhà xác, vừa lúc nhìn thấy cụ ông đã cùng hộ sĩ đẩy mạnh thi thể vào nhà xác.
Bây giờ Lâm Mộc không có thời gian quan tâm hình tượng của mình, y kiệt ngạo bất tuân, y cậy tài khinh người, bây giờ giống như một thằng nhóc lỡ hẹn, một đường chạy như điên tới.
Ông cụ giúp hộ sĩ đẩy bàn để thi thể vào.
"Hửm? Sao nơi này có một thi thể không đặt vào tủ lạnh. Không được, thi thể sẽ biến chất mất. Ai không chịu trách nhiệm mà đặt thi thể ở nơi này, không biết tôn trọng người chết sao?"
Hộ sĩ căm tức, nhiệt độ không khí ở nhà xác dù có dưới không độ thì vẫn không đủ để bảo quản thi thể, chỉ dưới âm tám độ mới được, cho nên, khi làm giải phẫu phân tích xong đều sẽ bị đẩy vào tủ lạnh. Ngày hôm qua là bác sỹ nào đến, là hộ sĩ nào không hoàn thành trách nhiệm? Thật là có chút tức giận!
Đạp giày cao gót, hộ sĩ lạch cạnh lạch cạnh đến bên bàn để thi thể phủ vải trắng, đến gần mới phát hiện, thi thể này mang giày da? không đúng, thi thể sao lại mang đồ. Đến cùng là chuyện gì? Còn không kịp phản ứng thì điều không tưởng đã xảy ra.
Giày cao gót phát ra tiếng vang khiến Trần Trạch giật mình thức giấc.
Hắn thật sự quá mệt mỏi, độ ấm nơi này quá thấp. Hắn ngủ đi thật không dễ dàng tỉnh lại, thất sách thất sách, uổng phí hắn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nơi không có nhân khí xuất hiện người sống mà hắn không phát giác ra.
Chờ hắn nghe được tiếng động đến gần, mạnh mẽ ngồi dậy. Nháy mắt thanh tỉnh.
Điện hạ tới đón hắn sao? Rốt cuộc có thể đi ra ngoài sao?
Grap màu trắng soạt một tiếng xốc lên.
"Điện hạ, em tới!"
Cô hộ sĩ, cụ ông xem nhà xác, á lên một tiếng, xoay người liền chạy,
"Xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy!"
Ai mà gặp tình huống trên đều có thể bị hù chết. Nhà xác, nơi không có người sống, bàn đặt thi thể phủ vải trắng, ai không nghĩ bên trên là thi thể? Lúc đến gần, thi thể tự mình ngồi dậy, còn nói chuyện, ai không bị hù chết? Đây không phải là phim xác sống của Mỹ, đây cũng không phải là phim cương thi nhảy nhót của Lâm Chính Anh, mẹ nó, rõ ràng là xảy ra trước mắt.
Cô hộ sĩ hét lên một tiếng, cô ta mặc váy hành động không tiện nhưng cô ta được cái cũng là một nữ dũng sĩ, bước một bước lớn, soạt một chút, váy hộ sĩ xé rách một ít, trực tiếp chạy ra bên ngoài, giày cao gót suýt ném, lúc chạy giống như đang bay.
"Xác chết vùng dậy! Xác chết vùng dậy!"
Vừa chạy vừa kêu, cái này, toàn bệnh viện phỏng chừng đều nghe thấy được, nhà xác có xác chết vùng dậy !
Ông cụ xem nhà xác một đời cũng chưa từng gặp chuyện như vậy, vung chân chạy còn nhanh hơn ai khác, lúc chạy ra ngoài ông ta đâm trúng Lâm Mộc đang xông vào nhà xác.
"Xác, xác, xác chết vùng dậy! Bác sỹ Lâm, xác chết vùng dậy!"
Ông cụ run run, giọng nói gần tiếp cận tê rống lên, tóm lấy Lâm Mộc như thấy cọng rơm cứu mạng.
Lâm Mộc không nói hai lời, vọt vào nhà xác. Xong đời, thật sự xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top