Chương 43: Không hỗ trợ? Phi dao giải phẫu

Lâm Mộc quan tâm hắn, nhấc lên tóc nữ thi xem động mạch chủ. Nhíu mày một chút.

"Giúp một tay, ôm lấy cô ta."

Trần Trạch chần chờ một chút, chỉ chỉ nữ thi.

"Em nói tôi ôm một cô gái? Không được, đây là ngoại tình trước mặt em, em sẽ giết tôi."

"Cô ta là thi thể."

"Vậy cũng không được, cơ thể của tôi tâm của tôi đều là của em, tôi đã quyết định, bất cứ sinh vật giống cái nào cũng đều phải cách xa tôi một mét, tôi muốn bảo trì lòng trung trinh với em. Trong quân doanh chó cái tôi cũng không ôm, càng đừng nói thi thể đàn bà."

Lâm Mộc nắm chặt dao giải phẫu. Nheo mắt lại.

"Một câu, ôm hay không?!"

"Ai za, điện hạ, em đừng tức giận, tôi tuyệt đối trung thành với em, em đừng làm cho tôi phá giới."

Lâm Mộc cúi đầu chọn lựa dao giải phẫu, y muốn chọn một con dao tốt nhất kết thúc Trần Trạch, ném hắn vào trong tủ lạnh làm bạn với thi thể.

Cầm lấy một thanh dao giải phẫu, nâng tay liền nhắm ngay Trần Trạch.

Trần Trạch quát to một tiếng, nhấc tay đầu hàng.

"Tôi ôm, tôi ôm, em đừng làm tôi sợ. Nói trước, đây chính là em muốn tôi ôm, tôi không phải ngoại tình trước mặt em, em đừng lấy chuyện này nói tôi có tiểu tam không yêu em."

Dao giải phẫu trong tay Lâm Mộc không nói hai lời liền bay tới chỗ Trần Trạch.

"Cho đại gia anh vô nghĩa hết bài này đến bài khác, giết anh!"

Trần Trạch lắc mình tránh, hắn đã miễn dịch, thật sự! Đối với một người yêu gặp mặt liền phi dao giải phẫu mà nói, hắn đã làm tốt chuẩn bị đi đời, đối với y tùy thời tùy chỗ phi dao giải phẫu, đã quá quen thuộc. Chỉ cần nhìn y cầm dao giải phẫu khoát tay, hắn liền nhanh chóng né tránh là được, không né? Sẽ thật sự chết trên tay y. Nếu thế thì Lâm Mộc còn chưa đau lòng chết thì mình đã đau lòng muốn mệnh, chính là vì đau lòng Lâm Mộc sẽ đau lòng nha. (Đầm: cái lý luận gì vậy trời =.=!)

Cúi đầu né tránh, dao giải phẫu sát qua tóc, hắn sờ sờ vuốt mấy sợi tóc rụng xuống, ngoan ngoãn không động, con dao này sắc bén bao nhiêu, tóc đều bị cắt rớt.

"Tôi tránh chậm một chút liền nằm chung với bọn họ rồi."

Nghĩ mà sợ sờ soạng cổ một chút, quay đầu thấy dao giải phẫu ở phía sau, nhanh chóng cong mông chạy đến muốn nhặt lấy.

"Không cho chạm vào dao giải phẫu của tôi!"

Lâm Mộc vừa hô lên, Trần Trạch liền không dám nhúc nhích. Vương tử điện hạ hạ mệnh lệnh, hắn thân là dũng sĩ của vương tử, phục tùng lãnh đạo nghe chỉ huy, tuyệt đối không cãi ý chỉ. Xoay người ngồi xổm xuống, tay cách dao giải phẫu chỉ có vài cm.

"Tôi giúp em nhặt về."

"Anh chạm vào dao giải phẫu của tôi tôi liền chém anh."

Lâm Mộc đi tới, chính mình nhặt dao giải phẫu lên, quan sát lưỡi dao một chút.

"Tôi không bằng một con dao giải phẫu như vậy sao? Thật là tổn thương trái tim già nua của tôi mà."

"Hừ, anh muốn quấy rối thì cút xa một chút."

Trần Trạch nhanh chóng đứng thẳng thân thể. Hít khí hóp ngực ưỡn mông, cố gắng đề thu nhỏ thân cao thể tích của mình, không làm ảnh hưởng đến Lâm Mộc.

Lâm Mộc lại đi đến bên cạnh thi thể, Trần Trạch nhanh chóng bước qua.

"Tôi nâng dậy, em nghiên cứu đi."

Đỡ bả vai nữ thi, nâng dậy. Vải trắng trượt xuống, Trần Trạch xoay mặt đi. Không xem.

"Không sai, còn biết không được khinh bạc thi thể."

"Mấu chốt đó là một cô gái, tôi nói rồi, tôi kiên trinh không nhị tâm với em, trước mặt của em mà xem thân thể người khác, điều này không tốt, thực xin lỗi cô gái này, cũng thực xin lỗi em."

Vô nghĩa hết bài này đến bài khác, đối thoại với hắn luôn có cảm giác chỉ số thông minh của mình rơi chậm lại. Y không phản ứng hắn, tập trung làm việc đi.

Lâm Mộc lại gần nhìn động mạch chủ của nữ thi một lát, động mạch trên cổ đỏ lên, phía sau lưng có chút dấu, hẳn là thi ban, thế nhưng rất ít.

"Buông đi."

Lâm Mộc lên tiếng, Trần Trạch nhanh chóng buông, kề sát vào Lâm Mộc, biểu cảm trên mặt có chút cổ quái.

"Sợ?"

Lâm Mộc có chút cười nhạo, chỉ mong hắn sẽ sợ hãi.

"Nói đùa, tôi từ chiến trường đi xuống, từng giết qua người, đây đã tính là gì. Nhưng mà, em không cảm thấy cô gái này chết thực kỳ lạ sao? Động mạch chủ đỏ lên, đây là biểu hiện của việc bị trúng độc Kali."

"Nhưng nguyên nhân cô ta tử vong lại là chết đuối."

Trong ánh mắt Lâm Mộc lộ ra một chút tán thưởng, thật ra, trừ bỏ miệng tiện, da mặt dày, không biết xấu hổ ra, Trần Trạch là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa. Hắn có tri thức phong phú, hắn cũng là một anh hùng. Y vẫn luôn căm tức hắn nói hưu nói vượn, nhưng thật sự khi nói chuyện bình thường, hắn cũng là một người tài.

"Có vấn đề, trúng độc Kali lại bị ném vào trong nước, điều này có nghĩa muốn hủy tang chứng không để lại dấu vết, người gây án rất có tâm nhãn."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

"Đã nói chúng ta là trời sinh một đôi, hai chúng ta vốn chính là hai người một lòng. Chỉ cần một ánh mắt tôi liền hiểu em đang nghĩ gì, rất là hiểu nhau rất là ân ái, tin hay không? Không tin? Vậy chúng ta ở chung xem thử đi."

Trần Trạch lại bắt đầu lên mặt, nhướn mày ý đồ thuyết phục Lâm Mộc.

Lâm Mộc phủ định sở hữu ấn tượng tốt vừa sinh ra, thời gian hắn bình thường không phát bệnh quá ngắn – hắn chính là một tên thần kinh!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top