Chương 36: Điện hạ, lại hát cho em nghe một khúc nhỏ

Một ca khúc về thảo nguyên rất nổi tiếng, Hồng Nhạn.

Tiếng ca mênh mang, trống trải, thực tự nhiên liền mang người đến chỗ thảo nguyên cỏ xanh mênh mông bát ngát, cúi đầu, lại bồi thêm vài phần khàn khàn, đau thương thản nhiên tưởng niệm gia hương.

Ca khúc rất ngắn, Lâm Mộc niết di động, hắn hát xong y mới phát giác, y vẫn không hô hấp. Từng quân nhân đều sẽ biết ca hát, bọn họ đều thích hát ca khúc về gia hương của mình, tưởng niệm gia hương. Lần đầu tiên, y nghe Trần Trạch hát, y nghe ra nỗi cô đơn đằng sau ca khúc.

Ho khan một chút, che giấu chính mình xấu hổ, y sẽ không để Trần Trạch phát hiện bất cứ cảm xúc nào của chính mình, dù ca khúc này thật đả động nhân tâm.

"Dễ nghe đúng không?"

Trần Trạch hát xong, lập tức tranh công.

"Ừ."

Lâm Mộc hàm hồ đáp một tiếng. Còn được, miễn cưỡng chấp nhận mà thôi.

"Em ngủ không được thì cứ nói tôi hát cho em, ru em ngủ, khúc hát ru tiếng Mông của tôi cũng dễ nghe. Em muốn nghe không, tôi hát cho em nghe, tôi ru em ngủ."

Trần Trạch thật sự rất muốn hát cho y nghe, ưu điểm, vẫn nên để y hiểu mới được.

"Tôi không cần ru, chất lượng giấc ngủ rất tốt."

"Tôi muốn em phát hiện ưu điểm của tôi, điện hạ, tôi sẽ nấu cơm, tôi sẽ ca hát, tôi còn giặt quần áo, tôi sẽ nướng cả con dê, chuyện không biết thì tôi đều có thể học. Em yên tâm, chỉ cần chúng ta ở chung, tôi chắc chắn sẽ hầu hạ em, hầu hạ em thoải mái."

"Hừ."

Nói không được hai câu hắn lập tức nghĩ lệch, không chịu nói chuyện đứng đắn.

"Thật sự, em đừng hừ. Chỉ cần em cho tôi cơ hội biểu hiện, em sẽ phát hiện tôi là một người toàn tài. Chăm sóc em, hầu hạ em, yêu thương em, để mỗi ngày em đều vui vẻ như một tiểu vương tử, tôi đây liền vui vẻ. Bởi vì..."

Trần Trạch đột nhiên đè thấp giọng, tràn ngập thâm tình, tràn ngập mê luyến, làm cho da đầu người ta run lên, cả người rét run, nổi da gà tán loạn.

"Bởi vì, nếu em mạnh khỏe, chính là Tình Thiên."

Lâm Mộc im lặng hai giây.

"Bỏ sách thơ trong tay anh xuống."

"A? Sao em biết tôi đang nhìn thơ tình, tôi còn tưởng biểu hiện sự lãng mạn của tôi cho em nhìn một chút chứ."

Trần Trạch nở nụ cười hì hì, bỏ thơ tình trong tay xuống, cái loại phong hoa tuyết nguyệt toàn mùi đàn bà này, hắn thật đúng là xem không được tự nhiên.

Lâm Mộc nhíu mày một chút, không tin hắn có thể nghĩ ra được câu thơ có trình độ này. Đột nhiên buồn nôn hề hề khẳng định có tật xấu.

"Không thích nổi mấy bài thơ này, nhưng nếu em thích, mỗi ngày tôi đều đọc cho em nghe. Tôi quyết định tham gia tiệc tối liên hoan của quân khu, tôi còn tính mời em tới nữa, em ngồi ở dưới đài, tôi ở trên thâm tình đọc diễn văn với em, em thích không?"

"Cám ơn, tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian. Anh còn có việc gì sao?"

Đầu óc y có bệnh mới đến để nhìn hắn làm mất mặt xấu hổ.

"Em mệt sao? Tôi đây hát cho em nghe khúc hát ru nhé."

"Giấc ngủ của tôi rất tốt."

"Giấc ngủ em có tốt hay không tốt thì liên quan gì tới tôi có hát hay không? Tôi muốn hát cho em nghe. Em nghe, lần này tôi đổi Đông Bắc hai người đi cho em nghe, thật dễ nghe."

Lâm Mộc nằm thả lỏng, tưởng rằng lần này hắn sẽ hát cho mình một bài hay.

Tính ra bài Hồng Nhạn hắn hát thật sự không sai.

Trần Trạch thanh thanh cổ họng.

"Gió thổi nhẹ, trăng sáng tỏ, lá cây che hai bên, bảo bối của tôi ơi em mau mau ngủ, ngủ đi tôi với em mới hạnh phúc được!"

Lớn giọng, ngao ngao, đều có thể nghe thấy chó ở bên ngoài bị dọa đến sủa điên cuồng.

Lâm Mộc hai lời chưa nói, trực tiếp tháo pin di động, ném sang một bên.

"Đi tìm chết đi, hơn nửa đêm còn hát mấy bài điên điên này, đồ bệnh!"

Trần Trạch vừa thấy máy bị ngắt, cười cùng bệnh thần kinh, thích đùa y xù lông như vậy, ai bảo hắn không lãng mạn, ai bảo hắn không biết dỗ dành người ta, ca khúc hắn ru người ngủ, chắc chắn sẽ khiến thằng nhóc huyết khí phương cương, làm chút mộng xuân.

Điện hạ, ngày hôm sau ra giường vẽ bản đồ, nhớ rõ giặt quần lót.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top