Chương 34: Ai giúp Trần Trạch? Đi dạo nhà xác một đêm
"Bảo hai người giúp tôi giải quyết hắn, hai người vào giúp vui đúng không?"
Lâm Mộc phát hỏa lớn, đoạt lấy di động của Hoàng Khải, móc sim của hắn ra ném cho Hoàng Khải, lại lắp sim của mình vào.
Cằm nhắc lên. Thuận tay ném di động vào túi mình.
"Của tôi."
Hoàng Khải trợn tròn mắt, hắn chỉ cho chút đề nghị, cái gì cũng chưa làm, hắn còn không cổ vũ Trần Trạch, sao lại lấy di động của hắn. Hắn oan mà.
"Tôi mua mới, di động !"
Trương Huy nhanh chóng dấu di động của mình, Lâm Mộc phát hỏa, y cần nơi phát hỏa, hắn không muốn bày ra để y kích động lại ném vỡ di động của hắn.
Lâm Mộc khinh bỉ nhìn thoáng qua Trương Huy.
"Đổi cái mới tôi mới có thể đánh cướp di động của cậu."
Bọn họ một đám phá sản, y còn ném di động ném nghiện, thiếu đánh! Trương Huy Hoàng Khải đều cân nhắc như vậy, Trần Trạch, nhanh chóng cua được cậu ta đi, cậu ta quá kiêu ngạo, cua xong mang về nhà, không nghe lời, đùa giỡn tính tình, ném di động, đánh cậu ta?
Đánh cậu ta sao? Không có khả năng. Đổi biện pháp trừng phạt. Ví dụ như cái loại trừng phạt, cái loại trừng phạt, nhao nhao gọi bậy còn có thể tăng tiến cảm tình.
Trương Huy che dấu nụ cười quỷ dị. Muốn trả thù Lâm Mộc thì phải để Trần Trạch theo đuổi cậu ta. Vì ngựa non, vì bảy ngày du lịch thảo nguyên, anh em, có thể đẩy ra.
"Lâm Mộc, đừng đẩy ra một người yêu cậu, anh ta mà có tình, cậu cứ thử xem đi."
Lâm Mộc hừ một tiếng.
"Không phải cả ngày cậu cứ nói cũng muốn yêu đương sao, tình yêu đến đây, cậu chạy làm gì?"
"Hắn liền kẻ ngu ngốc. Không da không mặt mũi nói hưu nói vượn, làm việc thực thoát tuyến, lấy được số điện thoại của tôi, hắn thế mà có thể đổi điện thoại gọi cho tôi, kéo đen một còn có một số điện thoại khác, tôi thấy kỳ lạ, di động của hắn là của công đi, từ đâu đến nhiều số di động như vậy."
"Người ta theo đuổi cậu không từ trăm phương nghìn kế. Tôi cảm thấy thực thông minh."
Lâm Mộc nhún vai.
"Đừng tưởng rằng không ai muốn tôi, tôi cũng có thể đi theo đuổi người khác, tôi cũng có thể yêu đương."
Hoàng Khải đầy mặt tiếc nuối.
"Lâm Mộc, cậu cho rằng, có cô cái nào sẽ chịu được cậu. Không có việc gì cậu liền chạy đến nhà xác. Điều này còn không hù được các cô, có lẽ người thần kinh thô như Phan Việt là thích hợp cậu nhất."
Lâm Mộc rùng mình.
"Hôn lễ của Phan Lôi sắp đến, Phan Việt khẳng định sẽ đến, cậu đừng làm tôi sợ."
"Yêu đương với cậu? Lấy tính tình của cậu, ở cùng mười năm có lẽ cậu mới thi ân gật đầu đồng ý. Điều kiện tiên quyết là, trong mười năm này không cho phép thay lòng, không cho phép giảm nhiệt tình với cậu, không làm ra chuyện khiến cậu chán ghét. Ai dám yêu cậu, cậu xem xem Trần Trạch người ta, không sợ gian khổ theo đuổi cậu, dũng khí lớn."
Trương Huy không tiếc lời khen ngợi Trần Trạch.
"Là hảo hán."
Hoàng Khải cũng phụ họa.
Lâm Mộc nheo mắt.
"Hắn nói gì với hai người các cậu? ba hai câu nói liền bị hắn thu mua?"
"Làm sao có thể, chúng ta là anh em. Anh ta tính là cái gì, không có, cậu nhanh chóng thu dao giải phẫu lại, nhìn thật hoảng."
Hoàng Khải nhìn y đùa nghịch dao giải phẫu mà phía sau lưng toát gió lạnh.
Lâm Mộc qoay dao giải phẫu, quay xuất dao ảnh, bay nhanh chuyển giữa các ngón tay.
"Các người uống xong canh – mê – hồn của hắn, giúp hắn nói một câu nữa, tôi liền không khách khí."
"Chúng tôi nói thật."
Hoàng Khải không sợ chết, thật ra, Hoàng Khải chính là người thành thật, người thành thật liền nói lời thành thật. Tuyệt đối có đạo lý.
Lâm Mộc cười cười, chuyển chén rượu một chút.
"Kẻ ngốc, đêm nay cậu đừng về, theo tôi đi nhà xác chơi đùa?"
Hoàng Khải không thèm uống rượu, chộp áo khoác liền chạy. Nhị ca, thế giới bên ngoài thật đáng sợ, nơi nào cũng không bằng ở bên cạnh anh, an toàn nhất.
Trương Huy pha trò.
"A, cậu uống cậu uống, tôi còn mấy món điểm tâm ngọt ở nhà chưa làm xong, về đã."
Không chạy á? dạo nhà xác một đêm đã đủ dọa chạy hai người này, người cường hãn như thế, chỉ có Trần Trạch không sợ chết mới dám hướng lên trên xung. Yên lặng chúc phúc Trần Trạch, đàn ông đích thực, anh thật là đàn ông đích thực có dũng khí! Bội phục bội phục !
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top