Chương 33: Tiếp thu ý kiến của quần chúng theo đuổi vương tử điện hạ
Trần Trạch được cổ vũ càng tin tưởng tràn đầy. Nông thôn vây quanh thành thị, đây là phương án rất có hiệu quả tác chiến từ thời kháng chiến. Tìm được chỗ đột phá, tiến hành mãnh liệt công kích.
Chung quy thời gian hắn và Lâm Mộc tiếp xúc quá ngắn, thế nhưng, nhóm người này không giống, cùng nhau lớn lên, chỉ sợ trên người Lâm Mộc có một vết bớt bọn họ cũng đều biết. Tính tình, đam mê, thích cái gì, kiêng ăn không, cái gì cũng có thể lý giải.
"Anh em, cho chút đề nghị được không? Vương tử điện hạ của tôi thích cái gì."
Hoàng Khải nghĩ nghĩ. "Cậu ta thích, không nhiều."
"Cậu chờ một chút, tôi đi tìm quyển sổ ghi chép."
Trần Trạch sùm sụp tìm sổ, hắn muốn nhớ rõ ràng.
"Nói đi. Càng chi tiết càng tốt."
"Thi thể. Dao giải phẫu."
Trần Trạch tạm dừng một chút, cái này thật đúng là thứ Lâm Mộc yêu nhất.
"Đam mê bình thường thì sao."
"Trừ theo chúng tôi uống rượu nói chuyện phiếm, liền đi nhà xác."
Trần Trạch cảm giác có hắc tuyến.
"Kén chọn không?"
"Cái gì cũng ăn, ở bên thi thể cậu ta còn có thể cắn beefsteak có tơ máu."
Trần Trạch chảy mồ hôi lạnh.
"Đam mê của em ấy, cũng như vậy, cá tính."
"Bị dọa rồi sao? Chỉ có vài chuyện ấy đã bị dọa? Anh còn là hảo hán sao?"
"Ai sợ? Tôi đang chuẩn bị tâm lý cho mình, ngày sau chúng tôi đi hẹn hò rất có khả năng có quan hệ đến nhà xác."
A, điều này anh ta nói đúng, Trương Huy gật gật đầu, rất có khả năng này. Tâm nhãn của Lâm Mộc không quá tốt, xấu vô cùng. Muốn trêu cợt ai, vô cùng có khả năng mang đến nhà xác.
"Phương châm theo đuổi Lâm Mộc, liệt nữ sợ triền lang, gỗ ướt sợ lửa nóng, mặt dày mày dạn, tử triền lạn đánh, dán lên giống như thuốc cao bôi trên da chó, dán lên đến khiến cậu ta xé không xuống được. Làm nũng đùa giỡn mặc kệ anh dùng cái gì, thật ra cậu ấy rất mềm lòng, cứng đối cứng chắc chắn cậu ta sẽ đối đầu với anh đến cùng, từ bỏ da mặt, chỉ cần bắt được cậu ấy đến tay mới là thắng lợi."
Hoàng Khải tổng kết một chút kinh nghiệm, hắn chính là dùng phương pháp này theo đuổi đến Phan Cách.
"Đúng, cậu ta lạnh mặt, anh cứ hướng lên trên mà xung, phát huy tinh thần hai vạn năm ngàn dặm của Hồng Quân, không sợ chịu khổ, không sợ gian khổ, dũng cảm tiến tới, nhõng nhẽo nài nỉ, phải có tinh thần cách mạng của Tôn tiên sinh, một lần không thành thì mười lần, một trăm lần, một ngày nào đó cậu ấy sẽ gật đầu."
Trương Huy cũng theo đuổi Hạ Quý như vậy.
"Bạn hữu yên tâm, tôi đã sớm không biết xấu hổ, ở trước mặt em ấy, tôi đã sớm không mặt không mũi, chỉ cần em ấy liếc mắt nhìn tôi, tôi liền vui vẻ ghê gớm."
Người tài mới xuất hiện, đáng kính gấp bội. Hắn tồn tại để cho Lâm Mộc hung hăng ngược. Thể chất đủ M. Đủ không biết xấu hổ, cũng đúng, không biết xấu hổ mới có thể thiên hạ vô địch, đúng không.
"Các người giải quyết xong chưa?"
Lâm Mộc đẩy cửa tiến vào thì thấy Trương Huy Hoàng Khải vây quanh di động.
"A, điện hạ của tôi, tôi nghe được giọng nói của em, hôm nay tôi có thể ngủ rồi." Trần Trạch gào cổ họng gọi ra. Giống như fan cuồng thấy thần tượng, giọng nói có sức bật đặc hữu, lực xuyên thấu, hoan hô nhảy nhót !
Cách xa như vậy, anh ta phải có lỗ tai linh mẫn như cảnh khuyển mới có thể nghe được giọng của Lâm Mộc. Hoàng Khải đè di động lại.
"Lập tức liền giải quyết."
"Điện hạ, điện hạ, em yêu, em nói với tôi vài câu đi, nói thêm câu nữa, hôm nay trong mộng tôi sẽ có em. Tôi rất nhớ em."
Lâm Mộc cắn răng, nhấc di động lên ném vào vách tường. Trước mặt bạn bè của y còn dám đùa giỡn như vậy, muốn chết. Xong, pin đều bay ra.
"Lâm Mộc, cậu nên dùng di động Nokia trắng đen đi, ném không vỡ, pin văng ra lắp lại còn dùng tốt." Hoàng Khải nhỏ giọng đề nghị.
Với tính tình này của Lâm Mộc, một trăm di động cũng không đủ để cậu ta ném. Nói yêu đương với cậu ta, rất phí tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top