Chương 178: Em họ thật sự không sợ chết
Lâm Mộc đến bệnh viện, cô em họ kẹo đường Tưởng Phàm đã ở văn phòng chờ y, vừa thấy Lâm Mộc đến cô lập tức đứng lên.
Cô ăn mặc rất dễ thương, quần sọc đi với áo hồng nhạt, kèm theo túi xách màu trắng giống như hoa đào mùa xuân.
"Anh họ."
"Cô chờ tôi, tôi xử lý công tác. Khoa u, họp."
Lâm Mộc gật đầu một cái, nhìn cũng chưa nhìn cô lần thứ hai. Y bước vào bệnh viện thì trong mắt chỉ có bệnh nhân, hơn nữa y thật sự không muốn có chút liên quan gì đến con nhóc này, cho dù cô ta có cười cũng không liên quan đến y.
Cuối tuần y xin phép hai ngày ở nhà nghỉ ngơi, công việc tấp thành đống, chào hỏi một tiếng các bác sỹ hộ sỹ thực tập sinh ở khoa u đều nắm chặt thời gian đến phòng họp, bác sỹ Lâm rất nghiêm túc với công tác, ai dám chậm trễ thì sẽ bị mắng.
Cứ như vậy bỏ qua Tưởng Phàm, không ai phản ứng cô ta.
Đừng nhìn Lâm Mộc dễ tính khi yêu, thế nhưng thái độ với công việc rất nghiêm cẩn, mắng vài vị bác sỹ thực tập sơ ý, quở trách hộ sĩ kiểm tra phòng không kịp thời, nghiên cứu tình huống của một vài bệnh nhân cùng các bác sỹ khác. Sau đó lập tức xuống phòng bệnh.
Tưởng Phàm thấy cửa phòng họp mở ra, Lâm Mộc đi ra lật xem ca bệnh trong tay đi về phía trước. Cô liền cười thực ngọt.
"Anh họ, anh đi ra."
"Cô chờ tôi, tôi nhiều việc bề bộn."
Lâm Mộc không nâng đầu không nhìn cô ta cái nào, mặc blouse trắng thái độ xa cách, khoa u mọi người trong khoa u ném về phía cô ánh mắt đáng thương, dù cô có ngọt ngào kêu anh họ thì có ích gì, người ta cũng không thèm để ý cô.
Tưởng Phàm dậm chân quyệt miệng, sao lại như vậy, anh họ càng làm bất hòa, không thèm nhìn cô một cái, uổng phí cô tỉ mỉ trang điểm, tranh đẹp treo ở kia mà không ai phản ứng.
Cho dù là nói cô ở văn phòng đợi y cũng được đi, nhưng ngay cả văn phòng của mình Lâm Mộc cũng không muốn Tưởng Phàm đi vào, y không thích mùi nước hoa trên người phụ nữ, y còn là người đã có gia đình, Trần Trạch lại là thùng dấm chua, nên không cho cô ta đi vào thì tốt hơ.
Tưởng Phàm đành phải ngồi ở khu chờ cùng với các bệnh nhân, được đến càng nhiều ánh mắt đồng tình, tuổi còn trẻ liền bị u, cách chết không xa thật đáng thương.
Đợi hơn một giờ, Lâm Mộc rốt cuộc từ phòng bệnh trở lại, hôm nay y tọa chẩn, không có có giải phẫu. Tưởng Phàm như pháo nổ mà nhảy qua, Lâm Mộc mở cửa văn phòng của mình, Tưởng Phàm liền muốn đi vào bên trong.
"Anh họ, em chờ anh thật lâu."
Lâm Mộc xoay người ngăn ở cửa, lạnh lùng nhìn Tưởng Phàm đầy mặt oán trách.
"Bây giờ tôi muốn tọa chẩn, cô không có bệnh tật về phương diện này thì ngồi bên kia chờ tôi. Đừng cản trở bệnh nhân khác xem bệnh, có thật nhiều người đều đường xa đến đây, cô chen ngang lãng phí thời gian của tôi là đang uy hiếp sinh mệnh của người khác đấy."
Biểu cảm tươi cười dịu dàng của Tưởng Phàm trở nên thực xấu hổ, Lâm Mộc nói quá trực tiếp thực tế, bác sỹ là làm gì?
Cứu sống người, đến bệnh viện chính là để cứu người, không phải nói cười lãng phí sinh mệnh, người có y đức sẽ không giải quyết việc tư trong lúc công tác.
Thế nhưng nói thật tổn thương người. Nhất là loại đại tiểu thư như Tưởng Phàm, uất ức trăm bề chu miệng muốn khóc.
Lâm Mộc không thèm nhìn cô ta, nói với hộ sĩ nơi cửa.
"Kêu bệnh nhân vào đi."
Bệnh nhân xếp hàng chờ, Tưởng Phàm bị chen đến một bên, Lâm Mộc bắt đầu công tác cả ngày.
Nếu là người bình thường thì khẳng định sẽ xoay người bỏ đi, không thích thì thôi, sĩ diện khẳng định sẽ đi. Nhưng mà Tưởng Phàm lại không đi, cắn môi nhìn bệnh nhân một người tiếp một người đi vào, thời gian từng chút trôi qua Lâm Mộc cũng không phản ứng cô, cô vẫn đứng chờ.
Cô không dễ gì tìm được cơ hội có thể tới gần Lâm Mộc, sao có thể dễ dàng buông tay?
Mắt thấy bệnh nhân chậm rãi ít đi, Tưởng Phàm thò cổ nhìn văn phòng Lâm Mộc, hy vọng Lâm Mộc sẽ đi ra hoặc hộ sĩ thông báo cho cô biết bác sỹ Lâm gọi cô đi vào.
Bệnh nhân là ít, Lâm Mộc thừa dịp này gọi điện thoại cho Trần Trạch.
"Điện hạ, em họ em đến chưa?"
Trần Trạch thực quan tâm vấn đề này, con nhóc kia nếu không đến thì kế hoạch đều ngâm nước nóng.
"Đang ở đây."
"Nha, sắp mười một giờ rưỡi, em gần ăn cơm rồi đúng không. Đừng ăn, chờ tôi đưa đồ ăn ngon cho em. Em nhân dịp này mang cô ta đi nhà xác đi."
Lâm Mộc đứng qua một bên không để hộ sĩ nghe được bọn họ nói chuyện.
"Rốt cuộc anh bày ra trò quỷ gì. Muốn làm gì?"
"Đã nói để cô ta triệt để hết hy vọng. Yên tâm, tôi có đúng mực, em nghe lời, mang cô ta đi nhà xác giải phẫu thi thể làm thi kiểm trước mặt cô ta, cứ xem cô ta là không khí, chuyện rất đơn giản còn lại tôi làm thì tốt rồi."
"Trần Trạch, tổ sư nhà anh, tôi nói cho anh biết tôi ghét nhất là nước mắt đàn bà, cô ta mà khóc náo loạn thì anh đi mà dỗ."
"Yên tâm đi, cô ta sẽ không khóc trước mặt em."
Trần Trạch nhìn canh nga hồng mới ra lò, cười không tiếng động.
Trương Huy có cảm giác Trần Trạch cười rất quỷ dị. Người này cũng không phải dạng vừa dễ chọc nha, vậy cũng đúng, hắn mà dễ chọc thì có thể hòa nhập với anh em bọn họ được sao?
Duy nhất Điền Viễn tính tình tốt bây giờ cũng bị Phan Lôi huấn luyện thành tiểu thổ phỉ. Gần đèn thì rạng, có hậu thiên cải tạo, cho nên nói không phải thổ phỉ thì không tụ quần.
Lâm Mộc buông điện thoại bảo hộ sĩ gọi Tưởng Phàm vào, y cầm lấy bài báo cáo làm thi kiểm mới viết một nửa, lật xem vài lần, Tưởng Phàm liền vừa chạy vừa nhảy vào tới.
"Anh, rốt cuộc anh cũng bận rộn xong. Anh thật bận, thật là chịu khổ nhiều."
Rốt cuộc Lâm Mộc bố thí cho cô một chút lực chú ý.
"Thân thể cô không thoải mái, có bệnh trạng gì."
Tưởng Phàm ngồi đối diện Lâm Mộc, ngượng ngùng lè lưỡi ra một chút.
"Mấy ngày nay em có chút cảm mạo, còn đang phát sốt, muốn nhờ anh kê ít thuốc cho em. Nhưng hai ngày này anh không đi làm em tự mình muốn ít thuốc khỏe rồi. Anh họ, ngày đó lúc chúng ta đi chơi ấy, hai anh binh lính kia làm em thật sợ, bọn họ rất hung nha, em không thích."
Lâm Mộc lạnh mặt có chút không thích nghe. Y từng là quân nhân, y cũng xuất thân thì gia đình quân nhân, y cảm giác bọn họ là những người đáng yêu nhất trên đời, sao đến miệng cô ta lại thành đối tượng chán ghét rồi đó.
"Cô không có việc gì thì tôi đây phải tiếp tục làm việc."
"Anh họ, sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, em mời anh ăn cơm vì cảm tạ anh bận rộn nhiều việc còn mang em đi chơi."
"Lệnh mẹ khó cãi, tôi không thể khiến mẹ tôi khó xử."
"Dì hiểu em nhất."
Lâm Mộc đứng dậy, cầm báo cáo thi kiểm.
"Tôi còn có chuyện muốn bận rộn, cô đi hay là..."
Nhóc con, cô vẫn hết hy vọng đi, cô nên đi thôi, biết khó mà lui đi, đừng cứ bám riết không ngừng, bây giờ cô đi còn có thể lưu lại một người sống, nếu không lỡ thần kinh bị chỉnh ra vấn đề tìm không thấy nhà chồng thì làm sao được. Chủ yếu là cô gặp phải đối thủ quá cường đại, Trần Trạch thật sự là kẻ khốn kiếp chuyên đẩy người vào chỗ hiểm.
"Em muốn ở chung với anh một hồi, chưa đến tám giờ em liền đến, giờ đã mười một giờ hơn, em với anh nói chuyện chưa được mấy câu đâu. Trước đây anh thực thích mang em chơi."
Lâm Mộc thở dài trong lòng, cô nhóc, cô làm nũng với tôi cũng vô dụng. Trước kia không nói trong lòng có người, vốn đã cảm thấy khó chịu với nữ sinh làm nũng chơi xấu bán manh, cho nên cô như vậy chỉ làm tôi cảm thấy thực phiền.
"Bạn tôi nhờ tôi chút việc, cô muốn thì cứ đi theo."
"Được, em đi theo anh, em còn không biết công tác của anh thế nào đâu. Có thể gần gũi nhìn anh làm việc em thật vui vẻ."
Tưởng Phàm là thương nữ không biết hận mất nước, còn nhảy nhót hứng thú đứng lên đi theo sau Lâm Mộc, không giống như đi nhà xác mà là hẹn hò trong vườn hoa hồng.
Lâm Mộc lắc đầu, con nhóc này không biết sống chết đi theo thì đừng trách y, đừng khóc lóc với mẹ y, không phải tôi cố ý mang cô đi đến nơi âm trầm khủng bố mà là cô muốn đi đấy. Hù chết dọa điên rồi cũng không phải chuyện của tôi, đều là tự tìm.
"Nói trước, tôi không phải đi chơi, nói đó có chút dọa người, cô nghĩ cho kỹ có muốn theo tôi hay không."
"Đi nha, có gì mà dọa người, không phải còn có anh sao? Có anh thì em sẽ không sợ."
Tưởng Phàm ngượng ngùng liếc Lâm Mộc, Lâm Mộc rất muốn hô lớn một tiếng, tiễn bước nha đầu thiếu tâm nhãn này đi, mỗi ngày ăn hai ký óc heo bồi bổ xem có trường chút đầu óc hay không.
Tình yêu khiến con người bị mê hoặc, tình yêu quả nhiên là vũ khí khiến chỉ số thông minh của con người tụt xuống âm.
Nhờ cô đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi được không? Nhờ cô đừng phát ra nội tiết tố của giống cái với tôi được không?
Ông đây đã có người, lão khốn kiếp kia là thùng dấm chua. Thu lại ánh mắt nhu tình nhộn nhạo của cô đi, ông đây có người, không cần cô quyến rũ bởi vì tất cả đều là uổng phí.
Lấy một cái áo blouse trắng cũ đưa cho Tưởng Phàm.
"Mặc vào đi."
Nhà xác là trọng địa, người không phận sự không thể đi vào. Mặc blouse trắng thì cụ ông sẽ nghĩ là bác sỹ thực tập mới tới nên không hỏi chính mình, viện trưởng cũng sẽ không biết bọn họ ngầm làm chuyện xấu gì.
Tưởng Phàm ngốc ngốc vô cùng vui vẻ mặc blouse trắng vào, thật sự mới mẻ, mặc vào người cảm thấy thần kỳ không ít. Trách không được Lâm Mộc mặc áo blouse trắng dài rất đẹp trai.
Đã có người không sợ chết, Lâm Mộc sợ cái gì. Vào nhà xác như vào thư phòng của mình, không sốt ruột gọi đồ ăn vì Trần Trạch đã nói đưa cơm cho y, cầm báo cáo thi kiểm sải bước liền đi về phía tầng hầm ngầm.
Tưởng Phàm cảm thấy mới mẻ, nhắm mắt theo đuôi thực nhanh.
"Anh họ, chúng ta đi đâu vậy."
"Một nơi tuyệt đối im lặng âm lãnh, cô không có hứng thú thì bây giờ trở về đi thôi."
"Em có hứng thú, em sẽ không về đâu, em còn chuẩn bị để anh mời em đi ăn nữa, trên đường đến có một nhà hàng nhìn thật không tồi, tan tầm anh mời em đi ăn Pudding chỗ đó đi."
"Hy vọng cô còn có khẩu vị để ăn."
Lâm Mộc vẫn rất thiện lương, lần nữa hy vọng cô ta lập tức xoay người nhanh chóng rời đi. Nhưng người ta lại không đi, có biện pháp nào.
Người có tính tình rất quật cường dù đụng phải tường cũng không quay đầu. Hy vọng cô có thể giữ vững tính tình này, từ đầu nhìn đến đuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top