Chương 175: Đặc biệt đề bạt đến đại tá
Ba người bọn họ là người tài, Trần Trạch biểu hiện quá rõ ràng, không có gì để ghen tị, người ta xuất thân từ đại đội đặc chủng thân thủ tốt, chỉ huy chiến địa tốt, là tổng huấn luyện viên quân dự bị, trừ vì chuyện kia hắn mới lui ra nhưng tài năng của người ta vẫn bày ở đấy. Võ có thể ra tiền tuyến giết địch, văn có thể quản lý bộ hậu cần gọn gàng ngăn nắp, cái gì là người tài? Văn võ song toàn là người tài.
Hâm mộ nha, ghen tị nha, có bản lĩnh anh cũng đến. Đây là một cuộc nói chuyện bằng bản lãnh thật sự, quan hệ có vững chắc đến đâu, cho dù là công tử của tư lệnh quân khu, không có tài năng thì cũng chỉ có thể làm một văn chức, viết báo cáo gì đấy.
Cho nên, ba người bọn họ nhận được khen ngợi, Trần Trạch được trọng điểm đề danh, mỗi người đều chúc mừng thưởng thức chứ không phải phẫn hận ghen tị.
Tư lệnh đứng lên, trong tay có tập văn kiện màu đỏ.
"Tiếp theo là nghi thức phong huân chương."
Nhìn thoáng qua các quân quan, mọi người đều nghiêm túc trang nghiêm.
"Phan Lôi."
Phan Lôi xoạt đứng lên, đứng thẳng tắp.
"Lần quân diễn này, đại đội đặc chủng biểu hiện nổi trội xuất sắc, tập thể tăng hai bậc quân công."
Phan Lôi cười vui vẻ, trở về hắn liền mang hai thùng rượu ngon, tất cả chiến sĩ của đại đội đặc chủng không say không về.
"Đại đội tin tức, Lam Đình."
Lam Đình rất nghiêm túc.
"Lam Đình biểu hiện xông ra, đại đội tin tức đạt được thành tích ưu tú, tập thể tăng ba bậc quân công. Riêng cá nhân Lam Đình không thể không kể công tác chiến, tăng lên hàm đại tá."
Một người xa luân chiến đối kháng tám người, đánh nhau bằng trí nhớ rất không dễ dàng, vì cái gì tinh thần hắn uể oải, đó là vì đầu óc hắn hoạt động quá năng suất nên ngủ hoài ngủ vẫn không lấy lại sức.
"Bộ trưởng bộ hậu cần, Trần Trạch."
Thật ra, thân là bộ trưởng bộ hậu cần, cơ hội để thăng quân hàm rất ít, ở đoàn quân bình thường, bộ trưởng bộ hậu cần có thể làm đến trung tá đã rất không tồi. Xem xem toàn quân khu, thậm chí các quân khu lớn toàn quốc, bộ trưởng bộ hậu cần là trung tá chỉ có vài người. Bởi vì hậu cần rất ít có khả năng lập công, cho nên chuyện thăng quân hàm đều là anh hùng chiến địa, như bọn Phan Lôi xông pha tuyến đầu quân sự mới thăng cấp. Chẳng lẽ quản hậu cần tốt sẽ được thăng quân hàm sao? Rất xem thường chế độ quân hàm của quân nhân rồi.
Mới ba mươi mấy tuổi Phan Lôi có thể làm đến đại giáo đã là rất ít, chung quy hắn xung phong dùng sinh mệnh đổi lấy vinh hiệu. Muốn lên trên nữa, như là thiếu tướng trung tướng thì thật không có khả năng. Bởi vì đến thiếu tướng cần quân ủy quốc gia trực tiếp phong hàm.
Từng tham gia cuộc chiến phản kích tự vệ sao? Từng đi kháng chiến sao? Tham gia kháng chiến chống Mĩ chống Nhật sao? Chiến dịch cận đại chưa từng trải qua, ở niên đại hòa bình có thể so sánh với vài lão tiền bối ở trên sao?
Nhưng hôm nay cố tình còn có Trần Trạch phong hàm.
"Bộ trưởng bộ hậu cần Trần Trạch, chỉ huy chiến địa nổi trội xuất sắc, tại diễn tập quân sự biểu hiện xông ra, đặc biệt tăng lên hàm đại tá."
Trung tướng cười ha hả nhìn Trần Trạch, ngay cả Trần Trạch cũng ngây ngẩn cả người. Lập tức tăng lên hai quân hàm? Thật là đặc biệt. Bây giờ hắn là trung tá, lướt qua thượng tá, trực tiếp lên đại tá?
Hẳn Trần Trạch đã thành người trâu bò nhất toàn quân khu, bộ trưởng bộ hậu cần thăng quân hàm không tính, còn có ngoại lệ như vậy.
"Là ý của tôi, bởi vì tôi nhìn thấy cách cậu chỉ huy chiến địa. Tôi cho rằng cậu xứng đáng. Cậu nhóc, cậu nhất định phải làm cho tốt, đến lúc đó ba người các cậu đều đến bên người tôi. Tôi đưa mọi người đến học viện quân sự tốt nhất. Chúng tôi đều già đi, quân đội cần chính là nguồn máu mới mẻ, quan chỉ huy tuổi trẻ như các cậu. Có tri thức, có đầu não, có thân thủ, người tài như vậy đương thời rất cần."
Xem đi xem đi, ba người này tương lai có một con đường lớn rải đầy cẩm tú.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, mọi người chúc mừng Trần Trạch, không tồi không tồi, anh làm tốt lắm.
Trần Trạch có chút mơ màng, thật quá đột nhiên. Đặc biệt đề bạt làm người ta thật ngoài ý muốn.
Trung tướng đứng dậy nói lời từ biệt, ông còn phải đi địa phương khác xem xem, lần này xuống dưới phải đi dạo vài đoàn quân một chút.
Trung tướng vừa đi, tư lệnh đi đưa, mọi người trong phòng hội nghị liền điên rồi, Phan Lôi đi lên liền cho Trần Trạch một quyền.
"Được, anh em, anh thật trâu bò nha, không phải chân của anh không được sao? dũng mãnh thiện chiến như vậy anh đừng làm bộ trưởng bộ hậu cần nữa, trở lại đại đội đặc chủng đi, theo tôi cường cường liên hợp, chúng ta cùng đưa đại đội đặc chủng phát triển trở thành đại đội đặc chủng trâu bò nhất quân khu toàn quốc, còn trâu bò hơn đội đặc chủng Hải Báo. Lúc ấy anh đánh như thế nào, mới có thể khiến trung tướng khen ngợi như vậy, tôi thật hiếu kì. Anh biểu thị cho tôi một lần đi."
Lam Đình tới gần Phan Lôi, nhỏ giọng nói.
"Anh ta có vật biểu tượng, anh không biết sao, là người anh em kia của anh đó. Cậu ta nói sẽ cho bộ trưởng bộ hậu cần một phần quà lớn, anh ta liền điên, như đánh hăng tiết vậy, dũng cảm mà tiến tới. Ở trước mặt người mình thích nhất định phải biểu hiện nổi trội xuất sắc, tục ngữ nói, mỹ nhân yêu anh hùng, soái ca cũng yêu anh hùng nha."
Phan Lôi hiểu rõ, thì ra như vậy, Trần Trạch có thể biểu hiện xông ra như vậy, có thể nâng cái chân tàn dũng cảm tiến tới, nơi phát ra sức chiến đấu của anh ta chính là Lâm Mộc.
"Không phải vậy sao, tôi mà ở trên chiến trường được bà nhà tôi cổ vũ hôn một cái thì tôi cũng không sợ trời không sợ đất. Nhưng tôi không muốn em ấy xuất hiện ở nơi như vậy."
"Tôi nào biết trung tướng xuất hiện ở chiến địa. Lúc nguy hiểm như vậy không phải nên xông lên trước sao? Nhưng mà, em ấy giúp tôi không ít chuyện, người đánh lén sau lưng tôi đều bị em ấy giây sát. Em ấy thật sự là vật biểu tượng của tôi."
Về nhà hắn liền cung Lâm Mộc lên, vật biểu tượng, có em ấy ở thì mình thông thuận một đường. Xem, bây giờ là lúc xuân phong đắc ý, tình trường đắc ý, vừa cùng Lâm Mộc xác định quan hệ, nhân đồ đắc ý, quan thăng hai cấp.
Có Lâm Mộc, mọi chuyện vừa ý.
"Bộ trưởng, anh phải mời rượu đó, chuyện vui lớn như vậy nhất định phải mời uống rượu."
Mọi người ồn ào cùng nhau xô đẩy Trần Trạch, mời uống rượu mời uống rượu, chuyện vui lớn phải tổ chức chúc mừng lớn.
"Uống thì khẳng định phải mời, nhưng mà hai ngày này không được, mấy ngày nay tôi có chút việc tư muốn làm, chờ trở về tôi thỉnh mời mọi người ở đây uống một trận không say không về."
Chuyện vui lớn này phải nói cho vật biểu tượng nhà hắn biết, khiến thần may mắn cùng vui vẻ với hắn. Em yêu, tôi có đủ thực lực để yêu em, xem xem, người đàn ông của em cũng là một vị đại anh hùng, em có bay đến cắn tôi vài ngụm không.
"Tụ tập uống rượu đều bị xử phạt. Ở trước mặt quân lính mà nói đông nói tây rượu chè bê bối thành ra bộ dáng gì."
Tư lệnh cho đám loi nhoi này một bàn tay. Đắc ý vênh váo đúng không?
"Lão đại, ngài là người quan trọng tôi phải mời, đều đến đều đến."
Trần Trạch miệng dẻo, một câu liền dỗ dành lão đại của bọn họ.
"Lúc nào uống, hôm nay?"
Tư lệnh cũng dễ dỗ, một câu lập tức tham gia.
"Không phải nói tôi xin một tuần nghỉ sao? Nhà tôi còn bị bệnh, ngày hôm qua sốt cao, tôi phải trở về chăm sóc em ấy. Uống rượu không vội, chờ tôi trở lại, tôi mời mọi người uốn. Lão đại, không có chuyện gì tôi về nhà đây."
Phan Lôi phụt một tiếng liền cười, aiz, Trần đại bộ trưởng, Trần đại tá, anh còn có việc không xử lý được, là Lâm Mộc sinh bệnh hay là anh ở nhà làm trâu làm ngựa thu mua y chứ. Không được, hắn cũng muốn mang Điền Viễn đi vây xem, tham gia một cước.
"Cậu, thằng nhóc thối cậu, tôi thật bó tay với cậu, sao có thể trầm mê nhi nữ tình trường như vậy chứ."
Lời này vừa ra, Phan Lôi không thích nghe, Trần Trạch cũng không thích nghe.
"Lão đại, tục ngữ nói, an gia trị quốc bình thiên hạ, nhà trị không được thì sao có thể bình định thiên hạ chứ? Người xưa có người yêu thiên hạ, không quan tâm người yêu của mình thì còn là người sao? Đó là lãnh huyết vô tình, không có nhân tính. Em ấy là người mà tôi yêu nhất, giờ em ấy sinh bệnh tôi có thể yên tâm sao? Tôi hơn ba mươi mới gặp gỡ một người vừa ý như vậy, thật không dễ dàng. Tôi dỗ dành chăm sóc còn không kịp đâu, mặc kệ ? Tôi làm không được."
Trần Trạch dẫn kinh luận điển, làm tư lệnh nghẹn không phản đối được.
"Vốn thời gian ở bên nhau đã ít, lúc em ấy bị bệnh trừ lo lắng suông thì không có biện pháp khác. Vừa lúc giờ không có nhiệm vụ thì phải chăm sóc em ấy thật tốt. Phải biết vì sao quân nhân rất khó tìm được đối tượng, là bởi vì quân nhân không thể giống như những người đàn ông khác, dù có chuyện gì cũng ở bên cạnh người yêu. Cô đơn, thương tâm, tâm tình không tốt, vài công việc mệt bẩn làm không được rất cần đến chúng tôi. Tất cả buồn khổ em ấy đều nuốt xuống, bị bệnh lại không quản không để ý thì không phải là người yêu, kém kẻ địch không nhiều lắm."
Phan Lôi nói là tình huống cụ thể, hắn cùng Điền Viễn đều chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hắn thực áy náy.
Tư lệnh bó tay với hai người bọn họ.
"Về đi về đi, dù sao diễn tập quân sự đã kết thúc, cũng cần điều chỉnh một chút, cho hai người vài ngày ngày nghỉ, trở về đi. Miễn nói tôi là một người vô tình vô nghĩa không thông cảm tuổi trẻ nói yêu đương."
Trần Trạch cùng Phan Lôi hoan hô đi ra, oh yeah!
"Lão đại, ngày thật anh minh thần võ. Chúng tôi lập tức đi, cuối tuần trở về."
Chỉ sợ tư lệnh viên đổi ý, hai tên xấu xa này thi nhau chạy ra ngoài, xem ai chạy mau. Phan Lôi tuyệt đối là đệ nhất, Trần Trạch còn kéo một cái tàn chân nữa mà.
"Phan Lôi, chờ tôi, chúng ta cùng nhau đi !"
Chớp mắt hai tên này đã không thấy bóng dáng đâu.
"Đều nói nữ mười tám không thể lưu, con trai lớn cũng lưu không nổi."
Tất cả quan quân đều phì cười.
Lam Đình sợ sệt giơ tay lên.
"Tôi cũng đi ra ngoài."
"Cậu đi làm gì? Cậu đâu có bạn gái."
Lam Đình sờ sờ mũi, thì thầm.
"Không phải là do lúc quân diễn, đại đội tin tức quân Hồng bị tôi đánh bại sao? Sau đó, đại đội trưởng đội tin tức quân Hồng hẹn tôi đi ra ngoài, chúng tôi tái chiến một lần. Thi đấu game, xem ai đại được điểm cao nhất trong thời gian quy định."
Hửm? Quân diễn một hồi còn liên lụy hai đại đội trưởng đội tin tức của hai đoàn quân với nhau? Còn xảy ra loại chuyện này? Rõ ràng đều là người dùng đầu óc còn dùng game để phân cao thấp, thật là ngây thơ.
"Thua thì cậu đừng trở về làm gì!"
"Vâng, chúng tôi đánh cược, ai thua liền uống hai ký rượu."
Càng ngây thơ.
"Hai người dùng trò gì để phân cao thấp."
Lam Đình hưng phấn.
"Bắn trứng khủng long nha!"
Ngay cả tư lệnh đều không phản ứng Lam Đình. Đứa nhỏ này ngủ quá ít, nói chuyện không dùng đầu óc, đừng quan tâm hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top