Chương 155: Điện hạ đau lòng dũng sĩ
Ăn cơm trưa, Trần Trạch để Lâm Mộc nghỉ ngơi trong lều trại của hắn một hồi, diễn tập quân sự đâu có gì ăn ngon, Trần Trạch đào nửa ngày, móc ra hai trái táo đỏ to, gọt vỏ bỏ hạt, cắt thành khối nhỏ, Lâm Mộc ăn xong một khối, hắn lại đưa đến bên miệng một khối.
"Anh xắn quần lên, tôi kiểm tra chân của anh một chút."
"Tốt rồi, chỉ có trời đầy mây đổ mưa mới khó chịu, em nhìn tôi bình thường như vậy không phải rất tốt sao, em mau nằm nghỉ ngơi đi, sáng sớm đã phải dậy, giấc ngủ của em vốn không được dài, nhắm mắt ngủ một hồi, ngành hậu cần tuy rằng cũng tham gia, thế nhưng đây là ngành nhàn nhã nhất, tất cả phối trí quân sự đã sớm phát xong, bình thường sẽ không ai chạy tới lấy trang bị."
Đây cũng là vì sao ở bộ chỉ huy khí thế ngất trời nhìn chằm chằm chiến sự, đại đội tin tức bắt đầu tổ chức đánh trả lần thứ năm, ngành hậu cần của bọn họ lại lặng ngắt như tờ. Tuy rằng cũng cùng diễn tập, thế nhưng ngành hậu cần thật sự là ngành nhàn nhã nhất.
"Vậy anh cũng lên đây."
Lâm Mộc vẫy tay không ăn, ngồi dậy, vỗ vỗ bên người bảo Trần Trạch cũng đi lên.
Trần Trạch hớn hở, ý nghĩ xấu lại toát ra.
"Bảo nhi, em đang mời tôi lên giường với em sao?"
"Đầu óc anh có thể bình thường một chút được không?"
Lâm Mộc nhịn không được trợn trắng mắt, đầu óc hắn không bình thường, một câu bình thường hắn lại xuyên tạc thành ý khác.
"Thật ngượng ngùng, có lên giường cũng nên ở nhà của chúng ta nha, nơi hoang vu dã ngoại này bên ngoài còn có chiến sĩ, tôi sợ em nhịn không được lên tiếng khiến đám nhóc huyết khí phương cương này chào cờ tập thể."
Trần Trạch giả vờ xấu hổ như khuê nữ.
Lâm Mộc bắt đầu sờ túi vải, y thay quần áo, quên đem dao giải phẫu.
"Anh ngoan ngoãn đi lên tôi liền bỏ qua cho anh, nếu không thì đi lấy áo khoác có dao giải phẫu cho tôi."
Trần Trạch không nói hai lời, giày cũng chưa cởi, trực tiếp ngồi bên người Lâm Mộc, cánh tay liền ôm lấy Lâm Mộc.
"Nếu Bảo nhi của tôi không sợ bị người khác nghe, chúng ta liền kết hợp thân thể một lần ở nơi dã ngoại đi. Thật không ngờ khẩu vị của em nặng như vậy, đáng ghét, tôi thật xấu hổ."
Ôm Lâm Mộc liền muốn nằm xuống, Lâm Mộc thật muốn vỗ một bàn tay đánh hắn xoay tròn một trăm tám mươi độ, đánh rớt răng của hắn. Ông chú khốn kiếp, đồ lưu manh, hắn không hề đứng đắn chút nào.
Vươn ra một ngón tay, nhắm ngay mi tâm của hắn đẩy xuống.
"Nằm ngay ngắn cho ông đây."
"Điện hạ, tôi là lần đầu tiên, em phải dịu dàng với tôi một chút."
Trần Trạch tiếp tục xấu xa trêu đùa Lâm Mộc, giả vờ, hắn cứ giả vờ, tiếp tục giả vờ, còn ngượng ngùng hơn cả thiếu nữ tuổi đôi mươi. Giả vờ cái lông, đùa giỡn lưu manh hắn ít làm lắm sao?
Lâm Mộc khinh bỉ hắn một nghìn lần a một nghìn lần. Cái giường xếp nho nhỏ, hai người đàn ông một ngồi một nằm thì còn bao nhiêu không gian đâu. Lâm Mộc vừa động đậy thân thể, giường xếp liền phát ra tiếng két két.
"Ai nha, thật xấu hổ, âm thanh này thật ái muội."
"Nhân tâm đã vặn vẹo thì nghĩ cái gì cũng vặn vẹo."
Nâng chân trái của hắn lên đặt trên đầu gối, bỏ đi giày, tự mình nhấc ống quần của hắn lên xem chân trái, đầu gối hơi sưng, đây là chứng bệnh hay xuất hiện ở bệnh nhân bị dập gãy xương, đọng nước, lớn tuổi một ít sẽ biến thành phong thấp, sẽ càng khó chịu, không chú ý bảo dưỡng nghỉ ngơi, già đi đều là bệnh căn.
"Thật sự không đau. Đã tốt, em đừng bận rộn. Nằm trong lòng tôi, hai chúng ta trò chuyện."
Lâm Mộc mở một bình nước lấy ra một cái khăn nóng, ngồi ở bên giường xếp kéo chân trái của hắn lại đặt trên đùi mình, khăn nóng đắp lên trên đầu gối của hắn, hơi nóng xuyên thấu qua lỗ chân lông truyền đến xương cốt khiến cái chân tàn thường xuyên đau mỏi sưng lên triệt để thư thái một lần.
Lâm Mộc dùng lực, theo cẳng chân xoa bóp cơ thịt, tìm huyệt vị, khiến chân của hắn càng thoải mái hơn một chút.
"Bây giờ không chú ý bảo dưỡng, già đi thật sự phiền toái. Trời đầy mây đổ mưa khó chịu không nói, anh chờ anh hơn bốn mươi tuổi, xem xem phong thấp có khiến anh trắng đêm không ngủ được không. Không biết yêu quý chính mình, bao nhiêu tuổi rồi còn làm bậy."
Chân của hắn khiến Lâm Mộc lo lắng một tuần. Muốn chữa cho hắn nhưng hắn lại không khiến người ta bớt lo. Hôm nay rốt cuộc có cơ hội, khẳng định sẽ không bỏ qua hắn.
Trần Trạch gối cánh tay, không làm loạn, cũng không nói bậy, nhìn mặt nghiêng của Lâm Mộc, hắn cảm giác như ngâm mình trong bình mật ong mật, lăn lộn không đi ra. Lâm Mộc kiêu ngạo như vương tử cũng sẽ dịu dàng với hắn như vậy, điều này nói lên cái gì, y yêu chính mình nha.
Có một người, lo lắng thân thể của bạn, thời khắc dặn chăm sóc tốt chính mình, bạn bị bệnh người đó còn sốt ruột hơn cả bạn, bạn khó chịu hắn liền nghĩ biện pháp làm bạn thoải mái, bạn không vui hắn muốn chọc bạn vui vẻ, người kia, yêu bạn.
Quý trọng đi, có thể gặp được người yêu chính mình trong cuộc đời ngắn ngủi, không dễ dàng.
Vận khí của hắn tốt, gặp gỡ, yêu phải, y cũng trân trọng chính mình, cuộc sống ấm áp như ánh dương quang sau buổi trưa hè.
Cảm giác độ ấm của khăn mặt tiêu tán đi, Lâm Mộc lại giặt bằng nước ấm, đặt ở trên đầu gối cho hắn, niết, xoa kỹ, Trần Trạch cảm thấy chưa từng thoải mái như vậy, từ khi chân hắn bị thương cho đến bây giờ, đây là lúc từ thân đến tâm thoải mái nhất.
Hạnh phúc cùng ngọt ngào lan tỏa trong lều trại khiến người ta bất giác liếc mắt cười.
"Sao diễn tập quân sự không kịch liệt như trong tưởng tượng vậy?"
"Đây chỉ xem như vừa mới bắt đầu. Bọn Phan Lôi vừa ẩn núp vào đội ngũ quân địch, đến ban đêm mới chân chính khai hỏa. Chung quy phạm vi giao chiến ba trăm dặm, dù có lập tức hành quân cũng cần thời gian. Bố trí, hạ mệnh lệnh, hành quân, hai mươi bốn giờ tiếp theo mới là lúc kịch liệt nhất."
"Nghĩa là còn một ngày nghỉ cũng không có biện pháp nghỉ ngơi ?"
"Không có việc gì, em nghỉ ngơi, có chuyện gì tôi lại gọi em dậy."
Lâm Mộc à một tiếng.
"Ngành hậu cần cũng là đối tượng công kích chủ yếu của đối phương đúng không? Nếu là tôi, tôi sẽ cắt nguồn cung của hậu cần, khiến tất cả quân đội tham diễn triệt để tê liệt."
"Đúng vậy, cho nên buổi tối tôi phải tăng mạnh đề phòng."
"Vậy anh nhân thời gian này bổ sung thể lực trước đi."
"Em đừng niết, ngón tay mỏi rồi đi, mau cùng tôi nghỉ ngơi một lát. Đã bao lâu chúng ta không gặp mặt, em nằm vào lòng tôi, để tôi ôm một chút."
Lâm Mộc rũ mắt không nói lời nào, y thẹn thùng nha.
"Không biết Tưởng Phàm trở về chưa."
"Lúc cơm trưa hai chiến sĩ kia báo cáo, đã đưa cô ta đến mục đích. Yên tâm đi. Điện hạ, em và tôi ở chung một chỗ thì nghĩ đến cô gái khác làm gì, em để tôi trong lòng trong mắt là được. Xem tôi này."
Vừa nói vừa niết cằm Lâm Mộc chuyển qua, một ngón tay chỉ vào cái mũi của mình. Xem tôi xem tôi, tôi ở nơi này này.
Lâm Mộc quay đầu né tránh hắn khống chế, buông ống quần của hắn ra.
"Nhớ rõ ngày sau mỗi ngày ngâm chân, lấy một cái khăn nóng ủ đầu gối, chính mình niết vài cái cũng được."
"Không phải có em sao?"
"Tôi không phải bảo mẫu của anh."
"Anh là ba của tôi nha."
"Khốn kiếp!"
Lâm Mộc cho hắn một bàn tay, xem đồng hồ, giờ là 4h chiều, đừng đùa, màn đêm buông xuống chính là lúc chiến đấu chính thức bắt đầu.
Trần Trạch lôi kéo không để y đi, đi làm gì, nằm nghỉ ngơi một lát.
"Bảy ngày không gặp em nhớ em muốn chết. Đến đến, cánh tay cho em gối, ôm ấp mở rộng vì em, thân thể sưởi ấm cho em, người tùy tiện em ôm, đến đây đi, tôi không phản kháng."
Lâm Mộc phun hắn một ngụm, ông chú lưu manh, hắn cứ vờ rất rộng lượng, cuối tuần vốn chính là thời gian nghỉ ngơi được chứ? Y qua lại chà đạp như vậy cũng mệt mỏi, Trần Trạch tùy tiện mở rộng ôm ấp chờ y, Lâm Mộc nghiêng người nằm ở giường xếp, dù sao cũng là hai người đàn ông, giường xếp có lớn bao nhiêu đâu, nằm thẳng không đủ hai người bọn họ nằm. Lâm Mộc nằm nghiêng, Trần Trạch ôm lấy y từ sau lưng.
Một cánh tay làm gối đầu cho y, một cánh tay khác đặt ở trên lưng y. Lồng ngực hắn dán lưng Lâm Mộc, đầu vừa lúc đặt ở hõm vai Lâm Mộc.
"Qua bên này một chút, cẩn thận đừng xoay người ngã xuống."
Hơi dùng lực liền ôm chặt Lâm Mộc vào trong ngực, ấm áp kiên định.
Trần Trạch hôn cổ y một chút, Lâm Mộc rụt cổ. Bắt lấy tay hắn không để hắn làm bậy.
"Ngủ một hồi, buổi tối còn có chiến dịch."
"Ừ."
Trần Trạch cầm ngược lại tay y. Lâm Mộc không giãy dụa, tay trong tay với hắn, nhắm mắt lại nằm ở trong lòng hắn. Lần đầu tiên cùng một người ôm nhau mà ngủ.
Thật là lần đầu tiên, từ rất nhỏ y đã không ngủ chung giường với cha mẹ, độc lập sớm, y cũng không cùng người khác ngủ chung, vẫn luôn một người sinh sống, ngay cả gối đầu trên giường cũng chỉ có một, lúc hơn mười tuổi, vài anh em chơi điên rồi có lẽ sẽ ngủ ngang dọc cùng nhau, nhưng đây là bạn bè. Cùng một người thân mật nằm ngủ như vậy là lần đầu tiên.
Không có cảm giác không thích hợp, cũng không có gì không thể chịu đựng. Sau lưng có người này ôm, cảm giác thực thoải mái.
Tuy rằng ôm có chút chật, nhưng y không cảm thấy hít thở không thông. Cảm giác được môi hắn dán lỗ tai của mình, hơi thở thổi qua, hít lấy đều là hương vị của hắn. Tuy rằng thân thể hắn nửa đè nặng chính mình, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Chỉ là...
"Trần Trạch, thương lượng một chút, anh trở về dùng xà phòng tẩy cái chân thối của anh mười lần cho tôi!"
Lâm Mộc hất bàn tay của hắn ra. Y yêu sạch sẽ, sạch sẽ thực nghiêm trọng.
"Anh đại gia mấy ngày rồi không rửa chân, thối chết tôi. Tôi nói cho anh biết, anh mà không tẩy bản thân thơm ngào ngạt thì đừng mơ tưởng bước vào nhà tôi."
Điểm trán hắn, Lâm Mộc chọn tam lấy tứ.
"Đây không phải là hương vị của đàn ông sao. Ở cùng một đám đàn ông, nào có thể dùng nước tiêu độc như em, chỉ có sữa tắm. Mỗi ngày tôi đều tắm, chẳng qua chỉ mang quân giày một ngày mà thôi."
"Không rửa xem tôi chỉnh anh thế nào."
Toàn thân điện hạ chỉ có một loại hương vị, đó chính là mùi nước tiêu độc, ở trong bệnh viện thời gian dài, hương vị này liền dung tiến quần áo. Vốn đã yêu sạch sẽ, bất cứ hương vị kỳ quái nào y đều không thích.
Thật ra không thể trách Trần Trạch, diễn tập quân sự lấy đâu ra điều kiện vệ sinh tốt như vậy, đều là đàn ông, một ngày không tắm rửa cũng không có gì. Thêm hôm nay lập đi lập lại chăm sóc sống, mang giày một ngày, khẳng định có mùi nặng một ít.
"Được được được, em yên tâm, tôi sẽ ngâm mình trong nước tiêu độc mới lên giường của em, chỉ lây dính hương vị của em."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top