Chương 151: Người đáng tin cậy chính là Trần Trạch

Ngay cả hắn cũng bội phục chính mình, mình chính là Khổng Minh tái thế, sao mình có thể thông minh như vậy nhỉ, đầu óc phát triển như thế nào, ăn cái gì lớn lên chứ.

Lâm Mộc, đã nói em trốn không thoát lòng bàn tay của tôi, em có chạy nhảy thế nào cũng không thoát.

Không phải bây giờ lại đến lòng bàn tay của hắn sao?

Ý tưởng của hắn rất đơn giản, chính là chiến thuật vu hồi nha, Lâm Mộc không đối phó được mẹ y, mẹ y kiên trì muốn y mang em họ đi lữ hành. Hắn không thể chặn ngang một cước. Dù cầu xin hay uy hiếp cũng vậy, mẹ vợ của hắn quá cường hãn, không có biện pháp. Vẫn phải đi.

Trực tiếp cãi nhau thì rất tổn thương cảm tình, thật vất vả hai người mới có chút cảm tình, cho nên, cãi nhau cái gì gì đó, là điều không thể.

Dỗ dành còn không kịp, cãi nhau hắn luyến tiếc, với tính tình của y, cứng đối cứng tuyệt đối là hạ hạ sách, hắn đành phải nghĩ biện pháp, diễn tập quân sự, vừa có thể rèn luyện phản ứng của các chiến sĩ, đề cao tố chất quân sự, cường hóa quân đội, mang đến cảm giác uy hiếp cho các chiến sĩ, quân nhân bảo vệ quốc gia, phải thời khắc chuẩn bị tinh thần. Còn có năng lực năng Lâm Mộc lại.

Đúng vậy, chặn lại, dùng lý do quang minh chính đại ngăn cản lần lữ hành ngắn hạn này.

Lâm Mộc là của hắn, hắn không muốn y đi cùng cô gái kia cho dù chỉ một phút đồng hồ, hắn dùng trăm phương nghìn kế, sưu tràng quát bụng hao hết tâm tư chặn Lâm Mộc lại.

Cho nên, phạm vi diễn tập quân sự ba trăm dặm, dù Lâm Mộc cùng cô em họ kia đi nơi nào cũng đều có thể bị ngăn lại. Hắn còn biết Lâm Mộc đi công viên núi sâu nên thiết lập tổng bộ ở nơi này, hắn lắc lư ở tổng bộ chính là chờ Lâm Mộc chủ động mắc câu.

Trần Trạch quá xấu, bụng rất hắc, đầu óc quá đa dạng, lúc hi hi ha ha đã bày mưu nghĩ kế, đã chưởng khống đại cục. Hắn xấu, phúc hắc, tương xứng với Phan Cách. Phan Cách là chưởng khống bố cục, hắn lại bày ra trước, chỉ chờ Lâm Mộc – con thỏ kiêu ngạo này nhảy vào.

Hắn thật là bắt lang thuận tiện bắt thỏ, diễn tập quân sự thuận tiện bắt được Lâm Mộc.

"Xin hỏi chúng tôi có thể đi sao? Đã trình bày thân phận với các người, các người cũng nên thả chúng tôi đi."

Lâm Mộc thấy có chút kỳ lạ, nếu quân khu diễn tập quân sự thì bọn họ đi là được rồi, sớm rời đi sớm trở lại nội thành, không phải y không đi chơi với em họ mà là người ta diễn tập quân sự, y không có biện pháp, lý do thật tốt, y còn có thể về sớm đi ngủ. Ai dè hai chiến sĩ này chỉa họng súng ngay y, không để hai người bọn họ đi.

Em họ lui lại, trốn ở sau lưng y, cô gái nhỏ điềm đạm đáng yêu.

"Không được, thượng cấp có mệnh lệnh, chờ người đến."

Lâm Mộc nhíu chặt mày, có ý gì.

"Anh họ, chúng ta về nhà đi."

Đánh chết cũng không đi ra, đáng sợ, trong súng có viên đạn sao? Nhắm ngay ngực, cô em họ sợ tới mức không dám nhìn.

"Lại đợi một chút. Không có việc gì."

Có thế nào cũng là em họ, Lâm Mộc không thể rống cô, sợ cái chim, lá gan to một chút có được không?

Xa xa một chiếc xe lái lại đây, nhanh chóng dừng bên người bọn họ, cửa xe mở ra, một người mặc đồ rằn ri xuống dưới, hai gạch hai sao, trung tá.

Lâm Mộc nhìn lại, thả lỏng, biểu cảm lập tức thả lỏng. Giống như nhìn thấy núi dựa. Tại thời khắc mấu chốt, thấy hắn, tâm trở về bụng, cảm giác an toàn lập tức trở lại.

Hai chiến sĩ nhanh chóng kính lễ.

"Chào đồng chí trung tá."

"Trần Trạch."

Hắn đến đây, cho tới bây giờ bọn họ đã không gặp nhau một tuần, gặp mặt mới biết được, thật ra rất nhớ hắn. Có chút gầy đi? Có phải do tâm lý hay không? Tinh thần cũng không tệ lắm, ông chú này lần đầu tiên cúp điện thoại của y, còn chưa tính sổ đâu, nghĩ gặp hắn sẽ cho hắn một quyền, đánh cho hắn tỏa đôm đốm. Nhưng vài ngày này y luôn lo lắng chân hắn, nhìn chân trái của hắn một chốc, không phát hiện có gì khác thường, buông tâm. Đối với Trần Trạch, y không nhẫn tâm được.

Ân oán để qua một bên, giải quyết chuyện trước mắt đã.

Nói như thế nào nhỉ, vừa rồi bị chiến sĩ chĩa họng súng vào người, cộng thêm Tưởng Phàm run cầm cập, làm thần kinh y căng chặt, lúc nhìn thấy Trần Trạch liền như nhìn thấy người đáng tin cậy, thấy cây trụ cột trong nhà vậy, mọi chuyện có hắn liền có thể giải quyết. Lập tức thả lỏng.

Giải thích rõ ràng, vì sao không để chúng tôi đi, vì cái gì giữ chúng tôi, không giải thích rõ ràng, ông đây không bỏ qua.

Khuôn mặt cười sung sướng của Trần Trạch vừa rồi khi ngồi trong xe đã biến mất, biểu cảm không hình tượng giống thổ phỉ đã sớm tiêu thất, kiêu ngạo lên mặt cũng thu lại. Người không thể quá bừa bãi, nếu không sẽ bị ăn gậy.

Hắn cần phải chính trực, phải vờ thực chính phái, hắn là bộ trưởng bộ hậu cần, phải có hình tượng của bộ trưởng. Ở trong lòng các chiến sĩ, hắn là một trưởng quan cao lớn.

Hắn không thể lộ ra một chút đắc ý nào trước mặt Lâm Mộc, đó không phải muốn chết sao? Để Lâm Mộc biết, là hắn bày ra chủ ý giữ y lại, Lâm Mộc sẽ phóng năm con dao giải phẫu một lần, xem hắn là bia ngắm di động mà luyện tập phi đao.

Hắn phải vờ nghiêm trang. Một chút sơ hở cũng không thể có.

Đáp lại các chiến sĩ một quân lễ. Vung tay lên.

"Buông súng, không cần nhắm ngay cậu ấy."

Dù trong súng là đạn giấy, đánh phải người cũng rất đau, vạn nhất lỡ tay làm Tiểu Mộc Đầu của hắn bị thương thì làm sao được.

Các chiến sĩ đồng ý một tiếng, thu lại họng súng. Lúc này Trần Trạch mới đi đến bên người Lâm Mộc, giữ chặt Lâm Mộc, trên dưới trái phải đánh giá một phen.

"Không có việc gì chứ. Bị thương không? Sao em lại chạy đến nơi này. Đây là nơi diễn tập quân sự , em không biết sao?"

Lâm Mộc bĩu môi. Không tự chủ được, y phóng nhẹ giọng, mang theo một chút giọng mũi nói chuyện, cứ như vậy, dễ dàng trêu chọc tâm của lão quang côn. Như có một con mèo nhỏ ở trong ngực, móng vuốt mềm mềm cào tâm, ngứa khiến người ta muốn ôm chầm lấy Lâm Mộc hôn bẹp bẹp vài cái.

"Tôi nào biết có quân diễn, đây là quân sự cơ mật. Ba tôi cũng sẽ không nói với tôi. Đến này mới biết được quân diễn."

Tròng mắt Trần Trạch tạch một tiếng liền tái rồi. Mẹ nha, Tiểu Mộc Đầu của tôi, em không biết lúc em mang theo một chút giọng mũi nói chuyện có thể khiến cho người ta thần hồn điên đảo sao?

Đã nói lão quang côn nhịn không được, Trần Trạch bị một câu này bộc xuất ra bản tính sói đói của mình.

Nhìn chằm chằm Lâm Mộc như nhìn chằm chằm một khối thịt mỡ, nước miếng chảy, chà xát miệng.

Lâm Mộc trừng hắn.

"Nhanh chóng giải thích rõ ràng chuyện này, tôi muốn đi. Giam chúng tôi làm gì, dọa sợ con gái nhà người ta rồi."

Lâm Mộc chỉ Tưởng Phàm. Tưởng Phàm vẫn đang run cầm cập.

Trần Trạch không thèm nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Mộc. Ở trong mắt hắn, không có chiến sĩ, không có cô gái nào, chỉ có Lâm Mộc.

"Không dọa em chứ."

"Tôi không phải giấy, chuyện này không tính cái gì. Anh nhanh chóng nói rõ ràng mọi chuyện, chúng tôi muốn đi."

"Đi cái gì, đã bao lâu chúng ta không gặp mặt, nhân cơ hội này trò chuyện."

Trần Trạch vươn tay đi cầm tay Lâm Mộc, không coi ai ra gì mà dính lấy, tốt nhất là ôm chầm hôn vài cái, một tuần không gặp mặt, đối với hai người yêu nhau đây chính là tương tư muốn điên.

Lâm Mộc vươn tay đánh rớt tay hắn. Mặt có chút đỏ lên, nhờ anh xem xem thời cơ có được không, còn có ba cái bóng đèn bên cạnh đó.

Tưởng Phàm không run rẩy nữa, thấy thế nào cũng có cảm giác không thích hợp, Lâm Mộc và cô lái xe lại đây, anh như một hầm băng di động, không có chút nhân khí, lạnh lùng như ánh trăng trên trời, tới gần không được. Sao gặp trung tá này, nháy anh liền thay đổi chứ, tuy rằng nói chuyện không ôn hòa, có chút dỗi, thế nhưng theo cô thấy, hình như là, trẻ con làm nũng?

Tưởng Phàm rùng mình vì ý tưởng vừa rồi của mình, sao có thể, đó là anh họ kiêu ngạo của cô, sắp ba mươi rồi sao có thể như trẻ con mà làm nũng chứ. Nhưng mà, anh lại thay đổi, dễ dàng thân cận, cũng không lãnh đạm như vậy, đường cong trên mặt nhu hòa, nói chuyện cũng không đông cứng, lỗ tai còn hơi hơi đỏ lên ?

Sao thế này, rất quỷ dị.

"Hai người sao vậy, không hỏi rõ ràng liền chĩa họng súng vào đầu bình dân vô tội, lỡ như súng cướp cò thì sao, làm người bị thương thì sao được? Dù là đạn giấy cũng sẽ tạo thành thương tổn. Đây là chiến trường, từ kháng chiến chống Nhật đến bây giờ, tôn chỉ của quân đội ta là gì, là bảo vệ quốc gia, vì dân phục vụ, hai người làm vậy là thương tổn bình dân vô tội. Thật sự ở trên chiến trường, hai người rất có khả năng bắn phải dân chúng, sao không chọn dùng phương thức nhu hòa một chút chứ!"

Trần Trạch âm trầm răn dạy. Hai chiến sĩ nghiêm đứng ổn.

"Vâng, là chúng tôi không suy xét chu toàn!"

"Giải thích với vị tiên sinh này."

Hai chiến sĩ chào quân lễ với Lâm Mộc.

"Thực xin lỗi, đồng chí, chúng tôi chấp hành công vụ, làm không ổn, xin ngài tha thứ."

Lâm Mộc cười cười.

"Tôi cũng xuất thân từ quân nhân, tôi hiểu rõ đạo lí này. Không có việc gì."

Bảo trì tính cảnh giác là mỗi quân nhân phải luôn chuẩn bị. Y không trách hai chiến sĩ dùng họng súng nhắm ngay y, y tức giận là vì sao giữ bọn họ không buông.

"Bây giờ giải thích rõ ràng rồi, là chúng tôi vô tình xông tới, có thể thả chúng tôi đi được chưa?"

"Làm em sợ đi, đều là chiến sĩ mới, em đừng để ý."

Trần Trạch cố ý xem nhẹ lời Lâm Mộc nói – chúng tôi, chỉ xách Lâm Mộc đi ra, em, không cần chúng tôi. Dù chỉ là lời nói hắn cũng không muốn đặt Lâm Mộc chung với người khác.

Tưởng Phàm cảm giác cô là người tàng hình, từ đầu tới đuôi cô đều trong suốt. Không có người đặt cô vào trong mắt. Không khí ít nhất ai cũng cần, cô là trong suốt không hề tồn tại cảm. Như trung tá này, từ đầu tới đuôi chưa từng nhìn người khác, càng không hắn hai tròng mắt của hắn nhìn chằm chằm Lâm Mộc, chớp cũng không chớp một chút.

"Tôi không sao. Tôi nói, chúng tôi có thể đi chưa?"

"Đi cái gì, em tới nơi này lữ hành, cũng là nghỉ phép, bây giờ núi bị phong tỏa, em còn muốn đi nơi nào chơi?"

"Về nhà, diễn tập quân sự phạm vi rộng, đi đâu cũng bị niêm phong thôi. Thôi, tôi về nhà đi ngủ."

"Điện hạ, em cũng từng làm binh, em tham gia quân diễn lần nào chưa?"

Trần Trạch ném ra mồi, muốn dụ con thỏ nhỏ chui ra khỏi hang, bạn phải cho nó cà rốt.

"Từng, làm quân y hai năm, đã tham gia hai lần."

"Có muốn cảm thụ chiến trường một chút không, cảm thụ không khí khẩn trương kích thích. Quân y tham gia quân diễn cũng chỉ ở phía sau làm hậu cần, căn bản không thể nghiệm được loại không khí thực chiến này. Dù sao em về nhà cũng chỉ ngủ, tôi cam đoan trước khi đi làm sẽ đưa em về. Cuối tuần này em ở lại đây hồi vị sinh hoạt trong quân đội, tham quan quân diễn một lần đi."

Mồi của Trần Trạch có sức hút rất lớn, thật sự, đối với người đã từng làm binh mà nói, là một đề nghị rất có sức hấp dẫn. Đây chính là vì sao rất nhiều người từng làm binh xuất ngũ rồi đều thích đi chơi thực chiến cs, chính là hoài niệm cảm giác năm đó mang súng lên chiến trường.

Lâm Mộc cũng mê muội, y làm quân y tham gia quân diễn căn bản không thể nghiệm được không khí chiến trường, Trần Trạch vừa nói như vậy, tròng mắt y liền phát quang.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top