Chương 149: Thích bài ca Hồng Nhạn này
Phan Lôi hừ một tiếng.
"Vậy còn được, đại đội tin tức có được ba chiếc xe tôi cũng không hâm mộ hắn, xe này không tồi, nhưng tên to con này linh hoạt sao? Ẩn nấp tốt sao? Bọn họ sẽ dùng sao? Tôi phải nói rõ, hai chiếc xe này tôi muốn, mấy cái công cụ thông tin anh nói tôi cũng muốn. Tôi còn muốn tốt nhất, không cho tôi không được."
Trần Trạch liếc hắn, đồ lòng dạ hẹp hòi.
"Tôi nói cho cậu biết, tôi còn có một số công cụ quấy nhiễu điện từ, hai loại, cậu theo tôi đi kho hàng xem, cái nào tốt thì lấy. Tờ danh sách cậu trình lên còn thiếu vài thứ tôi đều bổ sung đủ cho cậu. Tặng thêm trang bị đơn binh tác chiến."
Lúc này Phan Lôi mới vui vẻ. Vỗ bả vai Trần Trạch.
"Anh trai, anh được đấy. Anh theo đuổi Lâm Mộc, tôi duy trì hoàn toàn. Đi một chút, chúng ta đi kho hàng xem thiết bị."
"Mẹ Lâm Mộc thích cái gì, không thể để mẹ em ấy rơi nước mắt với tôi, tôi phải nghĩ biện pháp thu phục mẹ em ấy, công kích nhược điểm của bà mới được. Cậu nói cho tôi biết, mẹ em ấy yêu thích cái gì chán ghét cái gì. Tôi phải nghĩ đối sách trước."
"Mẹ cậu ta thích ở nhà luyện thư pháp, vẽ vời. Dì ấy đến từ Giang Nam vùng sông nước. Là điển hình của con gái miền Nam, ưu nhã, tinh xảo, sống như Hoàng Thái Hậu, rất ít khi đi ra ngoài. Nhưng mà thật sự thực dịu dàng, con nít trong quân khu đại viện chúng tôi đều xem dì ấy là nữ thần trong mộng. Lúc không khóc không nháo thật là tuyệt sắc giai nhân. Chú Lâm cho dì Lâm cuộc sống tốt nhất, mặc đều là gấm Tô Châu."
"Nhà ông ngoại Lâm Mộc thì sao?"
Vừa đi vừa thảo luận sôi nổi, không biết còn tưởng rằng bộ trưởng bộ hậu cần cùng đội trưởng đại đội đặc chủng đang thảo luận chiến lược chiến thuật gì mới chứ. Ai dè lại bàn làm thế nào để thu phục một người.
"Danh môn vọng tộc, toàn xuất văn nhân. Nhưng mà, từ khi bọn họ định cư ở quân khu đại viện thì rất ít trở về. Dì Lâm cũng thích hát hí khúc, buồn cười nhất là, chú Lâm xướng kinh kịch, dì Lâm lại xướng kịch hoàng mai, thế nhưng có thể xướng cùng nhau. Ở quân khu đại viện chúng tôi, chú Lâm hát hí khúc tốt nhất, mấy ông chú khác so với chú ấy đều là diễn viên nghiệp dư, ba Hoàng Khải cũng chỉ hát cho vui chứ về trình độ thì không tốt bằng chú Lâm."
Hát hí khúc, đây chính là kỹ thuật sống. Hắn phải tìm được điểm đột phá.
"Này, anh nhanh lên. Tôi đợi không kịp rồi!"
"Đúng rồi, cậu có biết trú địa của chúng ta, ai biết kéo đàn nhị không?"
"Không phải anh biết đàn ghita sao?"
"Tôi nói là đàn nhị."
"Anh đến đội văn nghệ hỏi xem. Dễ tìm."
Đúng, chờ chấm dứt diễn tập hắn liền đi học nghề, ít nhất hắn phải học được đàn nhị. Đến lúc đó cha vợ hắn hát hí khúc, hắn kéo đàn, hình ảnh thật hài hòa.
Lâm Mộc nhìn chằm chằm di động, ông chú này thật đúng là một cuộc điện thoại cũng không có, một tuần chỉ gọi một cuộc điện thoại, kỳ quái, thật quá kỳ quái.
Thân thể khỏe sao? Chân còn đau không? Lão khốn kiếp, không gọi điện thoại nói một chút được sao? Y cũng đâu có muốn đi với cô em họ kia, có thời gian rỗi y ngủ nướng không phải thích hơn sao?
Không có, giống như chưa từng xuất hiện, một tin nhắn cũng không.
Y thấy Điền Viễn, vốn định gọi Điền Viễn lại, hỏi xem Phan Lôi có về không, hỏi xem Phan Lôi có biết tin tức của Trần Trạch hay không. Nhưng nghĩ lại, dựa vào cái gì mình còn phải gián tiếp hỏi thăm tin tức của anh ta, đừng nghĩ mình chủ động quan tâm, hừ. Không phải anh không được tự nhiên với tôi sao? Vậy cứ không được tự nhiên đi. Xem ai chịu được hơn ai.
Thứ bảy, Lâm Mộc muốn ngủ đến chết đi, nghe không được điện thoại là tốt nhất, nhưng cố tình, mẹ y đuổi theo như truy hồn đoạt mệnh.
"Con trai con trai, Phàm Phàm đã lên xe công cộng đi tới chỗ con, con mau xuống lầu đón con bé."
"Con đi đón mọi người đi."
"Không cần, mẹ với ba con có chuyện đi ra ngoài trước, con tìm không thấy chúng ta. Ngoan, bảo bối, nghe lời, nể mặt mũi mẹ, con là anh nên đối xử tốt với em một chút, đi chơi với con bé."
Tưởng Thu Thủy tuyệt đối là một phụ nữ có mưu kế cao thâm, trực tiếp tiền trảm hậu tấu khiến Lâm Mộc không thể không khuất phục.
Không có biện pháp, mẹ y vừa cúp điện thoại, Tưởng Phàm liền gọi điện thoại đến.
"Anh, em đang đứng ngoài tiểu khu của anh, bảo an không cho em vào tìm anh, anh nói với bảo an để em lên lầu chờ anh đi."
"Không cần, cô đứng ở cửa chờ tôi. Tôi xuống giờ."
"Anh, em đến cửa tiểu khu của anh rồi, anh để em đi lên tham quan nhà của anh một chút đi mà~"
"Tôi không thích có người lạ vào nhà tôi."
Nói một câu từ chối trực tiếp đổ lại toàn bộ yêu cầu làm nũng của Tưởng Phàm. Còn không đợi Tưởng Phàm nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Y có ý thức lãnh địa rất nặng, trừ vài người bạn của y, chỉ có Trần Trạch tiến vào nhà của y. Y không cho phép người xa lạ biết y đang ở nơi nào, càng không cho đến nhà của y, đây là địa bàn của y.
Y yêu sạch sẽ nghiêm trọng, không thích mùi nước hoa của con gái lưu lại ở trong nhà, càng không hi vọng tóc con gái lưu lại trên sàn, càng không thích lãnh địa của y, cách y trang hoàng nhà mình, bị một người con gái nhìn thấy.
Trần Trạch? Muốn hỏi vì cái gì Trần Trạch có thể đi vào, còn lưu lại dấu vết ở nhà của y, vậy chỉ có thể nói, da mặt Trần Trạch đủ dầy, đủ đặc thù, Lâm Mộc mới chậm rãi buông phòng bị, nhưng mà, quá trình Trần Trạch vào được nhà Lâm Mộc cũng rất thống khổ.
Tưởng Phàm dù có nói rách miệng nhưng Lâm Mộc không thích thì nói cái gì cũng sẽ không cho phép cô ta tiến vào.
Thay quần áo, lấy xe chìa khóa, quần bò áo gió, tiêu sái đi ra ngoài. Người này bộ dạng đẹp trai, mặc cái gì cũng dễ nhìn.
Tưởng Phàm mặc váy bút chì, giày sandal, áo màu hồng nhạt còn có mũ đội. Thực trẻ trung năng động.
Thoải mái như cô gái kẹo ngọt, đáng tiếc, y không phải Hạ Quý, không thích ăn kẹo. Đối với loại con gái này, y thực vô cảm.
"Anh họ, chúng ta đi chơi nào."
Tưởng Phàm phải nói là hưng trí bừng bừng.
Lâm Mộc lười biếng, lái xe đều chậm rì.
"Không phải nói đi công viên núi sâu sao?"
Công viên núi sâu có cái rắm gì chơi, trừ cây cối chính là đường mòn, bọn họ không phải con nít hơn mười mà thích trèo núi. Cũng không phải mùa xuân hoa nở rực rỡ, trừ cây chính là cây. Thật sự không có chút hứng thú.
Nếu cho y lựa chọn nhất định muốn đi chung với ai, y thà rằng ở cùng với Trần Trạch xem chương trình phẫu thuật máu me trong TV, Trần Trạch ở phòng bếp loay hoay nấu đồ ăn, y ngồi chờ, còn hơn đi ra ngoài chơi với cô gái này.
Đáng tiếc ông chú kia như đá chìm đáy biển. Mẹ kiếp, hắn chết ở xó nào rồi?!
Nghĩ phát bực mà đập tay lái, làm Tưởng Phàm giật mình, chớp mắt to nhìn Lâm Mộc.
"Anh họ, anh, anh làm sao vậy nha?"
Dừng, Dừng lại! đừng làm như uất ức đủ bề như vậy, nhìn mà trong lòng càng phiền. Con gái, nhất là loại con gái đặc biệt nhu nhược, càng phiền.
Làm sao so được với Trần Trạch, đừng nói đùa giỡn tính tình vỗ bàn rống to, dù y có phi một cước đạp Trần Trạch, Trần Trạch cũng cười hì hì, phóng dao giải phẫu hắn cũng không có oán giận nửa câu. Tưởng Phàm thì, mới đập tay lái một chút, cô ta liền làm nũng vờ đáng thương cho mình coi.
Lâm Mộc giẫm chân ga, phóng xe đi.
"Đi sớm về sớm, ngày mai tôi còn có việc, không phải là công viên núi sâu sao? Đi dạo một vòng liền về đi."
Y tuyệt đối sẽ không kéo hai ngày, nói cái gì cũng sẽ không ở lại khách sạn phụ cận công viên sơn sâu với Tưởng Phàm, nhàn đến đản đau xem mặt trời mọc cái gì. Dù tối hôm nay mười hai giờ mới về đến nhà y cũng sẽ lái cả đêm trở về gấp. Lúc này mới ở chung vài phút y đã phiền chết.
Nói đến cùng, Lâm Mộc là một đứa bé bị nuông chiều, trong nhà người yêu thương, các anh em bao dung khiến y có tính tình cực độ kiêu ngạo, sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hơi không vừa ý y liền xù lông.
Mất hứng, xem ai không vừa mắt liền không lui tới với kẻ đó. Sẽ không thỏa hiệp.
Trần Trạch, người kia là ngoài ý muốn. Vì Trần Trạch, y lần lượt thỏa hiệp, dễ dàng tha thứ. Là kỳ tích.
Tưởng Phàm không dám nói thêm gì, Lâm Mộc một tay lái xe, một tay chống cằm, mắt nhìn tiền phương, không nói lời nào, xem Tưởng Phàm ngồi ở ghế phó lái trở thành trong suốt.
Mở nhạc, là bài Hồng Nhạn kia, hát xong, Lâm Mộc còn ấn phát lại, vòng đi vòng lại hơn một giờ, chỉ một bài, chính là bài Hồng Nhạn này.
Trước kia y đặc phiền bài này, thế nhưng lúc Trần Trạch hát thì lại không giống, rầm rộ, thâm hậu dễ nghe ghê gớm. Cho nên y chậm rãi yêu bài hát này, bất tri bất giác, biến thành ca khúc yêu thích, vẫn ca khúc duy nhất y thích.
Tưởng Phàm muốn nói chuyện nhưng không biết mở miệng thế nào, Lâm Mộc đeo kính đen, nhìn cũng không nhìn cô, đầu không nghiêng chút nào. Tưởng Phàm không biết nên tìm đề tài gì.
Rốt cuộc, khi bài Hồng Nhạn lăn qua lộn phát hơn nửa giờ nữa, Tưởng Phàm mở miệng.
Lúc này, bọn họ đã ra khỏi thành phố, theo cao tốc đi đến công viên núi sâu, hai mươi cây nữa là hết đường cao tốc, lại đi năm mươi cây liền đến công viên núi sâu.
Hừ, cô gái này có tật xấu đi, mùa đông mùa lạnh chạy đến nơi này, có cái gì mà xem.
"Anh họ, chỗ em có không ít bài hát dễ nghe lại được yêu thích, em mở cho anh nghe đi."
Tưởng Phàm nói xong liền muốn tắt nhạc trên xe, mặt Lâm Mộc âm trầm.
"Đừng nhúc nhích."
"Trong di động có mấy bài rất êm tai, rất được yêu thích."
Tưởng Phàm không dám động nữa, ý đồ thuyết phục Lâm Mộc.
"Được yêu thích hay không liên quan gì tới tôi, tôi thích chính là bài này. Cô thích cái gì tôi mặc kệ, thế nhưng, đừng động vào thứ tôi thích."
Tưởng Phàm hít sâu, Lâm Mộc nói thực tức chết người.
Thế nhưng kiên trì bất khuất là điều cần thiết để theo đuổi người mình thích. Cô Lâm nói, 'tính tình Lâm Mộc không tốt, phải rộng lượng tha thứ, thật ra nó không có ý gì xấu, nó nói chuyện như vậy, aiz, cô với dượng của cháu chỉ có một đứa con nên nuông chiều.'
Quan hệ huyết thống trong vòng ba đời không được kết hôn, thế nhưng nghiêm túc tính thì Lâm Mộc và cô không nằm trong dạng này, cho nên có yêu đương thì quốc gia cũng cho phép.
"Anh họ thích bài này sao? Rất dễ nghe, càng nghe càng cảm thấy có hương vị."
Vẫn là Hồng Nhạn, Hồng Nhạn bản Tengri.
"Anh ta hát không dễ nghe, chỉ có thể xem như bình thường."
Tưởng Phàm mà nói khiến Lâm Mộc nhịn không được đáp lại, Tengri hát không tồi, thế nhưng so với người nào đó mà nói, vẫn là hắn hát tốt hơn. Ít nhất, giọng Tengri sẽ không khiến da đầu y run lên, còn tiếng ca của ông chú kia sẽ làm da đầu y run lên, không tự chủ được mà hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top