Chương 148: Trao đổi dễ nghe hơn đánh cướp một chút

Trần Trạch chui đầu vào kho hàng, mặt mày hớn hở kiểm kê, lúc giữa trưa, năm chiếc xe quấy nhiễu điện từ mới nhất lái vào trú địa của quân khu.

Năm chiếc xe quất nhiễu điện từ mới nhất này làm người trong quân khu hưng phấn hơn cả năm vị hoa hậu quốc tế.

Thu hút ánh mắt yêu thích của toàn bộ chiến sĩ nơi trú địa, dừng ở trên sân thể dục. Các chiến sĩ không chút nào che dấu sự yêu thích của mình với mấy chiếc xe này, sờ sờ nơi này, xem xem chỗ đó, mấy tên to con này đều mang theo máy thu phát sóng vệ tinh, màu rằn ri, nhìn liền thân thiết. Bên trong là cả một văn phòng loại nhỏ, siêu cấp soái.

Thứ này vừa phát ra tín hiệu quấy nhiễu, cam đoan tất cả máy thu phát thông tin của đối phương đều tê liệt, đến lúc đó không phải nắm chắc thắng lợi sao?

Xe quấy nhiễu điện từ còn không phải mượn đến dùng, mà là mua mới, trang bị cho liên đội nào thì chính là vật sở hữu của liên đội đó. Loại thiết bị kiểu mới nàu là trâu bò nhất, đi ngang cũng được.

Trần Trạch đứng ở trên sân thể dục, híp mắt nhìn năm chiếc xe, khóe miệng mang theo ý cười. Tư lệnh thật là hạ vốn gốc vì thắng lợi.

Phan Lôi vừa nghe năm chiếc xe quấy nhiễu điện từ mới nhất được lái đến, lập tức chạy tới. Phải biết, là năm chiếc, không phải bốn chiếc hoặc sáu chiếc, không có biện pháp chia đều, ai tới trước kẻ đó liền được nhiều một chiếc, không chạy sao được, nhanh chóng đi nha, tới chém giết.

Lam Đình cũng hưng phấn kích động, phải biết đây là thứ tốt, toàn quân khu bọn họ cũng không được vài chiếc, so với các đại đội tin tức của đoàn quân khác, bọn họ chính là siêu nhất.

Thí điên thí điên chạy tới. Hắn biết Phan Lôi chính là đầu lĩnh bang thổ phỉ, nhanh chóng đi, nếu không sẽ bị thổ phỉ đoạt.

Lam Đình vừa thấy năm chiếc xe quấy nhiễu điện từ lập tức liền nhộn nhạo, kích động như thấy được bà xã năm năm không gặp mặt, rống to cổ họng, hình tượng gì cũng không có, trực tiếp nhào lên, ôm lấy đầu xe .

"Bảo bối của tôi!!!"

Mất hết hình tượng, ôm liền không buông tay.

Phan Lôi hừ một tiếng, ôm lấy thì tưởng rằng là của anh sao? Có bản lĩnh anh ôm hết năm chiếc xe này luôn đi, ôm được tôi cho anh hết.

Ai làm gia chủ? Trần Trạch, hắn nói chuyện mới tính. Hắn nói cho ai liền cho ai, hắn nói cho bao nhiêu liền cho bấy nhiêu.

Nịnh bợ Trần Trạch, hắn chưởng quản quyền lớn, nắm thực quyền, hắn mới là lão đại, nhân vật trâu bò nhất.

Lấy một điếu thuốc ra đưa cho Trần Trạch, tự mình châm cho hắn.

"Mấy tên to con này đều là thứ tốt."

"Đúng vậy, thứ tốt, muốn đúng không."

Trần Trạch xấu nha, phúc hắc, đầu bụng đều là ý nghĩ xấu. Phan Lôi là đại thổ phỉ, cường thủ đoạt nào, muốn cái gì liền trực tiếp cướp. Còn Trần Trạch chính là thổ phỉ có đầu óc, hắn sẽ ném ra mồi dụ địch mắc câu.

"Đúng vậy đúng vậy, rất muốn. Cho chúng tôi ba chiếc đi. Nể tình chúng ta là anh em, anh từ đại đội đặc chủng đi ra, đại đội đặc chủng chính là nhà mẹ đẻ của anh, khuê nữ gả đi ra ngoài đều nhớ thương nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ lớn mạnh thì hậu phương của anh càng vững chắc."

Phan Lôi đang minh thưởng. Thừa dịp Lam Đình vòng quanh xe quấy nhiễu điện từ, quyến luyến si mê mà cướp. Đối với thạc sỹ điện tử công trình mà nói, đây chính là tình yêu đích thực.

Trần Trạch bắn rớt tàn thuốc, mặt đầy ôn hòa.

"Thật ra, đây vốn là của mọi người. Thế nhưng, Phan Lôi, trao đổi một chút tin tức đi."

Phan Lôi trừng mắt.

"Đừng nghĩ hỏi tôi mấy chuyện hai người chúng tôi sống ngọt ngào như thế nào, một đêm mấy lần, yêu đương như thế nào. Đây là chuyện tư mật của hai chúng tôi, không thể nói. Nói em ấy sẽ tức giận."

Trần Trạch đuổi phía sau hắn hỏi bao nhiêu lần, sao anh có thể thu phục đợc bác sỹ Điền, dùng âm mưu quỷ kế gì, anh nói cho tôi biết, tôi đối phó với Lâm Mộc nhà tôi.

"Hừ, bây giờ tôi không có hứng thú với mấy chuyện đó, tôi sắp thu phục được Lâm Mộc rồi. Tôi quan tâm là, bố mẹ vợ của tôi. Tôi chưa từng tiếp xúc với Lâm tổng tham mưu, tính tình ông ấy thế nào, còn có mẹ của em ấy, tôi nghe em ấy nói, mẹ vợ của tôi thực dễ khóc. Cậu biết rõ, hai chúng tôi cũng sẽ kết hôn, nhưng tôi sợ thu phục không được mẹ vợ tôi, em ấy còn thực nghe lời, thực hiếu thuận, tôi không thể để em ấy vì tình yêu của chúng tôi mà phản bội cha mẹ."

Đây là điều Trần Trạch quan tâm nhất, tính tình bố mẹ vợ thế nào, dễ thu phục sao? Aiz, dù không dễ thu phục vẫn phải thu phục.

"Chú Lâm rất dễ nói chuyện, bây giờ sắp về hưu, không có việc gì liền thích cùng ba Hoàng Khải hát hí khúc, rất hòa thuận, sợ vợ. Đây là điều toàn quân khu đại viện đều biết, không phải chú Lâm yếu đuối, không cốt khí, chủ yếu là dì Lâm quá cường hãn. Dì ấy không mạnh mẽ như những bác gái trong quân khu khác, dì ấy nói chuyện nhẹ giọng thầm thì, dịu dàng như nước, rất nhu tình, vĩnh viễn đều thơm ngào ngạt, ưu nhã mười phần, chưa từng nghe dì ấy nói chuyện lớn tiếng cũng như chưa từng nghe dì ấy mắng chửi người, thế nhưng dì ấy có thể khiến toàn bộ già trẻ gái trai trong quân khu đại viện sợ, chủ yếu là bởi vì, dì ấy rất có thể khóc.

Ai nha, tôi nói với anh, nước mắt của dì ấy còn hơn cả diễn viên, anh nói khóc, nước mắt của dì ấy liền rơi. Ngâm chú Lâm một đời, ngâm luôn Lâm Mộc. Một người phụ nữ dịu dàng như vậy, nhìn dì ấy xoạch xoạch rơi nước mắt, ai bỏ được. Lúc dì ấy khóc như lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu, dù có ý chí sắt đá cũng sẽ bại trận. Chú Lâm dễ thu phục, chú ấy rất thương con trai, nếu con trai quyết định, chú Lâm sẽ duy trì. Dì Lâm lại không dễ, dì ấy mà khóc, anh khẳng định xong đời. Chú Lâm lập tức làm phản, đứng ở bên thím Lâm. Kẻ địch thật sự của anh, chính là mẹ vợ anh."

Trần Trạch gật gật đầu, trách không được dù Lâm Mộc không muốn vẫn phải kiên trì nghe lời, không phải bởi vì khác, chỉ bởi vì mẹ y quá khó trị.

Hắn nghĩ Lâm Mộc cố ý tìm cớ, thì ra, mẹ vợ hắn cường hãn như thế.

Ai nói phụ nữ nhất định phải như Phan Việt mới là nữ hảo hán, bưu hãn chứ. Ai nói phụ nữ như dì Đảng Hồng mới uy vũ bất phàm chứ, dì Lâm mới khó thu phục nhất. Phụ nữ mềm dẻo như nước, cho dù là khối inox cũng sẽ bị ngâm rỉ.

Khó trị mẹ vợ.

"Này, tôi đều nói hết, tôi cũng bán đứng luôn bạn tôi, anh nhanh chóng nói cho tôi nghe, anh cho tôi mấy chiếc xe."

Lam Đình thí điên thí điên chạy tới.

"Không thể cho hắn nhiều, hắn là một người thô thủ đại cước, vốn không dùng được mấy thứ cần sự tỉ mỉ cẩn thận. Vật phải dùng đúng chỗ, ở trong tay người có tài mới biểu hiện ra được uy lực."

Hưng phấn đến mặt đều đỏ, cũng lấy điếu thuốc ra điểm cho Trần Trạch. Trần Trạch lung lay điếu thuốc trong tay một chút.

Lam Đình cảm giác chậm một bước, hiến ân cần đã bị Phan Lôi dành.

"Bộ trưởng, lần quân sự diễn tập này là trận đấu về thông tin cùng phản thông tin, quấy nhiễu phản quấy nhiễu, anh phải nắm lấy trọng điểm. Chúng tôi là quân tiên phong, anh phải đặc biệt yêu thương chúng tôi a."

Phan Lôi nhàn nhàn lạnh lạnh nói.

"Anh xem rồi xử lý, đại đội đặc chủng là nhà mẹ đẻ của anh, Lâm Mộc là anh em của tôi."

Trần Trạch không hề vội vàng xao động vì bị uy hiếp. Hắn ném tàn thuốc.

Tay chỉ chiếc xe quấy nhiễu điện từ thứ nhất và thứ hai.

"Hai chiếc này là của đại đội đặc chủng."

"Trần Trạch, tôi gọi điện thoại cho Lâm Mộc, bảo cậu ta quăng anh, tin không?"

Phan Lôi vừa nghe liền xù lông, dựa vào cái gì, bọn họ là đại đội đặc chủng, tất cả trang bị đều phải tốt nhất, dựa vào cái gì chỉ cho bọn họ hai chiếc.

Trần Trạch trợn trắng mắt nhìn Phan Lôi.

"Lần này tác chiến là về khoa học kỹ thuật, đại sứ quán cho phép quân sự diễn tập hành quân gấp, không phải xâm nhập tiêu diệt ổ địch. Cậu phải rõ. Theo lý thường đại đội tin tức nên được ba chiếc."

"Tôi sát, anh đại gia, chúng tôi cũng phải lên chiến trường."

Phan Lôi mặc kệ, muốn chơi xấu bỏ đi.

Trần Trạch ném cho hắn một ánh mắt kiềm chế chút, tay nhấn xuống một cái, đình chỉ hắn xúc động. Không cho nói hưu nói vượn. Không cho làm ầm ĩ. Hắn có thể bạc đãi nhà mẹ đẻ của mình sao? Hắn là từ đại đội đặc chủng đi ra.

Phan Lôi thấy động tác nhỏ của Trần Trạch, tức giận bất bình nhưng vẫn dừng bước chân.

"Hừ, bất công!"

Lam Đình vừa nghe cho hắn ba chiếc lập tức cười nở hoa, hoan hô một tiếng. Đại đội tin tức của bọn họ liền nổi bật, bọn họ có thể ngạo thị toàn bộ quân khu, đến đoàn quân khác lên mặt.

Mặt mày hớn hở, hoan hô nhảy nhót.

"Bộ trưởng, anh chính là người , không phục không được, công bình công chính cương trực, hiểu cấp dưới, biết ấm lạnh, mưu cầu phúc lợi cho chúng tôi. Ai ở ngành hậu cần cũng không sảng khoái được như bộ trưởng Trần, là người tốt."

Giơ ngón cái với Trần Trạch, công bình, tiêu chuẩn người tốt, sảng khoái.

"Anh khen anh ta đến không còn là người nữa rồi."

Phan Lôi vẫn ghen, xe quấy nhiễu điện từ của hắn cứ vậy liền ít đi một chiếc.

"Ai nha, thứ tốt như vậy tôi phải mang về cho cấp dưới dùng quen tay, đi đã, gặp ngài sau~"

Lại không đi, Phan thổ phỉ liền trực tiếp đoạt, hắn ngồi lên xe lái đi, đến địa bàn của đại đội đặc chủng thì không có hy vọng cướp trở về. Lúc này không đi còn đợi đến khi nào. Vung chân thấy tốt liền thu.

Nhanh chóng, mang theo cấp dưới lên xe, nhấn ga phóng đi.

"Aiz, anh đi quá tốc độ, trong trú địa chỉ được đi ba mươi km, phạt anh hai trăm đồng!"

Phan Lôi vẫn căm giận bất bình. Tìm lỗi của đại đội tin tức.

Hắn không nghĩ lại chính mình, lái Hummer đi, lần nào không lái như bay, khói chưa tan hết xe đã sớm không thấy bóng dáng.

Trần Trạch cười, như ý định.

Phan Lôi hung hăng trừng Trần Trạch.

"Cậu trừng cái gì, nể mặt Lâm Mộc tôi sẽ không bạc đãi cậu. Anh ta không đi thì làm sao tôi có thể cho cậu thứ tốt. Đại đội đặc chủng là nhà mẹ đẻ của tôi, Lâm Mộc còn là bạn nhiều năm của cậu, tình cảm của anh em chúng ta cũng thâm hậu. Thứ tốt tôi để dành cho cậu. Ba cái thứ đó tôi không thiếu. Một hồi cậu đi làm thủ tục, nhận thiết bị đó, đây là cố ý giữ lại cho các người."

"Anh không lừa chúng tôi chứ, chúng tôi là đại đội đặc chủng!"

"Sao có thể nói lời này, tôi có thể lừa cậu sao? Chúng ta là ai nào, quan hệ đặt ở đó, chúng ta mới là bạn bè thân thiết."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top