Chương 139: Em họ của em họ là kẹo hoa quả

"Mẹ, con còn muốn sống đến tám chín mươi tuổi, mẹ đừng hại con."

Mặt khụ đến đỏ, tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, vừa sợ lại dọa, cô nàng Phan Việt mặc đầm dạ hội lộ vai còn có thể chơi trò đá chân ngang trừ phó huấn luyện viên Lý Thế Dân ai có thể trấn áp nổi.

"Làm mẹ sợ muốn chết, không phải con bé đó thì tốt, nhưng mà, con mà thích thì mẹ với ba con, cũng, cũng sẽ không phản đối."

"Phan Việt đã có người theo đuổi. Dù cô ấy không có người theo đuổi thì cũng là bạn của con, con chưa từng xem cô ấy là con gái."

Y thật sự không có ý nghĩ sẽ trở thành anh rể Phan Lôi, tuyệt đối không có.

Tưởng Thu Thủy nhìn sắc mặt kiên định của con trai, thở dài, không phải Phan Việt. Nửa vui nửa buồn, không phải Phan Việt cũng là chuyện tốt, ít nhất không có cô con dâu khác người như vậy. Mà không phải Phan Việt, bên người con bà không có ai nữa a.

"Nếu thực sự có một người đối tốt với con như vậy, mẹ với ba con chắc chắn sẽ duy trì con đến cùng, cưới người kia."

"Con không phải không có sao."

Lâm Mộc vờ cười đến cùng, nhưng không nói ra, không có cách nào nói a, y mà nói một câu, mẹ, người này đối với con không tồi, nhưng hắn là nam . Mẹ y thật sự sẽ dùng nước mắt đưa y vọt tới Đại Tây Dương. Không phải làm con rể Long Vương mà là làm thức ăn cho tôm cua cá nơi đại dương .

"Không được."

Tưởng Thu Thủy vừa nghĩ đến con trai thật sự cứ cô đơn như vậy, còn có tuổi già thê thảm, liền cảm thấy rất đáng thương.

"Làm việc vẫn phải có bảo hiểm mới tốt, con và Phàm Phàm trao đổi một chút, xem con bé có phải loại con gái con thích không. Nếu con không chán ghét con bé thì cứ thử xem."

"Tội trùng hôn là phạm pháp ."

Tưởng Thu Thủy thực thất lạc, con trai kiêu ngạo của bà sao cứng đầu thế này. Nếu là con gái còn yên tâm một chút, có thặng nam không thặng nữ. Hiện tại tiêu chuẩn của con gái khá đơn giản nhưng không phải dễ, mặc kệ là bác sỹ hay thanh niên tài tuấn gì, đối xử với con giá không tốt thì người ta cũng không gả cho, người ta muốn một người đàn ông biết dỗ dành biết thương yêu bạn gái làm ông xã, con của bà có đôi khi như một đầu gỗ, cứng nhắc không thú vị, cả ngày ở trong nhà xác, ai dám gả cho a.

"Có phải mẹ đặt tên sai cho con rồi không? Con chính là một khúc gỗ a."

"Mẹ......"

Lâm Mộc thực hết chỗ nói, y tên Lâm Mộc, nhưng y không phải một khúc gỗ được chứ? Y không cứng nhắc được không? Y chỉ là công tác bận rộn, vẫn không gặp được người thích hợp mà thôi.

"Sao không phải đầu gỗ a, con sẽ yêu đương sao? Con sẽ dỗ dành con gái vui vẻ sao? Con làm việc bận rộn cả ngày, con sẽ cùng bọn họ đi dạo phố mua sắm dẫn bọn họ đi chơi sao?"

"Thực nhàm chán."

Lâm Mộc có chuyện nói thẳng, y vẫn không thể hiểu được con gái, rõ ràng xách hơn ba mươi ký đã phí nhiều sức lực, nhưng cố tình có thể đạp lên đôi giày cao gót mười cm đi dạo phố cả một ngày. Trâu bò!

"Cho nên mới nói con chính là khối gỗ."

Tưởng Thu Thủy trừng mắt nhìn con trai, khó trách nó cưới vợ không được, tính tình này có người chịu gả cho nó thì đầu óc cô bé đó có bệnh.

"Theo kỳ môn độn giáp Ngũ Hành Bát Quái mà nói, con thuộc tính vi mộc, vậy thì chỉ có Thủy sinh Mộc. Con kết hôn với người có mang nước trong cái tên là thích hợp nhất."

Oanh! hai chữ Trần Trạch lại nhảy ra. Lấp lóe lấp lóe, "trạch" mang theo nước, thuộc tính vi thủy. Thủy sinh mộc, nếu theo lời mẹ y nói, y trực tiếp kết hôn với Trần Trạch thì chắc chắn là một vốn bốn lời ông trời tác hợp.

Mệnh tướng hợp, hắn còn đối xử với mình không tồi, phù hợp tiêu chuẩn, đây chính là rể hiền số một.

"Tiểu Mộc, con mà thấy hứng thú thì mẹ sẽ bảo ba con tra xem, tìm ra tất cả nữ pháp y trong thành phố đến cho con. Con đi xem mặt các cô ấy."

"Mẹ, con về bệnh viện làm phẫu thuật. Càng ngày càng không đáng tin ."

Lâm Mộc cảm thấy y trở về chính là sai lầm, mẹ y đây là muốn con dâu đến không bình thường. Ý tưởng gì đều nhảy ra .

"Tiểu Mộc, con không hiểu mẹ rồi."

Hốc mắt Lâm phu nhân ướt át, bên trong mắt đào hoa gợn sóng lấp lánh.

Lâm Mộc thở dài một tiếng, lại tới nữa lại tới nữa, y thật sự sẽ bị chết đuối.

Ai, đây chính là con gái, con gái!

Trăm ngàn đừng cưới một cô gái yêu khóc, đời này ba y thật đáng thương, vợ ông quá yêu khóc.

Ôm bả vai mẹ dỗ dành.

Dù y có là một khối gỗ kim ti cũng sẽ bị nước mắt mẹ y ngâm nát.

"Mẹ, con tìm cho mẹ một con dâu toàn tài, nghe lời, rất tốt với con, hiếu thuận ba mẹ. Cho con hạnh phúc, mẹ cứ yên tâm đi, không cần bận tâm cho con. Con của mẹ tính tình thế nào mẹ cũng biết, tùy tiện một cô gái nào con cũng chướng mắt."

"Có người muốn con đã không tồi."

Tưởng Thu Thủy ăn ngay nói thật.

"Dì ơi, có cái gì cháu có thể hỗ trợ không?"

Tưởng Phàm rướn đầu xem bên trong, cười cười với Lâm phu nhân, đầy mặt nhu thuận.

"Không cần không cần, Phàm Phàm nhanh đi ngồi đi, Tiểu Mộc đói bụng, dì tìm chút đồ ăn."

"Anh họ, anh muốn ăn cái gì, em làm cho anh ăn."

Lâm Mộc cười trở nên phai nhạt.

"Không cần, cơm ngon đến mấy cũng so ra kém tay nghề mẹ tôi."

Tưởng Phàm cũng sẽ không bởi vì một câu này mà lui bước.

"Anh họ, chúng ta đã hai mươi năm không gặp mặt đi, mới trước đây em còn nhớ rõ các anh đi bắt cá chạch, em khóc hô đòi các anh mang em đi chơi, vài anh trai đều không mang em đi chơi, ghét bỏ em là con gái, nhưng chỉ có anh mang em đi."

"Đó là bởi vì mẹ tôi nói, trăm ngàn không thể để con gái khóc."

Kỳ thật, chủ yếu là y sợ nước mắt của con gái, mẹ y rất có thể khóc, nước mắt của bất cứ cô gái nào cũng khiến y bó tay.

Tưởng Phàm cắn môi cười, trong ánh mắt là ngượng ngùng.

"Anh họ lớn rồi liền không thích về nhà cũ, quên em mất rồi."

"Không có, em không khác trước đây nhiều lắm."

Đúng rồi, trước đây y như thế nào? Thật sự quên.

"Hai đứa cứ tán gẫu, mẹ đi gọi điện thoại cho ba con, bảo ông ấy giữa trưa về nhà ăn cơm."

Mẹ Lâm hoan nghênh, phải biết, bên người con trai vẫn không có cô gái nào, đã có khi nào thấy y cùng con gái đứng chung một chỗ a. Phan Việt bọn họ cũng chỉ cùng đi uống rượu. Miễn bàn Phan Việt đi, nhà họ Lâm bọn họ không nuôi nổi hoa hồng đen.

Lâm Mộc cũng không khả năng cùng Tưởng Phàm ở chung một chỗ, đang muốn đi ra ngoài thì di động vang. Lấy ra vừa thấy, bên trên nhảy hai chữ, Trần Trạch.

Lâm Mộc nhìn mẹ y.

Lâm phu nhân thông minh cực kỳ, biết đây là muốn nói chuyện riêng liền lôi kéo tay Tưởng Phàm.

"Đi, cùng dì ra ngoài đi, con dì nha, thật bận rộn, ở bệnh viện còn có nhiều chuyện đâu."

Tưởng Phàm cười cười.

"Anh họ là nhân tài, biết nhiều khổ nhiều, phải chú ý thân thể."

Cùng Lâm phu nhân đi ra ngoài, bọn họ đều đến phòng khách , lúc này Lâm Mộc mới nhận điện thoại.

"Về nhà cha mẹ rồi? Thấy cô em họ của em sao? Xinh đẹp không?"

Từ ngày hôm qua Trần Trạch trở lại quân khu liền nhớ thương chuyện này, đừng nói mẹ vợ hắn thật sự giới thiệu bạn gái cho Lâm Mộc đi, hắn nghe ra ý trong lời của mẹ vợ hắn thật không đơn giản, hắn vẫn hỏi một chút đi, trong lòng kiên định.

"Xinh đẹp, con gái hai mươi mấy tuổi như hoa hồng nở rộ, thực tươi trẻ, mẹ tôi thực yêu thích."

"Con gái nha, hai mươi mốt chính là thời kỳ hoa tươi nở rộ, không có gì mới mẻ. Nhưng mà, đàn ông bốn mươi mốt vẫn đầy sức sống, giống như tôi, chờ tôi bốn mươi chính là lúc mị lực lên đến đỉnh núi, em khẳng định sẽ yêu chết tôi."

Lâm Mộc nở nụ cười, tựa vào ngăn tủ.

"Mặt mũi của anh đâu."

Mềm mềm hỏi, mặt mũi của anh đâu, quên ở ký túc xá rồi đi, thật là không da không mặt mũi.

"Dán trên mặt em rồi, ngày hôm qua lúc hôn môi cọ xát rất kịch liệt, liền dính trên mặt em. Em sờ xem có phải không, tôi giờ là không da không mặt mũi."

"Anh giỏi."

Lâm Mộc mắng hắn một câu, vẫn không khỏi lau mặt mình một chút, ừ, vẫn đẹp trai như vậy.

"Điện hạ à, thế nào, nói thật đó, mẹ vợ tôi có đẩy mạnh tiêu thụ em cho người khác không. Em là của tôi, không thể để cô gái kia đoạt Bảo nhi của tôi. Bảo nhi của tôi hoàn mĩ vô khuyết, người ta thích là thực bình thường, tôi cũng vui khi có người thích em, điều này thuyết minh ánh mắt của tôi không sai, Tiểu Mộc của ta chính là nhận người thích như vậy. Nhưng trăm ngàn đừng có suy nghĩ xấu về Bảo nhi của tôi. Tôi liều mạng, mặc kệ có phải con gái hay không."

"Anh rảnh rỗi quá à."

"Hôm nay không có chuyện gì. Điện hạ, em chụp cô ta một tấm cho tôi xem , để tôi lý giải một chút, xem cô gái này tươi mới đến trình độ nào."

Trán Lâm Mộc chảy xuống hắc tuyến.

"Tôi chụp ảnh cô ta? Anh nghĩ tôi cuồng rình coi à."

"Tôi muốn xem xem tình địch của tôi có dễ nhìn hay không."

"Đừng phá."

"Chụp một tấm đi, điện hạ của tôi, vương tử của tôi, em thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi đi, chỉ một tấm, một tấm là được rồi. Điện hạ, Bảo nhi, tâm can của tôi, thịt đầu tim của tôi......"

Trần Trạch thật là không mặt mũi không da, lời buồn nôn như thế cũng nói được, bịt mũi làm nũng, anh hơn ba mươi rồi thì nhờ anh giống bọn họ một chút có được không, học con gái làm nũng, con gái làm nũng là xuân thủy một mảnh, anh thì lại dọa người đổ quái.

Lâm Mộc rùng mình một cái, cọ xát cánh tay một chút, nổi da gà rớt đầy đất.

"Dừng dừng dừng, tôi chụp cho anh một tấm, được chưa."

"Tôi biết Bảo nhi của tôi hiểu tôi nhất mà, sẽ không để tôi lo lắng sợ hãi em sẽ bỏ chạy cùng cô gái kia, đến đến, chụp một tấm."

Lâm Mộc ăn xong Trần Trạch, thật sự ăn xong hắn, hắn chính là bệnh thần kinh, bạn không thể biết đến cùng hắn nghĩ như thế nào. Bọn họ nói em họ đến đây, Trần Trạch kích động muốn xem ảnh chụp, kỳ thật hắn muốn quen biết em họ của y đi.

Cầm di động, làm bộ như chơi di động gửi tin nhắn, nâng cao điện thoại di động, chuyển sang chế độ chụp ảnh, tìm một góc độ tốt, nhàn nhàn tản tán dựa vào tường. Thật ra y đang đợi Tưởng Phàm quay đầu lại, chụp ảnh.

Tưởng Phàm có vẻ đặt hết lực chú ý lên người Lâm Mộc. Lâm Mộc tựa vào chỗ đó đứng, Tưởng Phàm liền cảm giác được , quay đầu, cười với Lâm Mộc, tuyệt đối là mang lượng đường đầy mườiphần.

Lâm Mộc bấm răng rắc, chụp thành công. Nhìn trong di động Tưởng Phàm cười thoải mái xinh xắn.

Hừ hừ hừ, cho anh xem xem, không phải hiếu kì sao, cho anh xem xem. Kỳ thật y cười là vì nghĩ Trần Trạch thấy ảnh Tưởng Phàm sẽ có phản ứng gì.

Tưởng Phàm đỏ mặt, anh họ đang cười với mình sao. Không còn thanh lãnh, cười vô gánh nặng thật vui vẻ.

Lâm Mộc quay đầu gửi cho Trần Trạch, xem đi xem đi, cho anh xem xem, anh sẽ phát điên hay kêu to a.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top