Chương 134: Mẹ vợ điện thoại đến

Trần Trạch ôm bảo bối của mình, cười hì hì ngây ngô, không biết có nên nói thần kinh hắn đáp sai tuyến hay không, hắn có thể nhìn Lâm Mộc không chớp mắt từ hai giờ hơn đến khi thái dương lặn về phía tây, nhìn đến mặt trăng đi lên, nhìn đến Lâm Mộc từ từ thức giấc, dù thân thể hắn cứng ngắc, chân đã tê rần, cũng không động một chút. Làm chỗ dựa một đời, lúc này mới có chút, điểm ấy nghị lực nếu không có thì sao tính là đàn ông.

Lâm Mộc giật mình ngẩng đầu, sao lại ngủ thẳng lên người hắn.

"Tiếp tục ngủ, Bảo nhi."

Lâm Mộc xem trời, nhìn Trần Trạch.

"Tôi ngủ một buổi chiều?"

"Mấy ngày nay em mệt, nghỉ ngơi nhiều mới tốt. Muốn tiếp tục ngủ hay không."

Lâm Mộc luống cuống tay chân bò xuống khỏi thân thể hắn.

"Sao anh không gọi tôi."

"Gọi em làm gì, ngủ, có tôi đây. Em có đói bụng không, tôi nấu cơm cho em."

Vuốt vuốt tóc Lâm Mộc, kéo lại chăn cho y, vừa tỉnh ngủ dễ lạnh.

Lâm Mộc hít hít mũi, xem đồng hồ, tám giờ hơn.

"Không muốn ăn."

"Tôi làm mì cho em, ăn chút đi kẻo đêm đói bụng. Ngày mai đi làm không?"

"Ngày mai chủ nhật, không đi."

Trần Trạch nhếch miệng nở nụ cười, Lâm Mộc vừa tỉnh ngủ tinh thần không tốt lắm, bọc thảm dựa vào ghế ngoan như con mèo nhỏ.

"Em ngồi tỉnh ngủ đi, tôi đi nấu cơm."

Lâm Mộc ừ một tiếng, vuốt vuốt tóc, sao y lại ngủ trên người Trần Trạch, là tự mình trèo lên? Y không nhớ rõ lúc ngủ mình có thói quen ôm này nọ, cúi đầu xem xem quần áo, thành thành thật thật ở trên người, trên cổ không biết có dấu hôn không, hắn sẽ không lại lưu dấu vết gì trên người mình chứ, Lâm Mộc nhanh chóng đến phòng vệ sinh, nâng cằm nhìn trái nhìn phải, haiz, may mắn, dấu hôn trước kia nhạt đi đến sắp biến mất không thấy. Không có cái mới.

Dứt khoát rửa mặt, tinh thần tốt lên một chút, hôm nay y nghỉ ngơi, có thể chơi game một chút, tuy rằng công việc của y bận rộn, thời gian không quá dư dả để y chơi game, thế nhưng cấp bậc của y rất cao, trang bị đều là cao cấp, là Hoàng Khải đưa tặng.

Dù sao ngày mai không đi làm, y có thể thức đêm.

"Điện hạ, di động em vang."

Trần Trạch ở trong phòng khách kêu to, Lâm Mộc đang đánh răng, y cũng nghe tiếng di động kêu. Nhanh chóng súc miệng bả vai đắp khăn mặt đi ra. Tiếp nhận điện thoại trong tay Trần Trạch, Trần Trạch nhìn bên miệng y còn dính bọt kem đánh răng, dứt khoát kéo khăn trên vai y lau miệng cho y.

Cha hầu hạ con trai cũng chỉ đến mức như thế thôi.

"Tiểu Mộc. Con đang làm gì vậy."

Giọng nói dịu dàng như nước, khiến người nghe thoải mái trong lòng.

"Mẹ? Sao mẹ gọi điện thoại đến đây."

Điện thoại vừa chuyển được, giọng nói Lâm Mộc lập tức trở nên ôn hòa, mẹ y nhu tình như nước nói chuyện chưa bao giờ lớn tiếng được cha y yêu thương một đời, Lâm Mộc có xù lông tính tình không tốt thế nào cũng rất thương yêu mẹ mình.

Vừa nghe bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của một phụ nữ, lỗ tai Trần Trạch piu một tiếng liền dựng lên, trạng thái rađa mở ra toàn diện.

Lâm Mộc vừa gọi mẹ, tâm vừa nhấc lên của Trần Trạch liền buông xuống. Mẹ vợ.

Giọng mẹ vợ thật là dễ nghe, nói vậy cũng là một đệ nhất mỹ nhân đi.

Khẳng định là đệ nhất mỹ nhân, nếu không làm sao sinh ra Lâm Mộc tinh xảo soái khí như vậy được.

Vì sớm ngày rước được vợ về nhà, khích lệ mẹ vợ nhiều hơn Lâm Mộc khẳng định sẽ thật vui vẻ.

"Tiểu Mộc, trong nhà có khách, con về nhà một chuyến đi."

"Người nhà cũ đến sao?"

"Đúng vậy, em họ của con bên nhà chú ông ngoại hai."

"Họ hàng gì cong cong chuyển chuyển nhiều vậy."

Trần Trạch nói thầm, Lâm Mộc trợn trắng mắt nhìn hắn.

"Từ đâu đến ?"

Sao lại loạn như vậy, hắn từ đâu đến bảy đại cô bát dì gia biểu muội?

"Em trai ông ngoại con chính là ông ngoại hai của con, ông ngoại hai có ba người con trai, nhỏ nhất là em trai của mẹ, lần trước gọi điện thoại đến nhà ba con tìm chỗ thực tập cho con gái, ba con sắp xếp được chỗ, nha đầu kia liền đến. Nhỏ hơn con ba tuổi, bên ông ngoại con đều là con trai, chỉ có một đứa con gái như vậy, tất cả mọi người rất thương yêu. Con quên rồi sao, mới trước đây con ở nhà ông ngoại, mợ nhỏ dẫn theo một cô bé hay thắt bím tóc, khi đó vài thằng nhóc các con đều thích mang theo nó đi chơi, con còn nói lớn lên sẽ cưới người ta làm vợ nữa."

Đầu Lâm Mộc rơi đầy hắc tuyến.

"Mẹ, chuyện bao nhiêu năm trước, con đã sớm quên."

Lâm Mộc cảm giác mẹ y có chút hiềm nghi làm mai.

Lỗ tai Trần Trạch lại dựng lên.

"Điện hạ, quan hệ huyết thống trong vòng ba đời không thể kết hôn."

Em họ cái gì thực phiền.

Lâm Mộc trừng hắn, nắm microphone, lăn.

"Nha đầu kia vì cảm tạ ba con hỗ trợ, hôm nay tới nơi này. Đứa bé này thật không sai, cũng dễ nhìn, trách không được tất cả mọi người bên ngoại đều thích, nói chuyện cũng tốt, bộ dáng cũng tốt."

Trần Trạch chu môi, thật ra hắn nói chuyện cũng rất tốt, bộ dáng của hắn cũng coi như là mãnh nam. Hắn càng được nhiều người thích.

"Nha đầu kia còn nhớ rõ con, vào cửa liền hỏi, anh Lâm Mộc đâu."

"Mẹ, con rất bận, mấy ngày nay con phải luôn làm phẫu thuật. Hôm nay mới nghỉ một ngày."

Trần Trạch liều mạng gật đầu, đúng vậy đúng vậy, hôm nay mới nghỉ ngơi, mới cùng hắn được nửa ngày mà thôi.

"Con trở về nhà chút đi. Bạn bè cùng nhau lớn lên, con không quan tâm một chút sao?"

"Mẹ ! ! !"

"Tiểu Mộc, mẹ nhớ con~"

Lâm Mộc thở dài, y thật bó tay với mẹ y. Mẹ y mềm mềm nói một câu mẹ nhớ con, mẹ đang làm nũng với con trai.

"Ngày mai con trở về."

Mẹ Lâm Mộc thật vui vẻ, hoan hô mừng rỡ như một cô gái trẻ.

"Tiểu Mộc, mẹ yêu con, con thật sự là bảo bối ngoan của mẹ."

Buông điện thoại, Lâm Mộc cảm giác y thật sự sắp không còn hứng thú với con gái, dỗ dành mình mẹ thôi mà y đã cảm giác mệt. Con gái thật sự là phải dỗ dành mới được. Lớn bao nhiêu cũng phải dỗ dành, với tính tình của y, nào có nhiều kiên nhẫn như vậy, đời này cô gái duy nhất y cam tâm tình nguyện dỗ dành, chính là mẹ y.

Trần Trạch nhíu chặt mày.

"Điện hạ, em là bác sỹ, em lý giải di truyền học, quan hệ huyết thống trong vào ba đời nếu kết hôn sẽ sinh ra đứa bé rất có khả năng là tàn tật."

"Nghĩ bậy gì đó, tôi sớm quên nha đầu kia, ba mẹ tôi chỉ có mình tôi, trước kia bọn họ lo lắng tính cách tôi quái gở, không thích trao đổi, lúc trước nghỉ đông và nghỉ hè họ đều đưa tôi đến nhà ông ngoại, cùng chơi với một đoàn anh em bà con. Tuy rằng tôi là con một, thế nhưng bạn bè tôi vẫn rất nhiều, cũng có Phan Lôi bọn họ, nghỉ đông và nghỉ hè nhiều bạn bè, tính tình thực bình thường."

Trần Trạch động khóe miệng một chút, không dám nói, điện hạ của tôi, tính tình này nếu em nói là bình thường thì tất cả mọi người đều không bình thường.

"Mẹ em lại giới thiệu bạn gái cho em."

Trần Trạch chua chua nói lời này.

Lâm Mộc cười xấu xa.

"Nghiêm túc mà nói thì thật sự liền như anh nói, chúng tôi coi như là anh em họ, có quan hệ huyết thống. Chẳng lẽ tôi còn muốn một đứa con thần kinh thường xuyên đáp sai tuyến như anh sao?"

Trần Trạch ra vẻ đáng thương nhìn Lâm Mộc.

"Em làm tôi thật thương tâm. Thần kinh tôi đáp sai tuyến, tôi lại yêu phải em, nói vậy có phải em cũng không bình thường không?"

Lâm Mộc bị nghẹn họng, gia hỏa này toàn ý xấu.

"Nấu cơm đi, tôi sắp chết đói."

Trần Trạch để sát vào Lâm Mộc, ôm chầm bả vai, miệng đối miệng cắn một chút, không có xâm nhập, chỉ là môi dán môi.

Lâm Mộc đẩy hắn một chút. Lại đùa giỡn lưu manh, mẹ kiếp.

"Tôi làm cơm cho em một đời, bộ dáng tôi cũng không tồi, dáng người tôi cũng tốt, tôi còn biết nói lời ngon tiếng ngọt, phụ nữ biết làm tôi đều sẽ làm, trừ sinh con, phụ nữ không biết làm tôi cũng biết, tôi mới là người thích hợp với em nhất. Tiêu chuẩn của mẹ vợ tôi cũng đạt được. Em về nhà khuyên nhủ mẹ vợ tôi, đừng đưa em cho cô gái khác."

"Đi anh đại gia, mẹ vợ cái gì, đó là mẹ tôi. Anh cút đi, nấu cơm!"

"Mẹ em mẹ vợ tối đó là vì còn chưa phát hiện tôi, nếu bà ấy mà gặp tôi thì khẳng định sẽ thực vừa lòng, ngày mai, em mang tôi về nhà luôn đi, bóp chết ý định muốn tìm bạn gái cho em của mẹ em ở trong nôi, tôi là hoàn mỹ nhất."

"Có làm cơm hay không? Một câu, nấu cơm cho tôi hay không?"

"Làm làm làm, tôi nấu cơm. Nhưng em cũng phải cho tôi một danh phận, tiểu tam sắp chuyển chính thức đến nơi, bạn trai dự bị tôi đây còn không thể trở thành chính thất đại phòng của em sao? Tuy rằng người yêu đủ tư cách nhất hẳn là bảo mẫu, bảo khiết, bảo an, chạy chân, thợ điện, thợ mộc, đầu bếp, gối ôm, máy đóng cọc, hát ru em ngủ, tuy rằng tôi không phải siêu nhân, thế nhưng tôi cảm giác tôi rất đủ tư cách, nên được quốc gia thừa nhận, được em cho phép."

Trần Trạch thực oán giận, hắn vẫn là quân dự bị, thân phận này rất không thích hợp.

"Cho phép? Hừ, còn sớm. Hôm nay có phải anh muốn đói chết tôi?"

Trần Trạch suy sụp.

"Tôi không có động lực, không có cổ vũ không có khích lệ, không có khen ngợi, tiền đồ xa xa không hẹn, tôi không có tâm tình nấu cơm."

"Anh còn lên mặt, không anh tôi không ăn cơm được đúng không. Đừng quên trên đời có một loại phương thức ăn cơm tên là gọi ngoại bán."

Trần Trạch chơi xấu, uy hiếp em đấy, thế nào, nhanh chóng chuyển chính thức cho tôi. Quân dự bị tính cái gì, tôi là quân chính quy.

"Đến cùng anh muốn làm gì? Lớn bao nhiêu rồi còn nháo."

Lâm Mộc thực đau đầu, người đàn ông thì y không có biện pháp với Trần Trạch, phụ nữ thì y không có biện pháp với mẹ. Hai người này thật đúng là bóp chặt thất tấc của y, làm nũng chơi xấu cái gì cũng dám làm.

"Cùng người khác nói, chúng ta là người yêu."

"Lăn, tôi không điên với anh."

Đạp hắn một cước, cùng lắm thì không ăn, y sẽ không chịu bị uy hiếp.

"Tôi không ăn, anh có thể về quân khu."

Trần Trạch ngao một tiếng nhào lên ôm Lâm Mộc lắc trái lắc phải.

"Em rất nhẫn tâm, em là phụ lòng hán, em bội tình bạc nghĩa với tôi, em ôm hôn tôi, lưu vết thương ngoài miệng tôi, tôi khăng khăng một mực với em, em còn chiêu miêu đùa cẩu, muốn tôi làm tình nhân không thể đưa ra ánh sáng của em. Không cho đùa người như vậy, em bắt nạt tôi là người thành thật, cho rằng tôi yêu em nên em bắt nạt tôi đủ kiểu, tôi đến hội phụ nữ kiện em."

Siết ngực Lâm Mộc, lay động đến Lâm Mộc sắp phun ra.

"Đừng nháo, không cho nháo."

Người đàn bà chanh chua chửi đổng, làm gì, hắn tính giống con gái một khóc hai nháo ba thắt cổ diễn trọn bộ một lần sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top