Chương 129: Mang theo vô lăng đi ăn cơm

Lâm Mộc xuất thân tốt, mẹ giáo dục cũng tốt, điển hình quý công tử thượng lưu, không mặc một thân blouse trắng thì y thật trẻ tuổi đẹp trai, rất thời trang.

Xe việt dã Dũng Sĩ cho người ta cảm giác như một cường mã, mặc một thân rằn ri lái loại này xe, đó chính là người kiêu ngạo nhất quân đội. Mặc một thân tây trang lái loại xe này thì chẳng ra cái gì cả.

Y cũng muốn lái thử, y tuyệt đối là vì xe dũng sĩ chứ không phải vì Trần Trạch mới cố ý đổi quần áo ăn mặc một phen.

Sơ mi kết hợp cùng áo khoác ngắn kiểu cao bồi màu vàng nhạt, một đôi giày cao cổ màu chocolate, một quần bò bó vừa chân, ống quần cho vào trong giày, dây giày cột lơ lỏng, mặc thân quần áo này vào, Lâm Mộc vốn soái khí bức người liền biến thành tiêu sái uy phong, y mặc hưu nhàn trang chính là công tử, mặc bộ đồ này thì chính là kỵ sĩ anh dũng.

Kiệt ngạo bất tu ân, thần thái phi dương, đẹp trai chết đi được.

Đứng ở ngoài tiểu khu, vừa chơi di động vừa chờ, bụng đói, y có chút không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, thật chậm, hắn dùng nhiều hơn thời gian bình thường mười phút, sao còn chưa tới, đã qua mười hai giờ rồi.

Làm binh có mấy ai không biết Dũng Sĩ, rướn cổ xem xem tên to con lục sắc kia đến hay chưa thì lại thấy một chiếc xe jeep rách nát lắc lư lái lại đây.

Lâm Mộc không để ý lắm, đây là xe từ niên đại tám mươi, sao còn có người lái ra đường.

Ai ngờ chiếc xe này dừng bên người y, Trần Trạch đầy mặt xin lỗi, may mắn tóc hắn ngắn, không bị gió lớn trên đường thổi loạn, nhưng trên mặt vẫn có bụi đất, nói không vô nghĩa sao? Không có cửa kính thủy tinh, khẳng định sẽ có đất bụi.

"Điện hạ, điện hạ, chờ sốt ruột rồi đi. Nhanh lên xe, chúng ta đi ăn cơm."

Trần Trạch nhanh chóng xuống xe mở cái cửa sắp rớt kia ra.

Lâm Mộc trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin mà nhìn chằm chằm cái xe Jeep, mắt hoa đào sắp trừng rớt.

Chỉ vào chiếc xe.

"Đây là, đây là, Dũng Sĩ anh nói?!"

Quân đội của bọn họ làm sao vậy? hai năm nay không phải luôn nói gia tăng quân phí sao? Không phải luôn nói tăng mạnh kiến thiết quân đội, khiến quân đội hiện đại hoá toàn diện hóa, tiên tiến hóa, nhưng, tiên tiến như vậy? Niên đại chín mươi đã qua, bước vào thế kỷ hai mươi mốt còn lái chiếc Jeep niên đại tám mươi?

Y có nên về nhà hỏi ba y một chút xem trang thiết bị của quân đội bây giờ đến cùng làm sao không.

Gã to con y quen thuộc màu quân lục, có thể sánh với Hummer, có thể lội nước, có thể leo núi, chính là thứ – rách nát như vậy?

"Dũng sĩ bị tam liên trưởng lái đi, chiến hữu của hắn kết hôn muốn dùng Dũng Sĩ làm xe hoa, xe bộ hậu cần vừa khéo đều đưa đi đại tu, tôi thật sự không có biện pháp, đành phải tìm một chiếc xe như vậy, xe phá một chút cũng không sao, tôi chỉ sợ em đợi lâu thôi."

Lâm Mộc đầy mặt đồng tình nhìn Trần Trạch.

"Uất ức bộ trưởng bộ hậu cần anh rồi. Tôi về nhà nói với ba tôi vài câu, quân nhân vì nước vì dân sao có thể dùng loại xe này lên chiến trường chứ."

"Ai, không nói cái này, tôi thực xin lỗi em nha, đã nói sẽ để em lái cho đã nghiền."

"Tôi cũng không hám lợi, thích thì tự mình mua chiếc Dũng Sĩ dân dụng rồi."

Đây chính là chỗ tốt của Dũng Sĩ, có xe Dũng Sĩ quân dụng chiến địa, cũng có dân dụng. Thực được hoan nghênh.

Trước đây y cũng từng đi xe này, lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, niên đại tám mươi ba y đã có xe này, khi đó cảm thấy thực vênh váo, người khác chỉ có thể đi bộ mà y lại có thể ngồi trên ô tô, thực uy phong. Nhưng thời đại tiến bộ, loại xe Jeep này liền bị đào thải.

Lâm Mộc chắc chắn là người co được dãn được, không giống vài cô gái, không có xe sang không có tiền tôi liền nổi giận. Là Rolls-Royce y có thể ngồi, dù xuống nông thôn ngồi xe bò y cũng sẽ vui vẻ ngồi lên.

Khiếp sợ là vì đột nhiên từ Dũng Sĩ Bá Vương lục địa lập tức biến thành xe Jeep chỉ còn bộ khung đồng nát mà thôi.

Trần Trạch thật xin lỗi, hắn lái xe hơn bốn mươi phút mới lại đây, vì lời hẹn mà tối hôm qua hơn nửa đêm hắn mới đi, hôm nay lại trở về gấp, nếu không nghiêm túc và coi trọng chính mình, hắn hoàn toàn có thể không cần chạy. Nhưng hắn đến đây, vậy là được rồi.

Ngồi vào phó điều khiển, cảm giác thân quần áo y mặc thật ra rất xứng với xe Jeep này, không tinh xảo nhưng mang theo vài phần dã tính, rất tốt.

Trần Trạch nhìn vẻ mặt Lâm Mộc không có gì mất hứng, tâm rốt cuộc buông xuống. Hắn tưởng Lâm Mộc sẽ trách cứ hắn một trận, anh đại gia dùng Dũng Sĩ lừa ông đây, cút đi, ông đây không muốn mất mặt như anh. Nhưng Lâm Mộc, cái gì người ta cũng chưa nói, vô cùng vui vẻ lên xe.

Quả nhiên, hắn không yêu sai người, người yêu bé bỏng của hắn chắc chắn là một hảo hán tiêu sái nhất. Sẽ không không được tự nhiên đùa giỡn tính tình với mình, khiến mình đoán đến đoán đi vẫn đoán không ra. Khoan dung độ lượng có phong độ, rất muốn xoay đầu y lại hung hăng cắn lên mặt y một phát.

"Lái nhanh lên, tôi đói bụng."

Chân dùng lực, đĩa xe kêu lộc cộc, không có kính chắn gió, Lâm Mộc đạp một cước lên thành xe, ngậm điếu thuốc giống thổ phỉ xuống núi, động tác thô lỗ không nhã nhặn như trước, cộng thêm hơi thở lưu manh – giống thanh niên bất cần đời.

Ở trước mặt Trần Trạch, y có thể làm chính mình.

"Đừng nhìn đồ ăn nấu trong nồi lớn, chiến hữu làm nó ăn thật ngon, theo hắn nói, tất cả đều là món rất nhiều người từng làm binh từng ăn, bởi vì ăn cơm ở đó có thể tìm lại cảm giác lúc còn ở trong quân đội. Em khẳng định thích, em cũng từng làm quân y, có còn nhớ rõ cảm giác ấy không?"

Lâm Mộc ngậm thuốc, hít một ngụm cười nhạt.

"Ở cửa đứng một hàng lại một hàng chiến sĩ, ca hát tập thể, hát xong đi vào ăn cơm, cứ có cảm giác thịt kho ở bộ đội là thơm nhất, tôi có thể ăn luôn một chén. Nhìn người khác ăn bốn cái màn thầu thì nhất định phải tích cực ăn năm cái, no đến buổi chiều chạy một vạn thước."

Người nhiều ăn cơm ngon, cướp ăn cơm càng ngon. Rời đi quân đội, tất cả về quân đội chỉ còn là tưởng niệm, bao gồm ăn cơm, nhìn đầu bếp dùng xẻng lớn xào đồ ăn, nguyên một túi màn thầu, bây giờ nhớ lại cảm giác rất thú vị.

Có người nói, làm binh có lẽ sẽ hối hận, nhưng mà không làm binh sẽ hối hận một đời. Bạn vĩnh viễn không cảm giác được trong quân doanh, nhiều chiến hữu cùng nhau sinh hoạt cùng nhau huấn luyện, cùng nhau ăn cơm, là một loại cảm tình quá mệnh.

Đến quân doanh, bạn cảm giác được tình chiến hữu khác biệt.

Trần Trạch vươn tay đoạt lấy điếu thuốc trong tay y, ngậm lấy hút. Lâm Mộc trừng hắn một cái.

"Muốn hút thuốc thì không tự mình châm một điếu được à, cướp của tôi làm gì."

Đầu lọc y ngậm bị Trần Trạch cắn nơi miệng, Trần Trạch cười xấu xa với y, mặt Lâm Mộc có chút đỏ lên. Lão lưu manh này lại suy nghĩ cái gì, sao lại cười kỳ quái như vậy.

Nghĩ gì? Đơn giản, ly em uống nước tôi tại dùng, đây chính là hôn môi gián tiếp. Thuốc em hút tôi lại hút, đây là hôn lưỡi gián tiếp.

"Lúc em làm binh có ai đoạt thuốc của em như vậy không?"

"Tôi làm trong viện vệ sinh, người vốn ít, còn có vài cô gái, ai dám giành giật thuốc với tôi. Cũng chỉ có lão thổ phỉ anh dám trực tiếp cướp trong tay tôi."

Lâm Mộc vừa muốn châm một điếu, Trần Trạch dứt khoát lấy luôn gói thuốc lá qua.

"Đi ra ngoài sốt ruột quên mang. Em hút ít chút đi."

"Hừ, anh cũng hút thuốc dựa vào cái gì quản tôi. Anh không cai thuốc, tôi cai làm gì."

Hai người đàn ông quen nhau có đôi khi tốt hơn nam nữ, con gái bình thường rất ít hút thuốc, đều sẽ buộc chồng mình cai thuốc. Nhưng nếu hai người đàn ông yêu nhau, anh không cai thuốc, tôi sẽ không cai. Đều là người nghiện thuốc, đều rõ cai thuốc thống khổ thế nào. Chuyện bị buộc cai thuốc sẽ không xuất hiện.

Trần Trạch cầm tay Lâm Mộc qua, cắn một ngụm.

"Bảo nhi, thương lượng một chút, hai chúng ta hút chung một điếu, em hút một nửa tôi tại hút. Xem như tương đương cai một nửa."

"Tôi khiết phích, không thích trao đổi nước miếng với người khác."

"Ai, lời này không đúng, chúng ta hôn bao nhiêu lần rồi. Em ăn bao nhiêu nước miếng của tôi, tôi sắp cắn đầu lưỡi của em xuống ăn luôn, trao đổi không biết bao nhiêu, em khiết phích với người khác nào lại khiết phích với tôi."

Lỗ tai Lâm Mộc đỏ lên, một bàn tay đánh rớt tay hắn.

"Lái xe của anh, vô nghĩa nhiều như vậy."

Đừng nhìn xe Jeep thực phá nhưng tính năng không sai, còn có thể tự chạy, lắc tay lái vào chỗ đỗ xe. Bên trái là Audi, bên phải là BMW, trung gian nằm một chiếc Jeep mộc mạc khiến cho người ta toát mồ hôi.

Lâm Mộc đi ra liền nhìn thấy Trần Trạch cũng mở cửa xuống xe, chìa khóa còn không nhổ ra, trực tiếp xuống xe đi vào bên trong.

Ai ai, có phá thế nào thì cũng là xe, hắn không sợ ăn trộm nhớ thương sao, Audi BMW không dễ cạy khóa, thế nhưng xe không tấm chắn thủy tinh không nhổ chìa khóa, trực tiếp vặn chìa đánh lửa liền lái đi.

"Chìa khóa xe."

"Không ai trộm, đi."

"Lỡ mất thì sao, anh còn phải giải trình với quân khu. Có phá thì cũng là xe quân khu."

Cho dù là một cái đinh ốc, đầu ra đầu vào cũng phải rõ ràng. Quân khoản dùng để xây dựng quân đội, không thể có một chút hủ bại.

"Này thì dễ."

Trần Trạch xoay người, mở cửa xe, cong eo đi vào, hai tay cầm tay lái, dùng lực một chút, phanh một tiếng, nhổ vô lăng xuống rồi.

Xoay người đi ra, trong tay mang theo vô lăng.

"Không có vô lăng, tôi xem hắn lái xe đi như thế nào."

Lâm Mộc trợn mắt há hốc mồm, thật sự kinh, còn giật mình hơn cả lúc y gặp phải đám cướp. Chuyện ngạc nhiên cổ quái gì y cũng chứng kiến được trên người hắn. Trần Trạch vô cùng quen thuộc lôi kéo Lâm Mộc đi vào bên trong.

Lâm Mộc khiếp sợ nửa ngày nói không ra lời.

Xem xem xe, xem xem Trần Trạch, quả thực không còn gì để nói.

Gì cũng nói không ra, y thật sự ăn xong hắn, y chưa từng thấy ai có thể sử dụng chiêu này đề phòng cướp, sao hắn không trực tiếp cõng xe đi vào luôn. Thiếu đại đức, thần kinh đáp sai tuyến mới nghĩ ra biện pháp này. Ăn cướp dù có ra tay cũng sẽ khóc đi thôi.

Vô lăng nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái, Lâm Mộc cảm giác thật dọa người.

Ngồi xe Jeep làm y cảm thấy mới mẻ, thế nhưng, y có thể nói không biết Trần Trạch sao? Y có thể nói, Trần Trạch anh là đồ thiếu tâm nhãn không đầu óc, đi theo anh nghênh đón các loại ánh mắt trêu đùa các loại tươi cười xoát xoát xoát bay qua, y cảm giác da mặt phát sốt.

Vào nhà hàng ăn cơm mang theo vô lăng, hắn nghĩ mình là thợ sửa xe sao? Trong thiên hạ có ai cực phẩm hơn hắn, đứng ra đi, bên người y là ngốc vô cùng tận, ngốc xuyên thấu. Trời ạ, thật sự không biết hắn, thật sự không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn.

Nếu có thể cho y một icon biểu cảm thì đó chính là mồ hôi chảy thành thác nước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top