Chương 117: Dù có giống nhà xác cũng là nhà của chúng ta
"Điện hạ, tôi đến đây, tôi thật nghe lời, em bảo tôi đi lên tôi không nói hai lời lập tức tới đây."
Trần Trạch tranh công, nghe lời, đây là tất yếu, khi yêu đương đây chính là ưu điểm.
Lâm Mộc nhấc cằm, chỉ chỉ cửa.
"Đi vào cho tôi."
"Aiz."
Trần Trạch nhấc lên bao lớn bao nhỏ đặt ở góc hẻo lánh, dứt khoát, vui vẻ, nhấc chân liền đi vào bên trong.
Lâm Mộc đi sau lưng hắn, Trần Trạch đi vào bên trong, mãn nhãn màu trắng, còn chưa kịp thưởng thức thì thân thể đã ngã nhào về phía trước, lảo đảo một chút, mắt thấy sắp té liền nhanh chóng ổn định thân hình, chưa tới mức quỳ gối xuống.
Lâm Mộc đạp, Lâm Mộc tức giận đến đau răng đau lòng đau thận đau đầu, nhìn hắn lắc lư trước mắt, y liền nâng chân đạp một cước, trực tiếp trúng ngay giữa cái mông rắn chắc của Trần Trạch.
"Cho anh đại gia quậy phá nói yêu tôi, tôi chỉnh chết anh."
Lâm Mộc đóng cửa rầm rầm, bây giờ chính là chuyện của hai người, có vỡ nồi vỡ bồn, hô to gọi nhỏ, mắng đến mắng đi cũng là chuyện của hai người bọn họ, chỉ cần không bị hàng xóm trách cứ, âm thanh quá lớn nhiễu dân, vậy thì không có việc gì. Ít nhất bọn họ nhiễu dân chỉ là quấy rầy hàng xóm cách vách, sẽ không đưa tới tất cả mọi người trong tòa nhàmắng.
Thu sau tính sổ, bây giờ bắt đầu.
"Ai nha, đây cũng không phải tập tục, người mới vào cửa bước chậu than lạy cha mẹ, em nói xem em cho tôi một cước, mẹ vợ tôi không có ở trước mắt, tôi quỳ cho ai xem."
Trần Trạch bây giờ thật sự không biết cái gọi là mặt mũi là gì. Bị người hận đạp một cước, hắn còn thối bần với Lâm Mộc.
"Ai bảo anh đến, anh chạy tới nhà tôi làm gì? Làm ầm ĩ như vậy anh có biết rất dọa người hay không. Có đầu óc không hả, có biết xấu hổ không hả, có thấy xứng với bộ đồ anh đang mặc trên người không? Tôi gặp qua rất nhiều người, biến thái tôi cũng từng gặp, nhưng chưa bao giờ gặp phải loại cực phẩm như anh, sinh vật ngoài hành tinh tiến hóa sao? Anh có phải là người không hả!"
Lâm Mộc bùng nổ rồi, cái gì cũng nói ra, chỉ vào mũi Trần Trạch liền mắng. Anh là đồ biến thái ghê tởm, không phải người mà là quái thú, đại não bị nước vào tiểu não thiếu dưỡng khí, quả thực chính là quái thai bị người ngoài hành tinh nhập.
"Nào có ai làm ồn ào như anh? Tôi còn đi ra khỏi cửa như thế nào đây?"
"Ai bảo em không để tôi về nhà, bao nhiêu năm rồi tôi không về nhà, thật vất vả mới có thể về nhà em còn không cho tôi vào cửa, tôi đành phải nghĩ biện pháp."
"Nhà của anh là ở Mông Cổ, đây là nhà của tôi! Không phải của anh!"
"Nơi có em chính là nhà của tôi. Em ở miếu đổ nát, nhà của tôi chính là miếu đổ nát, em ở dưới gầm cầu, nhà của tôi chính là cầu. Hai người chúng ta, sinh tử không rời."
Trần Trạch đúng lý hợp tình nói.
"Anh cứ thả rắm đi."
Mắt Lâm Mộc trợn tròn, chưa từng gặp ai vô lại như hắn.
"Tôi từ hai mươi tuổi làm binh, rời đi Mông Cổ đã bao nhiêu năm, họ luôn nói quân doanh chính là nhà của tôi, nhưng chẳng lẽ nhà của tôi chính là ký túc xá quân đội sao? Nơi đó không khiến tôi có lòng trung thành. Nhà của tôi, hẳn là có em, có phòng ở ấm áp, có đồ ăn ngon."
Sắc mặt Trần Trạch nghiêm túc, nhà mà hắn muốn không phải nhà bạt ở Mông Cổ, không phải ký túc xá có chăn gấp vuôn như đúc ra, mà là nơi ấm áp có ngọn đèn nhu hòa, có Lâm Mộc tồn tại, có tiếng TV, có phòng tiếng nấu cơm ở bếp.
Nhìn quét một vòng, sô pha ngăn nắp, thuần trắng sắc, không có nếp uốn, không có dấu vết từng có người ngồi, bàn trà kiểu tây màu trắng, trà cụ màu trắng, trần màu trắng, bức tranh màu đen trắng đột nhiên lộ ra một điểm đỏ tươi, thấy thế nào cũng như nhà xác, lạnh lẽo thật dọa người. Ngay cả bức màn cũng là màu trắng, nhưng tốt một điểm là, bức màn màu trắng có hoa văn ẩn.
Ấm áp? Cái lông nha, không có khả năng. Ngốc ở đây sẽ cảm thấy nhiệt độ tự động hạ đến dưới âm mấy độ, như cảm giác Lâm Mộc cho hắn, thanh lãnh.
Các loại màu trắng đan xen, sau đó dùng khoảng lớn thủy tinh, tăng thêm cảm giác lạnh lẽo, sắc xanh duy nhất chính là mấy cây trúc Thủy Sinh Phú Quý ở góc tường, nhưng cũng là ngã trái ngã phải, lá ỉu xìu.
Không nhiễm khói lửa trần gian. Đây là ấn tượng đầu tiên.
Ấm áp cái gì, không đáng tin.
"Cái kia, nhà của tôi, là nơi có em, dù sạch sẽ chỉnh tề như nhà xác vẫn có thể ăn được đồ ăn."
Với tài ăn nói của Trần Trạch lập tức biến điệu ấm áp. Bởi vì nơi này trang hoàng thật sự ấm áp không được.
"Vậy thì tốt, ngày mai tôi tiếp tục mang anh đến nhà xác ăn cơm."
Không phải hắn nói muốn về nhà sao? Nhà xác là nhà cũ của hắn đi.
"Buổi tối đừng chơi khẩu vị nặng như vậy được không, tôi nấu cơm cho em ăn."
Trần Trạch đi qua, hắn thề, nơi này chỉ cần hắn vào ở thì hắn sẽ không để nơi này chỉ có cảm giác nhà xác, hắn sẽ khiến nơi này sạch sẽ tìm không thấy một sợi tóc, tràn ngập nhân khí.
Trong lòng Lâm Mộc cực kỳ không được tự nhiên, y cứ cảm thấy địa bàn cuối cùng của mình, nơi thuộc về chính mình bị người xâm nhập.
Thánh thổ tâm linh cuối cùng, nơi cuối cùng y có thể thở ra một hơi, bị người chiếm lĩnh.
Nghẹn khuất, không thoải mái.
"Nơi này tôi không có đồ để nấu cơm, đi ra ngoài ăn đi. Tôi mời anh, xem như cảm ơn anh ngươi cứu tôi một mạng."
"Không sao, tôi mang đến, trong nhà có điện là được, tôi mua lò vi ba."
Trần Trạch như hiến vật quý, từ bao lớn bao nhỏ của hắn cầm ra lò vi ba, hai chiếc đũa màu sắc rực rỡ, bát màu trắng mang theo hình Uyên Ương hí thủy, một là đài hoa sen, còn có cái đĩa cá đùa lá sen.
"Đồ ăn tôi đều mua xong. Đã nói sẽ làm cho em bữa cơm. Khẳng định cái gì cũng đã chuẩn bị tốt, em xem xem, tôm này có tươi không? Cá cũng còn đang ngáp này."
Trần Trạch đào nguyên liệu nấu ăn ra, Lâm Mộc lui về phía sau một bước lớn, dép lê thuần sắc trắng của y mới không có dính mùi tanh.
"Tôi làm cá hấp cho em ăn. Tôm rang. Thêm chút thịt kho, sào vài món ăn. Canh trứng, được rồi."
Trần Trạch hưng trí bừng bừng, giống như khoe khoang cho Lâm Mộc xem, nhìn cá, nhìn thịt này, xem rau này.
Rau còn dính đất, mày Lâm Mộc có thể kẹp chết một con ruồi.
"Ném hết đi, ghê tởm chết, trong nhà đầy mùi kỳ lạ."
"Ném thì làm sao ăn cơm. Đây là nguyên liệu mới mẻ nhất, không có mùi lạ. Mỗi ngày em ăn cơm chính là từ những thứ này làm ra, em ghê tởm nguyên vật liệu thì có ghê tởm đồ ăn luôn không. Chọn như vậy là muốn làm nũng với tôi sao?"
Lâm Mộc chỉ vào rau xanh.
"Phòng bếp ở bên trái, mang theo rau xanh của anh cút đi vào cho tôi, nói thêm một câu nữa thì anh cứ cút đi ra ngoài đi."
"Em không sợ tôi ở dưới lầu em hát 'Thấp thỏm' tiếp sao?"
Trần Trạch cười hì hì.
"Anh hát âm cá heo thì tôi cũng không sợ. Cùng lắm thì tôi không về nhà, tôi về chỗ ba mẹ tôi ở."
"Hai người cãi nhau là chuyện của hai người, em chạy nhà mẹ đẻ làm gì."
Mặt Lâm Mộc nóng lên. Chỉ phía phòng bếp.
"Lăn vào đi!"
Trần Trạch lập tức ngoan ngoãn đi vào bên trong, vừa bước ra một bước, lập tức tìm ra đôi dép lên từ trong bao, thay. Cởi giày da, quy củ mở tủ đựng giầy màu trắng, bỏ vào. Khung giày xếp mấy đôi giầy của Lâm Mộc, có đôi dầy y thích mang lúc không đi làm, có giày da, còn có các loại dép lê, nhưng dép lê thường đều là màu trắng. Giày của hắn lớn hơn giầy Lâm Mộc, đoan đoan chính chính đặt bên cạnh giầy Lâm Mộc, thấy thế nào cũng có cảm giác đây là xâm nhập bước đầu tiên, hắn cùng đôi giày này, đứng ở bên người Lâm Mộc, trong lòng thích vô cùng đi làm chút chuyện đứng đắn, nấu cơm cho Tiểu Mộc Đầu nhà hắn ăn.
Thu dọn phòng khách, mang theo rau xanh đi vào bên trong.
"Người đàn ông tốt nha, nên giống tôi, vào được phòng bếp nấu cơm hầu hạ người yêu, lên được phòng khách có thể đứng ở bên người em để thân nhân bạn bè anh em em kiểm duyệt, có thể ở trên giường hầu hạ em đến dục tiên dục tử, một đêm vài lần long tinh mãnh hổ, có thể bảo hộ em an toàn không bị thương tổn, có thể kiếm tiền cho em mua đồ, muốn gì, nói, một câu thôi, muốn kim cương thì mua luôn bảy cái nhẫn kim cương, một ngày đổi một cái, muốn phòng ở thì mua hai cái, tháng này ở nơi này, tháng sau ở nơi kia. Muốn xe, mua năm cái, một ngày đổi một. Người đàn ông tốt nha, định nghĩa người đàn ông tốt chính là không cần biết em từng ngủ với bao nhiêu người, mà là vì người em yêu, em đã từ chối bao nhiêu người. Người đàn ông tốt không phải tự mình khen chính mình, là xem nụ cười trên mặt người yêu, em cười vui vẻ hạnh phúc, đó đều là công lao của chính mình. Mấy điểm trên tôi đều có thể làm, tôi chính là đại biểu cho đàn ông tốt nha."
Trần Trạch lắc lư đầu, vừa đi vừa nói thầm, giọng không lớn, nhưng cố tình vừa khéo để Lâm Mộc nghe được.
Đột nhiên phía sau tai có tiếng gió, Trần Trạch sợ tới mức nhanh chóng co rụt cổ lại, một con dao gọt hoa quả chói lọi cắm lên khung cửa phía trước mặt hắn.
"Tôi có một cái tủ lạnh lớn, giết người tách rời hoàn toàn có thể cất vào đi. Anh không sợ chết thì cứ tiếp tục nói hưu nói vượn đi."
Lâm Mộc nhàn nhàn lạnh lạnh ngồi trên sô pha uy hiếp hắn, Trần Trạch sợ tới mức đầu cũng không dám quay lại, mang theo mông lăn vào phòng bếp.
"Tưởng tôi chỉnh không được cái miệng của anh chắc, lại đắc ý một câu, giết chết anh."
Lâm Mộc mở TV ra, tiếp tục xem video giải phẫu y học.
"Em đối đãi với ân nhân cứu mạng của em như vậy sao?"
Trần Trạch lặng lẽ ló ra nửa cái đầu, sợ Lâm Mộc lại phi dao giải phẫu. Kì quái, em ấy lấy đâu ra nhiều dao như vậy chứ. Về nhà cũng không yên tĩnh.
"Nghĩ tốt lại nói, buổi chiều hôm nay anh trêu cợt tôi như thế nào. Nếu không phải nể tình anh giúp tôi thì tôi mặc kệ anh là ai, đã sớm giết anh."
"Nhưng mà, em cũng vui vẻ đó thôi. Tôi hôn em như vậy, em cũng đáp lại tôi."
Lâm Mộc rút ra một con dao giải phẫu từ trong túi áo, cầm lấy một quả thanh long đặt ở trên bàn trà, không biết y làm thế nào mà liền nghe thấy tiếng gió cắt qua không khí, bá một tiếng, cánh tay vung lên, thanh long chia làm hai nửa.
Trần Trạch sợ tới mức lập tức lùi cổ về, thật sự không trêu chọc nổi Lâm Mộc, y như hiệp khách thời cổ đại có thể dùng một chiêu lấy mạng người, y sẽ dùng một chiêu muốn mệnh, động tác nhanh chóng thực sắc bén.
Lâm Mộc hừ một chút, thực vừa lòng, trong nhà im lặng, không có âm thanh liên miên cằn nhằn đáng ghét.
Không cho anh chút màu sắc xem, anh liền không biết hoa vì sao lại hồng như vậy.
Trần Trạch bĩu môi, nhỏ giọng oán giận trong phòng bếp.
"Đừng tưởng rằng chỉ có em sẽ chơi dao giải phẫu, ông đây cũng sẽ chơi mã tấu, ai bảo em là người tôi thích tôi yêu, không thể kích thích lòng tự trọng của em, nếu không, tôi cũng cho em xem xem năng lực phi tiêu của mình, bách phát bách trúng. Em có thể phi dao giải phẫu, tôi còn biết phóng dao phay nữa. Nhường em thôi, để vợ mình không bị mất mặt. Không có gì, em ấy vui là được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top