Chương 102: Hành động, bắt đầu

Nghe tiếng bước chân của rất nhiều người, Trần Trạch ra khỏi phòng thay quần áo, một thân màu xanh tùng ở trong này thực đột ngột. Tựa như sa mạc xuất hiện một viên cây Bạch Dương xanh tươi, thật sự chói mắt. Hắn vừa xuất hiện, bước chân của những người đó liền dừng một lát. Theo sau đi tới.

"A, nơi này sao lại có một quân nhân, ai cho vào? Làm sao thế này!"

Khổng Bân cũng sửng sốt một chút, nơi này cục trưởng gì gì đến đều không mới mẻ, nhưng tiến vào một người mặc quân trang thì rất mới mẻ. Nơi tiểu thư đi ra bán thân có quân nhân đến, rất kỳ quái.

Khổng Bân trực tiếp gọi Trần Trạch lại, gọi phục vụ viên hỏi đến cùng làm sao. Người nào nào cũng cho vào trong.

Trần Trạch rẽ trái, mặt đối mặt với Khổng Bân.

Cười nhạt, rốt cuộc, phải bắt đầu.

Hắn đợi chính là lúc này, cùng Khổng Bân mặt đối mặt. Dẫn hoả tuyến, tốt nhất là nổ tung, nổ càng lớn càng tốt.

"Ai bỏ vào. Đây là nơi ai cũng có thể tùy tiện vào sao? Nhanh chóng đi ra ngoài. Chúng tôi này không tiếp đãi quân nhân."

Trần Trạch hừ một chút, lúc này Khổng Bân đã đi tới trước mắt.

"Anh từ chối khách tới cửa, là trái với quyền lợi hợp pháp của khách hàng. Anh nói không tiếp đãi quân nhân, chính là một loại kỳ thị quân nhân. Tôi có thể tố giác anh với cảnh sát địa phương."

"Ông thách đấy, nhanh chóng đi đi, nơi này không chào đón quân nhân. Nhanh lên !"

Khổng Bân không thèm nhìn Trần Trạch, vung tay với bảo tiêu phía sau.

"Tống hắn đi. Hắn ở đây còn ra thể thống gì. Chẳng lẽ có ý định quấy rối?"

Bảo tiêu từ sau vòng qua đến, tới gần Trần Trạch.

Trần Trạch động cũng không động một chút.

"Tôi cảnh cáo anh, đừng động vào tôi. Anh không động nổi đâu."

"Mang đi mang đi !"

Khổng Bân phất tay như đuổi ruồi bọ.

Bảo tiêu liền xông lên, vây quanh Trần Trạch.

"Anh bạn, chính mình đi tốt hơn chúng tôi hộ tống anh đi đấy."

Trần Trạch hừ hừ. Chân không hề di động.

"Mẹ nó, ném hắn ra ngoài!"

Ông chủ hạ mệnh lệnh, bọn bảo tiêu liền bắt đầu hành động, một trái một phải hai người vươn tay muốn chộp lấy cánh tay của Trần Trạch. Trần Trạch lui về phía sau né tránh, người sau lưng phác lên ôm lấy lưng hắn, kiềm chế cánh tay hắn, đối diện, trái phải hai người xông lên, liền nâng Trần Trạch lên. Trần Trạch mượn lực người đang khống chế sau lưng hắn, thân thể rướn lên, hai chân bay lên, một cước đạp xuống, đá vào bụng hai người đang nghênh đến.

Một cước của Trần Trạch liền đạp hai gã quỳ rạp trên mặt đất.

Khổng Bân trừng lớn mắt, thật không dám tin ở địa bàn của gã lại có người dám xuống tay với người của gã.

"Mẹ kiếp, cho mặt mũi không cần, đừng tưởng rằng tao sợ mày cái đó làm binh thối tha, đánh cho tao!"

Trần Trạch nhấc chân hung hăng đạp người đang ôm chân hắn, chiêu này thật ác, hắn mang giày da quân dụng do quốc gia phân phối, hàng thật giá thật, một cước như vậy, có thể dẫm nát xương người ta.

Người ở phía sau đau đến kêu thảm thiết, nhân cơ hội này, Trần Trạch ra một quyền, đánh nát cằm một người. Khuỷu tay phải nân lên, đâm người kia ngã xuống đất dậy không nổi.

Trần Trạch lui về phòng thay quần áo ở phía sau, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Khổng Bân không ngờ trong vòng năm giây người mặc quân trang này đã đánh ngã bốn thủ hạ của hắn không dậy nổi. Chớp mắt người ta đã đóng cửa lại.

"Người tới, đá văng cửa cho tao, bắt lấy hắn! làm binh giỏi lắm sao, có thể tùy tiện đánh người sao!"

Trần Trạch ở bên trong phòng mở tủ quần áo, thấy bên trong có một cái áo dài cung cấp cho khách dùng khi nghỉ ngơi. Trần Trạch nhìn thoáng qua, chân trái của hắn vẫn không thể dùng lực quá nhiều, không có bao nhiêu lực sát thương. Hắn lại nhìn ghế dựa, nâng lên tay phải, dơ cao sau đó nhanh chóng hạ xuống, rắc một tiếng, lưng ghế dựa dầy như vậy đã bị hắn bổ một phát chém đứt. May mắn đây là gỗ, nếu là cổ người, trong vòng ba giây lập tức tử vong.

Lấy khúc gỗ chèn cửa lại, khúc gỗ này gia cố nơi cửa, cho dù người bên ngoài có tác dụng lực cũng cần một thời gian mới gãy. Hắn lợi dụng khoảng thời gian này làm một chút chuyện xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top