Chương 37 - CÓ BẢN LĨNH LẤY RA SO LỚN NHỎ


Điền Viễn ngồi ngay ngắn, trong tay có khoai tây chiên cùng trà sữa, y là giám sát người, giám sát Phan Lôi, cũng không tin hắn có thể làm được hai ngàn cái chống đẩy.

"Một ngàn tám trăm chín mươi chín, một ngàn chín, , , một ngàn chín trăm chín mươi sáu, một ngàn chín trăm chín mươi bảy, một ngàn chín trăm chín mươi lăm, một ngàn chín trăm chín mươi bốn..." (Vãi cả đếm =_=)

Y rào rạo cắn một lát khoai tây, uống một ngụm trà sữa, chính là không đếm tới hai ngàn.

"Nhà em từ trước tới giờ đều tập đếm như vậy sao."

Hai ngàn cái đấy, Phan Lôi cho dù là mỗi ngày đều tập luyện, vẫn bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, mồ hôi từng giọt từng giọt che kín hai má, ngay cả ngực cũng ướt một một mảnh.

"Thầy giáo dạy toán của tôi dạy như thế, sao nào? Cố tình á? Vô dụng. Không làm đến hai ngàn cái anh không được đứng lên. Tiếp tục làm, một ngàn chín trăm chín mươi sáu, chín mươi ba, chín mươi."

Nâng cằm, rất là đắc ý nhìn Phan Lôi. Cho anh trêu cợt, cho anh chiếm tiện nghi, không cho anh mất hết sức lực, anh sẽ không biết bác sĩ điền không dễ bị bắt nạt.

"Một ngàn chín trăm chín mươi chín, hai ngàn."

Phan Lôi mặc kệ y đếm lung tung, chính mình trong lòng tự biết, đẩy nhanh tốc độ, làm xong hai ngàn cái. Chống tay, hắn hai chân thu vào, nhanh nhẹn đánh về phía Điền Viễn. Đem mồ hôi trên người mình vẩy hết lên mặt y. Điền Viễn hét lên một tiếng định trốn, Phan Lôi đời nào bỏ qua y, bắt được y, bắt đầu mạnh mẽ cù y.

Điền Viễn vừa cười vừa hét, ở dưới cánh tay y như là da cá(ta chém), không chịu được nhôt, sợ nhất có người cù y như vậy. Phan Lôi liền đụng đến nhược điểm của y, sờ trên lưng, lại cu dưới nách, Điền Viễn giãy dụa đến không có khí lực , hô to , không dám không dám , y sai lầm rồi được không.

Phan Lôi lúc này mới buông tha y, đem y đặt trên sàn nhà, nhìn khuôn mặt Điền Viễn cười đến đỏ bừng.

Thật tốt, cùng bà xã hắn thân mật như vậy vui đùa ầm ĩ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem TV, cùng nhau rèn luyện, đây mới được gọi là cuộc sống.

Điền Viễn cười đủ, nhìn người trước mắt, trên mặt hắn có mồ hôi, da thịt hắn đụng đến thật là nóng, rất rắn chắc, hắn rất mạnh mẽ, có mị lực nam tính, hai từ gợi cảm dùng ở trên người hắn tuyệt đối thích hợp.

Y không thể không thừa nhận, Phan Lôi có tất cả sức cuốn hút nam tính. Có khiếu hài hước, tuy rằng hài hước này hắn luôn dùng để true cợt y. Mạnh mẽ, tuy rằng sự mạnh mẽ này làm cho hắn giống cái Cương Thiết kỳ hiệp. Gia vụ ôm đồm, nhưng hắn đối nhân chân thành, cẩn thận. Đối với người hắn thích, là trăm phần trăm sủng ái. Đối với người không thể cùng một bầu trời, hắn như là thổ phỉ sống, giống hệt xã hội đen, khi ở cùng người thân, hắn tràn đầy tỉ mỉ cùng ôn nhu.

Đây mới là đàn ông, thuần khiết trụ cột gia đình.

"Yêu tôi đi, tôi đã nói rồi, tôi mị lực khôn cùng, em khẳng định hội sẽ yêu tôi."

Phan Lôi đắc ý tuyên bố, ánh mắt của một người là không thể nói dối. Bọn họ đối diện , ước chừng đến một phút đồng hồ không nói chuyện, trong ánh mắt hắn, y sau khi nếp nhăn trên mặt khi cười thối lui, đang chuyên tâm nhìn chính mình, ánh mắt ôn nhu như nước, mang theo một cỗ cực nóng nho nhỏ. Mang theo quyến luyến si mê. Điền Viễn cũng chính là vị chết còn mạnh miệng, tâm động, chính y không thừa nhận thôi.

"Yêu cái đầu anh. Cút đi tắm rửa. Một thân hôi thối."

Điền Viễn có chút ngượng ngùng, bối rối đẩy hắn ra.

"Yêu cái đầu tôi a? Đầu to cho em hôn, đầu nhỏ hiện tại cho em sờ. Em nghĩ muốn hôn đầu nhỏ tôi cũng nguyện ý nha."

Đầu to đầu nhỏ? Hắn chỉ có một cái đầu nha.

Phan Lôi cười hắc hắc, bắt đầu cởi bỏ dây lưng của mình.

"Đến đây đi, cho em nhận thức một chút đầu nhỏ của tôi, em cũng sờ qua, sờ đi sờ đi."

Này, này hạ lưu vô sỉ gì đó, nhổ toẹt cái gì mà ca ngợi hắn lúc nãy, hắn không phải đàn ông, hắn chính là một tên lưu manh, đại lưu manh.

Nhảy dựng lên cho hắn một cước, phi nhanh về phòng ngủ.

Dấu khuôn mặt đỏ bừng vào trong chăn, tức giận đấm gối đầu. Không bao giờ ... mắc mưu hắn nữa , không bao giờ ... để ý đến hắn nữa, tính cái gì mà đàn ông, hắn mỗi một câu đều đùa giỡn y trêu cợt y, một câu cũng không cùng y nói.

Người xấu Phan Lôi làm tốt việc xấu rồi, bà xã nhà hắnthẹn thùng , hắn cũng không thẹn thùng. Trộm mở cửa, gục ở giường, đem hắn đặt ở dưới thân, tay chân không thành thật , bắt đầu hướng trong chăn sờ sờ.

"Không thì tôi cũng hôn nhẹ đầu to của em, sờ sờ đầu nhỏ của em. Tôi còn chưa nói đến, đầu nhỏ của tôi em đã sờ qua rồi, làm người cũng không thể không công bằng, để cho tôi sờ một chút, xem hắn phát dục được không? Kỳ thật đi, cho dù đầu nhỏ của em vừa mới phát dục, em cũng đừng tự ti. Đời này đầunhỏ của em cũng không thể giúp em nối dõi tông đường , cho dù nhỏ như cây tăm, tôi cũng thích, cũng không như phụ nữ mà cười nhạo em."

Điền Viễn nhéo tay hắn, gắt gao nghiến một phen.

"Của anh mới là cây tăm."

Phan Lôi xoát một cái xốc chăn lên, vẻ mặt rất là không phục, xoa thắt lưng quỳ gối bên người y.

"Có bản lĩnh em lấy ra so cùng tôi, xem ai mới là cây tăm. Đầu nhỏ của em nếu so với tôi lớn hơn, tôi đời này để cho em áp. Tôi làm vợ, gọi em ông xã, em là người đàn ông của tôi, thế nào?"

Điền Viễn nóng máu, cũng quỳ gối trên giường, tức giận đến não trướng choáng váng đầu, đang muốn xoát một cái cởi quần cùng hắn so sánh. Nhưng tay đã tới lưng quần thì đột nhiên tỉnh táo lại.

Không đúng, không đúng, nếu nghĩ kĩ thì đây là một phép khích tướng, kích thích y nổi giận, đem quần cởi ra so sánh, này không phải để cho Phan Lôi nhìn sao? Chính y cỡi hết để cho người ta chiếm tiện nghi, y còn không có ngốc như vậy.

Nâng cằm lên hừ một tiếng, kéo lại chăn trùm lên người. Trùm kín mít như một con nhộng, một chút khe hở cũng không chừa ra cho hắn.

"Tôi mới không mắc mưu của anh."

Phan Lôi tru lên một tiếng, bắt đầu mãnh liệt cào đệm.

"Em như thế nào thông minh đột xuất, sao biết được kế hoạch của tôi nha. Em cái đứa nhóc phá hoạitrẻ con học xấu."

Điền Viễn cười đến đắc ý, đây là sau khi bị cái người giảo hoạt này lừa nhiều lần, y cũng biết thông minh lên một chút. Xem đi, đã nói đây là quỷ kế của hắn.

Phan Lôi cách chăn ôm y, một mực thở ngắn than dài, rõ ràng là buồn bực sau khi của hắn không thực hiện được.

"Sờ một cái thôi mà, có mất gì đâu? Quỷ hẹp hòi. Ê này, Điền nhi, đừng ngủ mà, cùng tôi nói nói chuyện có được không? Tôi hôn em nha, hôn thật đấy, em còn dám nhắm mắt lại? Tôi đã hôn là dừng không được, trực tiếp đem em ăn mất đấy, em tin hay không tin? Còn dám ngáy ngủ, cho rằng tôi thật không dám làm gì e hả, tôi làm thật đấy, làm thật đấy?"

Điền Viễn mới không thèm phản ứng lại hắn, kiên định ngáy một cái. Hắn hiểu nam nhân này, Phan Lôi dù trêu cợt y, ngoài mệng chiếm tiện nghi, hay là hôn y ôm y kâu một chút, thậm chí cới quần áo yăn vụng ít đậu hũ, nhưng hắn sẽ không làm ra chuyện tình gì khác. Y tin tưởng Phan Lôi sẽ tôn trọng y.

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Y thật đúng là tín nhiệm đúng người rồi, y ngủ đến lúc trời đen kịt, Phan Lôi cũng nhiều lắm nói liên miên cằn nhằn oán giận vài câu, chiếm một chút tiện nghi, hôn nhẹ mặt y, thấy y thật sự ngủ say, Phan Lôi vươn tay, đem đầu Điền Viễn đặt trên cánh tay mình, hai tay vây lại, Điền Viễn tựa như đúa nhỏ ngủ trong lòng hắn. Nhìn chằm chằm khuôn mặt Điền Viễn đang ngủ say, không tiếng động nở nụ cười.

"Thân ái, ngủ ngon." 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top