Chương 52:

Đồ của Lâm Dục Thư chủ yếu là tây trang, muốn tham gia tiệc tối y cũng có thể đi liên tục một tháng mà không mặc trùng bộ nào.

Nhưng giờ chọn quần áo mặc đi hẹn hò mới là đau đầu.

Lục tung một hồi, phòng để quần áo liền như hiện trường tai nạn. Cũng may y tìm được áo hoodie và quần jeans hồi còn đi học, đi cùng giày thể thao và áo gió, cảm giác còn có chút như là trở lại thời học sinh.

Nhìn bộ dạng xa lạ trong gương của mình, Lâm Dục Thư vẫn có chút không quen. Cuối cùng y sang phòng để quần áo của Tống Khải Minh, lấy một cái mũ lưỡi trai đội lên, lúc này mới thấy thoải mái hơn hẳn.

"Hôm nay đi đâu vậy?" Lâm Dục Thư thắt đai an toàn, hỏi, "Xem phim sao?"

"Em muốn xem phim sao?" Tống Khải Minh hỏi ngược lại.

"Thế nào cũng được." Lâm Dục Thư nói xong, lại bổ sung, "Miễn là chỗ ít người."

"Yên tâm." Tống Khải Minh dẫm chân ga, "Chỗ đầu tiên anh chọn không đông người lắm."

Hơn hai mươi phút sau, GTR đậu ở bãi đỗ ngoài trời của Vĩnh Tinh...

Lâm Dục Thư ngồi im không chịu xuống, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Anh dẫn em tới Vĩnh Tinh hẹn hò?"

Tuy nói hôm nay là thứ bảy, gần như không có ai đi làm, nhưng bảo vệ gác cổng, nhân viên tiệm cafe bên đường ít nhiều đều biết mặt họ.

Hơn nữa, ai lại tới công ty để hẹn hò?

"Không đi công ty." Tống Khải Minh hất cằm, chỉ vào ngân hàng ở góc đường, "Giám đốc hách chăm sóc khách hàng đang chờ chúng ta."

Nếu Lâm Dục Thư không nhớ lầm, ngân hàng kia không mở cửa cuối tuần.

Y không hiểu ra sao mà đi theo Tống Khải Minh vào ngân hàng, quả nhiên không có người trực quầy.

"Tống tiên sinh, mời vào trong." Vii giám đốc cung kính nghênh đón họ vào khu VIP. Tống Khải Minh muốn nắm tay y nhưng Lâm Dục Thư né tránh theo bản năng.

"Mời hai vị chờ ở đây một chút," vị giám đốc rót chén trà cho bọn họ, "Bây giờ tôi sẽ đi lấy."

Thấy ông ta đi khỏi, Lâm Dục Thư đã đoán được đại khái. Y nhướng mày nhìn Tống Khải Minh nói: "Anh tính làm gì? Đây là lễ vật cảm tạ em giúp anh ' soán vị ' sao?"

"Không phải, không phải đã cho em nghỉ ngơi một tuần để tạ lễ rồi sao?"

Như đã ước định phân phòng ngủ một tuần, tối hôm qua Tống Khải Minh thành thật không sang nhà y.

Vị giám đốc mau chóng quay lại, trên tay cầm một thỏi vàng rực rỡ.

"Thỏi vàng 1kg, ngài xem đi."

Tống Khải Minh vừa nhận liền đưa cho Lâm Dục Thư.
"Em xem đi." Hắn nói.

Thỏi vàng bọc trong bao nilon trong suốt, bên cạnh có giấy chứng nhận.

Lâm Dục Thư dĩ nhiên đã vô cùng quen với thứ này. Ngân hàng này đúc vàng bằng khuôn hình thang, là loại mà y thích, cho nên y chính là khách hàng trung thành ở đây.

Với mức giá hôm nay, thỏi vàng này trị giá đại khái hơn bốn mươi vạn.

"Vậy đây không phải quà tạ lễ thì là cái gì?" Lâm Dục Thư đặt thỏi vàng lên bàn trà.

Lúc trước y ở bên Tống Khải Minh chính là vì bị mua chuộc bằng một cái ví. Giờ hai người đã qua lại một thời gian, Tống Khải Minh thế mà lại muốn dùng tiền giải quyết.

Tuy rằng Lâm Dục Thư thích tiền, nhưng chiêu này không phải lần nào cũng hiệu quả.

Nhưng câu trả lời của Tống Khải Minh lại khác một trời một vực so với y dự đoán.

"Đây là quà kỷ niệm một tháng chúng ta ở bên nhau."

Hắn nói một cách qua đổi tự nhiên, khiến Lâm Dục Thư sửng sốt một chút, quên cả quan sát phản ứng của vị giám đốc kia.

"Hoặc là, dựa theo tập tục trong nước, cái này cũng có thể gọi là lễ ăn hỏi?" Tống Khái Minh vừa nói vừa nhìn về phía vị giám đốc, "Nói như vậy có đúng không nhỉ?"

"Vâng," vẻ mặt ông ta điềm tĩnh như thường, như thể chỉ đang trả lời câu hỏi về giá vàng, "Đối với hai vị, đây cũng có thể gọi là của hồi môn, vẫn cùng ý nghĩa như vậy."

"Không giống nhau." Tống Khải Minh lắc đầu, nhìn về phía Lâm Dục Thư, "Vợ, đưa ví cho anh đi, anh đi thanh toán."

"A?" Lâm Dục Thư ngây người, ngơ ngác đưa ví cho hắn.

Ra khỏi ngân hàng, lần này Tống Khải Minh nắm tay y, y đã không còn né tránh, bởi vì y vẫn chưa hồi thần lại.

Mãi đến khi ngồi vào xe, y mới kịp phản ứng lại, hỏi: "Anh đã nói trước cho người vừa rồi về mối quan hệ của chúng ta sao?"

"Không." Tống Khải Minh lái GTR ra khỏi bãi xe, "Nhưng ông ta bình tĩnh hơn anh tưởng tượng."

...... đúng là làm bậy!

"Chẳng lẽ anh không sợ..." Lâm Dục Thư nhíu mày muốn phàn nàn, nhưng nói đến một nửa lại không biết rốt cuộc phải sợ cái gì.

Sợ người ta lộ ra ánh mắt miệt thị sao?

Hay là sợ ông ta đuổi bọn họ ra khỏi ngân hàng?

Hai chuyện đó đều không thể xảy ra.

"Em cảm thấy ông ta sẽ làm cái gì?" Phía trước có đèn đỏ, Tống Khải Minh đi chậm lại, nhìn y, "Hoặc là đổi câu hỏi đi, ông ta dám làm gì nào?"

"... Ừm." Lâm Dục Thư hiểu ra ý của hắn, "Ý anh là, có một số người không dám chỉ trỏ chúng ta."

"Là phần lớn mọi người không dám." Tống Khải Minh nói, "Thiệu Quang Kiệt là ngoại lệ, cứ mặc kệ hắn."

"Nhưng anh đã nghĩ tới chưa? Có thể chúng ta vừa đi khỏi là bị vị giám đốc kia lôi ra bàn tán với đồng nghiệp."

"Nói sau lưng thì sao phải để ý?" Đèn chuyển thành xanh, Tống Khải Minh dẫm chân ga, "Nếu em và Thiệu Trân Nhuế liên hôn, sau lưng chắc chắn cũng sẽ có người bàn tán."

"Phải." Lâm Dục Thư nhẹ nhàng gật đầu, suy tư nhìn con đường phía trước, "Được rồi, anh đã thuyết phục được em một chút."

Không hẳn là thuyết phục, mà nói đúng ra là phản ứng của vị giám đốc vừa rồi đã khiến y nhận ra việc này cũng không đáng sợ tới vậy.

Xem ra đưa thỏi vàng là phụ, quan trọng là khiến y tự mình trải nghiệm.

Mà trải nghiệm này cũng không phải là đột nhiên ném y vào trong đám đông, mà là có quá trình từng bước tuần tự. Như vậy chỗ tiếp theo hẳn sẽ hơi đông người hơn một chút.Nửa tiếng sau, Lâm Dục Thư đứng trước công viên trò chơi, cả người viết đầy hai chữ "từ chối".

"Tống Khải Minh, em sẽ không vào!" Đi viện bảo tàng, đi triển lãm nghệ thuật không tốt sao? Vì sao phải chọn một nơi trẻ con như vậy chứ!??

"Vì sao không?" Tống Khải Minh đứng sau đẩy bờ vai y lên phía trước, "Ai hẹn hò mà chẳng tới đây."

"Anh tưởng mình còn trẻ lắm sao?" Lâm Dục Thư liều mạng lui lại, lại không đủ sức kháng cự Tống Khải Minh, "Nhìn mấy đôi tình nhân kia đi, làm gì có ai già như anh?"

"Nói anh không còn trẻ là sao?"

"Sang tháng tư anh 30 rồi đấy!"

"30 thì không trẻ sao?" Tống Khải Minh không hài lòng, "Hay là biểu hiện của anh ở trên giường không tốt?"

"Anh!" Lâm Dục Thư vội bịt mồm hắn, cũng may bốn phía không có ai nghe thấy bọn họ nói chuyện.

"Đi thôi." Tống Khải Minh kéo tay y ra khỏi miệng mình, "Anh muốn cùng em ngồi tàu lượn siêu tốc, từ khi lớn lên chưa được ngồi lại lần nào."

Tàu lượn siêu tốc mà thôi, cũng bị hắn nói cho ra cảm giác hoài niệm thời thơ ấu.

Lâm Dục Thư đột nhiên không nỡ từ chối, chỉ đành đè thấp vành mũ, che khuất hơn nửa khuôn mặt: "Không được nắm tay."

"Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?" Tống Khải Minh lại không hài lòng, nhưng xưa nay hắn chỉ giỏi giải quyết vấn đề. Hắn nhìn chung quanh, nói, "Ở đây chờ anh chút."

Không vài phút sau, hắn mua một khẩu trang màu đen trở về cho y đeo, lại ấn vành mũ của y thấp xuống thêm, hỏi: "Như này được chưa?"

Khẩu trang tạo cảm giác an toàn hơn nhiều so với mũ lưỡi trai. Lâm Dục Thư nâng lên vành mũ vừa bị đè xuống, "Ừm" một tiếng.

Người đi đường đều đang tán gẫu với bạn bè, không ai chú ý tới ở đây có hai người đàn ông tới công viên giải trí. Thi thoảng có vài cô gái nhìn về phía họ, tựa hồ cũng tò mò bàn tán, nhưng không ai tỏ vẻ miệt thị.

"Đi chứ?" Tống Khải Minh xoè bàn tay.

Dường như...... đúng là cũng không có gì đáng sợ.

Lâm Dục Thư nắm lấy tay hắn. Sau đó, quả nhiên có thêm nhiều người nhìn bọn họ hơn, nhưng đã có khẩu trang che mặt nên y cũng không quá để ý.

Không chỉ là không quá để ý. Cậy có khẩu trang che mặt, nói đúng ra là Lâm Dục Thư hoàn toàn buông thả bản thân – ban đầu vốn là Tống Khải Minh nắm tay y kéo đi, lúc sau liền biến thành y kéo hắn.

"Nhanh lên, chậm một chút lại phải xếp hàng!"

Cũng không biết là ai chê công viên giải trí quá trẻ con, kết quả tự mình đi qua khu nào cũng muốn xà vào chơi, từ thuyền hải tặc, ngựa gỗ, thậm chí còn chụp mấy bức ảnh ấu trĩ với thanh niên mặc quần áo cosplay thú nhồi bông... Nhìn Lâm Dục Thư le lưỡi chụp ảnh, ngay cả Tống Khải Minh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Em mới được giải trừ phong ấn đấy à?" Hắn buồn cười hỏi.

"Dù sao mọi người cũng đâu biết em là ai." Lâm Dục Thư nhét ảnh chụp vào túi áo Tống Khải Minh, "Không được cho người khác xem đâu đấy."

Lúc lên tàu lượn siêu tốc ngồi lần thứ n, hàng ghế đầu tiên đã trống trơn. Quả thật ai không can đảm sẽ không dám ngồi ở hàng ghế trước, nhưng hai người họ lại không nhát gan, liền chủ động ngồi xuống.

"Mũ để anh cầm cho." Tống Khải Minh vươn tay, "Kẻo gió thổi bay mất."

Lâm Dục Thư bỏ mũ ra, ném cho Tống Khải Minh cầm. Sau khi vuốt qua tóc tai, y lại bỏ nốt khẩu trang.
"Khẩu trang không rơi được đâu." Hắn nói.

"Em muốn cởi ra. Dù sao phía trước cũng không có người khác."

Tống Khải Minh tìm mọi cách để chữa khỏi tật xấu thích để ý cái nhìn của người khác cho y, ít nhiều y cũng nên phối hợp phải không? Không thể để khoảng cách cứ một trăm bước đều bắt hắn đi hết, còn mình một bước cũng không chịu nhấc chân.

Tàu lượn siêu tốc chạy mỗi lượt năm phút, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Đầu óc y không suy nghĩ gì, lại đột nhiên phát hiện, thật ra công viên không phải nơi trẻ con, mà là một nơi để giải tỏa áp lực.

Ở đây, chức vị, come out gì đó đều không quan trọng. Mỗi giây phút y chỉ cần để ý người đang ở bên cạnh nắm tay mình.

Sau một ngày, "liệu pháp" của Tống Khải Minh xem chừng có hiệu quả. Lúc tối nắm tay nhau đi trên đường, y đã không cần đeo khẩu trang nữa.

Trước cửa nhà, hai người ăn ý tách ra.

Lâm Dục Thư nói một câu "Cảm ơn hôm nay đã hẹn hò với em."

Y vốn tưởng Tống Khải Minh sẽ coi đây là cơ hội để giải trừ "khế ước" một tuần, nào ngờ con sói đuôi to này lại thành thật đáp "Không cần cảm ơn", rồi về phòng chơi với Ốc Ốc.

Không sang cũng được, Lâm Dục Thư nghĩ thầm, vừa lúc y có thể tiếp tục nghỉ ngơi.

Tắm táp xong, nằm trên giường, Lâm Dục Thư theo thói quen mở email. Nhưng sau bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên y mất đi hứng thú với chuyện công việc.

Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.

Ngoài phòng ngủ lúc này vang lên tiếng mật mã khóa cửa được giải.

Tống Khải Minh ôm gối đầu đứng trước cửa phòng ngủ của y, nói: "Giường bị Ốc Ốc tè ướt rồi, đêm nay cho anh ngủ lại đây được không?"

Lâm Dục Thư nhướng mày: "Ốc Ốc tè dầm?"

"Ừm." Tống Khải Minh ngựa quen đường cũ chui vào nằm cạnh y, "Chắc là nó trách anh đêm nay về trễ."

"Oh?" Lâm Dục Thư làm bộ muốn xuống giường, "Để em qua đó nhìn xem."

"Đừng." Tống Khải Minh giữ chặt cổ tay y, "Anh đã giặt hết ga giường rồi, cũng mắng nó rồi, nó đã biết sai rồi."

Lâm Dục Thư không khỏi có chút buồn cười, nhưng vẫn phối hợp nói: "Thôi được rồi, đêm nay cho anh ở tạm một hôm."

Thực ra Tống Khải Minh trực tiếp nói muốn hủy bỏ "khế ước" là được rồi, xem xét đến chuyện hôm nay hẹn hò vui vẻ như vậy, Lâm Dục Thư cũng sẽ nể mặt.

Nhưng ai bảo con sói đuôi to này cứ thích phức tạp hoá như vậy?

Lâm Dục Thư cũng không bắt bài hắn, chỉ mặc kệ cho Tống Khải Minh diễn kịch.

Không có hứng làm việc, y nhàm chán mở ra chiếc app tư vấn tình yêu lần trước. Tình cờ là ngay trang chủ có một bài đăng ảnh công viên giải trí, trong đó có mặt cả y lẫn Tống Khải Minh.

Y sửng sốt bật dậy, bức ảnh kia chụp trên tàu lượn siêu tốc, góc độ chụp lén từ sau lưng hai người. Trong ảnh hai người còn đang nắm tay nhau, hưởng thụ cảm giác đã ghiền sau một lượt chơi.

Bên dưới là chiếc caption ngắn gọn: "Hoá ra soái ca gay hết rồi"

Lâm Dục Thư bỗng chốc căng thẳng, sợ nhìn thấy những comment ác ý, nhưng khi lướt xuống, y thở dài nhẹ nhõm.

"Làm sao vậy?" Tống Khải Minh ngồi dậy theo.

"Có người chụp lén chúng ta up lên mạng." Lâm Dục Thư đưa điện thoại cho hắn xem, "Nhưng may là không sao, comment toàn là chúc phúc."

"Để anh xem."

Hắn cầm điện thoại lướt comment,

"Đó em thấy chưa, trong nước cũng đâu có cổ hủ đến vậy."

"Ừm." Lâm Dục Thư nói, đang muốn lấy lại điện thoại thì Tống Khải Minh đột nhiên quỷ dị nhướn mày.

"Bạn trai quá tâm cơ thì làm sao bây giờ?"

Trong đầu Lâm Dục Thư đột nhiên trắng xoá... Đó không phải post lúc trước y nổi hứng lên úp sao?

Y vội đoạt lấy di động: "Không phải, mau trả đây!"

"Chia tay, chia tay, thank you next." Tống Khải Minh đọc tiếp comment phía dưới, còn liếc y một cái, "Không ngờ em còn có đông đảo chị em tốt như thế nha."

"Chị em cái gì..." Lâm Dục Thư đỏ cả mặt già, "Đấy toàn là dân mạng nhiệt tình quá mà thôi."

Tống Khải Minh nhìn di động, đọc lên: "Chủ post phản hồi: Tôi không nỡ. Dân mạng nhiệt tình nói: Tôn trọng bạn, xin chúc phúc."

Lâm Dục Thư không khỏi có chút thẹn quá thành giận: "Anh đủ chưa hả? Trả điện thoại đây."

"Lâm Dục Thư ơi là Lâm Dục Thư," Tống Khải Minh rốt cuộc trả lại cho y, cười không ngậm được mồm, "Không phải sau khi em thăng chức chúng ta mới ở bên nhau sao? Ngày up bài này, anh nhớ không lầm là hôm anh mới từ Đức về mà đúng không?"

Đạch, chuyện y muốn giấu nhất đã bại lộ...

Lão già Đức này sao nảy số nhanh quá vậy???

Chỉ mới xem ngày tháng đã phát hiện vấn đề.

"Sao nào," Tống Khải Minh cười không nín được, "Anh mới vừa nói muốn theo đuổi, là đã biến thành bạn trai em rồi phải không?"

"Đồ lắm chuyện." Lâm Dục Thư quay đi, vùi nửa khuôn mặt vào chăn, "Có ngủ nữa hay không đây?"

"Ngủ." Tống Khải Minh nằm xuống theo, ở trong chăn ôm eo y, "Bảo bối."

"Cái gì?" Lâm Dục Thư tức giận vặc lại.

"Lần sau đi công viên," Tống Khải Minh ghé vào sau tai y nói chuyện, hơi thở khiến cho tai y nhồn nhột, "Đừng đeo khẩu trang nữa."

Có lẽ vẫn cần phải có một quá trình, nhưng ít ra với tiến triển như hôm nay, quá trình này hẳn là sẽ không kéo dài quá lâu.

Lâm Dục Thư từ trong chăn thò cằm ra, đáp: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top