Chương 9: Gió yêu thương
Tiếng bước chân dường như nhanh hơn về phái Việt Phương.
- Cảnh đang đẹp như thế, sao cô lại nở phá hủy đi như thế - Thiên Phong ở sau lưng của Việt phương buông lời châm chọc cô
Việt Phương hơi giật mình, quay đầu nhìn Thiên Phong, nhận ra người đó là anh, cô mới nhẹ nhỏm thở phào.
- Thấy tôi mà cô lại thở phào sao? Cô không sở tôi là người xấu à? Dù gì cô cũng là con gái, trời lại tối thế này, tôi không tin cô có thể la lớn đến nỗi người trong nhà có thể nghe thấy mà ra cứu cô đâu
Thiên Phong tiếp tục bước tới đứng bên cạnh Việt Phương ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng tròn tiếp tục nói những lời bông đùa.
- Anh nghĩ, anh có thể làm gì được tôi à. Người có thể không nghe thấy, nhưng chó nhất định nghe thấy. Nếu anh dám làm gì tôi, tôi không tin là anh được yên thân mà rời khỏi cái xóm này đâu. Coi chừng cái bản mặt đẹp trai của anh bị chó gặm tạp nhăm không ra hình người bây giờ - Việt Phương nhếch môi châm chích lại.
Thiên Phong bật cười trước lời đe dọa nguy hiểm của cô, không hiểu vì sao, anh thích cô bây giờ hơn là trước lúc anh đến.
Anh xoay người nhìn cô rồi đưa tay cơi ảo khoát của mình ra.
Việt Phương giật mình hoảng hốt lùi lại về sau, cô sợ hãi kêu lên:
- Nè, tôi nói thật đó. Người dưới quê nuôi chó là để đề phòng trộm đó. Nếu anh còn tiếp tục giở trò thì tôi sẽ không khách sáo đâu nhà, tôi la lên đó - Nói gì thì nói, Thiên Phong cũng là bạn thân của bạn trai Việt Tình, xem như cô nể mặt Việt Tình không chấp nhất với anh. Huống hồ hôm nay Việt Tình lại xuống tận đây tìm anh, xem ra quan hệ cũng khá thân, cô càng phải cố gắng xây dựng tốt hình tượng người nhà của Việt Tình để sau này Việt Tình còn dễ ăn nói.
- Cô nghĩ đi đâu vậy. Đầu óc người nhà quê như cô chỉ nghĩ đến những truyện đó thôi sao. Hèn chi mà người ta nói, người dưới quê thường cưới sớm, giờ thì tôi đã hiểu lí do rồi - Thiên Phong mặc kệ cô nói gì, vẫn tiếp tục cở áo, sau đó bước tới chụp lấy tay cô kéo về phía mình, vừa khoát áo cho cô vừa nói.
Việt Phương không ngờ Thiên Phong lại chú ý đến cái lạnh đang khiến cô hơi run lên như thế, cô ngơ ngẩng nhìn anh. Thiên Phong cũng bất ngờ bị đôi mắt cô nhấn chìm vào trong đó.
Hai người cứ thế nhìn nhau không chớp mắt, từ xúc cảm qua ánh mắt truyền đến khiến tim của cả hai đập mạnh không ngừng. Cái cảm xúc bất chợt đến đó từ từ len lỏi vào trái tim của hai người.
Thật lâu, thật lâu sau đó, Thiên phong mới buông tay ra khỏi áo khoát của mình, khẽ tằng hắng một cái mới hỏi:
- Sao cô lại đứng đây một mình.
- Tôi không ngủ được - Việt Phương quay người đi, đứng song song với Thiên Phong đáp - Còn anh?
- Tôi cũng vậy. Vì sao muốn phá hủy ánh trăng dưới mặt hồ - thiên phong đáp rồi quay sang nhìn cô hỏi, anh chú ý đến nét mặt buồn bã nhìn ánh trăng kia của cô mà hỏi.
- Trăng trên cao và trăng dưới hồ, anh thích ánh trăng nào hơn? - Việt Phương không đáp mà lên tiếng hỏi.
Thiên Phong ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao rồi lại nhìn ánh trăng đang hiển hiện dưới mặt nước hồi lâu mới lên tiếng đáp:
- Ánh trăng dưới mặt nước.
Việt Phương kinh ngạc, cô quay đầu nhìn Thiên Phong ngơ ngác hỏi:
- Vì sao?
- Con người không cần phải nhìn về phía xa làm gì, cứ nhìn cái trước mặt của mình là được. Tôi không thích phải ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, chỉ tổ mỏi cổ mà thôi. Cô nhìn xem, ánh trăng bị cô thảy đá xuống làm tan đã đọng trở lại, càng trở nên lấp lánh đẹp hơn ánh trăng trên trời rất nhiều.
Việt Phương quay đầu nhìn ánh trăng sau khi bị cô phá hũy đã nhanh chóng đọng lại, tuy bị sóng trên mặt hồ làm nhấp nhô, nhưng lại lấp lánh rất đẹp. Cô quay đầu nhìn Thiên Phong.
Gương mặt anh nhìn nghiêng, có thể nhìn rõ được hết từng đường nét trên gương mặt của anh. Vầng trán cao, mắt anh sáng rực trong đêm tối, sóng mũi cao thẳng đầy gợi cảm, khóe môi cong cong càng làm anh trở nên thu hút hơn.
- Cô còn nhìn nữa, tôi sẽ nghĩ là cô yêu tôi đó.
Việt Phương đỏ mặt ấu hổ quay đi.
- Vẫn còn buồn chuyện của chị cô à?
- Sao anh biết? - Việt Phương ngỡ ngàng quay mặt lần nữa nhìn Thiên Phong.
- Cũng không khó nhận ra đâu - Thiên Phong buông người ngồi xuống bên bờ hồ - Hai chị em cô có vẻ không hợp nhau lắm thì phải.
Việt Phương cười ngượng, ánh mắt buồn bã ngồi xuống bên cạnh anh. Cô không muốn nói nhiều đến chuyện của mình với chị gái. Cô im lặng , tay vẽ vẽ dưới mặt đất, Thiên Phong thấy vậy cũng không ép cô nói.
- Anh dường như cũng có tâm sự buồn à.
Thiên phong khẽ cười gật đầu.
- Về tình yêu à?
Nụ cười trên môi của Thiên Phong biến mất, ánh mắt trở nên buồn bã xa xăm.
- Tôi biết đó không phải là tình yêu, nhưng có nhiều thứ khiến tôi không thể từ bỏ.
- Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện về Tình yêu và lí trí nhé.
" Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi mà chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.
Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại để bàn về một thói xấu nào đó. Thông Minh đề xuất:" Chúng ta cùng chơi trò chơi trốn tìm"
Tất cả đồng ỳ và bắt đầu trò chơi.
Lý trí la lớn:" Này các bạn, tôi xung phong làm người đi truy tìm, các bạn trốn đi nhé."
Lý trí bắt đầu dựa vào một gốc cây cổ thụ và bắt đầu đếm:" Một, hai , ba..."
Đức hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi trốn.
Dịu dàng nấp sau mặt trăng.
Phản bội nắp sau vườn bắp cải.
yến mến cuộc tròn giữa những đám mây
Nồng nàn trốn giữa trung tâm của trái đất.
Nói dối giấu mình phái sau những tảng đá nằm bên dưới một cái hồ.
Tham Lam trốn trong một bao tải.
Lý trí đếm đến 78, 79 ....80, ....90....
Lúc này tất cả đều tìm được chỗ nấp của mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ dể trốn. Và đó cũng lí giải vì sao thật khó khăn che giấu tình yêu trong trái tim mình.
Khi lý trí đếm đến 100, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng nào đó và bị những bụi cây gai đâm. Tình yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng.
Lý trí bắt đầu tìm kiếm, Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bời vì Lười Biếng không đủ năng lượng tìm cho mình một chỗ nấp tốt hơn.
Sau đó lần lượt Nồng nàn, Dịu Dàng, Nối Dối, Yêu Mến ....được tìm thấy ngoại trừ tình yêu.
Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã bảo với Lý Trí : Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn dấu Tình Yêu đấy.
Lý trí bước đến gần và tìm kiếm: Lý Trí đã xới tung luống hoa và tìm kiếm nhưng vẫn chẳng thấy Tình Yêu đâu bèn dùng một cành cây để tìm kiếm và dừng lai khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.
Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt . Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi m81t của Tình Yêu.
Lý Trí bèn khóa thét lên : Tôi phỉa làm sao đây? Tôi phải làm sao đây? Tôi đã làm bị mù rồi? Làm cách nào để cho bạn thấy đường trở lại bây giờ.
Tình yêu bèn nói: Bạn chẳng có cách nào làm tôi thấy đường trở lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, thì hãy làm người hướng dẫn cho tôi. Và đó là lý do Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.
Câu chuyện của Việt Phương vừa kết thúc, Thiên Phong nheo nheo mắt nhìn Việt Phương
Thấy Thiên Phong nhìn mình, Việt Phương hắng giọng một cái nhẹ, thở ra một hơi chán nản, nhăn mặt nhìn anh hỏi:
- Khó hiểu lắm sao?
- Cái bài giảng về vòng tròn và đường thẳng và cái câu truyện Tình yêu và Lý trí này quả thật khó hiểu – Thiên Phong nhún vai đáp.
- Haiz, có lẽ tôi không có khiếu ăn nói rồi, rõ ràng khi nghe câu chuyện đó, tôi cảm thấy rất dễ hiểu mà – Việt Phương ảo nảo nói.
- Thật ra cũng không khó hiểu cho lắm, chỉ là câu chuyện hơi lòng vòng mà thôi – Thiên Phong muốn an ủi Việt Phương bèn lên tiếng phân trần.
Việt Phương xụ mặt thất vọng càng nhiều hơn. Cô chép miệng thẳng lưng hít sâu một cái nói:
- Cái vụ hình tròn với đường thẳng từ từ tôi giảng anh nghe sau, tôi giải thích về câu chuyện Tình yêu và Lý trí vậy.
Thiên Phong nghiêng đầu nhìn cô vẻ chờ đợi.
- Trước tiên, tôi muốn hỏi anh một câu:” Bạn gái anh có phải là người tốt hay không?”
- Cô ấy rất giỏi, rất xinh đẹp, rất tốt, phải nói là không có gì để chê trách cả - Thiên Phong nghĩ đến Việt Tình, tự hình dung ra hình ảnh cô trong mắt anh rồi nói.
Việt Phương nghe xong thì gật gù tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện.
- Con người, đặc biệt là người như anh, đôi khi cho mình là người lý trí, mà lý trí thường có nguyên tắc làm việc của mình. Mà cái gì đã thuộc về nguyên tắc thì thường là cố chấp.
- Cố chấp? – Thiên Phong ngạc nhiên kêu lên, anh chưa từng nghĩ đến việc những người lý trí lại cố chắp.
- Đúng vậy – Việt Phương gật đầu nói tiếp – Nếu như lúc đó lý trí không không tham gia trò chơi, không cố chấp tìm cho bằng được Tình yêu mà không nghĩ đến hậu quả mình gây ra thì liệu tình yêu có bị gai đâm mù mắt hay không? Giống như anh vậy, nếu lúc đó anh không nhận lời yêu với cô gái kia mà không suy nghĩ kỹ càng, vậy thì đâu bị sự cố chấp chỉ có thể ở bên một người con gái mà không thể buông tay như thế. Tình yêu là mù quáng, lý trí ở bên cạnh tình yêu sẽ rối loạn. Anh đã nói người yêu của anh rất tốt, rất đẹp, rất tài giỏi, có thể nói cô ấy là một cô gái hoàn hảo. Mà một cô gái hoàn hảo như thế không có điểm gì đáng chê, cho nên anh không bỏ được. Có cảm giác tội lỗi khi chia tay với cô ấy. Giống như cảm giác có lỗi của lý trí đối với tình yêu.
Thiên Phong ngẫm nghĩ một chút rồi bật cười trước lập luận của cô.
- Haha, chỉ có như thế mà tôi lại không hiểu. Tôi đúng là quá ngốc mà.
- Anh không phải là ngốc, mà là quá ngốc – Việt Phương cũng bật cười đưa tay xoa đầu anh bảo – Lúc tôi còn nhỏ, nghe người bạn nói đã hiểu câu chuyện có ý nghĩ gì rồi. Anh xem, anh to xác đến như vậy mà phải để tôi giải thích nhiều như thế mới hiểu.
Cái xoa đầu không mạnh không nhẹ gây cảm giác kì lạ. Giống như cái đầu đang nhức nhối vì phiền não được mát xa nhẹ nhàng khiến con người thật thư thái đầu óc.
Một sự trấn động chạy thẳng vào tim, cảm xúc kì lạ khiến tim rung động.
Việt Phương định rời tay khỏi đầu anh lại bị anh bắt lấy bàn tay thả từ từ trước mặt hai người.
Bàn tay nóng giữa đêm khuya lạnh, khiến xúc cảm càng dâng cao, đặc biệt là qua ánh mắt.
Ánh mắt hai người nhìn nhau vừa quen thuộc, vừa xa lạ làm tim đập không ngừng. Khoảnh khắc này ngừng lại thật lâu.
Thật lâu….
Chỉ tiếc rằng họ nhìn nhau qua cắp mắt kính của Thiên Phong đeo.
Việt Phương e dè rụt lại tay của mình trong tay Thiên Phong, cả hai bỗng ngượng ngập quay mặt đi, hai má dường như đã đỏ bừng lên trong sắc đêm lạnh lẽo.
Việt Phương muốn giải tỏa sự ngượng ngập này của hai người bèn nhìn lên bầu trời hỏi Thiên Phong:
- Anh có thấy hai vì sao đó không?
Thiên Phong nhìn theo hướng ngón tay Việt Phương chỉ. Anh khẽ gật đầu.
- Để em kể anh nghe câu chuyện về hai chòm sao Đại Hùng và Tiểu Hùng
Sau đó Việt Phương hắng giọng bắt đầu kể câu chuyện về hai chòm sao này.
“ Trời đêm, nhìn về phương Bắc, ta có thể thấy hai con “gấu”, gấu lớn (Đại Hùng) và gấu nhỏ (Tiểu Hùng). Hai chòm sao này có ý nghĩa hết sức quan trọng để người ta nhận thức bầu trời sao.
Theo thần thoại Hy Lạp, chúa thần Zớt (Zeus), chúa tể của muôn loài, nắm giữ quyền lực rất lớn, nhưng lại là một lãng tử đào hoa, nhìn thấy người đẹp, bất kể là tiên hay người đều đem lòng yêu mến.
Có một lần Zeus đi tuần, phát hiện thấy thiếu nữ Calista đang ngủ say. Diện mạo như hoa, thân thể thanh thoát khoẻ mạnh của nàng khiến Zeus mê mẩn, quên đi tất cả. Để tíêp cận cô gái, Zeus đã biến thành nữ thần mặt trăng Antêmixơ. Người thiếu nữ tỉnh dậy làm sao có thể phân biệt được hư thật, và Zeus đã chiếm đoạt nàng.
Không lâu sau, Calista mang thai và sinh hạ một con trai, đặt tên là Acaxơ. Hành vi bất chính của Zeus nhanh chóng bị Hera phát hiện. Tức giận nhưng không thể làm gì được chồng, Calista đáng thương trở thành vật hy sinh cho sự cuồng lộ của Hêra. Hêra bắt nàng về, ngày ngày dày vò, đánh đập. Không thoả mãn, Hêra đã biến người thiếu nữ thành còn một con gấu lớn xấu xí luôn gào thét.
Calista đáng thương bị tước đoạt thô bạo quyền làm người, nhưng trong lòng nàng vẫn hết sức lương thiện và đôn hậu, nàng vẫn buồn nhớ quê hương và thương nhớ đứa con trai bé bỏng của mình. Năm tháng trôi qua, giờ đây Acaxơ đã trở thành một thiếu niên anh tuấn, dũng cảm, một thợ săn xuất sắc được bạn bè kính trọng, nhưng chàng không hay biết lai lịch của mình.
Nhìn thấy Acaxơ khôn lớn trưởng thành, ngọn lửa đố kị lại bùng lên, Hêra đã bày mưu để hai mẹ con không hẹn mà gặp nhau trong rừng sâu. Nàng Calista khi nhìn thấy đứa con trai của mình, không kìm nén được cảm xúc đã giơ hai tay lên ôm con trai. Nhưng hình dạng mãnh thú đã làm người con trai hoảng sợ. Chàng đã vung ngọn giáo sắc nhọn lên ...
Chính vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, Zeus đã động lòng, Đề ngăn chặn tấn thảm kịch, Zeus đành biến Acaxơ thành con gấu nhỏ và nâng hai đuôi gấu bay lên trời, biến thành hai chòm sao quan trọng nhất trên bầu trời: Gấu lớn (Đại Hùng Tinh) và Gấu nhỏ (Tiểu Hùng Tinh).
Sự ghen tức của Hêra vẫn không nguôn, bà cầu xin anh trai mình là thần biển cả không cho hai con gấu vào biển nghỉ ngơi; đồng thời sai một thợ săn dẫn theo con chó săn hung dữ, luôn bám theo đuôi hai con gấu để đe doạ, xua đuổi, đó là hai chòm sao Mục Phu (người chăn dắt) và chòm sao Liệp Khuyển (chó săn). Vì vậy các chòm sao khác mọc đằng đông, lặn đằng tây, để có thời gian “nghỉ ngơi”, chỉ có hai mẹ con gấu là không được “nghỉ ngơi”.
Với vùng phương Bắc có vĩ độ tương đối cao, thì Đại Hùng và Tiểu Hùng là hai chòm sao luôn luôn ở trên đường chân trời
- Câu chuyện rất cảm động – Thiên Phong gật đầu nói sau khi nghe xong câu chuyện về hai chòm sao này – Sao em lại biết câu chuyện này.
- Là một người bạn lúc nhỏ kể cho em nghe. Anh ấy hay kể những câu chuyện rất hay cho em nghe.
- Hai câu chuyện kia cũng là cậu ta kể sao?
- Ừhm…
- Là anh ấy đã kể em nghe – Việt Phương gật đầu xác nhận.
- Anh thật tò mò về cậu ta, cậu ta tên là gì?
Cái tên này, Việt Phương rất ít khi nhắc đến, nghĩ đến nó, cô bỗng thấy xót xa.
- Anh ấy tên là Th…i…
- Bõm….
Một chú ếch trong lúc buồn đã nhảy xuống hồ bơi lội, mắt hồ phẳng lặng bị chú ếch khuấy đảo vung nước lên cao.
Tiếng động vang lên cùng mấy giọt nước bắn lên người cả hai, tuy chỉ là vài giọt nhưng cũng đủ cắt ngang lời nói của Việt Phương.
- Không sao chứ? – Thiên Phong đưa tay vuốt những giọt nước bắn lên người mình vừa hỏi Việt Phương.
Đồng hồ trên tay anh xoẹt trước mặt, Thiên Phong bỗng giật mình, không ngờ cả hai lại nói chuyện với nhau lâu như vậy, anh liền giục Việt Phương.
- về nhà thôi, khuya lắm rồi.
Việt Phương tán thành bèn đứng dậy cười tháo áo khoát trả lại Thiên Phong.
- Em cứ mặc đi . Anh về đây.
Thiên Phong vừa đi vài bước thì Việt Phương lại lên tiếng:
- Nhưng đây là áo của anh mà.
- Sáng mai đem trả lại cho anh – Thiên Phong khoát tay rồi bảo – Dù sao em cũng phải làm cơm sáng cho anh ăn mà đúng không – Thiên Phong quay người nháy mắt tinh nghịch với Việt Phương rồi đi thẳng.
Việt Phương đứng nhìn theo Thiên Phong, cô bậm môi tức giận. Sao cô lại quên mất cái tên này quyết bắt cô làm osin luôn cho hắn ta
Hôm nay Bảo ăn bận rất nghiêm túc chạy xe đến trước nhà Việt Phương chờ cô. Việt Phương đã giúp anh nộp đơn xin việc lên thầy hiệu trưởng và đã được thầy chấp thuận, dù sao thầy hiệu trưởng vẫn quan tâm đến vấn đề nâng cao kiến thức cho học sinh được tốt hơn. Tuy rằng Bảo không phải là giáo viên chính thức trong trường, nhưng anh thích việc dạy học này và rất vui vì có dịp thực hiện ước mơ hồi nhỏ của mình.
Việt Phương từ nhà Thiên Phong về, thấy một bóng dáng với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây đen trông rất lịch lãm, cô có chút bất ngờ vô cùng.
- Bảo – Cô chậm rãi gọi, dù xác định dáng người đó là Bảo nhưng cô vẫn e dè không dám gọi lớn.
- Về rồi sao – Bảo quay lại nhìn Việt Phương nở nụ cười thật tươi với hàm răng trắng,, trông anh hôm nay càng điển trai hơn bao giờ hết.
Việt Phương hơi sững người khi nhìn trực diện Bảo, anh hôm nay thật là khác, nghiêm túc, đạo mạo đúng bản chất tác phong của một người thầy, cũng lịch lãm phong độ như một quý ông.
- Sao vậy. Trông mình kì lạ lắm à? – Bảo gãi gãi đầu nhìn Việt Phương hỏi.
- Không. Chẳng qua là bị sức hấp dẫn của Bảo làm cuốn hút thôi. Ở trường vẫn còn nhiều giáo viên độc thân, Bảo coi chừng sẽ bị họ bắt cóc đó – Việt Phương bật cười lắc đầu hóm hĩnh đáp.
- Vậy còn Phương thì sao? Phương có nằm trong số giáo viên độc thân đó không? – Bảo nhìn cô chăm chú hỏi, ánh mắt như chờ đợi.
Việt Phương hơi bối rối trước ánh mắt của Bảo, nhưng cô cho rằng Bảo cũng đang đùa với mình nên đáp:
- Tất nhiên mình cũng nằm trong số đó rồi, nhưng mình chỉ dám âm thầm ngượng một thôi. Bảo không biết mấy chị trong đó ghê gớm đến thế nào đâu, mình sợ là bản thân bị xé xác mất thôi.
Bảo bật cười trước vẻ so vai rụt cổ lè lưỡi của Việt Phương:
- Vậy xem ra mình phải chuẩn bị tinh thần thật tốt mới được.
- Chờ mình một chút, mình vào thay đồ rồi ra ngay – Việt Phương cũng khẽ cười nói rồi nhanh chóng đi vào nhà thay đồ chuẩn bị đến trường
- Ừ, mình sẽ chờ.
Bảo nhìn theo dáng Việt Phương đi vào nhà, trong lòng ngập tràn yêu thương. Trái tim anh cứ đập rộn ràng khi nhìn thấy cô, nhưng nó vẫn chưa dũng cảm để thú nhận tình yêu của nó.
Sẽ có một ngày, một ngày nó đủ dũng cảm đến trước mặt cô và tõ tình với cô.
Đúng như Việt Phương bảo, giáo viên trong trường tuy số người độc thân không nhiều, nhưng cũng đủ để Bảo dở khóc, dỡ cười.
Trong buổi trưa giờ ra chơi, mọi người ngồi ở phòng giáo viên mỗi người một câu trêu đùa Bảo.
- Thật sự còn trẻ thế ư? Nhưng không sao, bây giờ đang chuộng mốt tình chị em. Chúng ta cứ làm một cặp đi cho mọi người ghen tị chơi – Cô Vân, giáo viên bộ môn toán, về trường trước Việt Phương hai năm, nghe nói đã chia tay người yêu hơn nữa năm vì anh chàng người yêu phải về quê làm việc.
- Này, sao lại thế, phải xếp hàng, có lớn có sau chứ. Chị đây lớn hơn em lại là người phụ trách về Đoàn, Bảo ít ra phải để chị kiểm duyệt xem có đú tư chất làm đàn ông hay không đã – Cô Hà, giáo viên môn Sinh, đã 28 tuổi sắp làm đám cưới nhưng vẫn thích đùa giỡn với mọi người.
- Cô Hà này, cô kiểm tra như thế nào? Đừng có hại đời trai của em nó đấy – CÔ Thu, giáo viên bộ môn địa đã hơn 40 tuổi nghe thấy thế bèn lên tiếng trêu đùa.
- Sao chị có thể nghi ngờ em như thế? Em chỉ là muốn hy sinh vì tập thể thôi mà…
Lời qua tiếng lại mọi người cười rộ cả lên.
Cộng thêm lời của thầy hiệu trưởng trước khi đi, giống như sự cho phép ngầm, Bảo thật chẳng khác nào thỏ lạc vào hang sói:
- Rất hoan nghênh chị em phụ nữ chúng ta đón tiếp thầy Bảo chu đáo.
Bảo thì chẳng dám hó hé lấy một lời, chỉ biết ngồi im nhe răng cười trước lời trêu của mấy chị mà thôi. Anh thật không ngờ, gíao viên bây giờ bạo dạn đến thế .
Bảo đưa mắt nhìn Việt Phương cầu cứu, nhưng cô cúi đầu uống trà giả vờ như không thấy. Cô đâu ngu dại gì mà xen vào, các chị mà không trêu Bảo thì sẽ quay sang trêu ghẹo cô mà thôi.
Bảo đành khổ sở cố cười trả lời câu hỏi cùng sự trêu ghẹo của mọi người mà thôi.
Việt Phương nhìn vẻ khổ sở của Bảo, cười mà như mếu thì không khỏi nhịn cười, cô cười đến ra cả nước mắt trước sự trêu ghẹo của mọi người dành cho Bảo. Bảo thật đáng thương.
Mãi cho đến khi ra về, Bảo mới cảm thấy cuộc sống của mình thảnh thơi hơn.
Bảo đi bên cạnh Việt Phương mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, Việt Phương thấy thế không nhịn được cười , lại phá ra cười nắc nẻ.
- Phương còn dám cười, thấy chết mà không chịu cứu vậy mà bảo là bạn bè.
- Bảo không nghe câu: Bạn bè là khi ta sắp ngã, nó xô thêm cho ngã luôn hay sao? Hơn nữa, mình đâu ngu dại gì nhảy vào cho sói ăn thịt luôn cả mình cơ chứ - Việt Phương cố nhịn cười đáp.
- Haiz, nếu còn thế này nữa, cỏ lẽ mình sẽ không còn xương để gậm mất – Bảo thở dài than thầm- Mình không ngờ giáo viên trường mình lại bảo dạn đến thế.
- Đừng lo, mấy chị ấy muốn nhai xương Bảo cũng phải mất thời gian rất dài mới nhai xong, đến lúc đó Bảo cũng đã quen rồi. Mấy chị ấy chẳng qua là trêu chọc cho vui thôi mà. Đừng nhìn họ khi đứng lớp đầy nghiêm túc mà nghĩ là họ khô khan và dữ dằn, đó chỉ là bề ngoài để học sinh ngoan ngoãn thôi. CHứ mọi người đều tốt bụng, vui vẻ cởi mở cả. Họ làm thế để Bảo không cảm giác ngại ngùng và dễ hòa nhập hơn mà thôi.
- Xem ra, Phương cũng chịu không ít khổ sở khi vào đây đúng không? – Bảo nhìn Việt Phương cười cười hỏi, hy vọng có người cũng từng chung cảnh ngộ với mình – Cho nên mới có nhiều kinh nghiệm như thế.
- Đương nhiên rồi. Mình còn thê thảm hơn Bảo nữa kìa. Dù sao Bảo cũng là đàn ông nên chẳng ai đùa quá trớn hết, mình bị mấy chỉ ấy làm đỏ cả mặt hết luôn. Có người còn lôi mình ra truyền thụ đủ thứ kinh nghiệm từ việc cua trai, tìm chồng rồi cả mấy chuyện bây bạ kia nữa. Cứ chiều là lại bị mấy chị lôi đi giới thiệu làm quen, mình khóc không ra nước mắt ý chứ.
Bảo nghe Việt Phương kể, anh cũng ôm bụng cười, cảm thấy số mình vậy là còn may mắn rất nhiều.
- Thật là may mắn – Bảo vuột miệng nói.
- Đương nhiên là Bảo may mắn rồi – Việt Phương cho rằng Bảo vui vì anh may mắn hơn cô.
Nhưng trong lòng Bảo cảm thấy may mắn là bởi vì Việt Phương không chọn ai trong số mấy người được làm mai đó.
Hai người định cùng nhau ra về thì Việt Phương thấy một người đang đứng bên cửa xe, vẫn là áo sơ mi đầy lịch sự và quyến rũ như thường lệ đang đứng chờ cô.
Anh đang chăm chú nhìn tập hồ sơ trên tay, vẻ mặt chăm chú của anh lần đầu Việt Phương nhìn thấy, cô cảm thấy vẻ mặt của anh thế này rất thu hút.
Thấy cô bước ra, Thiên Phong bèn đứng thẳng dậy, gập phần tài liệu đang đọc dở lại chậm rãi bước về phía cô.
Bảo lúc này cũng đưa xe ra tới, anh đang định bảo việt Phương lên xe thì nhìn thấy Thiên Phong. Bảo thoáng giật mình mắt không rời khỏi Thiên Phong
Thiên Phong cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Bảo.
Cả ba người đưa mắt nhìn nhau , trong lòng mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Thiên Phong hơi bất ngờ khi nhìn thấy Bảo ở đây, nhất là khi anh chưa từng thấy Bảo ăn bận như thế bao giờ. Thật sự là hoàn toàn khác biệt với tính cách thường thấy của Bảo.
Bảo đanh mặt khi nhìn thấy Thiên Phong, thật sự là anh vẫn chưa mong muốn giáp mặt với Thiên Phong vào thời điểm này, thời điểm mà anh vẫn chưa đủ dũng cảm để ngõ lời cùng Việt Phương.
Cả hai đứng nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp, nhưng chẳng ai lên tiếng trước cả.
Việt Phương cảm thấy hai người này hơi lạ, cô khẽ tằng hắng một cái rồi lên tiếng hỏi Thiên Phong:
- Anh đến tìm em hay đến vì công việc.
- Không có gì, chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Công việc kết thúc sớm nên định về nhà – Thiên Phong hờ hững đáp, ánh mắt rời khỏi Bảo chuyển sang Việt Phương.
Việt Phương gnhe anh nói, cô mím môi lườm anh, ngụ ý của anh quá rõ ràng, về nhà vào giờ trưa và đến trường tìm cô, chẳng phải là ý bảo cô về nhà làm osin miễn phí cho anh nữa hay sao. Việt Phương không khỏi mắng thầm trong bụng, không ngờ bị Thiên Phong nhìn bằng ánh mắt như bắt quả tang, cô hơi chột dạ.
- Hai người quen nhau à? – Bảo giả vờ như không hề biết đến mối quan hệ của Việt Phương với Thiên Phong, tỏ vẻ ngạc nhiên hoi.
Việt Phương lập tức giới thiệu hai người để Thiên Phong dẹp bỏ cái ánh mắt nghi ngờ kia đi.
- Hai người làm quen đi. Đây là thầy giáo mới vào trường của tụi em, còn đây là Jony. Anh ấy là người tài trợ cho trường mình trong năm học này.
Cô nhích lại gần người của Bảo thì thầm vào tai Bảo mấy câu:
- Anh ta chính là cái tên biến thái lẫn hắc ám mà mình đã nói cho Bảo nghe đó.
“ Biến thái” , “ hắc ám”, Bảo không nghĩ Việt Phương lại dùng hai từ đó để miêu tả Thiên Phong, vừa nghe cũng phải phì cười đầy sự vui vẻ.
Thiên Phong trước giờ chưa từng thấy Bảo ở trước mặt mình cười như thế, anh bất giác nhìn Việt Phương, xem ra hai người bọn họ rất thân với nhau.
- Bây giờ anh phải về nhà luôn sao? – Việt Phương chán nản nhìn Thiên Phong hỏi.
- Uhm – Thiên Phong gật đầu.
- Xin lỗi, chúng tôi đã có hẹn cùng đi ăn cơm trưa với nhau rồi – Bảo nắm lấy cánh tay của Việt Phương nhìn Thiên Phong với ánh mắt khiêu khích vừa de dọa. Anh thật sự muốn Thiên Phong rời đi càng sớm càng tốt, anh không muốn Việt Phương biết rõ mối quan hệ của anh với Thiên Phong.
Việt Phương hơi bất ngờ khi nghe bảo nói như thế, hai người chẳng qua là về nhà cô ăn cơm mà thôi, nhưng gnhe cách nói của Bảo cứ như thể hai người họ hẹn hò với nhau. Nhưng Việt Phương nghĩ bảo chẳng qua là bất bình cho việc cô phải làm osin không công cho Thiên Phong mà thôi.
Thiên Phong thấy ánh mắt của Bảo, trong lòng có chút khó chịu, tuy trước giờ Bảo có khó chịu với anh, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn anh như thế. Trong lòng bỗng nhiên muốn đáp lại ánh mắt khiêu khích đó. Anh liền lên tiếng nói:
- Dù sao cũng là ăn cơm, sao chúng ta không cùng ăn. Dù sao hai anh em mình cũng chưa ăn chung với nhau bữa cơm nào từ lúc về Việt Nam. Sẵn đây ta làm một bữa cơm luôn đi.
Bảo cứng cả người, anh biết trước mọi việc thế nào cũng bị Thiên Phong nói ra mà thôi, càng muốn tránh thì càng bị nó bám theo. Vây giờ đã giáp mặt rồi thì chuyện này là điều không thể tránh khỏi.
- Anh em…- Việt Phương tròn mắt hết nhìn Thiên Phong rồi nhìn Bảo.
- Theo ý anh đi, chúng ta về nhà anh ăn cơm – Bảo lập tức nhận lời mời của Thiên Phong – Anh về trước đi, tôi chở Việt Phương đi chợ một chút, dù sao anh đã nói là làm một bữa cơm gặp mặt mà, không thể làm qua loa được.
Nói xong, Bảo lôi Việt Phương còn đang trong tình trạng ngơ ngác lên xe của mình rồi chạy đi.
Thiên Phong nhìn theo chiếc xe gắn máy, cảm giác chơi vơi đầy khó chịu. Anh không biết vì sao, nhưng nhìn cảnh Bảo nắm tay Việt Phương đi một cách tự nhiên như thế thì trong lòng cảm thấy có chút bực bội.
Anh quay người lên xe lái xe về nhà.
Việt Phương ngồi ở sau xe của Bảo một lúc mới hoàn hồn lên tiếng hỏi:
- Sao Bảo với anh ta lại là anh em chứ?
- Chuyện này dài lắm. Mẹ mình kết hôn với ba anh ấy, nhưng mà…- Bảo lưỡng lựu không biết nên nói thế nào với Việt Phương, giải thích hay chỉ là nói sơ qua để cô hiểu, nhưng vẫn không để lộ ra người đó là Thiên Phong – Thật ra, anh ta từng gặp tai nạn và mất trí nhớ. Cho nên khi ba anh ta cưới mẹ mình, anh ta cứ tưởng mẹ mình là mẹ ruột của anh ấy. Và cho rằng mình là em ruột của anh ta. Ba dượng và mẹ đều không cho mình nói ra sự thật, cho nên sự việc cứ chìm trong im lặng như thế.
- Có chuyện như vậy sao? Mà mình thấy như thế cũng thật hay. Dù sao để anh ý nghĩ mọi người là ruột thịt còn hơn là dì ghẻ với con mẹ ghẻ, như thế khoảng cách sẽ xa lắm. Thế bao nhiêu năm qua, anh ấy đối xử với Bảo có tốt không?
Bảo im lặng không đáp khiến Việt Phương cũng cảm nhận được sự buồn bã và cô đơn trong những năm tháng sống dưới mái nhà kia. Cô biết Bảo căm giận mẹ của mình, và căm giận cả cái gia đình đã cướp mất mẹ của mình, khiến gia đình trở nên ly tan như thế.
- Được rồi. Bây giờ có công ăn việc làm rồi. Chỉ cần Bảo cố gắng, sau này Bảo sẽ có một gia đình hạnh phúc thuộc riêng về Bảo – Việt Phương bèn vỗ vai của Bảo an ủi và động viên – Đừng nhìn quá khứ nữa, hãy nghĩ đến tương lai
Bảo khẽ cười, trong lòng anh khẽ nói:” Tương lại đó, mình mong có Phương bên cạnh”
Việt Phương đứng giữa nhà bếp chau mày hết nhìn Bảo rồi nhìn Thiên Phong, hai người này nãy giờ giằng co với nhau trông khá là buồn cười, cứ như là hai đứa trẻ đang giành đồ chơi với nhau vậy.
Từ lúc cô và Bảo đi chợ về, vừa định mở cửa bước vào nhà, Thiên Phong đã ra đón, anh mở cửa nhà và giúp cô xách mấy túi hàng vừa đi chợ về trong sự ngơ ngác của Việt Phương. Việt Phương tròn mắt gần như không tin được vào mắt mình, bởi vì hôm nay Thiên Phong đột nhiên tốt đột xuất, đích thân anh mở cửa mà còn không sợ bị bẩn mà giúp cô đem đồ vào bếp như thế.
Nhớ mấy hôm trước đây, vì dù sao tiền đó cũng chẳng phải của mình, Việt Phương tha hồ đi chợ mua đồ mà chẳng buồn mặc cả, cô mua nhiều đồ để dành nấu cho cái tên khốn ăn. Về nhà thấy Thiên Phong đang đứng tập thể dục, cô nhờ anh giúp cô xách vào trong, Thiên Phong nhìn mấy bịch thịt vẫn còn dính đầy máu với ánh mắt ghê tợn, lắc đầu từ chối.
Thật sự lúc đó, Việt Phương bị anh chọc tức gần chết, xém chút nữa thôi là hộc cả máu, sống ở nông thôn quen rồi nên cô không thể ngờ mình có thể gặp một kẻ kỷ tính và mắc căn bệnh sợ vi khuẩn đến như thế. Cô thật sự khinh bỉ anh.
Bây giờ nhìn lại, thịt vẫn dính máu, vậy mà anh vẫn khăng khăng giữ lấy túi để xách vào bếp.
Việt Phương thật muốn lên tiếng hỏi:” Có phải anh đổi tính rồi không?” Nhưng cô thấy có vẻ không ổn lắm nên cuối cùng đành thôi.
Và bây giờ cô thấy Thiên phong thật sự là đổi tính rồi, bởi vì anh đang giành việc nhặt rau với Bảo, công việc mà từ trước đến giờ anh không hề nhúng tay vào.
- Anh từ trước đến giờ, có bao giờ lặt rau đâu, cứ lên nhà ngồi đi, em và Việt Phương làm là được rồi – Bảo ngăn Thiên Phong lại thẳng thắn bảo.
Việt Phương gật gật đầu thấy Bảo nói có lý.
- Không biết có thể học mà, để hai người làm mà anh ngồi chơi, vậy thì anh chẳng khác nào người tàn phế - Thiên Phong liền dùng lí lẽ biện minh.
Việt Phương thấy Thiên Phong nói cũng có lí.
Có điều, cô thấy lặt rau cũng không có gì đáng để học cả vì thật chất nó không có khó. Và lặt rau có thể hai người cùng làm mà, vì sao Bảo lại lại nhất quyết không cho Thiên Phong đụng tay vào.
Cô hết nghiêng đầu qua trái rồi nghiêng đầu qua phải, nhìn hai người họ giành qua giành lại cái rỗ nhau mà thấy phiền não vô cùng, cứ giằng co thế này đến bao giờ mới có thể lặt rau xong cơ chứ. Mà hai người này, ai cũng cao lớn cả, đứng vào trong căn bếp này thì khiến cho căn bếp thêm chật chội nhỏ bé.
Việt Phương nấu cơm cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô bực bội, tay cầm cái mui múc canh vẫn chưa kịp đảo, tay cầm lấy rổ rau mà hai người kia đang giành giật. Cô nhìn hai người họ quát lớn:
- Dẹp ngay. Cả hai biến hết khỏi đây cho tôi, không cần ai phải làm hết.
Thiên Phong và Bảo im lặng liếc mắt nhìn nhau, không ai bảo ai dám lên tiếng lời nào, cũng không nhúc nhích.
Việt Phương thấy hai người họ vẫn ngoan cố cầm chắt cái rỗ rau trong tay mình, không ai chịu buông tay hết, cô bèn dùng cái mui khỏ lên tay bọn họ một cái thật mạnh.
Thiên Phong và bảo bị đánh đau quá, không hẹn mà cùng buông tay, may mà Việt Phương cầm chắc rỗ rau nếu không thì nó đã rơi xuống đất hết rồi, Việt Phương cau mày lườm hai người một cái rồi quay lưng đi đến bồn rữa.
- Để mình phụ cho, trước đây mình vẫn làm mà, với lại bên đó, mình dọn ra ngoài sống , vẫn thường tự nấu ăn cho mình – Bảo cố thuyết phục Việt Phương để mình giúp cô.
Việt Phương không thèm đáp lời cầu khẩn của Bảo, cô bất ngờ giơ cái mui múc canh lên trước mặt Bảo với vẻ mặt đằng đằng sát khí, đến nỗi Bảo phải nuốt nước miếng im lặng vì sợ
Thiên Phong không ngờ Bảo lại sợ Việt Phương đến như thế, trước giờ bộ dạng của Bảo là bất cần đời, cả đám dân mỹ khá đầu gấu như thế mà Bảo cũng không sợ, vẫn chọi tay đôi với chúng mãi, vậy mà lại tỏ vẻ sợ Việt Phương như thế, Bộ dạng thế này khiến Thiên Phong bật cười.
Việt Phương gnhe Thiên Phong cười, cô lườm mắt vê phái anh một cái khiến Thiên Phong nghẹn luôn, anh giờ đã hiểu cô đáng sợ đến thế nào, đến Bảo còn sợ. Anh ngượng ngập bảo:
- Vậy anh ra ngoài đây.
Thiên Phong nói xong thì quay lưng, Bảo vẫn còn chần chừ chưa chịu đi, Việt Phương bèn trợn mắt, đưa mui lên hăm dọa:
- Bảo còn không đi?
Thiên Phong quay lại nhìn, trong đầu anh bỗng xuất hiện một hình ảnh mơ hồ, anh buột miệng cười nói:
- Em thiếu cái khăn quấn đầu nữa thì sẽ y chang bà Hai.
Thiên Phong vừa nói xong thì lập tức nhìn thấy hai cặp mắt hướng về mình, ánh mắt của Bảo chứa đầy sự kinh hoàng sợ hãi, còn Việt Phương lại ẩn chứa sự tò mò.
- Bà Hai, ý anh là bà nội tôi hả - Ai trong xóm này đều gọi bà nội cô là bà hai cả, quả thật là bà nội cô hay quấn một cái khăn trên đầu, theo kiểu cách của người xưa.
- Không…chỉ là buộc miệng nói thôi, có lẽ đó là một nhân vật trong phim ngày xưa thôi – Thiên Phong bối rối không biết phải trả lời thế nào, khi mà những hình ảnh vừa vụt lên đã biến mất rồi.
Thiên Phong lắc lắc đầu của mình rồi bước ra khỏi bếp.
Bảo thì biết rõ người Thiên Phong nói chính là bà nội của Việt Phương. Mỗi khi cả đám qua nhà bà ăn cơm thường hay nghịch lắm, trèo cây phá phách…bà nội Việt Phương sợ tụi nhỏ bị té gãy tay gãy chân nên bỏ cả nồi canh chạy ra cầm mui chỉ vào cả đám mắng, bắt cả nhóm phải leo xuống.
Hình ảnh thân thương đó, Bảo và Việt Phương sẽ không quên.
Nhưng còn Thiên Phong…
Đây có phải là dấu hiệu cho thấy sự phục hồi ký ức của anh hay không?
Bảo càng lúc càng lo sợ, tay anh run run, anh phải xiết chặt tay mình lại từng bước rời ra khỏi bếp.
Khi Bảo bước ra bên ngoài, Thiên Phong đang đứng lặng im bên cửa sổ, dáng đứng thẳng trầm lặng như một pho tượng. Bảo khẽ nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh Thiên Phong cũng lặng lẽ đứng bên cửa sổ như thế này trong đầu mình.
- Anh cứ tưởng em ở trên thành phố - Thiên Phong nhát thấy bóng dáng của Bảo thì chậm rãi quay lưng lại đưa mắt nhìn Bảo đầy vẻ trách cứ - Nếu đã ở đây thì cũng nên dọn về nhà mà ở, vì sao lại phải sống nơi khác như thế.
- Tôi thích ở đâu thì ở, anh hà tất phải quản tôi như thế - Bảo lạnh băng đáp lời Thiên Phong.
- Làm thầy giáo cũng tốt, lương bỗng ổ định, công việc cũng ổn định rất thích hợp với em – Thiên Phong gật gù đồng ý với công việc hiện nay của Bảo. Thầy giáo, một công việc khá hay, chỉ là không ngờ người như Bảo lại thích làm thầy giáo. Thiên Phong cảm thấy mừng thay cho Bảo, anh rất lo cho tương lai của Bảo, thật sự lúc đầu anh muốn Bảo trở về cùng anh chăm lo cho công ty, dù sao, sau này, công ty sẽ thuộc về hai anh em. Nhưng anh tôn trọng ý thích của Bảo, cũng không muốn ép buộc Bảo đi theo con đường khô khang như thế này.
Bảo không nói gì, ngạo ngể bước đến sofa ngồi phịch xuống, giáng vẻ đạo mạo của một người thầy đã không còn khi tay áo sơ mi được Bảo xoăn lên tận khủy tay.
- Bây giờ em đang ở đâu? – Thiên Phong bước đến bên cạnh rồi ngồi xuống, anh nhẹ giọng hỏi.
- Nhà một người bạn – Bảo thở vẻ chán nản khi phải đối thoại với Thiên phong bằng một cái ngáp dài. Bảo vươn tay lấy cái remote bật tivi lên, mắt dán chăm chú lên màn hình, giống như là những thú trên tivi còn thú vị hơn cuộc trò chuyện nhàm chán với Thiên Phong.
Thiên Phong trầm mặt, anh quay mặt lặng lẽ thở dài, trong lòng không khỏi buồn phiền. Đứa em này, vì sao lại trở nên xa cách với anh và gia đình đến như thế. Cứ như thể anh và ba mẹ đã làm sai điều gì đó vô cùng nghiêm trọng đối với Bảo.
- Anh đi tắm đây – Thiên Phong không muốn rơi vào hoàn cảnh ngượng ngập với Bảo, cái không khí không mấy hòa thuận này khiến anh thấy khó thở, anh quyết định rời đi.
Bảo thấy Thiên Phong đi lên lầu, bóng Thiên Phong khuất dạng thì bực bội ném cái điều khiền lên ghế, cả người tựa ra phía sau, mệt mỏi nhắm mắt, những hình ảnh năm nào lần lượt hiện về.
Thiên Phong đi không bao nhiêu ngày, bà nội Bảo lâm trọng bệnh, và rồi qua đời. Và người đàn bà đó xuất hiện….
Nếu như người đàn bà đó không phải là mẹ ruột của anh, nếu như người đàn bà đó không phải là người thân duy nhất của anh thì anh đã không bị bà ta bắt ép rời khỏi mảnh đất quê hương. Anh thà ngày ngày vất vả làm thuê làm mướn kiếm sống còn hơn theo bà ta qua mỹ định cư cùng chồng sau của bà.
Anh chẳng muốn, chẳng muốn rời xa nơi chôn rau cắt rốn của mình một chút nào hết, càng không muốn rời xa đám bạn cùng chia ngọt xẻ bùi với mình. Nhưng anh vẫn phải đi, chỉ bởi lúc đó anh chỉ là một cậu nhóc chưa đến 10 tuổi.
Chỉ có điều, anh không ngờ, người mà anh gặp lại nơi xa lạ chưa kịp vui mừng đã trở mặt như kẻ thù.
Đứa con riêng của người đàn ông đó, cha dượng của anh hóa ra lại là Thiên Phong. Hóa ra khi Thiên Phong trở lại thành phố đã bị bắt đi định cư bên mỹ, cho nên không thể viết thư và gửi cho Việt Phương được.
Bảo cũng nhận rõ được ánh mắt kinh ngạc của Thiên Phong khi thấy mình, nhưng trong lòng anh lúc đó chỉ có căm phẫn mà thôi , cảm giác giống như bị lừa dối, giống như bị lừa dối, bị phản bội một cách nghiêm trọng.
Thiên Phong ra đi, Bảo cũng rất buồn, tuy thời gian bên cạnh Thiên Phong không nhiều nhưng Thiên Phong đã giúp đỡ bảo rất nhiều, Bảo thật sự xem Thiên Phong như anh trai của mình. Tuy anh lúc đó nổi giận trước nỗi buồn của Việt Phương, đã đập nát cái kính vạn hoa của Thiên Phong, nhưng chỉ là mong Việt Phương thôi buồn và mong ngóng nữa mà thôi. Chứ trong lòng bảo buồn cũng chẳng thua kém Việt Phương bao nhiêu.
Cho nên khi nhìn thấy Thiên Phong ở cùng người đàn ông đã làm tan nát gia đình mình, Bảo thật sự rất giận. Hóa ra Thiên Phong đang lừa dối anh, Thiên Phong là vì biết chuyện ba mình và người đàn bà đó bên cạnh nhau nên mới tốt bụng giúp đỡ đứa con của người đàn bà đó mà thôi, chứ hoàn toàn không thực tâm muốn giúp anh như anh đã nghĩ, đã âm thầm cảm kích tấm lòng của Thiên Phong nhiều biết bao nhiêu.
Bảo không nhớ khi đó mình đã nói gì, chỉ nhớ là khi đó mình đã mắng Thiên Phong rất nhiều , và không cho Thiên phong kịp nói lời giải thích, Bảo đã lao nhanh ra khỏi căn nhà mà người đàn bà đó đã nói sẽ là mái ấm sau này của anh.
Chạy và chạy…..
Một nơi hoàn toàn xa lạ, chẳng những khác biệt không gian, thời gian mà còn khác biệt cả con người. Một nơi đáng sợ đối với những đứa bè hoàn toàn không biết gì như Bảo.
Bảo chỉ biết cắm đầu chạy không phân biệt phương hướng, không biết được nơi mình đang đứng là đâu. Con đường trước mặt rất đẹp và sạch sẽ, thế nhưng lại vắng bóng người , khiến con đường trở nên cô độc giống như cậu bé Bảo đang chạy kia.
- Bảo….Bảo….
Giọng Thiên Phong từ phái sau gào tên Bảo, Bảo biết Thiên Phong đang đuổi theo phái sau mình, giọng Thiên Phong đầy sự lo lắng, giọng kêu của Thiên Phong gần như bị lạc đi đầy sự sợ hải.
Nhưng mặc kệ, Bảo vẫn quyết tâm chạy, Bảo chạy hết sức lực của một cậu nhóc chuyên làm thuê làm mướn của mình.
- Bảo…Bảo….Nghe anh nói đi.
Thiên Phong vẫn đuổi theo đằng sau, hơi thở đã bắt đầu hỗn loạn, giọng nói đã đứt quãng hơn trước nhiều.
Bảo tin chắc Thiên Phong sẽ không thể nào có thể đuổi kịp mình, cứ thế an tâm mà chạy, Bảo băng qua con đường ở ngã tư mong cắt đứt được Thiên Phong, thế nhưng….
- Két….
Một âm thanh vang vọng lên, giống như xé toạc bầu trời xa lạ ra làm đôi.
Tiếng gọi của Thiên Phong ở phái sau cũng im bặt.
Bảo giật mình dừng bước chân lại, trong lòng sợ hãi khắp người run lên, không dám quay đầu về phía sau, nhưng bảo buộc mình phải quay lại.
Và trước mắt Bảo một hình ảnh khủng khiếp, vô cùng khủng khiếp khiến Bảo khụy cả người xuống đất.
Thiên Phong nằm đó , cách đầu xe ba mét, một dòng máu chảy ra không biết từ nơi nào trên thân thể Thiên Phong
- Bảo! - Việt Phương đi lên nhà bắt gặp gương mặt Bảo hơi tái, mắt nhắm nghiền lại, vầng trán đã tuông tràn mồ hôi, cô đưa tay áp trán bảo, tay còn lại khẽ lay cậu.
Bảo hoàn hồn mở mắt, giật mình sợ hãi khi thấy trước mặt mình là Việt phương, vẻ mặt cô có chút khác lạ.
- Bảo sao vậy? Không phải là bệnh đấy chứ?
- Mình không sao, ngủ quên một chút thôi - Bảo ngồi thẳng dậy gạt tay Việt Phương ra khỏi trán mình, cụp mắt xuống lẫn tránh ánh mắt của Việt Phương, nhưng bàn tay Bảo vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Việt Phương không rời ra.
Việt Phương bị bảo nắm chặt tay cũng hơi bối rối, cô không biết có nên giật tay mình ra khỏi tay Bảo hay không thì có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, ánh mắt của Thiên Phong nhanh chóng nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, sắc mặt anh bỗng lạnh tanh, cao giọng hỏi:
- Cơm nấu xong chưa?
- Xong rồi - Việt Phương xấu hổ vội vàng giật tay mình ra khỏi tay của Bảo, rồi quay sang Bảo nói - Ăn cơm thôi.
Cô quay người đi thẳng xuống bếp, mắt Bảo và mắt Cảnh Phong bỗng nhìn nhau, giống như cả hai điều nhận ra suy nghĩ sâu xa của nhau. Thiên Phong nhanh chóng phớt lờ ánh mắt của Bảo rồi quay người cất bước theo chân Việt Phương đi vào bếp .
- Tôi nhớ anh đã có bạn gái rồi . Không biết bây giờ cô ấy ra sao? - Bảo đứng dậy nhìn Thiên phong nói với theo bằng một giọng đầy mĩa mai.
- Sao tự nhiên em lại hỏi cô ấy? - Thiên Phong cau mày quay người lại nhìn thẳng Bảo, anh tỏ vẻ không hiểu hàm ý trong câu nói của Bảo, nhưng đồng thời bày tỏ thái độ không vui với giọng nói của Bảo.
- Không có gì, chỉ là muốn quan tâm đến anh một chút mà thôi. Chỉ sợ anh ở đây một mình lo nhìn ngó cô gái khác mà sẽ quên mất bạn gái của anh - Bảo vẫn dùng cái giọng khó nghe để hỏi Thiên phong. Hàm ý của Bảo vô cùng rõ ràng, là nhắc nhở Thiên Phong đã có bạn gái rồi đừng có bất cứ ý đồ gì với Việt Phương nữa.
- Em cứ lo tốt công việc của em đi, chuyện tình cảm của anh không cần em phải bận tâm đâu - Thiên Phong lạnh lùng đáp, cũng nói rõ chuyện anh có để ý Việt Phương hay không cũng không liên quan gì đến Bảo, sau đó đi thẳng xuống bếp.
Bảo nhìn theo bóng của Thiên Phong, ánh mắt thoáng buồn, trong lòng bức bối vô cùng. Tình cảm của anh đối với Thiên Phong vô cùng phức tạp.
Bảo theo bước Thiên Phong đi vào bếp lập tức hít vào một hơi rồi lên tiếng khen ngợi:
- Thơm quá.
- Chỉ là vài món làm nhanh thôi, chỉ được hương thơm thôi, chứ mùi vị còn phải xét lại – Thiên Phong ngồi trên ghế quan sát những món ăn mà Việt Phương dọn trên bàn, thờ ơ lên tiếng.
Việt Phương lén lút bĩu môi, sau đó tươi cười nhìn Bảo nói:
- Bảo, mau ngồi đi. Mình cố tình làm những món này cho Bảo ăn đó.
Cô cố ý nói lớn cho Thiên Phong nghe, ý chỉ trong lời nói của cô khá rõ ràng là, cô làm cho Bảo ăn chứ không phải cho anh ăn, anh chỉ là ăn ké thôi, đừng có mà lên tiếng. Cô còn kéo Bảo ngồi gần phía mình, vô hình chung, Việt Phương ngồi giữa hai người đàn ông mà không hay biết.
Thiên Phong tất nhiên nhận ra được ngụ ý trong lời nói của Việt Phương, anh trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm đũa gõ chống mạnh xuống mặt bàn đầy sự giận dỗi.
Không thèm để ý đến hai người trước mặt nữa, Thiên Phong đưa đũa lên muốn gấp thức ăn như chần chừa chưa biết nên ăn món gì trước.
Việt Phương nấu ăn rất bắt mắt, mấy món ăn cũng đầy màu sắc rất đẹp.
Thiên Phong thử gấp một thớ thịt cá cho vào miệng, rất thơm và mềm, ngon không gì diễn tả được. Chân mày anh hơi nhướn lên cho thấy anh rất thích món này.
- Món đó là món cá chép kho riềng, em nấu với lá trà xanh và mía đó, thơm đúng không?
Thiên Phong không thèm đáp, anh đưa tay gấp dĩa thịt bên cạnh , miếng thịt có màu rất đẹp, màu vàng không quá vàng cũng không quá trắng. Cho vào miệng nhai, thịt vừa mềm vừa thơm, vị rất dễ ăn.
- Món đó là Sườn non hấp xốp tương , em có cho thêm đậu hủ non vào, ăn vào chắc chắn rất ngon – Việt Phương lại lên tiếng giới thiệu, đây chẳng qua là thói quen mà thôi, trước đây, khi nấu cơm xong, Thiên Phong đều yêu cầu cô nói cho anh biết tên mấy món ăn mà cô nấu. Bởi vì anh ở mỹ mới về, cho nên đối với các món ăn Việt Nam vẫn hoàn hoàn không biết gì nhiều lắm. Biết tên món ăn, khi anh thích, anh có thể yêu cầu cô làm lại. Từ đó về sau, Thiên Phong không hỏi, Việt Phương cũng đã tự động giới thiệu.
- Sáng nay anh ăn vội, ăn rất ít , tốt nhất bây giờ uống chút nước canh trước rồi hãy ăn cơm.
Thiên Phong đưa mắt nhìn tô canh, đó là một tô canh lạ. Một tô canh ớt chuông xanh.
- Nó the the nhưng giòn, nhồi thịt ăn rất ngon, anh ăn thử đi – Việt Phương đẩy giá canh về phía Thiên Phong.
Anh nghe lời cô, uống một chút canh, quả thật là ấm bụng vô cùng, canh cũng rất vừa miệng.
Bảo ngồi im lặng nhìn thấy ánh mắt của Việt Phương cứ tập trung về phía Thiên Phong thì trong lòng hơi khó chịu dù anh biết là Việt Phương chỉ đơn thuần muốn biết Thiên phong đánh giá mấy món ăn do cô nấu thế nào mà thôi, nhưng anh vẫn không làm sao dẹp được cảm giác trong lòng mình.
Một thứ cảm giác sợ hãi mơ hồ….
- Qua, lâu rồi mình chưa được ăn món ăn do chính tay Phương nấu đó, lần trước bị hụt ăn , lần này mình phải ăn bù mới được – Bảo cầm đũa lên vui vẻ gấp thức ăn , sau đó chỉ vào món cá chép hỏi – Món này có phải bà nội Phương dạy hay không? – Bảo cố ý không nói hai từ “ bà Hai” để tránh Thiên Phong nhớ lại.
- Em cũng vất vả nấu ăn rồi, cũng ăn chút gì đi – Thiên Phong ân cần gấp một miếng thịt bỏ vào bát của Việt Phương.
- Phải đó, Phương cũng phải ăn nhiều một chút – Bảo thấy vậy cũng gấp một lát cá cho vào bát của Việt Phương.
- Tàu hủ cũng rất tốt, ăn nhiều một chút cũng hay – Thiên Phong liền gấp cho Việt Phương một miếng tàu hủ non tròn rất mềm mại.
- Rau xanh cũng tốt, ăn nhiều vào đi – Bảo lập tức gấp cho Việt Phương một ít rau.
Cái chén lưng lửng cơm, nhanh chóng đã đầy tràn. Việt Phương nhìn thấy cũng hoảng hồn, cô thật sự không biết phải bắt đầu ăn từ đâu. Mà hai người này lại cho người ta một cảm giác vô cùng kì lạ. Cô tằng hắng lườ hai người bảo:
- Hai người làm thế này thì người khác làm sao àm ăn đây.
Thiên Phong và Bảo nhìn nhau rồi thu đũa về.
- Không phải hai người là anh em sao? Sao em cảm giác như hai kẻ thù vậy – Việt Phương ngô ngê hết nhìn Bảo rồi nhìn Thiên Phong thắc mắc.
Sắc mặt hai người hơi tái, hai người đưa mắt nhìn nhau khẽ tằng hắng , Thiên Phong nhanh tay hơn, gấp cho Bảo một ít rau và nói:
- Rau tốt, em ăn đi.
- Tàu hủ này cũng tốt, anh cũng ăn đi – Bảo cũng hiểu ý gấp thức ăn cho Thiên Phong.
Việt Phương nhìn thái độ kì lạ của hai người cứ như đang diễn cảnh thân thiết cho cô xem, định lên tiếng hỏi thì Thiên phong đã nhanh miệng hỏi cô trước:
- Hai người có vẻ thân nhau quá đấy. Anh nghĩ em cũng chỉ mới về đây không lâu.
- Trên mạng – Do Bảo kể cho Việt Phương nghe chuyện Thiên Phong bị mất trí nên luôn nghĩ Bảo và mẹ anh là gia đình thật sự của mình, là ruột thịt thân thiết. Việt Phương không muốn Thiên Phong nghĩ ngợi nhiều nên đành nói dối – Bảo tham gia vào hội những người Việt Nam xa nhà, em cũng muốn nghe tâm sự của họ về nỗi nhớ quê nhà cho nên gặp Bảo, cả hai thường trò chuyện với nhau như những người bạn tri kỷ nên cũng khá thân.
- Đúng đúng….- Bảo cũng vội vàng gật đầu …
Bữa cơm của ba người vốn ngon lành tự nhiên trở nên ngượng ngạo vô cùng. Cuối cùng Bảo đưa Việt Phương trở về nhà.
- Dù sao đây cũng là nhà mình, em dọn về ở đây đi – Khi cánh cửa vừa mở , Thiên Phong bỗng lên tiếng yêu cầu Bảo.
Tay cầm nấm của của bảo khẽ run, anh rất sợ Thiên Phong bỗng nhiên nói ra đây là căn nhà cũ của gia đình chứ không phải là căn nhà mới mua như Việt Phương đã nghĩ, cho nên dù không muốn, Bảo cũng đành trả lời.
- Được, ngày mai em sẽ dọn về.
Anh mở cửa khẽ đẩy Việt Phương rời đi không để cho Thiên Phong nói thêm lời nào.
Trên đường về, Bảo rơi vào trầm tư, anh biết chuyện Jony là Thiên Phong trước sau gì cũng bại lộ, nhưng trước khi đó, anh muốn nhanh chóng thổ lộ với Việt Phương, và hy vọng Việt Phương chỉ xem những ký ức về Thiên phong như những ký ức đẹp về một người bạn.
Chỉ còn vài bước là đến nhà của Việt Phương, Bảo siết tay quyết định nói rõ lòng mình với cô.
- Việt Phương – Bảo gọi khẽ
Việt Phương quay đầu lại nhìn Bảo.
- Mình….
- Chuyện gì? – Việt Phương tròn mắt nhìn Bảo hỏi, cô cảm thấy dường như Bảo có phần căng thẳng khác lạ.
- Thật ra mình….
Từ trong nhà tiếng chó bỗng sủa lên vang dội làm đứt đoạn lời nói của Bảo. Việt Phương sợ làm ồn nên đành nói với Bảo.
- Có gì mai nói đi. Mình vào nhà trước đây.
Bảo miễn cưỡng gật đầu chào tạm biệt Việt Phương và đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top