Chương 7: Gió đổi mùa
Việt Phương đưa mắt nhìn Thiên Phong, ánh mắt cô ẫn chứa nỗi buồn, người con trai trước mặt cô, có rất nhiều nét giống Thiên Phong lúc nhỏ, thật sự có nhiều nét rất giống. Cô thật sự muốn biết đôi mắt ẩn đằng sau cặp kính kia.
Việt Phương trong lúc không kịp suy nghĩ, cô đưa tay về phía Thiên Phong định ngỡ bỏ mắt kính đang che phủ đôi mắt trên gương mặt anh xuống, cô muốn biết người con trai trước mặt mình có phải là Thiên Phong hay không? Hay anh chỉ là một người xa lạ nào đó mà thôi.
Trái tim thôi thúc không ngừng, sự xúc động đã ngăn cản lý trí của Việt Phương, cô đã hành động theo bản năng của bản thân mình.
Nhưng khi tay cô vừa đưa tay đến trước mặt Thiên Phong đã bị anh nhanh chóng chụp tay lấy, giọng Thiên Phong hờ hững lạnh lùng cùng khó chịu hỏi:
- Cô định làm gì?
Việt Phương giạt mình, ý thức được điều điên rồ mình vừa định làm, cô xấu hổ vô cùng, vội vàng rút tay lại. Thiên Phong cũng lạnh lùng bỏ tay cô ra.
Thiên Phong nghiêng đầu nhìn Việt Phương đánh giá, Việt Phương bị nhìn, cô có chút xấu hổ, mặt hơi đỏ, cong môi nhìn Thiên Phong hỏi:
- Làm gì mà nhìn tôi chầm chầm như thế chứ. Đúng là bất lịch sự quá đi nha.
- Haiz…..vậy còn cô, hành động của cô như thế gọi là có lịch sự hả - Thiên Phong hất mặt chê trách nhìn Việt Phương – Cô giơ tay về hướng tôi là định làm gì? Không phải là định tháo khăn tắm của tôi đấy chứ?
- Tôi mà thèm tháo khăn tắm của anh à. Xin lỗi nhé, cho dù anh có tự nguyện khỏa thân trước mặt tôi, van xin tôi nhìn ngắm cơ thể anh đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến tôi buồn ói mà thôi – Việt Phương bị Thiên Phong nghĩ xấu thì bực tức ngang ngược nói – Đàn ông khỏa thân, xin lỗi, tôi ngắm mỗi ngày đến phát chán, anh có cởi ra trước mặt tôi, tôi cũng chẳng thấy gì – Việt Phương bạo miệng nói tiếp. Cái thực chất là đàn ông khỏa thân cô ngắm mỗi ngày chính là thằng em trai lên 5 tuổi con của chú Nhân với chị Nga. Chú Nhân và chị Nga đi làm về trễ, cô thường giúp nó tắm rửa.
- Không cảm thấy gì thật sao? – Thiên Phong nghe Việt Phương nói, nhưng ánh mắt chỉ dám nhìn nơi khác chứ không dám nhìn thẳng vào anh, cảm thấy cô thật thú vị, cho nên muốn trêu chọc cô một chút .
- Đúng vậy, không thấy gì hết – Việt Phương vẫn quyết tâm cao giọng đáp.
- Cô cho rằng tất cả đàn ông chẳng có gì khác biệt với nhau sao? – Thiên Phong nheo mắt nhìn cô hỏi.
- Không gì khác biệt hết – Việt Phương giả vờ quay lưng đi, lạnh lùng đáp, cô không muốn Thiên Phong nhận thấy sự lừa dối trong đáy mắt cô.
- Vậy sao.
Sau đó là một khoảng không gian im ắng, im ắng đến lạ thường, Việt Phương không hiểu tại sao Thiên Phong không nói gì tiếp, cô bàn quay lưng lại thì thấy Thiên Phong đang từ từ rút một đầu của chiếc khăn tắm ra. Tim cô xém chút nữa là ngừng đập, tuy không quá để ý đến các anh chàng , nhưng trong lòng Việt Phương cũng thầm thừa nhận, gương mặt của anh chàng rất đẹp trai, thân hình cao ráo, tuy không gọi là cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng là thân hình cân đối, xét toàn diện thì anh chàng này chắc chắc chắn thu hút rất nhiều con gái. Hiện tại anh đang cởi trần, quấn trên người một chiếc khăn, hình ảnh này quả thật dù cô không muốn suy nghĩ đến, nhưng thật sự là vẫn bị anh thu hút. Vậy mà khi cô quay lại, nhìn thấy ánh mắt đầu giễu cợt cùng khóe miệng hơi xếch, hành động rút khăn chuẩn bị để hở toàn bộ cơ thể trong lúc này lại thật sự gợi cảm vô cùng.
Việt Phương thoáng rùng mình hoảng hốt, gương mặt cố điềm tĩnh để đối đáp với Thiên Phong giờ đây đã không còn giữ được, mặt cô nhanh chóng đỏ như gấc, cô họng nghẹn lại, cô cố gắng nói như hét.
- Nè, nè đủ rồi nha. Anh có phải là tên biến thái hay không hả? Tôi lúc nãy chẳng qua là muốn tháo kính của anh ra mà thôi, chứ chẳng phải muốn tháo khăn tắm của anh ra đâu.
- Tháo kính? – Thiên Phong cau mày – Vì sao lại muốn tháo kính? Cô đúng là một đứa con gái quái gỡ. Cô không biết à, kính cũng là sự thể hiện tôn nghiêm của đàn ông. Chỉ có người phụ nữ của mình mới được quyền tháo kính ra mà thôi. Cô muốn tháo kính của tôi, nghĩa là muốn làm người phụ nữ của tôi à. Vậy thì tôi chấp nhận.
Nói xong Thiên Phong nhẹ nhàng kéo cái khăn tắm ra thêm chút nữa, sau đó trước vẻ mặt há hốc miệng không nói được thành lời của Việt Phương, anh kéo mạnh hơn, sau đó buông tay cho chiếc khăn rơi tự do.
- Á…..
Việt Phương bịt chặt mắt mình trước khi chiếc khăn được tháo tung ra , cô bưng hai tay che mặt quay người đi , đồng thời hét lớn.
- Đồ biến thái.
Mắng Thiên Phong xong, cô vội vàng mở cửa chạy đi ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại. Tim đập dôn dập, hơi thở phì phò đứng ở cầu thang nghe tiếng cười sảng khoái của Thiên Phong. Cô mới rõ anh là đang cố tình trệu cô. Tự nhiên cô thấy mình giông như một con ngốc.
Việt Phương hậm hực bước đi, cô quyết định rồi khỏi đây, tránh xa cái kẻ đáng ghét kia đi.
Việt Phương mở cánh cửa lớn bước ra ngoài, đóng cửa lại mà lòng thẩn thờ vô cùng. Bước mấy bước ra bật thềm, Việt Phương ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà lần nữa. Có lẽ từ bây giờ là lần cuối cô được vào trong nó. Nó giờ đây đã thuộc về người khác, không còn thuộc về Thiên Phong, không còn thuộc về hồi ức của cô nữa rồi.
Đi ra rồi việt Phương mới chợt nhớ, cô còn để lại tập phác họa của mình ở bên trong, còn bức tranh cô vẽ hình mình và Thiên Phong nữa. Việt Phương dùng tay tự đập vào đầu mình, cô sao lại có thể quên đi như thế chứ. Nhưng mà vào trong đó, biết đâu cái tên biến thái đó lại giở trò với cô thì sao.
Cắn môi suy nghĩ, Việt Phương quyết định trở lại lần nữa để lấy lại mấy thứ mà cô giữ gìn kỹ càng kia.
- Phương – Giọng bảo ở phái sau đã gọi đến.
- Bảo – Việt Phương vui mừng khi thấy Bảo đến, nhưng nhớ đến phần thức ăn cô vất vả nấu đã bị thiên Phong ăn gần hết, cô hơi tức giận nhìn Bảo khẽ trách – Sao giờ này Bảo mới đến chứ.
- Ừ, mình có chút chuyện ấy mà – Bảo rành rọt đáp.
Việt Phương định hỏi là chuyện gì nhưng lại thôi, nghĩ đến tên biến thái đó đã ăn sạch đồ ăn , cô thở dài bảo:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Đi đâu – Bảo ngạc nhiên hỏi lại. Rõ ràng trong điện thoại, Việt Phương đã bảo với anh là cô nấu cơm ở nhà Thiên Phong, bảo anh đến để ăn mà – Chẳng phải ăn ở đây sao?
- Chuyện dài lắm, vừa ăn mình vừa kể cho – Việt Phương kéo tay Bảo đi, tạm thời cứ để mấy thứ đó ở đây vậy.
Việt Phương rời đi, Thiên Phong không khỏi ngừng cười, nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô trông rất đáng yêu, đúng là càng nhìn càng khiến người ta muốn trêu ghẹo nhiều hơn. Thiên Phong cũng không ngờ mình lại đi trêu ghẹo cô như thế, trước đây anh ít khi nào trêu ghẹo con gái như thế . Thiên Phong đưa tay vò vò tóc mình, khẽ cười, cúi người nhặt khăn tắm lên, đem treo lên xào đứng gần tủ áo.
Thiên Phong mở tủ áo, lôi ra một chiếc áo thun tròng cổ mặc vào, anh trông thoải mái trong áo thun quần sọt ngắn. Nhìn cái quần sọt chễm trệ trên hai chân mình, Thiên Phong lại nghĩ đến bộ dạng của Việt Phương, nếu lúc đó cô thật sự không ngại, quay lại nhìn anh thì phát giác được anh đang trêu cô, không biết thái độ của cô sẽ thế nào nữa.
Thư giãn một lát, Thiên Phong lại chúi đầu vào làm việc.
Đang mãi miết với bản kế hoạch mới, Thiên Phong nhận được điện thoại. Anh chậm rãi nhấc điện thoại lên xem, nhìn thấy số điện thoại của Bảo, anh hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ Bảo chủ động gọi điện thoại cho anh. Từ trước đến giờ, Bảo thậm chí còn không thèm nghe điện thoại của anh nữa là, mỗi khi Bảo chịu gnhe, nghĩa là Bảo có nhu cầu nào đó cần anh thực hiện. Chủ động gọi thế này, chắc chắn là một yêu cần khẩn thiết.
Thiên Phong không suy nghĩ quá nhiều, anh liền nhận máy.
- Anh gnhe!
Nhưng đầu đây bên kia, Bảo lại im lặng không lên tiếng, Thiên Phong nhẫn nại không lên tiếng thúc giục, anh chờ cho Bảo mở miệng nói tiếp.
Dường như Bảo rất lưỡng lự khi gọi cho anh.
Chờ gần 30 giây, Bảo mới quyết định lên tiếng hỏi Thiên Phong:
- Anh đang ở đâu?
- Ở quê mẹ - Thiên Phong nhẹ nhàng đáp.
- Chỗ nào? – Giọng bảo bỗng trở nên lạnh hơn bao giờ hết còn gắt gỏng.
- Nhà cũ của mẹ.
Thiên Phong vừa nói xong thì nghe Bảo hít mạnh một hơi thật sâu. Dường như Bảo ghiến răng kiềm nén cơn tức giận để lên tiếng bảo anh:
- Chờ một chút, tôi đến tìm anh ngay.
Nói xong Bảo cúp máy. Thiên Phong nhìn mản hình hơi giật mình, Bảo đang đến tìm anh. Anh thật sự không hiểu rõ đứa em trai này của mình chút nào, trước đây, Bảo luôn lầm lỳ ít nói, đến khi đủ tuổi, Bảo lập tức dọn ra bên ngoài ở. Hai anh em trai có thể không thân thiết như chị em gái, nhưng Bảo với anh còn thua cả những người xa lạ.
Thiên Phong thở dài gác máy. Anh cúi người tiếp tục giải quyết công việc của mình.
Bảo cúp điện thoại xong, anh siết chặt tay lại, trong lòng như có một ngọn lửa đang thêu cháy ruột gan. Thật không ngờ cuối cùng Thiên Phong cũng quay lại căn nhà đó.
Bảo cứ nghĩ mọi thứ chỉ đến đó mà thôi, chỉ cần anh trở về, bắt đầu lại từ đầu cuộc sống thanh bình mà anh muốn có, nơi có nhiều kỷ niệm của bản thân, nơi có những người bạn thân thiết, và là nơi cô bạn nhỏ luôn hết lòng giúp đỡ mình. Một cô bạn nhỏ mà suốt bao hiêu năm đi xa, anh vẫn không tài nào quên được. Thật sự là anh rất buồn khi mình rời đi mà chẳng thể gặp được Việt Phương lần sau cuối để tạm biệt.
Bao nhiêu năm không gặp, đến khi Hiển cho anh xem hình của Việt Phương thì cô đã trở thành một thiếu nữ mặc áo dài trắng đầy thanh lịch và nữ tính. Việt Phương mặc áo dài bước đi giữa cánh đồng lúa hai bên xanh rì, tà áo bị gió tung bay nhẹ, mái tóc đen xõa dài dưới ánh nắng nhẹ của buổi sớm mai. Cô đẹp rạng rỡ mà không chói mắt.
Nụ cười của Việt Phương rất tươi, cứ như nụ hoa mới nở tỏa sắc khiến trái tim chàng trai mới lớn là Bảo phải ngừng đập. Bảo không ngờ cô bạn lầm lí ít nói thường quan tâm giúp đỡ mình lại trở thành một cô thiếu nữ đầy sức sống như thế.
Lần về nước, Việt Phương đã ở thành phố đi học, Bảo có lên tìm cô nhưng anh không đủ can đảm để đến gặp cô, chỉ lén lút đứng từ xa nhìn ngắm cô mà thôi. Giờ thì anh quyết định quay về Việt Nam, Bảo muốn tìm cơ hội tỏ tình với Việt Phương. Muốn bày tỏ tình cảm của mình dành cho Việt Phương trong bao nhiêu năm qua. Cô hội đã đến khi ông nội Việt Phương lại mở lời nói câu gã cô cho anh và Việt Phương hẹn anh đến nhà cũ của thiên Phong để ăn cơm.
Anh đến thật lâu, nhưng cũng đứng bên ngoài thật lâu, anh quyết định sẽ tỏ tình với Việt Phương ngay khi gặp cô, khi cả hai chỉ có một mình với nhau. Bảo đứng bên ngoài, suy nghĩ từng chữ từng từ mình sẽ nói với Việt Phương, suy nghĩ mại vẫn chưa dám vào, loay hoay mãi cho đến khi thấy Việt Phương đứng ngoài cửa, anh đành lên tiếng gọi cho cô.
Bảo gần như chết lặng khi nghe Việt Phương nói lại là căn nhà cũ của Thiên Phong đã có một người con trai đến ở. Trong long không khỏi run khi biết thiên Phong đã trở về Việt Nam mấy ngày nay rồi, càng không ngờ Thiên phong lại trở về đây. Bảo cảm thấy may mắn là anh đã không vào nhà, không cần đối mặt với Thiên Phong, anh không muốn giải thích với Việt Phương về người anh trai bất đắc dĩ của mình, càng không muốn Việt Phương biết người đó là Thiên Phong.
- Reng…..
Tiếng chuông cửa reo lên, lâu rồi nó không được sử dụng nên âm thanh của nó chẳng còn được trong trẻo như xưa nữa.
Thiên Phong đi xuống mở cửa, anh khá bất ngờ khi nhìn thấy Bảo ở trước cửa nhà. Khi anh về đây, ba mới chợt nhớ đến căn nhà của và lục tìm chìa khóa đưa anh, mẹ thì không gọi được cho Bảo thì làm sao Bảo biết căn nhà cũa của họ ở đâu mà đến nhanh như vậy chứ.
- Tui có chuyện muốn nói với anh – Bảo vừa nhìn thấy Thiên Phong mở cửa thì liền nói ngay
- Vào nhà đi, em đã gọi điện cho mẹ chưa? – Thiên Phong quay người đi vào nhà rồi hỏi.
- Chưa – Bảo dửng dưng nói.
- Sao em lại không chịu gọi cho mẹ, em có biết mẹ lo lắng thế nào hay không? Không nói không rằng bay về đây, em đâu còn là một cậu nhóc thiếu suy nghĩ nữa – Thiên Phong cau mày nhẹ nhàng trách.
- Tôi đến đây cũng chính vì điều này – Bảo hít một hơi nói – Nếu anh chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn hàng tuần gọi điện thoại thông báo hành tung của tôi cho mẹ.
- Điều kiện gì em nói đi – Tuy Thiên Phong không biết yêu cầu của bảo là gì nhưng vẫn đáp ứng.
- Đừng bao giờ dùng cái tên Thiên Phong của anh ở đây, tôi ghét cái tên này. Không được cho một ai ở đây biết cái tên này, không một ai cả - Bảo nói gần như ra lệnh cho Thiên Phong.
Thiên Phong nhíu mày nhìn Bảo, khóe miệng anh hơi mím lại, ánh mắt tối dần.
Thiên Phong không hiểu vì sao Bảo lại ra yêu cầu như thế đối với anh, chẳng lẽ cái tên của anh đáng ghét đến như thế hay sao? Nhưng dù sao một cái tên đối với anh chẳng quan trọng bao nhiêu, anh cũng đã quen nghe người ta gọi mình là Jony rồi. Nếu không tại mẹ vẫn thường xuyên nói tiếng việt và gọi anh là Thiên Phong thì có lẽ hai chữ Thiên Phong cũng biến mất trong anh.
- Được. Anh đồng ý với em. Nhưng mà, anh cũng có một điều kiện.
Bảo trợn mắt nhìn Thiên Phong, trước đến giờ, chưa từng thấy Thiên Phong lại cao giọng ra điều kiện với mình như thế. Nhưng cuối cùng bảo cũng nhẫn nhịn nhẹ giọng nói:
- Anh nói đi.
- Bây giờ em có thể ăn chơi, muốn gì thì làm. Nhưng mà khi nơi này được triển khai, em nhất định phải vào công ty làm việc , phụ giúp quản lí – Thiên Phong nhẹ nhàng nhìn Bảo nói ra yêu cầu của mình.
- Không thích – Bảo Ngang tàng đáp.
- Tùy em thôi, anh cũng không ép, nhưng điều kiện của em, anh xin lỗi, không thể thực hiện – Thiên Phong mĩm cười nhẹ, hai tay thoải mái đan vào nhau, mắt ung dung nhìn Bảo đáp lại.
Bảo giận đỏ mặt nhìn Cảnh Phong nhưng lại bắt gặp ánh mắt cương quyết của thiên Phong, anh hít một hơi thật sâu:
- Được rồi, tôi đồng ý với anh. Đến lúc đó, tùy anh sắp xếp.
- Bảo – Thiên Phong nhìn Bảo, thái độ của Bảo hoàn toàn bị cưỡng ép, anh thở dài khẽ gọi – Anh chỉ là muốn tốt cho em thôi. Chúng ta dù sao cũng là anh em mà. Nếu như có điều gì bất mãn, em hãy cứ nói ra đi, hãy để cho anh biết.
Trước lời nói chân thành của thiên Phong, Bảo phá ra cười lớn.
- Anh em….haha…trước kia thì có, bây giờ thì không. Thiên Phong, anh biết không, tôi thật sự ghét anh, ghét cái gia đình này. Toàn bộ đều là giả tạo hết, kể cả anh nữa đó. Tôi chỉ muốn rời xa mấy người mà thôi, anh hiểu không?
- Được rồi. Anh chấp nhận yêu cầu của em, sẽ không dùng cái tên Thiên phong này nữa – Thiên Phong rốt cuộc cũng nhúng nhường không muốn tra hỏi thêm gì nữa, anh không muốn chọc cho Bảo nổi cáu lên.
- Vậy tôi đi đây- Bảo quay người định bỏ đi thì Thiên Phong gọi lại lần nữa nhắc nhở
- Em đã hứa sẽ gọi cho mẹ, em phải giữ lời hứa đó.
Bảo không trả lời, anh mở cửa phòng ra rồi đóng thật mạnh, gần như trút hết bực tức trong lòng qua cánh cửa.
Thiên Phong thở dài ngã người vào thành ghế, đứa em trai này, anh không biết phải làm như thế nào đây. Thiên Phong khẽ lấy kính xuống, đưa tay day day trán cho bớt nhức đầu, cầm cái kính trên tay, anh đột nhiên nhớ đến Việt Phương, cô muốn tháo kính anh ra, anh không biết cô nói đùa hay nói thật, nhưng cô quả thật rất thú vị, chưa ai làm anh có thể cười vui vẻ đến như thế.
Nghĩ đến việc mình còn chưa cảm ơn cô vì đã chăm sóc nhà cửa giúp mình, lại nghĩ đến việc, anh còn chưa biết nhà cô ở đâu. Trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, Thiên Phong đành thở dài, lắc đầu đứng dậy lên phòng tiếp tục làm việc dang dở của mình.
Cái bụng lần nữa kêu lên, Thiên Phong mới ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra trời đã sụp tối rồi. Đèn phòng cũng còn chưa mở.
Thiên Phong đi xuống dưới lầu, anh nghĩ là người giúp việc giờ này chắc là cũng đã đến rồi, anh định bước xuống thúc giục người đó nấu cơm cho nhanh, nào ngờ bên dưới cũng là một màn lờ mờ tối không có lấy 1 ánh đèn. Thiên Phong ngạc nhiên vô cùng, anh với tay tìm công tác đèn nhà, rồi lấy điện thoại gọi cho Hoàng Tuấn.
- Này! – Thiên Phong quát lên khi Hoàng Tuấn vừa nghe điện thoại – Sao cậu không mướn người giúp việc cho mình chứ? Làm mình cứ tưởng có người làm, bây giờ đi xuống mới biết là không? Cậu nói xem, tối nay mình nên ăn cái gì đây hả? – Thiên Phong không ngờ Hoàng Tuấn lại quên điều này .
- Hiaz, mình xin lỗi, mình quên khuấy đi mất, được rồi, mai mình sẽ tìm cho cậu một người. Giờ thì cậu hãy chạy xe ra nơi nào đó ăn tạm đi – Hoàng Tuấn tuy nói xin lỗi, nhưng Thiên Phong chẳng thấy cậu có chút nào hối lỗi nào cả, trong giọng còn có chút vui vẻ như tận mắt chứng kiến được cảnh anh chết đối.
Thiên Phong ghiến răng chửi thầm cái tên bạn mắc dịch này, rồi bực tức cúp máy, anh nghe rõ bên kia, Hoàng Tuấn đang ăn chơi vui vẻ. Đúng là quá đáng ghét mà. Anh thật không biết, cậu ta có phải là đang cố ý hay không?
Cuối cùng thì Thiên Phong cũng đành phải thay đồ đi ra ngòai tiệm ăn. Đến khi về nhà, bụng anh vẫn chẳng đầy được bao nhiêu, đồ ăn ở ngoài tiệm đúng là chẳng hợp với anh chút nào. Dù sao đây cũng là vùng quê, đồ ăn giá rất bình dân, cho nên nấu lên cũng không ngon và không hợp vệ sinh cho lắm. Anh nhìn một chút cũng không dám ăn nữa đành tính tiền ra về.
Đi xuống bếp định tìm chút gì đó để lót bụng, Thiên Phong chợt thấy phần đồ ăn được đậy đệm kỹ càng mà hồi trưa Việt Phương nấu. Thiên Phong quyết định đem hâm lại rồi ăn tiếp, dù sao cũng không nên bỏ phí thức ăn như thế.
Bình minh dần lên, không khí có chút se lạnh, nhưng hứa hẹn một bầu trời trong xanh.
Việt Phương thập thò thập thò trước cửa nhà Thiên Phong, cô buâng khuâng không biết có nên đi vào hay không?
Hôm qua để quên bản phác thảo cùng chìa khóa ở nhà Thiên Phong . Cô lại còn kẹp tờ giấy lịch trình của thầy hiệu trưởng giao cho mình vào trong bản phác thảo đến đêm qua mới nhớ ra, nếu không lấy lại, đến khi vào trường, biết ăn nói sao với thầy hiệu trưởng.
Cho nên mới sáng sớm, Việt Phương đã vội vã chạy đến nhà Thiên Phong để lấy lại. Nhưng cô vẫn nhớ đến cảnh tượng lột khăn ngày hôm qua. Ai biết đâu, anh lại giở trò lần nữa thì sao. Đáng tiếc là chìa kháo cũng để quên, nếu không cô cứ thế đột nhập vào thì tốt biết mấy.
Việt Phương đang thập thò không biết có nên gọi cửa hay không thì sau lưng cô đã vang lên giọng của Thiên Phong:
- Nè! Mới sáng sớm, cô đứng trước của nhà người ta làm gì thế, định ăn trộm à.
Việt Phương giật mình loạng choạng vấp ngã ra phía sau, cứ thế nào vào lòng của Thiên Phong, Thiên Phong cũng chỉ tốt bụng đưa tay đỡ lấy cô, thế là lại thành ra hai người ôm nhau.
Trời lạnh, thân người ấm, hai cơ thể dính sát vào nhau, nếu nói không cảm thấy gì là nói dối. Tim Việt Phương run bắn lên. Cảm giác này chưa từng trải qua, nó khiến mặt cô đỏ bừng ra, vội vàng rụt người rời khỏi vòng tay của Thiên Phong.
Thiên Phong cũng có chút ngại ngùng, anh khẽ ho một tiếng , lập lại câu hỏi của mình khi nãy:
- Mới sáng sớm, cô đứng trước của nhà người ta làm gì thế, định ăn trộm à.
Việt Phương sau khi lấy lại bình tĩnh, nghe câu hỏi của Thiên Phong, cô hĩnh mũi khó chịu nói:
- Trộm cái đầu của anh ấy. Nếu tôi mà là ăn trộm, cũng không thèm ăn trộm ở nhà của tên biến thái là anh đâu.
“ Biến thái” Thiên Phong không ngờ trò đùa của mình lại bị gáng từ biến thái, anh lạnh giọng hỏi Việt Phương:
- Vậy chứ cô đến đây làm gì?
- lấy đồ - Việt Phương đáp cộc lốc.
- Đồ gì?
- Đồ hôm qua để quên, không được sao? – Cô hất mặt lên hỏi, sau đó trừng mắt ra lệnh – Mau mở cửa đi.
Thiên Phong coi cái bộ dáng hùng hổ của cô, nhớ đến trận đòn đau diếng ngày hôm qua, quả thật là không khỏi rùng mình, may mà cây chổi đó cũng không nặng lắm, nếu không ko6ng biết anh sẽ ra sao khi bị cô đánh túi bụi như vậy. Cái tên Hoàng Tuấn kia cứ luôn miệng bảo con gái quê hiền lành nhu mì, hiền lành đâu anh không thấy. Như mì đâu không thấy? Chỉ thấy là đanh đá và hung dữ quá trời đi.
Thiên Phong lắc đầu, anh bỏ tay vào túi lấy chìa khóa, sau đó mở cửa cho Việt Phương đi vào nhà.
- Anh vào trước đi - Việt Phương nhìn Thiên Phong với vẻ đề phòng.
Thiên Phong nhún người đi vào nhà trước, Việt Phương lẽo đẽo theo sau, cô giờ mới để ý, thiên Phong bận một bộ đồ thể thao thoải mái, chân mang giày, cả người đều có mồ hôi, giống như vừa đi tập thể dục về. hèn chi lại xuất hiện từ au lưng cô như thế.
Việt Phương vào nhà, vội vàng chạy đến chỗ mình để tập bản thảo, nhưng hoàn toàn trống trơn, cô kinh hoàng quay sang Thiên Phong hỏi:
- Anh có thấy một tập ản thảo tranh vẽ ở đây hay không?
- Có – thiên Phong mở tủ lôi ra một chai nước mở nắp uống một hơi mới trả lời.
- Nó đâu rồi? Trả cho tôi – Việt Phương chìa tay ra trước mặt Thiên Phong đòi.
- Muốn lấy lại thì nấu đồ ăn sáng cho tôi đi – Thiên Phong mĩm cười gian nhìn Việt Phương đáp, giọng đắc ý vô cùng.
Việt Phương sửng sốt đến nỗi, cô tưởng mình gnhe nhầm, nhưng liếc nhìn vẻ mặt giương giương đầy tự đắc của thiên Phong, cô đã khẳng định lời mình vừa nghe là sự thật. Cô hít một hơi thật sâu cố kiềm nén sự bực dọc trong lòng mình, nhìn Thiên Phong nở nụ cười chết người nói:
- Tâm thần.
Vẻ tự đắc trên gương mặt Thiên Phong bỗng biến mất, anh trợn mắt nhìn cô có chút giận dữ hỏi:
- Cô vừa nói gì?
Thấy sắc mặt Thiên Phong thay đổi, Việt Phương đâu ngu dại gì mà lặp lại lần nữa, cô nhún vai không đáp chọc tức Thiên Phong.
Thiên Phong hừ lạnh một cái, anh đi đến bên một cái kệ, tập phác thảo được đặt ngay ngắn ở trên đó, Việt Phương nhìn thấy thì tự chửi thầm, sao cô không chịu tìm nó một lát chứ, đỡ phải nghe tên này nói nhảm. Việt Phương bước đến bên Thiên Phong, chìa tay ra trước mặt anh, sẵn giọng bảo:
- Trả tôi.
- Hửm….- Thiên Phong nhìn cô với ánh mắt không hài lòng, Việt Phương nuốt ực nước bọt xuống rồi cố cười ngượng nói một lần nữa nhưng là với giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
- Anh làm ơn trả tôi tập bản thảo này. Trong đó có một tờ giấy ghi lịch trình, tôi cần phải nộp gấp vào sáng nay.
Thiên Phong đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình, ánh mắt lơ đãng nhìn nơi khác giống như chưa nghe thấy cô nói cái gì, bộ dạng của anh chẳng khác nào một tên lưu manh đầu đường xó chợ cố tình gây sự, khiến Việt Phương tức điên lên, cô không thèm cầu xin Thiên Phong nữa, trực tiếp xông tới dành lại tập bản thảo trong tay của Thiên Phong. Thiên Phong đang giả vờ lơ đãng không nghe cô nói cái gì, nhưng anh vẫn thấy hành động xông đến của cô và nhanh chóng kịp thời giơ cao cái tập bản thảo kia lên trên cao.
Thiên Phong khá là cao, anh cao trên 1m8 , còn Việt Phương, cô không cao lắm, chỉ hơn 1m 6 mà thôi. Cho nên chiều cao thật rất chênh lệch, cô muốn lấy tập bản thảo từ trong tay của Thiên Phong quả thật rất khó. Việt Phương phải kiểng chân lên mới chạm vào được tập phác thảo, nhưng Thiên Phong hết truyền sang tay này lại truyền sang tay kia, làm Việt Phương muốn lấy lại vô cùng vất vả.
Sau một hồi cố gắng, mặt cô đỏ bừng lên, cô tức tối, một táy nắm lấy cổ áo của Thiên Phong cố kéo người anh xuống, tay còn lại cố gắng lấy cho được tập phác thảo, giằng co mãi, người Thiên Phong cứ bị đẩy về sau.
- Nè…nè….- Thiên Phong kêu khẽ.
Việt Phương chẳng hơi đâu để ý, cô cố gắng hết sức mình để lấy, cuối cùng lại có cảm giác ngã rơi tự do mấy giây. Đầu cô đập mạnh vào cằm Thiên Phong, người ngã rạp trên người anh, cả hai người cùng tá lăng ra cái ghế sofa gần đó, cho nên cô không hề hấn gì hết. Việt Phương bị đau, cô khẽ kêu một tiếng, đồng thời cũng nghe tiếng rên nhẹ của Thiên Phong.
Trong lúc Việt Phương đang nhăn nhó vì cú đập đầu thì Thiên Phong đã kêu khẽ:
- Nè! Đứng dậy được chưa.
Việt Phương nghe nói thì mới giật mình, lúng túng vội vàng muốn đứng dậy, cô chống một tay lên ngực anh để làm điểm tựa đứng dậy, nhưng trong lúc hấp tấp, cô ấn tay lên ngực anh quá mạnh khiến Thiên Phong bị đau bất ngờ, theo phản xạ, anh hơi nghiêng người để làm giảm cơn đau. Không ngờ vì vậy, tay Việt Phương mất điềm tựa, cô chưa kịp đứng lên nên lại tiếp tục ngã xuống.
Lần này thì đầu cô không đập vào cằm Thiên Phong nữa, mà là môi cô đập vào môi anh. Có chút đau nhưng lại nhanh chóng trở nên tê dại như một luồng điện chạy dọc vào tim.
Cảm giác mềm mềm, có hương vị ngọt ngào đến tê dại.
Việt Phương chớp chớp mắt nhìn Thiên Phong, anh cũng sững sờ nhìn cô, gương mặt cả hai nhanh chóng đỏ bừng lên không khác gì nhau. Cô cắn nhẹ môi xấu hổ, vội vàng đứng bật dậy, nhưng lần này cô không dám chống tay, dùng anh làm điểm tựa nữa. Thiên Phong cũng ngồi thẳng người dậy, ngượng ngùng quay mặt đi không ai nhìn ai, im lặng thật lâu. Cuối cùng Thiên Phong ho nhẹ một cái chấm dứt tình trạng ngượng ngùng của hai người.
Việt Phương quay người lại lần nữa chìa tay ra nói:
- Mau trả lại cho tôi.
- Nấu đồ ăn sáng đi – Thiên Phong dứt khót nói, quyết định bắt cô phải làm đồ ăn sáng cho anh cho bằng được.
Việt Phương tức giận cô trợn mắt nhìn Thiên Phong, ghiền răng trèo trẹo, hận không thể bóp chết anh đi, nhưng nhìn tập bản thảo trong tay Thiên Phong, cô nhẫn nhịn, quay người đi xuống dưới bếp. Bước chân đạp mạnh xuống nền gạch tựa hồ như trút giận.
Thiên Phong nhìn theo dáng vẻ hậm hực cùng nét mặt tức giận nói không thành lời của cô, anh không khỏi nhịn cười. Vừa tập thể dục về, nhìn thấy bóng dáng cô cứ đứng thập thò trước cổng nhà, nửa muốn nhấn chuông cửa, nửa lại không trông cô khá buồn cười, khiến anh lại muốn trêu chọc cô.
Thiên Phong đứng dậy bước theo cô xuống bếp, anh đứng tựa một bên nhìn Việt Phương loay hoay xem xét nồi cơm điện, rồi lại bật tung tủ lạnh ra nhìn xem bên trong có những gì.
Thiên Phong thấy trong tủ đầy ấp đồ ăn, ngay cả bia cũng được chuẩn bị đầy đủ, Thiên Phong khẽ thở dài, cái tên Hoàng Tuấn này, đã chuẩn bị đầy thức ăn như thế mà lại quên mất việc thuê người giúp việc, đúng là quá lẩm cẩm mà.
Việt Phương chẳng biết nên làm món gì cho nhanh chóng để còn về nhà thay đồ. Chỉ còn 1 tiếng đồng hồ nữa là cô phải có mặt ở trường rồi, không thể cù cưa quá lâu với Thiên Phong được. Cũng không có thời gian để xem xét hết một vòng xem bên trong nhà Thiên Phong có những gì. Hôm qua cô nấu, cũng chỉ dùng những thứ cô mang theo mà thôi, chẳng hề mở tủ lạnh ra. Mà tủ lạnh, cô tưởng nó vốn trống trơn, nhưng khi mở ra lại đầy ấp đến không ngờ. Cái gì cũng có sẵn hết rồi.
Việt Phương nhanh chóng tìm kiếm những thứ mình cần, cô lôi vài cọng rau, một cái trứng và một vài thứ nữa rồi bắt tay vào việc nấu.
Cô vừa quay lại thì thấy Thiên Phong chăm chú nhìn mình, cô hĩnh mũi lừ mắt hứ lên một tiếng bực tức rồi đi nấu cơm. Cô dùng phần cơm nguội còn lại trong nồi cơm, cũng may cơm trong nồi luôn cắm điện, vẫn luôn được giữ ấm không bị ôi thiu, vẫn dùng tốt. Cô quét hết phầm cơm nguội ra, cho vào một cái tô rồi xã nước, bóp rời những hạt cơm vốn dính liền ra. Sau đó đỗ vào một cái rỗ có lỗ nhỏ, rũ sạch nước đi. Sau đó để ráo một chút nữa.
Cô xoay lưng tiếp tục với những thứ khác: cà chua bỏ hạt thái hạt lựu, rau, đậu…đều đem sắc hạt lựu trong rất bắt mắt.
Thiên Phong kéo ghế ngồi quan sát thái độ chuyên chú của việt Phương khi nấu cơm. Anh nhìn thấy đôi tay nhỏ của cô cứ thoăn thoắt, cô xoay qua xoay lại một cách nhịp nhàng cứ như đang múa.
Trước đây, ngoài trừ vô tình nhìn thấy trên tivi ra, Thiên Phong chưa từng quan sát cách thức một người nấu ăn là như thế nào cả. Giờ đây, anh ngồi nhìn Việt Phương nấu, càng nhìn càng chăm chú, càng chăm chú thì trong lòng càng trở nên vui vẻ, trong lòng bỗng vang lên một cảm xúc rất khác lạ.
Một cảm xúc với hương vị ngọt ngào.
Người ta nói:” Đàn ông quyến rũ nhất là khi họ chuyên chú làm việc, phụ nữ đẹp nhất là khi họ chăm lo nấu cơm, giặt giũ cho chồng con”, câu nói này, Thiên Phong giờ đấy mới thấy nó thật đúng.
Gương mặt của Việt Phương lúc này rất xinh đẹp, khiến cho ánh mắt Thiên Phong không rời đi được. Thiên Phong trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng, cô nhìn kỹ thì rõ ràng rất gống Việt Tình, tuy nhiên Việt Tình đẹp sắc sảo, còn cô lại đẹp một cách tự nhiên. Việt Tình vừa nhìn vào đã bị thu hút ngay, còn cô vừa nhìn thoảng qua chẳng có chút gì đặc biệt, nhưng càng nhìn càng say đắm.
Rõ ràng Việt Tình là bạn gái mình, nhưng Thiên Phong khi nhìn cô lại không có cảm giác giống như lúc này nhìn Việt Phương.
Một mùi thơm lừng bay đến, làm đứt đoạn suy nghĩ của Thiên Phong, anh nhìn thấy tay Việt Phương thoăn thoắt trộn những vật liệu đã chuẩn bị xong hết vào chảo dầu phi hành tỏi thơm lừng kia. Chỉ mới ngửi mùi thôi đã khiến người ta tiết nước bọt không ngừng, cơn đói bỗng trào dâng trong bụng.
Việt Phương lại lấy trứng đánh, ráng vàng lên, rồi sắc ra.
Tích tắc sau, trước mặt Thiên Phong đã xuất hiện một dĩa cơm rang đầy đủ màu sắc, vàng đỏ xanh thơm ngon. Việt Phương còn tìm thấy hai chai tương cà tương ớt, cô làm một đường vẽ đẹp lên dĩa cơm.
- Xong rồi! Anh ăn đi và trả tôi.
- Để tôi xem có ngon hay không đã – Thiên Phong hít một hơi thật sau thưởng thức hương thơm bốc ra từ dĩa cơm rang bắt mắt kia – Lấy cho tôi cái muỗng, cô không định để cho tôi ăn bóc đấy chứ - Khóa miệng Thiên Phong hơi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt, anh nhìn cô ra lệnh.
Việt Phương ném cho Thiên Phong một cánh nhìn chết người rồi đi lấy cho anh một cái muỗng, bực tức cắm mạnh vào dĩa cơm, sau đó hậm hực kéo ghế ngồi xuống chờ đợi.
Thiên Phong ung dung, cầm lấy cái mưỡng xúc một miếng cơm rang bỏ vào miệng nhai từ tốn và bắt đầy thưởng thức. Mùi vị nhẹ nhàn vửa ăn vào trong miệng quả thật rất kích thích bao tử. Khi nuốt xong muỗng cơm đầu tiên, Thiên Phong ngẩng đầu nhỉn việt Phương tỏ ý khen ngợi:
- Ngon lắm.
- Vậy là được rồi. Anh mau trả lại cho tôi đi, tôi sắp muộn giờ rồi – Việt Phương dù không cam tâm lắm, nhưng cô vẫn ránh nhẫn nhịn xuống, cô nhìn Thiên Phong thành khẩn nói.
Thiên Phong nhún vai, bỏ muỗng xuống, anh cũng không muốn ức hiếp cô tha1iq úa như vậy. Bèn cầm tập bản thảo đó lần giở ra, lôi tờ lịch trình ghi đầy đủ giờ giấc đưa cho Việt Phương.
- Là ý gì? – Việt Phương nhìn tờ lịch trình trong tay Thiên Phong thì ngơ ngác hỏi.
- Trả cô – Thiên Phong bình thản đáp.
- Còn tập bản thảo nữa – Việt Phương trợn mắt nhìn Thiên Phong cố nhịn nói.
- À, cái này….- Thiên phong dừng lại một chút rồi nói tiếp – Vậy phải để bữa cơm lần sau của cô vậy.
Nghe đến đây, Việt Phương không tài nào nhẫn nhịn được nữa, cô quả thật chưa thấy ai lại mặt dày đốt mạt như anh. Cô tức giận đứng bật dậy đập bàn quát lớn:
- Anh thật là quá đáng. Nói mà không giữ lời.
Thiên Phong vẫn bình thãn , không xem sự tức giận của cô ra cái gì cả. Anh ung dung ăm cơm, sau đó mới nói:
- Tôi hứa sẽ trả cho cô tờ lịch trình, chứ đâu hứa là trả cô tập bản thảo.
- Anh….- Việt Phương tức đến nỗi mặt đỏ tía tai nghẹn ngào nói không nên lời.
- Cô mau đi đi, nếu không thì sẽ trễ giờ, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy – Thiên Phong cười đểu cáng đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Việt Phương cũng đưa mắt nhìn đồng hồ, cô thấy đã sắp trễ giờ rồi, không thể tiếp tục ở đây đôi co với Thiên Phong nữa, cắn răng cắn lợi cầm lấy tờ lịch trình tức giận lao ra ngoài cửa. Thiên Phong nghe tiếng đóng cửa như thể trời long đất lở, anh không nhịn được ôm bụng cười sặc sụa, cô gái này, càng ngày càng thú vị vô cùng.
Việt Phương chạy vội về nhà mệt muốn đứt hơi, vốn dĩ cô định thong thả đến nhà Thiên Phong gặp tên biến thái đó lấy tập bạn thảo xong rồi về, nào ngờ lại bị hắn bắt lao động không công như thế. Để rồi sắp trễ giờ như thế này.
Khi Việt Phương chạy đến trường cũng vừa kịp lúc trống trường vang lên, cô thoáng mừng rỡ, đến nước miếng của chính mình giờ mới có thể nuốt ực vào bên trong. Tuy làm giáo viên, có thể đi trễ một chút, nhưng hôm nay lại là ngày đoàn trường tiếp đón một phái đoàn nghe nói sẽ tài trợ học bổng và tăng thêm kinh phí cơ sở vật chất cho trường để các em nhỏ có điều kiện học tốt hơn. Thầy hiệu trưởng rất coi trọng lần tiếp đón này, thầy ra lệnh cho các thầy cô phải đến sớm để chuẩn bị công tác đón tiếp.
- Con bé này, giờ này mới đến là sao? Không phải thầy đã dặn dò em phải đến sớm hay sao? Tờ lịch trình đâu – Thầy hiệu trưởng vừa nhìn thấy Việt Phương đến thì liền quở trách.
- Em xin lỗi thầy, tại có chút chuyện nên em đến trễ ạ - Việt Phương vừa cuối đầu xin lỗi vừa đưa tờ lịch trình trên tay cho thầy hiệu trưởng.
- Được rồi, em đem pho to ra mấy bản đưa cho các giáo viên đi. Chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ để dẫn khách đi tham quan, nếu xin được tài trợ, trường chúng ta sẽ tốt hơn – Thầy hiệu trưởng không trách mắng gì thêm chỉ ra lệnh.
Việt Phương lập tức làm theo, cô đi ngay vào trong văn phòng rồi chuẩn bị giờ lên lớp của mình. Cả trường rộn ràng lên vậy thôi chứ thật sự vẫn chưa biết khi nào đoàn kia đến tham quan trường nữa.
Việt Phương dạy cả hai tiết học xong, cô đem những mảnh giấy vụn bị bọn trẻ vẽ hư cho vào sọt rác, rồi đem sọt rác đi đổ. Đi ngang qua cổng trường học, cô thấy bên ngoài cổng trường một chiếc xe màu đen có biển số nhìn quen quen .
Việt Phương lặp tức mở cổng trường ra để quan sát cho kỹ. Cô nhìn một lát liền khẳng định đây là chiếc xe mà hôm qua cô nhìn thấy, không ngờ nó lại bị chủ nó đậu ở đây.
Việt Phương nghĩ đến cái bản mặt của tên biến thái khi ức hiếp cô là thấy tức giận, cô quyết định phải trả thù hắn ta một phen mới hả giận. Sọt rác trên tay cô, một sọt rác với những tờ giấy đầy màu sắc vì nước sơn màu vẫn chưa khô.
Học vẽ bình thường thì chỉ dùng bút màu, nhưng Việt Phương rất thích vẽ bằng màu nước nên thỉnh thoảng lớp học vẽ màu nước, và hôm nay lại rơi vào ngày cô dạy cách vẽ màu nước.
Việt Phương ngó dáo dát xung quanh xem có bóng người hay không? May mắn là giờ này tất cả mọi người đều lo làm việc, hơn nữa trường học cũng ở một khu yên tĩnh ít người qua lại. Việt Phương khẽ mĩm cười đắc ý , cô đổ nguyên cái sọt giấy màu lên xe Thiên Phong, sau đó dùng những giấy dính màu sơn còn ướt, cầm nó xoa xoa khắp xe của anh, cô khoái chí nhìn chiếc xe màu đen tuyền bóng lưỡng đẹp đến nổi in bóng cô lên xe bị dính một hỗn tạp màu, chẳng biết đó là cái màu chi nữa.
Làm xong, cô phủi tay khoái chí, còn làm vài động tác thể dục thoải mái, sau đó thu dọn hết mấy mẩu giấy vụn tan vật đem vào sọt rác để phi tang chứng cứ rồi mới quay đầu đi vào trường.
Việt Phương nào biết, ngay khi cô đến gần chiếc xe, cô đã bị người ngồi trong xe nhìn thấy rất rõ ràng, càng nhìn thấy vẻ mặt xăm soi chiếc xe, sau đó nhìn ngó dáo dát trông khá là buồn cười của cô khiến người ta muốn bật cười lớn. Thiên Phong bỗng muốn ghi dấu lại khoảng khắc khá buồn cười này của cô , anh lôi ngay điện thoại quay lại gương mặt cô. Không ngờ lại quay được một cảnh phá hoại tài sản vô cùng nghiêm trọng của cô.
Việt Phương không biết là kính xe của Thiên Phong là loại từ bên trong nhìn ra ngoài thấy rõ, còn từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không thấy gì. Cũng chính vì thế mà cô hoàn toàn không biết sự hiện diện của anh ở trong xe.
Thiên Phong cứ thể thu lại hết toàn bộ cảnh cô bôi bôi tré trét lên xe mình mà chẳng chút phản ứng nào. Nhìn vẻ mặt đắc ý cười toe toét của cô mà Thiên Phong cũng phải cười theo, nụ cười của cô rất đẹp, rất tự nhiên, trong sáng. Giống như ánh nắng ấm áp giữa trời lạnh lẽo khiến người ta muốn đứng nhìn ngắm mãi mà thôi.
Đợi Việt Phương đi rồi, anh mới đi xuống xe, anh nhìn chiếc xe của mình trông khiếp đảm mà không khỏi nhăn nhó mặt mày, lắc đầu thở dài thương cho số phận chiếc xe, chỉ vì chủ nó lỡ dại đắc tội với ai kia mà nó phải khổ sở hứng chịu thế này.
Vừa lúc điện thoại của Thiên Phong reo lên, anh đưa tay xoa trán mình rồi mới nhấc máy:
- Đến chưa ?
- Sắp đến rồi, chờ chút đi – Đầu dây bên kia liền đáp.
- Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu – Thiên Phong liền thúc giục.
- Được rồi, năm phút nữa sẽ tới ngay. Mà này, mình đã thuê cho cậu một người giúp việc rồi đấy. Mau cám ơn mình đi, lựa chọn mãi mới tìm ra người thích hợp, phù hợp với yêu cầu của cậu đấy – Hoàng tuấn tự hào khoe.
- Không cần nữa đâu. Mình đã có người giúp việc rồi – Thiên Phong lạnh lùng từ chối.
- Cái gì . Không phải chứ? Ở cái xứ quê này mà có người phù hợp với tiêu chuẩn kén chọn còn hơn quỷ như cậu sao – Hoàng Tuấn kinh ngạc hét lên trong điện thoại.
- Cám ơn lời khen nhé – Thiên Phong xem lời nói có ý chê trách mình kén chọn của Hoàng Tuấn như không khí, anh còn giễu cợt lại.
- Không có chi, đựơc rồi, mình sẽ xử lý người giúp việc vừa thuê, đúng là phí thời gian vì cậu quá, để dành thời gian đó đi tán gái còn hay hơn – Hoàng Tuấn lầu bàu vài câu rồi cúp máy, cũng là lúc Thiên Phong nhìn thấy xe anh đang chạy đến.
Hoàng tuấn vừa xuống xe, anh đã trợn mắt thật lớn ra nhìn chiếc xe hầm bà lằn màu sắc của Thiên Phong, sắc mặt lo lắng xảy ra chuyện gì, Hoàng Tuấn liền hỏi:
- Chiếc xe bị sao thế, có biết ai là người đã gây ra chuyện này hay không?
Thiên Phong quay đầu khẽ cười đáp:
- Chịu tôi thôi.
Hoàng Tuấn ngớ người nhìn Thiên Phong, trước tình trạng chiếc xe bị phá hủy thế này mà Thiên Phong không tức giận lại còn cười vui như thế, đúng là khá lạ lùng.
- Đi vào trường thôi – Thiên Phong thúc giục Hoàng Tuấn. Anh xoay người đi vào bên trong trước.
Hoàng Tuấn nhìn chiếc xe lần nữa, lắc đầu không tin được.
Việt Phương đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài buồn chán, cô vốn đã kết thúc buổi dạy ngày hôm nay có thể trở về nhà được rồi, nhưng vì buổi tiếp rước kia mà phải nán lại, chờ đợi trong chán trường. Vừa đổ rác xong là bị hối đi thay áo dài ngay lập tức.
Chẳng là thầy hiệu trưởng có chút sĩ diện, bắt trước người ta, là tìm người trẻ để tiếp đoàn, chẳng những thế còn bắt phải mặc áo dài nữa cho lịch sự. Thật sự 3 năm mặc áo dài học cấp 3, đã quá quen thuộc với áo dài rồi, nhưng vào những ngày trời oi bức thế này, nói thật, mặc áo dài chẳng khác nào là cực hình cả.
Cũng may vừa trả thù xong cho nên tâm trạng của cô vô cùng phấn khích, rất thoải mái. Đang đắc ý nghĩ đến vẻ mặt của tên biến thái đó khi nhìn thấy chiếc xe của mình đã bị biến màu, chắc chắn vẽ mặt của anh ta sẽ vô cùng vô cùng tức giận. Chỉ nghĩ thôi mà Việt Phương cũng không nhịn được cười sản khoái. Đáng đời hắn ta, dám ức hiếp cô.
Bỗng một chị đồng nghiệp chạy vào gọi cô:
- Việt Phương, họ đến rồi. Thầy hiệu trưởng kêu em ra ngoài tiếp khách.
- Dạ, em ra liền chị - Việt phương vội vàng đứng dậy đi ngay không dám nấn ná, được tài trợ là một điều rất tốt, đám trẻ được học trong điều kiện tốt hơn, thoải mái hơn là điều mà tất cả các thầy cô đều mong ước.
Khi Việt Phương chuẩn bị mở cửa phòng thầy hiệu trưởng, cô vuốt lại tóc tai cho ngay ngắn, sau đó mới xoay cửa bước vào.
Trong phòng có đến 7 , 8 người đứng chen chúc trong phòng thầy hiệu trưởng.
Có hai người đàn ông cao lớn đều ăn bận rất lịch sự, áo sơ mi trắng và xanh được ủi gọn gàng thẳng nếp đóng thùng trong chiếc quần tây đen, dáng cao càng khiến hai người họ trở nên lịch lãm vô cùng.
Hai người họ quay lưng về phía cô, đối mặt với thầy hiệu trưởng, Việt Phương không nhìn thấy mặt hai người bọn họ, cô khép nép bước vào nhìn thầy hiệu trưởng nhỏ nhẹ nói:
- Thưa thầy.
- Em đến rồi, đưa các vị khách của chúng ta đi tham quan trường học sau đó mời các vị đến phòng họp.
- Dạ - Việt Phương nhỏ nhẹ đáp rồi nhìn mọi người nói - Các vị, xin mời theo tôi.
Việt Phương mở rộng cánh cửa theo phép lịch sự giữ cửa cho các vị khách bước ra. nhưng khi tất cả mọi người xoay người lại thì Việt Phương bị sặc chính nước miếng của mình, cô cô sặc sụa mấy cái liền. Mắt chớp chớp liên tục như không tin vào mắt mình, khi người đứng trước mặt cô chính là cái tên biến thái và anh chàng bạn trai của Việt Tình.
Thiên Phong nhìn gương mặt đỏ bừng lên bị ho sặc sụa của cô khẽ cười trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn để bộ mặt nghiêm nghị lạnh lùng bước ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng.
- Không sao chứ? - Một giọng nói ân cần nhìn cô hỏi thăm trong khi những người kia lần lượt theo chân Thiên phong ra ngoài.
- Không sao - Việt Phương xấu hổ lắc đầu đáp rồi nhanh chóng bước đi ra ngoài để dẫn mọi người đi tham quan.
Hoàng Tuấn nhìn theo bóng dáng Việt Phương, anh cảm thấy cô hơi quen quen. Nhưng vốn có trí nhớ tốt, mấy giây sau, Hoàng Tuấn đã nhớ ra cô gái có nét rất giống Việt Tình này đã gặp ở đâu.
Việt Phương sau vài câu trò chuyện với mấy nhân viên thì nhìn Thiên Phong mà muốn khóc. Hóa ra cái tên mà cô thầm chửi là biến thái, cái tên mà cô ghét cay ghét đắng và vừa làm hư hại xe hắn lại là giám đốc, người có quyền quyết định xem có tài trợ cho trường hay không? Và bây giờ, cô buộc lòng phải lấy lòng anh ta để nhận được tài trợ.
Việt Phương nhìn Thiên Phong cười ngây thơ như chưa hế quen biết anh:
- Chào anh, hân hạnh được gặp anh.
Thiên Phong làm mặt lạnh không đáp, anh quay người nhìn vào bên trong các phòng học, khiến Việt Phương tức muốn hộc máu, cô ghiến răng ghiến lợi dằn cơn giận để còn cầu lụy anh.
Sau đó anh nói một tràng tiếng anh với cô, khiến Việt Phương ngớ người, muốn đập đầu vào tường vì cô vốn tệ tiếng anh. Cô hơi nhăn mặt nhìn Thiên Phong, cô cười ngượng nhìn anh hỏi:
- Anh có thể nói tiếng việt không?
- No – Thiên Phong đáp dứt khoát khiến Việt Phương tức chết, cô thật xoắn tay áo đánh cho anh một trận.
Việt Phương hít một hơi thật sâu, cô định dùng vốn từ tiếng anh ít ỏi của mình để nói thì một người đã nói với cô:
- Em cứ nói tiếng việt đi, chị sẽ làm một bài report cho giám đốc xem.
Việt Phương mở cờ trong bụng lặp tức cười nói giới thiệu ngay. Trong lòng không quên rủa Thiên Phong một trận.
Việt Phương nhanh chóng bước đi đầu dẫn các vị khách đến từng phòng học để nhìn xem thiết bị vật chất của trường giờ đã cũ cần được thay mới. Dù sao thì dưới quê kinh phí không được nhiều như ở thành phố. Dân lao động nghèo, trẻ em thất học là chuyện bình thường, cố gắng để các em có thể đến trường thì nhà trường cũng cố gắng giảm chi phí cơ sở vật chất, mà giảm chi phí cơ sở vật chất thì những vật bị hư hại lại không tiền sửa chữa.
Việt phương nói bằng giọng nhẹ nhàng, bài thuyết trình này cô đã chuẩn bị kỹ, cố gắng để bản thân không bị vấp trình bày cho Thiên Phong nghe lí do vì sao trường rất cần sự tài trợ của công ty.
Chỉ có Thiên Phong và Việt Phương đi đầu, những người còn lại đều đi thụt lùi về sau, thành ra nhiều lúc Việt Phương nói cho mình Thiên Phong nghe. Tuy vẫn giữ nét mặt không hề thay đổi đi bên cạnh Việt phương, nhưng ánh mắt anh liếc về phía cô. Hôm nay Việt Phương mặc một chiếc áo dài màu xanh dương nhẹ, chiếc áo đơn giản không nhiều họa tiết, nhưng đính vài bông hoa cùng màu trên áo, chiếc áo ôm gọn lấy người, cùng với mái tóc dài xõa vai, Việt phương hôm nay rất xinh đẹp. So với cái cô gái trợn mắt bặm môi ngày hôm qua và cô gái anh gặp ở sân bay thì khác biệt rất nhiều: nhẹ nhàng hơn, thanh thoát hơn, giọng nói cũng êm tai hơn.
Anh không ngờ cô lại là cô giáo, nhìn cô bây giờ đúng là rất thích hợp làm giáo viên.
Thiên Phong giống như khám phá ra mặt khác của cô, lấy làm thích thú vô cùng.
Kết thúc buổi tham quan, Việt Phương mời Thiên Phong và mọi người vào phòng họp để bàn thêm một số việc, như xin kinh phí bao nhiều, cần trang bị thêm cơ sở vật chất gì…., thầy hiệu trưởng và vài thầy cô cũng tham gia. Vấn đề xin xỏ, Việt Phương nhường lại cho người khác.
Đến khi kết thúc, Việt Phương đã mệt đến muốn ngủ gục luôn, cô nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ, thay ngay bộ áo dài nóng nực này ra. Thay xong rồi thì Việt Phương cảm thấy nhẹ nhỏm vô cùng, cô hí hửng đi ra ngòai để về nhà, nhưng không ngờ lại bị Thiên Phong đứng chặn ngay ở cửa.
Việt Phương không ngờ đến nên va vào lưng của anh thật mạnh, bị bật lùi ra sau mấy bước lọang chọang suýt ngã xuống, cũng may mắn là Thiên Phong quay lưng lại đỡ cô kịp lúc, nếu không chắc chắn là té đau rồi.
Việt Phương rất là bực tức, cô định lên tiếng mắng anh vì sao lại đứng chắn trước cửa phòng của người ta như vậy, nhưng gnhi4 lại, cô ráng nhịn xuống, cười cười hỏi anh có sao không bằng vốn tiếng anh dở tệ của mình.
- Tiếng anh của cô thật sự tệ quá – Thiên Phong phán ngay lập tức bằng một câu tiếng việt khiến mặt của Việt phương biến hóa khôn lường.
- Ừ, tiếng anh của tôi tệ vậy đó. Biết người ta tệ sao còn làm khó người ta chứ? Biết nói tiếng việt mà không nói, bày đặt nói tiếng anh?
Thiên Phong chẳng thèm để ý đến việc cô đang nổi giận, anh chỉ bình thản hỏi một câu:
- Gặp cả buồi rồi, vậy cô đã biết tên của tôi chưa?
Việt Phương lần nữa hả hốc miệng, cô chợt nhớ mình đã không hỏi tên anh khi nhìn thấy anh trong hàng ngủ người tham quan. Cô than thầm trong bụng
- Anh đâu có nói tên đâu, làm sao tôi biết được - Việt Phương nhăn mặt tỏ vẻ mình không có lỗi.
- Tôi nhớ hình như trong buổi họp, thư ký của tôi có giới thiệu tên của tôi rồi. Sao cô lại không biết nhỉ - Thiên Phong chợt đưa tay vỗ trán - À nhớ rồi, hình như lúc đó cô đang ngồi ngáp ở bên dưới.
Lần nữa Việt Phương ho sặc sụa vì sặc nước miếng của chính mình, cứ mỗi lần hồi hộp là nước bọt tuông ra không ngừng, cô phải sữa thói quen xấu này mới được, nếu không thì có ngày chết lúc nào không hay biết mất.
Cái tên biến thái này sao lại để ý cô kỹ như thế chứ? Đúng là lúc đó cô bị áo dài gò bó đến mệt chết được, tự do quen rồi, cho nên không tránh khỏi nóng bức khó chịu dẫn đến buồn ngủ. Mà buồn ngủ thì chẳng có tâm trạng để ý đến những việc khác, chẳng qua cô ỷ vào việc nhiệm vụ của mình đã hoàn tất, không cần để ý quá nhiều chuyện nữa.
- Vậy, cho hỏi anh tên gì - Cô vặn quẹo mấy ngón tay của mình, nhăn mặt khó xử nhìn Thiên Phong hỏi nhỏ.
- Muốn biết thì đến nấu cơm cho tôi đi.
- Nấu cơm, anh xem tôi là người giúp việc cho anh à - Việt Phương giậm chân nhìn Thiên Phong tỏ ý tức giận - Anh tự đi mà nấu lấy.
- Cô không muốn lấy lại tập bản thảo của mình à - Thiên Phong khoanh tay lại, đầu hơi nghiêng qua một bên nhìn Việt Phương cười hỏi đầy thích thú như đang cấm điểm yếu của cô.
- Không cần, chỉ là tập bản thảo thôi mà, anh thích thì tôi tặng anh đó - Việt Phương đương nhiên muốn lấy lại tập bản thảo đó rồi, đó là tập bản thảo của Thiên Phong tặng cho cô trước khi rời đi, dù thế nào, cô cũng không để mất, nhưng tuyệt đối không thể để tên biến thái này xem cô như người giúp việc, lợi dụng sức lao động của cô.
- Nếu cô nói vậy thì tôi đành bỏ nó đi thôi, dù sao hôm qua tôi cũng sơ ý làm đổ nước lên nó rồi, trông cũng chẳng còn đẹp nữa - thiên Phong nhùn vai thoải mái buông ra một câu.
Vệt phương nghe xong tưởng chừng như có sấm đánh bên tai mình, cô nắm lấy hai cánh tay áo của Thiên Phong siết mạnh hỏi:
- Anh đã làm đổ nước lên nó?
- Cô không quan tâm mà - Thiên Phong cười cười đáp.
- Ai nói tôi không quan tâm, nói cho anh biết, nếu nó bị dính dù một chút xíu bẩn thôi, thì tôi cũng sẽ cho anh biết tay đấy.
- Cô đang đe dọa người mang đến lợi ích cơ sở vật chất cho trường đấy - Thiên Phong bật cười khi nhìn thấy Việt Phương bị lọt vào bẫy của anh, và trước lời đe dọa của cô, anh bình thản buông ra lời đe dọa còn lớn hơn của cô - Không sợ tôi không đồng ý tài trợ hay sao.
Việt Phương nghe vậy thì biết mình đấu không lại với Thiên Phong, cô hít một hơi thật sâu buông tay ra khỏi người Thiên Phong.
- Đây là chuyện riêng của hai chúng ta, đâu liên quan gì đến nhà trường, là người kinh doanh, anh không nên đặt tình cảm vào công việc.
- Được, vậy thì chúng ta cứ nói chuyện tư đi - thiên Phong gật gù đáp - Chẳng hạn như chuyện chiếc xe của tọi bị ai đó phá hoại, dùng màu vẽ bôi lên.
Việt phương nghe Thiên Phong nói thì giật mình, cô rõ ràng quan sát rất kỹ không có ai ở đó nên mới phá xe của anh mà, sao lại bị Thiên Phong phát hiện mình là thủ phạm được cơ chứ.
Việt Phương nghĩ Thiên Phong là đoán mò, vì dù sao giáo viên bộ môn mỹ thuật ở trong trường chỉ có cô có mặt hôm nay mà thôi.
- Sao anh dám khẳng định là tôi, biết đâu có kẻ nào đó ghét anh làm thì sao? Vu khống là tội nặng đấy - Việt Phương nghênh mặt đáp
- Ồ, vu khống là một tội nặng, cố ý phá hoại tài sản của người khác còn nặng gập đôi - Thiên Phong ung dung nói - Cô muốn bằng chứng?
- Đúng vậy - Dù cho có người nhìn thấy thì đã sao, không bắt tận tay, dạy tận mặt, ai ngu mà nhận mình làm.
Thiên Phong mĩm cười gật gù, nhìn cái vẻ sống chết không chịu nhận mình làm của Việt phương trông đến là buồn cười, Thiên Phong cầm chiếc điện thoại xoay xoay vài cái, ánh mắt nheo nheo nhìn Việt phương một cách mờ ám khiến Việt Phương cảm giác bất an vô cùng.
- Cô nhìn đi, bằng chứng mà cô muốn có đây.
Việt Phương tái mặt khi nhìn thấy gương mặt của mình trong điện thoại của Thiên Phong, từng hành động bôi trét của cô bị ghi lại không sót lấy một động tác nào cả. Việt Phương bỗng muốn khóc lóc vô cùng.
Thiên Phong gấp điện thoại lại, khoan tay ưỡng thẳng lưng nhìn Việt Phương cao giọng nói chẳng khác nào người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ, còn việt Phương thì cúi gằm mặt không dám ngẩng lên lấy một lần:
- Là giáo vên, là người làm gương cho mấy em nhỏ, hành động của cô như thế có đáng bị lên án hay không? Tội cố ý phá hoại tài sản của người khác không biết sẽ bị phạt thế nào nhỉ?....
Thiên Phong nói một hơi dài, nhìn vẽ mặt đau khổ của Việt Phương, anh mĩm cười vỗ đầu cô bảo:
- Nhanh chóng nấu cơm, trưa rồi. Còn nữa, nấu xong thì đi rửa xe.
Thiên Phong nói xong thì quay đầu bỏ đi, được vài bước, anh quay đầu lại nhấn mạnh nói:
- Cô vẫn chưa biết tên tôi.
Việt Phương nhìn theo bóng dáng rời đi của Thiên Phong cô hĩnh mũi bĩu môi chửi:" Tên anh, ai cần biết tên anh chứ? Đồ biến thái, tâm thần hạng nặng " Nhưng sau đó cô lại thở dài " Chửi thì chửi vẫn phải đi hỏi tên của hắn ta"
Cô ảo nảo quay trở lại văn phòng để hỏi các chị đồng nghiệp tên của kẻ biến thái kia.
Thiên Phong bước nhanh ra ngoài cổng trường nơi anh đậu xe bên ngoài, thì đã thấy Hoàng Tuấn đứng tựa vào thân xe chờ mình ở bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Thiên Phong đi ra, Hoàng Tuấn đã đứng dậy cười hỏi:
- Đi đâu thế.
Thiên Phong không đáp, chỉ nhướn mày nhìn Hoàng Tuấn rồi hỏi:
- Sao chưa về?
- Cái thằng này, nhìn là biết, chờ cậu cùng đi ăn cơm chứ sao nữa. Thế nào bị người đẹp hút hồn rồi sao? Nếu không thì sao lại đi chờ cô ấy thay đồ rồi mới chịu ra đây - Hoàng Tuấn cười trêu Thiên Phong không chút kiên dè nào hết - Mình đã nói mà, có duyên lắm, không ngờ xuống đây còn được gặp.
Thiên Phong cũng không tỏ vẻ bối rối trước câu hỏi và sự trêu chọc của Hoàng Tuấn, anh chẳng bao giờ phản bác anh chàng này. Trong lúc nói chuyện ở phòng hợp, Hoàng Tuấn đã bắt gặp ánh mắt của Thiên Phong đang liếc nhìn về phía Việt Phương, lúc cô đang ngồi chỉ tay nghịch nghịch dưới mặt bàn, anh khẽ mĩm cười trước hành động trẻ con của cô. Khi anh ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt cười gian của Hoàng Tuấn, đành vờ quay đi mà thôi.
- Đi ăn cơm thôi - Thấy Thiên Phong phớt lờ mình, Hoàng Tuấn cũng không chọc ghẹo thêm mà xoa xoa bụng bảo.
- Mình về nhà - Thiên Phong đáp nay lập tức.
- Về nhà, cậu lại muốn bỏ cơm nữa đấy à ?
Hoàng Tuấn tức giận định mắng cho cậu bạn say mê làm việc mà quên mất bản thân của mình thì Thiên Phong đã lên tiếng trả lời.
- Không, lát nữa sẽ có người nấu cơm.
- Có người nấu cơm? Cậu mướn được người rồi à, sao không nói sớm, có biết mình đã phải hối thúc thế nào để tìm ra người giúp việc vừa ý với cậu hya không hả. Đúng là phí thời gian vì cậu thật – Hoàng Tuấn có vẻ trách móc.
- Vừa mới quyết định lúc nãy thôi – Thiên Phong bình thản trả lời.
- Vừa mới quyết định? Ai? – Hoàng Tuấn trố mắt nhìn Thiên Phong, anh không khỏi tò mò vô cùng, không ngờ người ít tiếp xúc với người khác như Thiên Phong lại có thể tìm được người ngay khi vừa mới xuống nơi này.
- Thủ phạm của những hình vẽ này – Thiên Phong cười lắc đầu đáp rồi chỉ tay vào những vết màu vẽ ngỗn ngang xấu xí trên xe của mình.
- Cái gì, những hình vẽ này á – Hoáng Tuấn kêu lên kinh ngạc, anh quay đầu nhìn lại chiếc xe của Thiên Phong một lần nữa để xem những cái vết vằn vện không ra hình thù nào hết này có tí nào được gọi là hình vẽ hay không? Và kết luận là: Chẳng có họa sĩ diên khùng nào lại tạo ra cái hình vẽ này cả.
- Này, cậu không cảm thấy những hình vẽ này rất có vấn đề hay sao hả? nhìn xem, chiếc xe chẳng khác nào đồ phế thải cả. Chẳng lẽ không khí dưới này có thể thay đổi con người nhanh đến vậy sao, nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ tống cái tên thủ phạm này vào đồn cảnh sát rồi mới đúng chứ - Hoàng Tuấn tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ, anh nhìn chằm chằm vào Thiên Phong dò xét.
- Cái này dù sao cũng rửa được, không có vấn đề gì đâu. Nhưng bù lại tìm được người giúp việc ưng ý, cái giá này rất sòng phẳng – thiên Phong cười đáp, giọng điệu đúng chất người kinh doanh.
- Hả - Hoàng Tuấn nheo mắt – Đừng có nói với mình thủ phạm là cái cô giáo duyên phận, định mệnh và số phận gì gì đó của cậu đấy nhà.
- Ừ - Thiên Phong tũm tĩm cười đáp, anh nghĩ đến vẻ mặt tức tối của Việt Phương khi bị anh ép buộc thì không nhịn được cười.
- Cậu thật sự thích cô ấy sao?
- Chỉ là thấy thú vị thôi.
- Thú vị! Ở cô ấy có điểm thú vị gì?
Thiên Phong cũng đang tự hỏi điểm thú vị nào ở cô thu hút anh, bởi lẽ những cô gái giống cô anh gặp cũng khá nhiều, nhưng vì sao gặp cô thì anh lại có cảm xúc khó hiểu đến như thế.
Thấy Thiên phong không đáp, Hoàng Tuấn nhún vai nói tiếp:
- Thật ra, mình đã nói từ đầu rồi, cậu và Angela không hợp nhau đâu. Cô ấy quá sôi nổi, tham vọng không hợp với người trầm lặng như cậu.
- Mình thích cô ấy - Thiên Phong trầm ngâm đáp, rồi mở cửa ngồi thẳng vào trong xe.
Hoàng Tuấn thở dài, cũng mở cửa đi vào ngồi trong xe bên ghế lái phụ với Thiên Phong. Thiên Phong cau mày nhìn Hoàng Tuấn hỏi:
- Cậu lên xe mình làm gì?
- Đi ăn chực cơm nhà cậu – Hoàng Tuấn cười nham nhở đáp.
- Không có cơm cho cậu – Thiên Phong không khách khí đuổi thẳng – Xuống xe.
- Này! đừng phủ phàng thế chứ - Hoáng Tuấn nhìn Thiên Phong bằng ánh mắt vô cùng đáng thương – Người ta lặn lội từ thành phố xuống đây chỉ vì cậu thôi đấy. Xe mình đã để cho người khác lái về giúp rồi, tất cả đều vì cậu.
- Đừng nói mấy lời buồn nôn này, người khác nghe được sẽ hiểu lầm chúng ta có gì với nhau đấy – Thiên Phong quắc mắc cảnh cáo Hoàng Tuấn về lối ăn nói đầy phóng túng của anh.
- Người khác nghĩ gì thì kệ họ, mình không để ý thì cậu để ý làm gì – Hoáng Tuấn xua tay, rồi vươn vai ngáp dài một cái như muốn kết thúc tranh luận với Thiên Phong.
Thiên Phong thật không còn ý kiến nào với Hoàng Tuấn anh lắc đầu thở dài miễn cưỡng để Hoàng Tuấn cùng về nhà mình.
Xe chưa kịp lăn bánh thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Việt Phương sau khi vác mặt đi hỏi tên của Thiên Phong, trên đường ra chỗ để xe, cô phát hiện xe của mình bị bể bánh. Cô dậm chân tức giận đến phá khóc.
Không ngờ hôm nay cô đen đủi đến như thế, hết lần này đến lần khác bị cái tên biến thái kia ăn hiếp. Giờ còn bị hắn bắt thóp, phải cúi đầu đi làm osin cho hắn ta.
Chán nản, Việt Phương quăn luôn chiếc xe ở lại trường, nhờ bảo vệ trông giúp, cô sẽ nhờ Bảo đến đưa xe cô đi giúp, còn bản thân phải lo đi về để mà nấu cơm cho tên biến thái có cái tên là Jony ăn, cô sợ hắn ta đói quá mà tức giận, đem hành vi xấu của cô tố cáo ra bên ngoài thì đúng là nhục nào bằng nhục này cơ chứ.
Vừa ra đến nơi thì đã thấy chiếc xe xanh xanh đỏ đỏ tím vàng đến chói mắt kia vẫn nằm đậu ở đó. Việt Phương nhăn mặt nghĩ:” Hắn ta không phải là đang đợi mình đấy chứ?”
Cho nên cô thở dài quyết định đến gõ cửa xe của Thiên Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top