Chương 1: Cõi ấu thơ
Năm ấy, khi Châu Viên vừa tròn năm tuổi, một biến cố nghiệt ngã đã thay đổi vĩnh viễn cuộc đời anh. Đó là một buổi chiều dữ dội, giữa cơn mưa trút xuống như xé toạc bầu trời và tiếng sấm vang rền dội khắp núi rừng, bố mẹ anh gặp tai nạn thảm khốc trên con đường quanh co men theo sườn núi, chỉ cách nhà chưa đầy mười cây số. Họ đã ra đi mãi mãi.
Nỗi mất mát đó giáng một đòn nặng nề vào ký ức non nớt của Châu Viên, khiến những hình ảnh tuổi thơ của anh trở nên mờ nhạt, vỡ vụn như bức tranh bị tàn phá bởi dòng chảy thời gian. Trong tâm trí đứa trẻ, anh chỉ nhớ những buổi chiều mỏi mòn ngóng chờ bố mẹ trở về, rồi cả những ngày dài sau đó, chờ đợi trong vô vọng, vẫn chưa thấu hiểu trọn vẹn ý nghĩa của từ "mãi mãi."
Dù không muốn, anh đành rời khỏi ngôi nhà nhỏ ven biển, từ bỏ từng góc sân ngập nắng và tiếng sóng rì rào quen thuộc, chuyển lên thành phố sống cùng dì Tô Mai. Ngôi làng ven biển ấy, nơi từng rực rỡ như một giấc mơ tuổi thơ, nay chỉ còn là vết thương âm ỉ, một ký ức đau buốt hằn sâu vào lòng. Tình thương của dì bao bọc anh lớn lên, nhưng không thể xóa nhòa được hình bóng của ngôi nhà xưa, mùi mặn mòi của biển cả, và những kỷ niệm như cứ bám riết trong từng giấc mơ.
Hai mươi năm sau, Châu Viên trở lại nơi ấy, mảnh đất anh từng gọi là nhà. Ánh nắng nhạt của buổi sáng mùa hè chiếu qua khung cửa kính xe khách, trải một màu vàng ấm áp lên cảnh vật hai bên đường. Chiếc xe lăn bánh chầm chậm, đưa Châu Viên trở lại nơi anh từng gọi là nhà. Đôi mắt anh vô thức dõi ra bên ngoài, nhìn những cánh đồng xanh ngút ngàn và những mái nhà đỏ tươi, trái tim không khỏi nhói lên.
"Đã bao lâu rồi nhỉ?"
Nhiều đến mức dường như tất cả ký ức về nơi đây chỉ còn là một giấc mơ mờ ảo, lẫn lộn giữa nỗi nhớ và niềm đau.
"Quê hương... nơi có lẽ mình chưa bao giờ thực sự rời xa..." Anh tự nhủ, nhưng lời nói ấy vang lên như một tiếng thở dài.
Dù có trở về đây, liệu anh còn thuộc về nơi này không? Không còn bố mẹ, không còn những tiếng cười đùa thân quen. Chỉ còn lại mình anh và một căn nhà đã mất đi hơi ấm.
Xe dừng lại ở bến nhỏ ven biển. Châu Viên kéo chiếc vali nặng trĩu, bước xuống trong không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ. Những cơn gió biển thổi tới, lùa qua lớp áo mỏng, mang theo mùi mặn của biển. Anh đứng một lúc, ánh mắt dõi về phía xa, lòng chợt quặn thắt.
"Đây là quê hương, nhưng sao giờ chẳng khác gì một nơi xa lạ?" – anh tự hỏi. "Nơi mình từng yêu, từng ấp ủ bao mộng ước giờ đây chỉ còn là mảnh vụn của quá khứ, một ký ức cũ kỹ mà mình lạc bước tìm về".
Chậm rãi bước trên con đường quen thuộc dẫn về làng, anh nhận ra rằng mỗi ngôi nhà hai bên đường đều giữ lại một phần ký ức mà giờ đây anh chẳng thể chạm vào. Những hàng cây, từng bức tường cũ kỹ... Tất cả gợi nhắc anh về một thời đã qua. Những bước chân anh lướt qua như dẫm lên những kỷ niệm cũ, mỗi bước lại chồng lên một lớp bụi của thời gian.
"Có khi nào mình đang đuổi theo những thứ đã mãi mãi biến mất không?" – anh tự hỏi, cảm giác như đang bước trong cơn mê không lối thoát.
Khi ngôi nhà cũ hiện ra trước mắt, lòng anh chùng xuống. Mái ngói đỏ bạc màu, sân nhà phủ đầy lá khô và dấu vết của năm tháng. Dường như ngôi nhà vẫn đứng đây chờ đợi anh, như một người bạn cũ lặng lẽ, nhưng vô hồn.
Anh đẩy cánh cửa bước vào, cảm giác như bước vào một thế giới bị lãng quên. Mùi ẩm mốc lâu ngày xộc vào mũi, không gian lạnh lẽo và im lặng như đã ngủ quên trong bao năm tháng. Bàn tay anh run lên khi chạm vào những món đồ cũ. Chiếc đèn dầu của mẹ, chén trà của bố, những đồ vật từng gắn bó với cuộc sống của họ vẫn ở đây, như thể thời gian đã ngừng trôi. Nhưng còn ai đâu mà dùng?
"Tất cả ở đây, nhưng ai sẽ giữ lại những mảnh ký ức này? Mình là người duy nhất còn nhớ đến họ, còn nhớ đến những ngày tháng đó."
Châu Viên bước về phía cửa sổ, nơi từng là nơi anh và mẹ đứng ngắm biển, và bố thường hay kể về những giấc mơ phiêu lưu. Ánh mắt anh nhìn ra phía xa, nơi sóng biển vẫn rì rào vô tận. Đôi mắt dường như muốn khép lại, mong tìm được chút an ủi trong ký ức nhưng lại chỉ thấy trống rỗng.
"Thật ra, mình cũng chỉ là một bóng ma trong căn nhà này... Giữa những đồ vật quen thuộc này, mình lạc lõng như một người xa lạ, như thể mọi thứ chỉ là ảo ảnh."
Anh bước vào phòng ngủ cũ của mình, mọi thứ vẫn ở vị trí như thuở nào, nhưng tất cả đều lạnh lẽo. Trên tường, những dòng chữ nguệch ngoạc anh viết từ ngày bé vẫn còn đó. Anh chạm vào những dòng chữ, cảm nhận được tuổi thơ của mình từng tồn tại ở đây, nhưng giờ đây chỉ còn lại những vết mờ nhạt.
"Có lẽ mình đã về quá muộn, hoặc chưa từng nên quay về." – Anh nghĩ, lòng ngổn ngang với hàng ngàn cảm xúc.
Nằm trên chiếc giường cũ, mắt dõi theo ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, những suy nghĩ lại trở về dày vò tâm trí anh. Đêm đầu tiên trở về quê, giữa bốn bức tường cũ kỹ này, anh thấy mình thật sự cô độc, như một cái bóng của chính mình.
"Liệu rồi mình sẽ ở lại đây, hay sẽ lại rời đi? Và có còn ai nhớ đến một Châu Viên từng là đứa con của nơi này?"
Anh không có câu trả lời, chỉ biết rằng đêm nay, anh sẽ phải đối diện với quá khứ và sự cô độc của chính mình, trong căn nhà đã mất đi linh hồn. Đêm dần chìm vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng sóng biển rì rào vọng về từ xa, như lời thì thầm của quá khứ gọi anh trở lại. Châu Viên ngồi bên khung cửa sổ, ánh trăng bạc chiếu lên khuôn mặt trầm tư của anh. Anh nhìn ra khoảng trời tối mịt, cảm giác như chính mình đang chìm vào bóng đêm không lối thoát.
"Mình về đây để tìm lại điều gì? Có phải là sự an ủi, hay chỉ là cố gắng níu giữ một phần quá khứ đã mất?" – anh thầm nghĩ, ánh mắt dõi vào vô định.
Những ngày tháng nơi thành phố đã cuốn anh vào nhịp sống bận rộn, nhưng chưa bao giờ khỏa lấp được khoảng trống trong lòng. Từng mảnh ký ức vụn vỡ lấp đầy không gian, đan xen giữa hình ảnh bố mẹ, ngôi nhà xưa, và những giấc mơ ngây ngô của tuổi thơ. Đêm nay, anh ngồi lại với tất cả, thấy rõ hơn bao giờ hết sự trống trải bủa vây mình.
Trên chiếc giường cũ, anh nhắm mắt, lắng nghe từng tiếng thở của biển cả. Giữa bóng tối sâu thẳm ấy, anh cảm nhận như có ai đó đang ở bên, như bàn tay mẹ nắm lấy tay anh, vỗ về và bảo rằng anh sẽ ổn.
"Chẳng phải quê hương là nơi chúng ta có thể quay về, ngay cả khi tất cả đã đổi thay sao?" – anh tự hỏi, cảm giác cô đơn dần dịu lại.
Một niềm hy vọng mong manh nhen nhóm trong lòng anh. Có lẽ, ở đâu đó trong ngôi làng nhỏ bé này, có điều gì đó đang chờ anh, một lý do khiến anh tiếp tục sống, tiếp tục bước đi. Anh biết rằng hành trình trở về này không chỉ là về lại quê hương mà còn là để tìm lại chính mình, để lấp đầy khoảng trống mà anh đã mang theo suốt bấy lâu.
Đêm ấy, trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà cũ, Châu Viên chìm vào giấc ngủ, lòng thầm hứa rằng mình sẽ không từ bỏ, rằng anh sẽ đối diện với quá khứ, và tìm cho mình một lý do để ở lại nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top