Chương 20 (H)
Sáng hôm sau, Trạch Tiêu Văn mở trừng mắt nhìn trần nhà, tại sao ý định của cậu là muốn đến bước kia với anh mà, sao năm lần bảy lượt đều bị chính tay mình phá vỡ vậy? Thật là ngu ngốc mà!
"Hôm nay.. nhất định." Trạch Tiêu Văn khẽ nắm tay lại thành đấm trong lòng, tự cổ vũ bản thân.
"Em lẩm bẩm gì đó?" Lăng Hách vừa tỉnh dậy đã thấy một màn này, cố gắng nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.
Trạch Tiêu Văn giật mình, anh ấy dậy từ lúc nào vậy. "Không có gì cả, em không nói gì hết."
Anh cười cười ôm lấy cậu, môi cọ cọ vào cổ cậu. "Hôm nay em muốn đi đâu chơi?"
Trạch Tiêu Văn nghe thế thì hai mắt sáng rực, quả quyết nói. "Không, hôm nay em muốn nghỉ ngơi."
"Mới chơi một ngày đã mệt rồi à?" Lăng Hách trở mình, đem cậu đặt dưới thân, hai người kề sát vào nhau, từng hơi thở cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
Trạch Tiêu Văn nhìn thẳng vào mắt anh, tay nhẹ nhàng luồn xuống dưới, chạm vào bộ vị đã cứng rắn từ lúc nào, nhẹ nhàng cọ xát.
"Em đang rất khỏe, còn có thể làm một vài chuyện khác." Cậu cười khẽ, đôi mắt híp lại, nhìn bộ dáng quyến rũ người như vậy, anh không chịu được, ngay lập tức hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đó.
"Ưm..." Nụ hôn bất ngờ ập tới làm cậu không kịp chuẩn bị, môi bị chạm qua ẩn ẩn đau, nhưng khoái cảm vẫn vượt lên trên hết thảy, lúc nãy cậu đã cảm thấy, không có cơ hội nào tốt hơn cơ hội này, cậu muốn anh phải thuộc về cậu, trên người chỉ được có tin tức tố của cậu thôi.
Hai người hôn môi đến khó tách ra, hai đôi môi quấn quýt vào nhau không một khe hở, nước bọt không kịp nuốt chảy dọc theo khóe môi cậu, làm cậu một mảnh ướt át, hôn môi đối với một người lần đầu yêu đương như cậu rất phấn khích, có một chút bối rối, tim đập hỗn loạn, thân thể khát khao được anh chạm tới.
Hơi thở Lăng Hách nặng nề, anh vươn tay cởi bỏ áo cậu, vùi mặt vào cổ cậu, tay nhẹ nhàng tháo gỡ vòng ức chế trên cổ cậu, vứt sang một bên, hương linh lan ập đến bất ngờ làm anh choáng váng cả đầu óc, anh rất yêu mùi hương này, càng yêu thiếu niên trước mặt ấy.
Cả phòng tràn ngập hương linh lan ngọt lịm hòa cùng rượu Whisky cay nồng, tạo ra một loại rượu ủ lạ lẫm, vừa ngọt ngào vừa khiến người ta say theo nó, hun đến đầu óc Trạch Tiêu Văn cũng muốn lên men. Cơ thể cậu hiện tại chỉ có thể nói là rất nhạy cảm, từng cái chạm của anh, từng nụ hôn của anh đều làm cậu giật nảy, nhiều cung bậc cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể cậu, cậu muốn nhiều hơn nữa, muốn hòa làm một với anh.
Lăng Hách vẫn say mê nơi cổ cậu, nơi đó, từng luồng tin tức tố không bị kìm hãm thoát ra, làm anh say mê.
"Anh... sờ.. sờ em.." Cậu cảm thấy rất ngứa ngáy, cả thân thể cậu đều kêu gào muốn anh chạm vào, hai đầu vú trước ngực đã run rẩy đứng thẳng, chờ đợi vuốt ve.
"Em thật sự muốn anh chết trên người em phải không?" Lăng Hách gầm nhẹ một tiếng, nhóc con này, sao có thể vừa ngây thơ vừa quyến rũ như thế được, không biết làm sao anh theo đuổi được một bảo bối như thế này.
"Ưm.. Lăng Hách..." Bàn tay anh vừa sờ đến đầu vú cậu, cậu đã giật bắn, cả thân thể cậu đều run rẩy, cảm giác như đang lạc trên vùng sa mạc, rất khát nước, ngay lập tức có người có người cho nước uống vậy, rất thỏa mãn.
Anh nhẹ nhàng niết đầu vú cậu, chơi đùa nó, chốc lại nhẹ nhàng ấn, làm cậu run rẩy không thôi. Anh đột nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng ngâm một bên vú vào miệng.
"A..." Trạch Tiêu Văn kêu lên thành tiếng, kích thích quá, cậu chịu không nổi. Anh lại từ từ liếm mút, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh đầu vú, nhìn đến người dưới thân vì quá kích thích mà run rẩy, đôi mắt đã ướt đẫm, có một cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời, chỉ lát nữa thôi, người này sẽ thuộc về anh.
Sau một lúc trêu đùa hai đầu vú, nó đã đỏ lên, run rẩy vì bị đùa bỡn quá mức, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Lăng Hách hơi ngồi dậy, cởi bỏ quần áo của bản thân, chỉ chừa lại quần lót, Trạch Tiêu Văn nhìn cự vật giữa hai chân anh, trong lòng thầm kích động, to quá, so với của mình thì chỉ như ớt với cà tím, thảm đến mới không nỡ nhìn thẳng.
"Văn Văn, anh yêu em." Anh hôn lên môi cậu, nụ hôn quá mức mạnh bạo, làm cậu không theo kịp tiết tấu, chỉ biết ôm cổ anh để thể hiện câu trả lời của mình.
Trong lúc miệng lưỡi dây dưa, Lăng Hách khẽ luồn tay cởi bỏ quần cậu, sờ đến dương vật nhỏ nhắn đã sớm rỉ nước làm ướt đẫm phía ngoài quần lót, lại sờ sờ đến phía sau, Trạch Tiêu Văn liền nghe anh cười khẽ bên tai, cậu cảm thấy rất mất mặt, vì Lăng Hách đã sờ đến một mảnh ướt đẫm, thân thể Omega đã sớm chuẩn bị xong, lặng lẽ tiết dịch, làm ướt đẫm cả hậu huyệt, giúp Alpha đi vào dễ dàng hơn.
"Em ướt quá rồi." Lăng Hách nhìn bé thỏ con ngây thơ rưng rưng trước mặt, trong lòng mềm nhũn, khẽ hôn trán cậu, rồi tiếp tục một đường di chuyển xuống dưới.
Anh hôn đến mỗi một tấc trên da thịt cậu, có nơi còn khẽ cắn, làm hiện lên những dấu đỏ ám muội. Anh hôn đến đâu, Trạch Tiêu Văn run rẩy đến đấy, chuyện này là lần đầu tiên với cậu, cậu rất ngây thơ, cũng rất nhạy cảm.
"Anh...đừng hôn như vậy mà..." Cậu rất khó nhịn, cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò trên thân thể cậu, rất ngứa ngáy.
"Em không thích sao?" Lăng Hách khẽ ngẩng đầu hỏi cậu, nhìn thấy cậu cắn khóe môi run rẩy vì những động chạm của anh, trong lòng như có một ngọn lửa không tên bùng cháy, ngay bây giờ anh thật sự muốn hung hăng chiếm lấy cậu, muốn nuốt trọn cậu vào bụng. Nhưng không thể được, phải chuẩn bị chu toàn cho em ấy, bé cưng của anh, không thể chịu một chút thương tổn nào.
Anh rướn người dậy, hôn nhẹ lên mí mắt cậu, rồi lại hôn đến đôi môi đang bị cắn đến đỏ lên, nhẹ nhàng mà triền miên.
"Văn Văn, giao em cho anh nhé? Anh sẽ luôn yêu em, chỉ đối xử tốt với một mình em." Lăng Hách nhìn thẳng vào đôi mắt đong đầy ánh nước của cậu, sự chân thành của anh làm tim cậu đập kịch liệt, ngay lúc này, ngay bây giờ, cậu muốn hòa làm một với anh, cùng anh trải qua khoảng ngày tháng tươi đẹp.
Cậu nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài xuống má, cậu rất hạnh phúc, toàn tâm toàn ý giao mình cho anh. Hương hoa linh lan bùng lên mạnh mẽ, thể hiện ý muốn được chiếm đoạt, được lắp đầy, hun cho cả đầu Lăng Hách lảo đảo, bình thường anh đã rất mê muội mùi hương ấy, đừng nói đến cậu cố tình tỏa ra câu dẫn anh trong lúc thân mật.
Môi lưỡi cả hai lại nhanh chóng dây dưa cùng một chỗ, tay anh lại không rãnh rỗi, lần mò xuống hậu huyệt mỏng manh, đang không ngừng tiết dịch.
Anh cẩn thận cho một ngón tay vào, chật quá, lại rất nóng, nhưng nhờ có hoa dịch làm trơn, nên tiến vào vẫn rất thuận lợi.
"A... Lăng Hách.." Lúc bị cắm vào, Trạch Tiêu Văn khẽ run rẩy, nơi đó chưa từng có thứ gì chạm vào, hiện tại, có một ngón tay đang không ngừng khuấy đảo trong đó, cảm giác lạ lẫm, nhưng lại kích thích thần kinh cậu không ngừng.
"Không sao, ngoan, anh giúp em mở rộng." Lăng Hách dịu dàng nói bên tai cậu, động tác dưới tay vẫn không ngừng lại.
Đến khi ba ngón tay đã vào đủ, hậu huyệt đã được nới lỏng không ít, dương vật nhỏ của Trạch Tiêu Văn đã dựng thẳng không ngừng phun ra tinh dịch, cậu đã lên cao trào chỉ với ngón tay của anh.
Lăng Hách nhìn cậu thở dốc, bụng không ngừng co giật vì cao trào đến, hai mắt càng tối, chỉ như vậy đã bắn, nhạy cảm như vậy, đây là muốn mạng anh mà.
Hai mắt Trạch Tiêu Văn mơ màng, cậu còn chưa thoát khỏi cao trào vừa rồi, trong mắt cậu bây giờ chỉ có Lăng Hách, anh là người làm cho cậu mê muội đến thế, làm cho cậu thoải mái bắn ra từng cỗ tinh dịch, cậu không muốn chỉ có bản thân thoải mái, cậu muốn anh cũng vậy.
Cậu dùng hết sức lực bản thân nhấc người dậy, hai tây câu lấy cổ anh, hai chân nhẹ nhàng choàng qua eo anh, khẽ hôn liếm gương mặt anh, ánh mắt si mê nói.
"Lăng Hách, tiến vào đi."
Lăng Hách triệt để nổ tung, bé thỏ anh cưng chiều trong lòng bàn tay, nay lại mời mọc anh tiến vào, quả thật là...
Anh để dương vật đã sớm cương cứng của mình trước hậu huyệt, nhẹ nhàng đẩy vào.
"A... ưm..." Trạch Tiêu Văn bấu lấy tay anh, to quá, trướng quá!
"Ráng nhịn một lát, Văn Văn ngoan." Lăng Hách thở hắt một tiếng, một tay vuốt tóc cậu, một tay khẽ tuốt lộng dương vật nhỏ của cậu, giúp cậu quên đi cảm giác trướng đau.
Trong lúc đó, anh vẫn nhẹ nhàng tiến vào, từng tấc lại từng tấc, cuối cùng, lúc cậu rên rỉ một tiếng thật dài, cũng là lúc anh đẩy sâu đến gốc.
Hai người nhẹ nhàng thở phào, Lăng Hách nhẹ nhàng cử động, chậm rãi rút ra cắm vào.
"A.. ưm... chậm.. chậm thôi..." Trạch Tiêu Văn hai mắt mông lung nhìn anh, cảm giác bây giờ đã không còn đau như lúc đầu, cậu đã dần thích ứng, chỉ cảm thấy một cỗ tê dại truyền từ xương cụt lên đại não, nhưng không nhiều.
Dần dà, Trạch Tiêu Văn lại không vừa lòng, một cảm giác kì lạ xông thẳng lên đầu cậu, cậu cảm giác có một chuỗi khoái cảm đang chuẩn bị đến, nhưng không sao đến được, giống như, gần đến được nơi chứa nguồn khoái cảm đó, nhưng lại không chạm đến.
"Anh... nhanh lên... nhanh lên chút..." Trạch Tiêu Văn rũ bỏ mặt mũi, ôm cổ anh nghẹn ngào nói.
Lăng Hách từ nãy đến giờ luôn sợ cậu đau, vẫn luôn nhẫn nhịn, giờ lại nghe người nói vậy, thoáng chốc có suy nghĩ muốn làm cậu đến ngất luôn trên giường này.
Lăng Hách nghẹn một tiếng bên tai cậu, động tác cắm rút nhanh hơn, mỗi lần tiến vào đều tiến vào cả cây, mạnh mẽ đánh vào.
"A...a... Lăng Hách... em.. em.." Lăng Hách đâm đến điểm nào đó nhô ra của cậu, nơi bắt nguồn khoái cảm của cậu, làm cậu mở to miệng, liên tục rên rỉ từng tiếng ngọt nị, từng cỗ khoái cảm đánh cho cậu run rẩy, chỉ biết bám vào anh liên tục rớm nước mắt.
Theo từng cú đâm vào của anh, Trạch Tiêu Văn liền rên rỉ không ngừng, từng đợt sóng khoái cảm vọt đến, cậu chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác ấy, hiện tại cậu không còn cảm giác ở bất cứ đâu, chỉ duy nhất cảm nhận được sự sung sướng anh mang đến, tại nơi hai người giao hợp, tại nơi dương vật nhỏ đang không ngừng run rẩy.
Lăng Hách đâm chừng vài chục cái, liền ôm chặt lấy cậu gầm nhẹ, từng cỗ tinh dịch bắn sâu vào trong cơ thể cậu, Trạch Tiêu Văn lúc đầu đã bắn một lần, hiện tại lại bị cơn cao trào của anh đánh cho bắn ra lần thứ hai, ôm cổ anh liên tục thở dốc.
Hai người dính lấy nhau làm tình liên tục đến xế chiều, trong phòng nồng nàn mùi tin tức tố, hai mùi hương trộn lẫn vào nhau tạo nên một mùi vị rượu độc đáo, vừa cay cay vừa ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top