(2)

Lan Khuê đã dọn đến ở cùng mẹ của Vĩnh Thuỵ, bà ta đã không còn ở cùng ba Vĩnh Thuỵ nữa. Nàng đến thăm con gái của mình, nàng nhớ con bé đến vô ngần. Hai mẹ con đang đi cùng nhau ở khu vui chơi. Thấy con mình vui nàng cũng vui theo, nhưng không biết tại sao nàng luôn nhớ đến cô. Muốn chốn tránh lại không được, muốn gặp mặt cũng không xong.

Đang đi thì nàng đã thấy được một biển quảng cáo nói về một cuộc thử nghiệm tâm lí của con người, nhìn một lát nàng cũng quyết định đến đó.
-----------------
Tại buổi thử nghiệm tâm lí bác sĩ đã nói.
  - Thực tế thì cuộc đời này không nên có định luận, quan trọng là tuỳ thuộc tâm lý của mổi con người, có nhiều người không tin vào bản thân mình mà chỉ nhìn theo số đông. Ta rất dể bị ảnh hưởng môi trường trong xã hội. Tôi muốn mọi người biết muốn thoát khỏi những lời nói dư thừa trong xã hội thì nên tin vào bản thân mình. Những gì ta thấy đúng thì cứ làm theo đi, dù nó có sai thì ý kiến của ta luôn là thứ tuyệt vời nhất.

Lan Khuê nghe đến đây cô cảm thấy rất nhẹ lòng.
-------------------
Tại nhà hàng của Phạm Hương, mẹ chồng của Lan Khuê đến tìm Phạm Hương để nói chuyện.

Mai Ngô: - Cả đêm qua chị Khuê không về nhà à ?

Bà Vĩnh: - Phải cho nên tôi mới đến đây tìm nó, không biết nó đã đi đâu rồi.

Huyền Thanh: - Nhưng Khuê Khuê không có về đâu bác ơi.

Phạm Hương: - Mà bác có nhớ lầy cuối bác gặp cô ta ở đâu không ?

Bà Vĩnh hình như nhớ ra: - À hình như hôm qua nó có nói với tôi là nó muốn tham gia vào một lớp học tâm lý gì đó.

Phạm Hương: - Tâm lí ?

Bà Vĩnh đưa cho Phạm Hương cái quảng cáo hôm qua: - Đây là địa chỉ này, tên là " chuyến đi trút bỏ. "

Mai Ngô: - Trời cái tên gì kì khôi vậy ? Nè có khi nào là thứ tà giáo gì đó mà mê hoặc người ta vào tà đạo không Hương ? Tao nghi lắm à !!

Phạm Hương: - Mày đừng có tàu lau dùm tao. - Cô đã có quyết định của mình.
-----------------
Tại phòng tư vấn tâm lí.

Bác sĩ: - Tôi muốn mọi người bịch hai mắt, dò la trong mê cung này, dùng linh cảm của mình, tìm một người cảm thấy thích hợp với mình thổ lộ truyện trong lòng mình cảm thấy mơ hồ mà không thể nào quyết định được.

Lan Khuê đang lần mò nhưng vẫn không thể tìm được người thích hợp. Nhưng một lát sau, nàng chạm tay mì vào một mãnh vải, vào có một bàn tay khác đặt lên. Một cảm giác quen thuộc lắm. Nàng bắt đầu nói.

Lan Khuê rươm rướm nước mắt: - Tôi là một người phụ nữ thất bại trong hôn nhân, lúc tôi chán nản nhất thì chị ta đã xuất hiện. Lúc tôi huỵ hẫng nhất, chị ta là ngọn đèn của tôi. Chị ta đã dạy tôi cách sống tự lực như thế nào, mỗi khi tôi gặp khó khăn, chị ta đều có mặt để giúp tôi, Chị ta là người mà tôi tin cậy nhất.

Lan Khuê đã khóc, nước mắt tự dưng rơi rất nhiều, rơi đến đau lòng khôn xiết. Nàng cầm lòng nói tiếp.

  - Nhưng gần đây, tôi mới phát hiện ra chị ta là một tên cướp. Nhưng tôi không đành lòng tố cáo chị ấy, tại sao vậy ? Có phải tôi đã yêu chị ta đến mù quán không ?
  - Người ơi ngừoi có hiểu không ? Trong tiêu chuẩn đạo đức của xã hội, chúng ta không nên yêu một tên cướp, cho nên tôi đã tránh chị ta. Mổi khi tôi làm vậy, tôi cảm thấy buồn và đau lòng lắm, luyến tiết lắm.
  - Nhưng tôi phải đấu tranh giữa tình cảm và lí trí của mình, tôi khổ sở lắm, tôi muốn trung thành với tình yêu của mình, ở bên cạch chị ấy, hay là phải phục tùng tiêu chuẩn đạo đức đây và rời xa tên cướp đấy ?

Nghe Lan Khuê nói xong, Phạm Hương như càng yêu nàng hơn, không ngờ cô mèo của cô lại ngốc đến vậy, cô muốn chạy ngay đến ôm con người đó vào lòng. Nhưng thôi, chỉ nắm tay thôi.

Lan Khuê nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay, rồi Lan Khuê cũng mở khăn che mặt ra đã thấy Phạm Hương nắm tay mình, kèm theo đó là một nụ cười.
---------------
Cả hai cùng tảng bộ.
Phạm Hương vẫn còn nắm đôi bàn tay ấy: - Từ vụ việc cha mẹ tôi đã làm tôi cảm nhận sâu sắc. Phải đối phó với kẻ xấu luôn tìm kẻ hở của luật pháp. Đôi khi luật pháp không có tác dụng gì. Cho nên tôi đã chọn dùnh cách của tôi, để trừng trị tên Vĩnh Trác. Tôi đã cướp một số tiền lớn của hắn, để cứu tế những người năm trước bị hoả hoạn, và thành lập một quỹ từ thiện, giúp đỡ nhưng người có nhu cầu. Bắt đầu từ lúc đó tôi đã trở thành một tên cướp luôn cướp giàu giúp nghèo.

Lan Khuê: - Cuối cùnh tôi cũng đã hiểu tại sao chị lại đi con đường này.

Phạm Hương kéo đầu Lan Khuê để lên vai mình: - Nhưng tôi lại sợ em không chấp nhận một tên cướp như tôi thôi. Cho nên trước đó tôi đã cố tình cho em biết thân phân của tôi, thật ra tôi chỉ muốn biết em nghĩ tôi như thế nào ?

Lan Khuê: - Cám ơn chị đã thẳng thắng nói với tôi.

Phạm Hương: - Em có biết không ? Ban đầu mới biết em, tôi đã từng nghĩ em rất ngốc. - Cả hai cùng nhau phì cười vui vẻ.

Phạm Hương nói tiếp: - Trao đổi lâu ngày tôi cảm thấy em không ngốc tí nào cả. Mà tôi lại cảm thấy em tuy hung dữ nhưng rất tốt bụng và không có mưu mô. Bất cứ chuyện gì em cũng nghĩ cho tôi cả, rất lạc quan. Cho nên khi ở bên cạnh em tôi cảm thấy rất dể chịu. Trong lòng rất bình an. Em làm cho một kẻ cướp luôn đề phòng người khác như tôi, đã dần dần bị cả hoá. Trước mặt em, tôi không thể nào giả dối với em được, bởi vì Tôi cần em !!!!
----------------
Lan Khuê nghe thế nàng lấy tay Phạm Hương ra và chạy đi, Phạm Hương đuổi theo.

Phạm Hương: - Khuê Khuê à ! Xin lỗi, tôi không biết đã gây ra nhiều áp lực cho em. - vừa chạy theo vừa nói. - cho dù em có quyết định thế nào, tôi chỉ muốn nói cho em biết là thời gian qua ở gần bên em là lúc chị vui nhất.

Mặc dù chạy, nhưng những lời Phạm Hương nói đều lọt hết vào tai nàng.

Tối đến Phạm Hương một mình ngồi uống cạn hết li rượu này đến li rượu khác, đến nổi chứng nhứt đầu của cô đã trở lại. Cô đành vào nhà lấy thuốv giảm đau uống vào, bên ngoài một cô gái đi vào.

Lan Khuê: - Nè ! Đã kiu chị đừng uống loại thuốc này rồi, nhiều tác dụng phụ lắm, có phải em không ở đây lo lắng thuốc men cho chị, chị sẽ không tự động làm ?

Phạm Hương làm mặt dể thương, như con nít: - Không.

Lan Khuê: - Em không nấu canh đầu cá chị cũng không tự động nấu chứ gì ?

Phạm Hương vẫn khuôn mặt đó: - Cũng không nấu luôn.

Lan Khuê: - Em không bên chị, chị càng không biếy dây ấn nguyệt khi mệt mỏi. ?

Phạm Hương: - Cũng không biết luôn

Lan Khuê cười trên cái sự trẻ con ấy: - Đôi khi em cũng thấy chị vô lại lắm đấy nhá. !

Phạm Hương kéo Lan Khuê lại gần mình và thì thầm bên tai: - Kẻ vô lại đang chờ câu trả lời của em này.

Lan Khuê: - Trước đây em đã suy nghĩ quá nhiều, em không phải là quan toà, hay là một cảnh sát.  Em không thế phán quyết là chị đúng hay sai. Hơn nữa bao nhiêu năm qua chị đã làm từ thiện rất nhiều, chẳng những đối với em, mà với tất cả mọi người chị luôn tốt như thế. Em không thể vì thân thế của chị mà đánh mất một người yêu tốt như chị. Nói xong rồi nghe rõ chưa ?

Phạm Hương nở nụ cười toả nắng nhìn Lan Khuê: - Nghe rõ rồi. Và chị cũng muốn nói một điều.

Lan Khuê: - Hửm ? Điều gì ?

Phạm Hương vứt dĩ thuốc trên tay: - Chứng nhức đầu của chị cũng đã hết rồi.

Lan Khuê: - Chị nói thật sao ?

Phạm Hương: - Em biết không ? Chị nói ra cũng không ai tin đâu. Bắt đầu từ lúc em bước vào, bệnh của anh liền biến mất đó, hoàn toàn khỏi hẳn.

Lan Khuê cười không tả được luôn, vui quá mà: - Vậy em còn lợi hại hơn cả thuốc à ?

Phạm Hương: - Em là lọai thuốc cực mạnh siêu cấp luôn ấy.

Cả hai ôm chầm lấy nhau, và bắt đầu trai cho nhau những nụ hôn. Rồi tiếp sau như thế nào nữa thì ai muốn nghĩ sao nghĩ nha....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top