Cách nhau chỉ chừng một hơi thở

Phạm Hương nghe tiếng động chợt tỉnh giấc, trong mơ màng cô có cảm giác như có ai đó chạm vào gương mặt mình, hơi thở còn phà nóng hổi vào mặt, cô tưởng chừng như đó là Khuê rồi bất giác gọi tên em nhưng khi cô mở mắt lại chẳng thấy ai và rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Sau khi vệ sinh xong, Lan Khuê lại khó nhọc, khệ nệ một mình cầm lỉnh kỉnh các thứ bước ra ngoài. Lúc đi qua nơi Phạm Hương đang nằm, cô chợt dừng lại một chút, khẽ quay sang nhìn về hướng có chị, nở một cười nhưng nụ cười đó lại tắt ngay sau đó...Lan Khuê chẳng hiểu được bản thân mình như thế nào nữa, nói chính xác hơn là cô chẳng hiểu được những bản ngã nhân cách trong cô như thế nào. Họ là những cá thể có lẽ là không tách biệt khỏi thể xác của cô được, nhưng họ có suy nghĩ và lí luận riêng của mình. Điều đó cô không phủ nhận? Nhưng cách họ đang làm là tốt cho cô? hay là cuộc chiến của những bản ngã và người phải chịu đựng tất cả mọi thứ là cô?

Cô từng muốn chết đi chỉ với suy nghĩ là giải thoát nhưng không phải là giải thoát khỏi ba mẹ cô hay là từ bỏ cuộc sống này mà là vì những bản ngã nhân cách. Những lần cô khóc khi biết một ai đó xuất hiện là vì cô cảm thấy bản thân mình bất lực trước mọi thứ, cô phải làm sao với căn bệnh này đây? Cuộc sống của cô sẽ ra sao khi mà trong thể xác gầy nhom, ốm yếu này lại đồng thời tồn tại những ba cá thể sống? Và liệu ai sẽ chấp nhận cô đây? Nghĩ đến đây, Khuê lại một lần nữa nhìn sang chỗ Phạm Hương, một giọt nước mắt rơi xuống khỏi khóe mi, Khuê đau cho chính bản thân mình, Khuê xót xa cho những người đang gián tiếp phải chịu đựng cùng cô.

Lan Khuê từ từ trở về giường, cô nằm nép hẳn sang một bên mép giường, xoay người ra ngoài cửa sổ để nhìn thành phố ngoài kia đang từ từ lên đèn, cô gái nhỏ lại dần dần chìm vào giấc ngủ sau những mệt nhoài của thể xác và tinh thần mà trên khóe mi vẫn còn đọng lại cái ươn ướt của vài giọt nước mắt.

------------------------------------------------

Phạm Hương tỉnh dậy khi trời đã tối. Cô khẽ xoay người rồi nhíu mày vì cử động lại ảnh hưởng đến vết thương ở vai đau buốt. Khó khăn lắm cô mới có thể ngồi dậy mà không phải động đến vết thương để nó đau thêm. Cô nhìn đồng hồ, rồi nhìn cô gái vẫn đang ngủ say ở chiếc giường phía bên kia, lại một lần nữa cô gái khẽ thở dài trong vô vàn những nghĩ suy. Chợt....

_ Làm gì mà ngồi thẫn thờ ra vậy cô nương? - Thanh Hằng mở cửa bước vào, trên tay cầm đầy những bọc thức ăn.

_ Em vừa ngủ dậy, chị mua gì mà nhiều vậy? - Phạm Hương đứng dậy, đưa tay cầm giúp Thanh Hằng một phần thức ăn rồi để lên bàn.

_ Chị không biết Khuê tỉnh chưa nên mua luôn cho cả phần con bé...à mà con bé vẫn chưa tỉnh sao? - Thanh Hằng bước đến gần Khuê, vuốt vuốt nhẹ lên gò mà gầy gầy của Khuê rồi nhẹ nhàng hỏi

_ Tỉnh rồi nhưng không phải Khuê chị ạ! - Phạm Hương lại thở dài, tay thì mở những bọc thức ăn bày ra đĩa.

_ ... - Thanh Hằng hiểu tại sao Phạm Hương lại thế nên cô cũng chẳng nói gì thêm nhẹ nhàng đi về phía Phạm Hương đang ngồi.

Tâm trạng của Thanh Hẳng chắc cũng chẳng khác gì Phạm Hương, chỉ có điều là cô bận quá nhiều việc, phải lo nghĩ quá nhiều thứ cùng một lúc nên cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ nhiều về chuyện của Khuê như Hương. Cô là bác sĩ tâm lý, cô là người trực tiếp điều trị cho Khuê, nói cô không bận tâm và không nghĩ là không đúng nhưng chuyện gì cũng phải cần có thời gian. Và bệnh của Khuê cần phải có thời gian để theo dõi và điều trị, đó cũng chính là lí do tại sao Thanh Hằng không nghĩ nhiều và cũng chẳng nặng nề như Hương.

_ Đồ ăn không ngon sao? - Thấy Phạm Hương bỏ đũa xuống Thanh Hằng liền hỏi

_ Không! Em vào nhà vệ sinh một chút...à tí nữa thay băng dùm em cái vai nhé! - Phạm Hương đứng dậy đi một mạch vào WC chỉ nói với lại một câu thay băng dùm là rõ ràng rành mạch

_ Vâng thưa cô ba! - Thanh Hằng nhấn giọng rồi mỉm cười

_ Chị cho em nhập cuộc với được không? - Lan Khuê đã dậy từ lúc nào, cô đã ngồi lên và tựa người vào thành giường, cười thật tươi rồi nhẹ nhàng nói.

_ A! Khuê...em dậy rồi sao? Để chị đỡ em, có đau hay khó chịu ở đâu không? - Thanh Hằng vội vã lấy khăn giấy lau tay rồi chạy đến để đỡ Khuê, miệng thì cứ rối rít hỏi đủ thứ

_ Hihi...em không sao hơi mệt một chút thôi chị ạ! Em có hơi đói nữa - Lan Khuê lại cười, rồi xoa xoa cái bụng lép xẹp của mình.

_ Được rồi...qua đây tôi cho cô ăn nè. Phạm Hương nó bỏ đói em đúng không? Đây em ngồi đây đi. - Thanh Hằng cũng cười theo cô gái nhỏ, rồi giở giọng giận hờn trách mắng Phạm Hương

_ Chị đừng trách Hương. Lúc em tỉnh là chị ấy đang ngủ chắc là chăm em mệt quá thôi! - Lan Khuê nhẹ nhàng và giọng thì có chút buồn

_ Sao em cứ bênh vực cho nó thế hả Khuê? - Thanh Hằng nhếch mép rồi hỏi lại Khuê

_ Ơ...em...em chỉ nói sự thật thôi chứ có bênh ai đâu - Lan Khuê chợt giật mình rồi lắp bắp

_ Em em gì...em ăn đi kìa em - Thanh Hằng lại pha một câu chọc ghẹo

_ Chị! Thay dùm em miếng băng...nó dính vào da em này đau quá - Phạm Hương trong lúc loay hoay với vết thương ở vai cũng chẳng để ý là Khuê đã tỉnh dậy nên cứ phanh phôi không thèm cài nút áo, cứ thế mà ra chỗ Thanh Hằng.

_ Aaaaaaaaaa - Lan Khuê thấy cảnh tưởng ấy liền la lên, hai tay che lấy mặt mình.

_ Thôi chết! Aissssssssss - Phạm Hương nghe thấy tiếng la rồi quay sang thì thấy Khuê đang vừa la vừa che mặt, Thanh Hằng thì cười ha hả, cô tỏ thái độ rồi bỏ vào WC

_ Nó đi rồi. Em ăn tiếp đi - Thanh Hằng sau một tràn cười thì lại giục cô gái nhỏ kia

_ Vai chị Hương bị sao vậy chị? - Lan Khuê thắc mắc

_ À Hương bị... - Thanh Hằng chưa kịp nói hết thì đã bị Phạm Hương cắt ngang

_ Té xe - Phạm Hương cài nốt chiếc nút áo cuối cùng rồi bước ra

Phạm Hương từ từ lại ngồi ngay bên cạnh Lan Khuê vì đó là chỗ của Hương kia mà, là do Khuê giành mất chỗ của người ta. Còn Khuê thì nghe tiếng Phạm Hương, cộng thêm cái thanh âm cộc lốc, rồi cái bộ dạng không mấy thân thiện kia thì bất chợt im thin thít, nụ cười cũng tắt hẳn. Cô gái nhỏ e dè hơn một chút, khép nép hơn một chút và cũng hơi sợ một chút.

Phạm Hương sau khi ngồi xuống thì tiếp tục ăn, vẫn không hề đá động hay hỏi thăm một lời nào với người ngồi bên cạnh. Chẳng phải hùng hồn lắm sao, chẳng phải nói là sẽ ôm vào lòng, sẽ bla bla các kiểu sao? Vậy mà người ta đang ngồi kế bên đấy thôi thì vẫn tỏ vẻ mặt lạnh, kiểu không quan tâm đúng là Phạm Hương. Thanh Hằng cũng thấy rõ thái độ của hai cô em ngồi trước mặt mình, cô gái chợt nhoẻn miệng cười, cầm điện thoại bấm bấm gì đó rồi để xuống.

_ Em ăn nhiều vô đi Khuê! - Thanh Hằng lấy đồ ăn để vào chén cho Khuê

_ Dạ vâng! - Lan Khuê vẫn cúi gằm mặt

*ring* *ring* *ring* - Điện thoại của Thanh Hằng chợt rung lên

_ Chị ra ngoài giải quyết công việc. Hai đứa ăn đi nhé, chị sẽ trở lại sau. Xíu Khuê thay băng giúp Hương dùm chị nhé. Cảm ơn em trước! - Thanh Hằng nói một tràn như tiểu liên, không đợi Phạm Hương đáp lại hoặc cho Phạm Hương nói câu nói nào, cứ thế mà xách giỏ ra ngoài thôi.

Sau khi bước ra ngoài, Thanh Hằng chợt nở một nụ cười. Cầm điện thoại gọi cho một ai đó rồi bấm thang máy đi xuống.

_ Chị...chị... - Lan Khuê lắp bắp

_ Có việc gì sao? - Phạm Hương đã chịu lên tiếng

_ Vai chị...sau khi ăn xong để em giúp chị thay băng nhé! - Lan Khuê nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng nói

_ Không cần... - Phạm Hương lạnh lùng đáp

_ Vâng! Vậy chị ăn nhé...em...em về giường nghỉ - Lan Khuê khẽ thở dài, nụ cười cũng tắt, thanh âm buồn buồn, cô khó khăn đứng dậy

_ Để tôi giúp em! - Phạm Hương cũng đứng dậy, rồi nhẹ nhàng đỡ lấy cô gái nhỏ kia

Cảm giác lúc này, của Khuê và Phạm Hương chắc là sẽ giống nhau...

Đây là lần thứ hai, Khuê có cảm giác gần Phạm Hương thật sự sau cái lần Phạm Hương bế cô vào phòng thì lần này cũng chẳng khác gì mấy. Hồi hộp, ngộp thở cơ thể như muốn run lên vì sung sướng, vì vui nhưng tất cả đều phải nén lại vì sợ...

Phạm Hương thì có lẽ dễ chịu hơn một chút, thoải mái và cũng vui hơn vì người cô đang đỡ kia là Khuê, chính xác là Khuê của cô rồi.

Phạm Hương nhẹ nhàng vén tấm chăn sang một bên rồi đỡ cô gái nhỏ lên giường, Khuê sau khi được Phạm Hương chăm sóc, ân cần thì chui vào chăn trùm kín mặt để che đi sự vui sướng hiện rõ trên gương mặt.

_ Này! - Tiếng Phạm Hương như gần sát bên tai cô

Lan Khuê chợt mở tấm chăn ra thì mặt Phạm Hương như kề sát với gương mặt cô, hơi thở còn phà vào mặt nóng ấm. Lan Khuê tròn xoe mắt nhìn cái con người đang đối diện với mình, Phạm Hương có chút giật mình vì cái mở chăn bất ngờ của Khuê nhưng sau đó cũng lấy lại được bình tĩnh nên đưa cái gương mặt khó ưa của mình ra chỗ khác.

_ Hihi...chị sao vậy? - Lan Khuê chợt bật cười với thái độ của Phạm Hương

_ Không sao... - Phạm Hương đáp gọn rồi đi ra chỗ bàn ăn lúc nãy để dọn dẹp

_ Nhưng chị gọi em??? - Lan Khuê thắc mắc và có chút khó hiểu

Phạm Hương vẫn không nói gì cứ lẳng lặng dọn dẹp, lau dọn các thứ rồi cô vào WC trở ra với một cái túi gì đó trên tay đi về nơi giường Lan Khuê.

_ Giúp chị... - Phạm Hương đưa cho Khuê cái túi nhỏ rồi xoay lưng lại, nhẹ nhàng mở từng chiếc cúc áo, rồi kéo nhẹ một phía bên vai xuống để lộ rõ vết thương dài trên vai

_ Chị té xe gì nặng vậy? Có đau lắm không? - Lan Khuê xót xa

_ Không! - Phạm Hương lại tiếp tục lạnh lùng

_ Chị chịu đau một chút nhé! - - Lan Khuê lại tiếp tục nói rồi thổi thổi nhẹ vào vết thương

_ Cứ làm đi... - Phạm Hương chợt nhíu mày khi Khuê chạm vào vết thương rồi lại sớm thả lõng khi mà có cảm giác mát mát ở cái nơi ấy

Sau một hồi im lặng, chỉ có tiếng suýt xoa của Khuê vì sợ làm Hương đau thì Phạm Hương cũng chịu nói một câu đàng hoàng có chủ ngữ, vị ngữ đầy đủ với Khuê.

_ Em có từng thích ai chưa? - Phạm Hương mắt nhìn xa xăm ra phía cửa sổ, giọng nói thì lại ấm áp hơn hẳn.

_ Dạ... - Lan Khuê có chút sửng sốt khi nghe Phạm Hương hỏi

_ Có thích ai chưa? - Phạm Hương lại bắt đầu trở lại cái vẻ lạnh lùng, cộc lốc. Rõ ràng, người ta đang muốn tình cảm mà Khuê thì cứ làm cho người ta phải lạnh lùng các kiểu.

_ Dạ...dạ rồi... - Lan Khuê nhỏ giọng

_ Ai? - Phạm Hương vẫn là một thái độ, rất thái độ

_ Người đó ở xa lắm chị à... - Lan Khuê khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng đặt một miếng băng gạt mới lên vết thương

_ Xa là sao? Khoảng cách như thế nào đối với em mà gọi là xa? - Phạm Hương có chút hụt hẫng nhưng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh mà hỏi ngược lại cô gái nhỏ

_ Cách nhau chỉ chừng một hơi thở... - Lan Khuê xé nốt đoạn băng keo cuối cùng để dán lại miếng băng gạt, bỏ tất cả mọi thứ vào lại túi rồi nhẹ nhàng nằm xuống giường, mặc kệ Phạm Hương đang cứng đơ nghĩ ngợi về câu nói đó.

Phạm Hương nghe xong câu nói đó có chút khó hiểu, chẳng lẽ Khuê đang ám chỉ mình? "Cách nhau chỉ chừng một hơi thở???". Lúc nãy chẳng phải mặt đối mặt và mình có vô tình thở vào mặt em??? Cô gái suy nghĩ một lúc lâu rồi chợt quay người lại nhìn Lan Khuê...

---------------------------------------------------------------

*Cắt ở đây nha...chap này là hơi ngọt rồi đó...chap sau sẽ tiếp tục ngược...tui muốn thấy cánh tay của team ngược =)))))))*

*Chap sau chắc sẽ ra hơi lâu vì By bận công việc, mọi người ráng đợi đừng giận By nghen* *Khóc một dòng sông* :(((((((

*Cảm ơn mọi người đã theo dõi fic*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top