Chương 42
Ngô Thế Huân nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại di động, đáy mắt bốc lên hai ngọn lửa đỏ, trong hình Lộc Hàm bị tên khốn Phác Xán Liệt kia ôm lấy eo, thân thể dán sát vào thân thể trong tư thế rất thân mật, người ngoài nếu không biết còn thật sự tưởng rằng bọn họ là một cặp tình nhân!
"Xóa!" Ngô Thế Huân lạnh lùng ra lệnh.
Phác Xán Liệt nhanh chóng đem điện thoại di động lấy về, tặc tặc cười "Mơ đi, đây là tấm hình duy nhất tao với Tiểu Hàm Hàm chụp hình chung một lần, ngu gì mà xóa nó đi."
Ngô Thế Huân liếc nhìn tên kia một cái, tức không nói được lời nào, lại nhìn vào màn hình máy vi tính.
Phác Xán Liệt nâng tách cà phê lên uống "Còn nữa, tao đã quyết định, đem tấm hình này của Tiểu Hàm Hàm đăng lên diễn đàn của trường học chúng ta, lên cả cuộc bình chọn đại nữ thần luôn."
Ngô Thế Huân ở trên bàn phím gõ gõ vài chữ, tầm mắt rơi vào bảng số liệu trên màn hình "Nếu như mày dám làm như thế, ta bảo đảm ngày mai mày sẽ không thấy được Mặt Trời."
Ngô Thế Huân là đai đen Taekwondo, mình với nó học cùng khóa với nhau mà mình mới lên được trình độ đai vàng, suy tính một chút, Phác Xán Liệt cười xoà "Ha ha, nói giỡn xíu thôi mà."
Lớp 12 đang trong thời gian ôn tập cùng với luyện thi vô cùng căng thẳng, câu mà các giáo viên bộ môn mỗi ngày lên lớp nhất định phải nói chính là "Cách kỳ thi đại học còn có hơn 100 ngày, sống sót qua nổi mấy tháng này thì các em sẽ được giải phóng"
Góc phải bên trên bảng đen trong phòng học treo lịch đếm ngược đến ngày thi, mỗi một ngày trôi qua, lớp trưởng sẽ có nhiệm vụ lật sang một tờ mới. Toàn bộ các học sinh lớp 12 đều tiến vào trạng thái ôn tập căng thẳng.
Lớp học càng lúc càng ít học sinh, một số các học sinh lúc trước dùng tiền vào trường đã lục tục xuất ngoại du học, ban đầu trong lớp sĩ số là 50, hiện giờ còn sót lại 40 người, ngoại trừ 3 người lúc trước bị đuổi học với chuyển lớp, có 6 người đã ra nước ngoài.
Ngô Thế Huân vẫn cứ mỗi ngày cuối tuần đi đưa đồ ăn dinh dưỡng với canh hầm đến trường học, thỉnh thoảng lại mang theo một lốc sữa bò tới.
Đến tháng 4, Ngô Thế Huân chụp ảnh tốt nghiệp. Lộc Hàm xin phép nghỉ nửa ngày, lấy tiền tiết kiệm của chính mình để mua một bó hoa tươi lớn chạy đến trường của Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân mặc áo cử nhân đứng cùng với một đám sinh viên tốt nghiệp, đặc biệt rất dễ nhìn thấy, Lộc Hàm cùng Phác Xán Liệt ở bên ngoài chờ hắn chụp ảnh với tập thể xong thì bắt đầu tìm khung cảnh ở trường học để chụp ảnh.
Khoa của Phác Xán Liệt phải chờ tới tuần sau mới có thể chụp, liền đi tới chỗ Ngô Thế Huân. Lộc Hàm với Phác Xán Liệt đều là tới tham gia buổi chụp ảnh tốt nghiệp của Ngô Thế Huân. Lẽ ra là nên chụp ảnh cùng nhau, thế nhưng thực tế là Phác Xán Liệt lại cầm máy chụp hình chụp ảnh cho hai người Ngô Thế Huân và Lộc Hàm.
Lúc bọn họ đang chụp hình, có 4, 5 nữ sinh đi chung với nhau bước tới, mấy cô cũng chụp hình gần đó. Thỉnh thoảng còn nhìn lén Ngô Thế Huân mấy lần, hoặc là thẳng thắn nhờ hắn cùng chụp chung.
Hơn ba giờ chiều, Trần Hải Linh rời nhà chạy tới tham gia buổi chụp hình tốt nghiệp của con trai. Đó là lần thứ hai Lộc Hàm nhìn thấy mẹ Ngô Thế Huân, lần trước nhìn thấy là vào Trung thu năm ngoái, Ngô Thế Huân đưa cậu về nhà hắn.
"Oa, Tiểu Hàm cũng ở đây nha." Trần Hải Linh vẫn còn nhớ được Lộc Hàm.
"Chào A di." Lộc Hàm có vẻ có chút câu nệ.
Trần Hải Linh lôi kéo đứa con đẹp trai của mình chụp rất nhiều ảnh, sau đó mới nói "Thế Huân a, sao con không cùng bạn học nữ chụp mấy tấm hình lưu niệm vậy?" Ý tứ những lời này của bà nói rõ ra là đang hoài nghi Ngô Thế Huân đã có bạn gái.
Ngô Thế Huân nhàn nhạt đáp "Không quen."
"Học chung trường với nhau bốn năm, nói thế nào cũng phải có chút cảm tình chứ." Trần Hải Linh nhìn lướt qua mấy nữ sinh đang chụp hình ở phía trước một thềm đá lớn bên kia, nói với Ngô Thế Huân "Chúng ta lại qua thềm đá bên kia chụp một tấm đi, chỗ đó cảnh vật rất đẹp."
Ngô Thế Huân theo mẹ sang bên đó, Trần Hải Linh đến gần rất nhiệt tình cùng với các cô trò chuyện, sau khi hỏi ra mới biết mấy nữ sinh kia là bạn học cùng lớp với Ngô Thế Huân, liền vô cùng cao hứng nói "Đã thế thì, các cháu có muốn chụp mấy tấm với Thế Huân nhà bác không?"
Mấy nữ sinh vẫn đi theo Ngô Thế Huân, chính là muốn tìm cơ hội được chụp ảnh chung với hắn một tấm, cho dù chỉ một tấm thôi cũng đã tốt lắm rồi. Nghe Trần Hải Linh nói như vậy, mấy cô nữ sinh sung sướng đến suýt chút nữa là phát điên luôn.
Trần Hải Linh sắp xếp cho từng nữ sinh cùng Ngô Thế Huân chụp ảnh, chẳng bao lâu, ngay cả các nữ sinh không cùng lớp cùng khoa cũng xúm lại, làm cho thềm đá trước cửa thư viện trở nên đông nghẹt.
Ngô Thế Huân mang vẻ mặt cứng đờ đứng ở đấy, nữ sinh bên cạnh từng người một tiếp theo một, làm cho đại đội trưởng của hắn cũng chẳng biết phải nên làm sao. Phác Xán Liệt thì phụ trách cầm máy ảnh với máy điện thoại giúp cho mỗi nữ sinh chụp ảnh, cũng bận bịu tối mắt tối mũi không còn biết trời đâu đất đâu nữa.
Lộc Hàm bị mấy nữ sinh chen tới đẩy ra đến bên ngoài. Ngô Thế Huân sau khi thấy được thì đến đẩy ra mấy người, đi tới trước mặt cậu "Lại đây cùng chụp ảnh với tôi."
"Ca, anh chụp với các chị ấy trước đi."
Ngô Thế Huân nắm chặt lấy cánh tay Lộc Hàm đi vào bên trong "Cùng chụp cũng được."
Vậy là Lộc Hàm cứ như vậy liền bị Ngô Thế Huân kéo vào, số người muốn được chụp hình cùng với Ngô Thế Huân ngày càng nhiều, cuối cùng quyết định sắp xếp thay vì một lần một người thì bây giờ cứ một lần là chụp với hai người. ( cứ như hotboy vườn trường trong truyện tranh thiếu lữ í =)) )
Mấy nữ sinh vây quanh Trần Hải Linh, khen bà nhìn qua thật trẻ trung, dung mạo xinh đẹp, lại có thể duy trì được vóc dáng tuyệt như thế này. Trần Hải Linh cùng một đám tiểu nữ sinh cười nói trò truyện vô cùng vui vẻ, hết trò chuyện đủ thứ rồi lại cùng với các cô trao đổi kinh nghiệm bảo dưỡng nhan sắc.
Ngô Thế Huân đứng như tượng đá bị ép chụp hình chung suốt một tiếng đồng hồ, gần đến năm giờ chiều, ánh nắng càng lúc càng nhạt dần, mọi người mới bắt đầu tản đi.
Trần Hải Linh ở lại nhà ăn trong trường Ngô Thế Huân dùng cơm xong mới lái xe trở về nhà.
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm cũng trở về nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì ngồi ở trên ghế sopha xem phim. Rất nhanh đã đến chín giờ, bỗng Phác Xán Liệt giọng điệu vô cùng lo lắng mà gọi điện thoại tới "Thế Huân, có chuyện lớn rồi."
"Cái gì?"
"Ở trường chúng ta có một nữ sinh năm bốn xếp quá trời ngọn nến thành hình trái tim trên sân bóng rổ, muốn hướng về một nam sinh để tỏ tình!"
"Ồ." Chuyện như vậy ở trường đại học đã sớm không cảm thấy có gì đáng kinh ngạc.
"Mày có biết đối tượng mà nhỏ đó muốn bày tỏ là ai không?"
Ngô Thế Huân nhìn màn hình TV nhàn nhạt hỏi có lệ "Ai?"
"Mày chứ ai!"
Ngô Thế Huân mi tâm hơi nhíu lại "Rồi sao?"
"Bây giờ ở sân bóng rổ có quá trời người bu lại xem nè, quá nóng quá rần rần luôn. Vai nữ chính đã xuất hiện, chỉ còn đang chờ mày tới thôi đó!"
"Mày đang ở đâu vậy?"
"Ngay tại hiện trường luôn!" Đầu dây bên kia Phác Xán Liệt quả thật có chút ầm ĩ, thỉnh thoảng còn có trận âm nhạc vang lên cùng âm thanh ồn ào huyên náo "Ngày hôm nay mày là vai nam chính đó, mau tới đây lẹ lên!"
"Không đi."
"Đừng có như vậy mà, tốt xấu gì người ta cũng là con gái" Phác Xán Liệt vội vội vàng vàng nói "Nhỏ đó hình như muốn gọi điện thoại cho mày đó, tao cúp điện thoại trước đây."
"Này!"
Phác Xán Liệt mới vừa cúp máy thì chuông điện thoại di động của Ngô Thế Huân lập tức vang lên, trên màn hình hiện ra một cái tên gọi là Từ Hoán Mai. Ngô Thế Huân đối với cô gái này so với những người khác có ấn tượng nhiều hơn một chút. Hai người cùng khoa nhưng không cùng lớp, thỉnh thoảng hai lớp sẽ học chung một môn, Ngô Thế Huân mỗi lần đến lớp, cô đều ngồi ở kế bên, có lúc sẽ tìm cơ hội nói chuyện mấy câu.
Số điện thoại cũng là nữ sinh kia chủ động đòi hắn. Mỗi lần Ngô Thế Huân không đi học, cô sẽ làm bài tập và điểm danh giúp Ngô Thế Huân, vì thế nên Ngô Thế Huân có nhớ rõ cô.
Điện thoại reo lên đã ba mươi giây vẫn còn chưa ngừng lại, cuối cùng Ngô Thế Huân ấn xuống nút nhận cuộc gọi "Alô?"
"Là Thế Huân sao?" Trong ống nghe truyền đến giọng một cô gái, âm thanh có chút run rẩy, có thể nghe ra được là cô đang rất hồi hộp.
"Ừm."
"Chuyện này... mình... mình có mấy lời muốn nói với cậu, cậu có thể đi ra ngoài một chút được không?"
Ngô Thế Huân nhìn sang Lộc Hàm bên cạnh một chút "Bây giờ tôi không ở trường, có gì cứ nói qua điện thoại đi."
"Chỗ cậu cách trường học xa lắm sao? Tại vì rất quan trọng... nên... mình muốn nói trực tiếp trước mặt cậu."
Ngô Thế Huân ngưng lại nửa ngày, hắn biết nếu như đi đến hiện trường thì sẽ xảy ra chuyện gì, hắn cũng biết kết quả cuối cùng của hắn là từ chối, thế nhưng, Từ Hoán Mai ở nơi nhiều người như vậy công khai bày tỏ, nếu như hắn không xuất hiện, đối với cô mà nói sẽ không làm tổn thương của cô càng to lớn hơn? Còn nói từ chối ngay ở trước mặt của nhiều người như vậy sẽ khiến tổn thương của cô càng to lớn hơn?
Ngô Thế Huân cảm thấy nên tìm một cách giải quyết chuyện này đối với cô càng ít tổn thương càng tốt. Thế nhưng hắn nghĩ mãi một hồi cũng không nghĩ ra được đáp án.
"Có thể tới không?" Thanh âm Từ Hoán Mai mang theo một chút cầu xin.
"Tôi sợ kết quả sẽ làm cậu thất vọng." Ngô Thế Huân nói.
"Mình biết là tỷ lệ này rất nhỏ, thế nhưng mình thật sự vẫn muốn đem tình cảm chôn ở trong lòng rất lâu nói cho cậu biết, ở ngay trước mặt cậu mà nói. Mình đã dự tính tốt đến trường hợp xấu nhất rồi. Hơn nữa dù gì cũng sắp tốt nghiệp rồi, cái gì mình cũng chẳng quan tâm tới đâu."
Ngô Thế Huân trầm ngâm nửa ngày "Ở đâu, tôi sẽ qua."
"Sân bóng rổ số 3."
Ngô Thế Huân cúp máy, trên điện thoại di động hiện ra bảy, tám cái tin nhắn đến, đều là bạn đồng học trong gửi tới, nội dung đều giống y như nhau: Mau tới sân bóng rổ số 3! Có bất ngờ đây!
"Ở trường học bên kia có một chút chuyện, tôi phải đi sang đó một chút." Ngô Thế Huân xoa xoa đầu Lộc Hàm "Lát nữa nếu thấy tôi về muộn thì em cứ đi ngủ trước đi."
Lộc Hàm ôm gối chớp mắt nhìn Ngô Thế Huân "Ca, em cũng muốn đi xem."
Ngô Thế Huân dừng một chút, cố ý hỏi thăm dò "Xem cái gì?"
Lộc Hàm đưa điện thoại di động của chính mình cho Ngô Thế Huân xem, trên màn hình là tin nhắn Phác Xán Liệt vừa mới gửi tới: Tiểu Hàm, ở trường có nữ sinh muốn tỏ tình với anh trai cậu, mau mau tha nó tới đây đi! Có trò hay để xem nè!
Ngô Thế Huân có lúc thật muốn bóp chết Phác Xán Liệt.
"Có thể đi cùng nhau không?"
Ngô Thế Huân rất bất đắc dĩ nói "Em mau đi lấy thêm áo mặc vào đi, bên ngoài trời lạnh đấy."
"Dạ." Lộc Hàm lập tức nhảy lên, chạy vào trong phòng mặc thêm quần áo vào.
Chỗ bọn họ ở cách trường học không xa, Ngô Thế Huân lái xe không cần mười phút đã đến. Trong lúc chạy đến, điện thoại Ngô Thế Huân luôn ở trong tình trạng bị dội bom, thế nhưng hắn đã chuyển sang chế độ im lặng, chỉ nhìn thấy màn hình không ngừng nhấp nháy.
Lúc đi tới sân bóng rổ số 3, quả nhiên thấy nơi đó đã bu đầy người, có một người hô lớn "Vai nam chính đến rồi, vai nam chính đến rồi!"
Liền một trận những tràng pháo tay kịch liệt vang lên. Ở giữa còn đứng nhường ra thành một con đường nối đến trung tâm, đi qua đấy có thể nhìn thấy trên sân bóng rổ cắm đầy những ngọn nến tạo thành hình một trái tim lớn. Từ Hoán Mai mặc một bộ áo đầm, trên tay nâng một bó hoa, ở bên trong vô số những ngọn nến vây quanh đang sáng lấp lánh mà thẹn thùng đỏ mặt.
Sau khi Ngô Thế Huân xuất hiện thì mấy tên nam sinh trong lớp học lập tức tiến tới, cùng hô lên "Tỏ tình đi! Tỏ tình đi! Tỏ tình đi!"
Lộc Hàm quay sang nhìn Ngô Thế Huân một chút, vừa hay Ngô Thế Huân cũng nghiêng đầu nhìn cậu "Đừng có chạy lung tung, đợi lát nữa tôi trở lại tìm em."
"Dạ"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top