Chương 41
Vé đi du thuyền ngắm cảnh đêm trên mặt sông luôn rất đắt tiền, đại đa số người đến thành phố G du lịch đều muốn ngồi du thuyền chạy trên sông, có thể nói cảnh đêm ở thành phố G chính là nơi đẹp nhất.
Ngày hôm nay là đêm Giáng sinh, vé đi du thuyền ngắm cảnh đêm cũng đã bán hết sạch rồi.
Lộc Hàm nói "Không có chuyện gì, chúng ta có thể không cần đi tới chỗ bán vé đâu."
"Ở đây cách toà nhà lớn cao chọc trời không xa, hay là chúng ta đến nơi đó."
"Anh cứ quyết định là được rồi, em đi với anh."
Ngô Thế Huân nắm lấy tay Lộc Hàm kéo đi "Vậy đi đến đấy."
Lần đến toà nhà lớn cao chọc trời đã là hơn 2 năm trước, khi đó là Lộc Hàm lần đầu tiên tới thành phố G. Ngô Thế Huân vì để cho cậu thấy một chút kiến thức thế giới bên ngoài nên đã đưa cậu tới viện khoa học kỹ thuật cũng nằm trong toà nhà này.
Lúc đó Lộc Hàm chỉ là rất cảm khái, thế giới này quá rộng lớn mà cậu lại quá nhỏ bé.
Tầng cao nhất của toà nhà lớn cao chọc trời cũng không ngoại lệ mà trang hoàng các đồ vật theo chủ đề Giáng Sinh. Bên trong hàng rào gỗ không gian chừng mấy mét vuông là một cái cây thông Noel cao 2 mét, trên cây Noel treo rất nhiều những hộp quà lớn, còn có bức tượng ông già Noel vác trên vai cái túi màu đỏ.
Tầng cao nhất luôn là nơi các cặp tình nhân thích đến, dưới ánh đèn lờ mờ, tùy tiện nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy một đôi tình nhân đang đứng một chỗ ôm lấy nhau, vừa ôm nhau vừa hôn nhau.
Ngô Thế Huân ở cửa hàng đồ uống trên tầng cao nhất mua hai ly trà sữa nóng bỏng tay, hai người chọn một nơi yên tĩnh sóng vai nhau đứng dựa vào lan can bảo vệ cao 1 mét bên cạnh nhìn ngắm cảnh về đêm. Cúi đầu nhìn xuống, ở độ cao gần 300 mét vuông khiến người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Lộc Hàm kinh sợ mà chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Ngô Thế Huân ôm lấy bờ vai của cậu "Đừng nhìn xuống."
"Ừm."
Ngô Thế Huân chỉ vào toà nhà cao tầng cách đó không xa "Xem bên kia."
Lộc Hàm nhìn sang, ánh đèn neon ở mấy tòa nhà bên kia không ngừng lập lòe chớp tắt, trông giống như một chiếc gậy khổng lồ phát sáng, vừa rực rỡ lại vừa mỹ lệ.
Ngô Thế Huân chợt thoáng nhìn sang Lộc Hàm "Thời gian trôi qua nhanh thật, bất tri bất giác đã được hai năm rưỡi."
Lộc Hàm hiểu rõ ý tứ của Ngô Thế Huân, liền nói tiếp "Em cũng cảm thấy thật nhanh, thế nhưng, lại có cảm giác quen thuộc từ rất lâu, thật giống như chúng ta đã quen biết mười mấy năm rồi ấy"
"Tại sao lại có cảm giác như vậy?"
Lộc Hàm thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía xa "Không biết nữa, chỉ là cứ cảm thấy đã quen biết rất lâu, dường như trong ký ức của em, vẫn luôn có anh vậy đó."
Trước khi chưa gặp được Ngô Thế Huân, cuộc sống sinh hoạt của Lộc Hàm quá mức đơn điệu. Chẳng khác gì một con ếch xanh sống dưới đáy, chỉ nhìn thấy được phong cảnh dưới đáy giếng mà hiểu biết cũng chỉ quanh quẩn ở nơi địa phương nhỏ bé kia. Nhưng rồi đến một ngày, cậu được đi lên trên mặt đất, nhìn thấy những điều khác lạ, lúc đó liền phát hiện, đây mới thực sự là thế giới.
Ngô Thế Huân không hề cười một tiếng nào.
"Đối với hai năm rưỡi quen biết của chúng ta, em có cảm tưởng gì không?"
Lộc Hàm nhìn ánh đèn thành thị nơi phía xa, suy nghĩ một chút "Ca, anh có hay đi chơi thả diều không?"
"Lúc còn nhỏ thì có nhưng giờ không nhớ rõ lắm."
"Hồi còn nhỏ em đã từng đi làm diều, dùng tre vót lại làm thành cái giàn khung, trên thanh tre phết hồ để dán lên đó giấy vẽ, rồi cột chỉ vào. Khi đó, cho dù là con diều được làm tốt như thế nào, cho dù em có cố gắng chạy nhanh hơn trên mặt đất bao nhiêu đi chăng nữa, thì nó cũng không bay lên được."
"Tại sao?"
"Bởi vì khi đó không có gió."
"Khi đó em còn nhỏ, không biết diều phải có gió mới có thể bay lên, cứ cho rằng chỉ cần chạy thật nhanh trên mặt đất là được." Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân "Ca, em với anh giống như diều với gió vậy, em là một con diều ở dưới mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật ở tầng thấp nhất, cho đến một ngày, diều gặp được gió, diều được gió cuốn lên, nhờ đó mà nó từ từ bay được lên bầu trời, nhìn thấy được những cảnh vật đẹp đẽ kỳ diệu trên thế giới này."
Ngô Thế Huân bên môi hiện lên một vệt cười, đây là lần đầu tiên hắn không biết làm sao để đáp lời lại, chỉ cảm thấy đây là loại ví dụ đẹp nhất mà hắn từng nghe qua, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
"Ca."
Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn cậu "Hả?"
"Suýt chút thì em quên mất, còn một chuyện nữa."
"Chuyện gì?"
Lộc Hàm thành thật nói "Xán Liệt ca bảo em hát chúc mừng sinh nhật anh."
Ngô Thế Huân dở khóc dở cười, cười là bởi vì có thể nghe cậu hát chúc mừng sinh nhật mình, khóc là bởi vì đây là do Phác Xán Liệt yêu cầu chứ không phải cậu muốn làm như thế.
Lộc Hàm sờ sờ trên người, mới phát hiện chiếc váy này căn bản không có túi áo, hơi hoảng hốt "Em không mang theo điện thoại mất rồi!"
Ngày hôm nay Phác Xán Liệt đã tải vào điện thoại của cậu một bản nhạc đệm bài chúc mừng sinh nhật, để cho cậu lúc đó vừa bật điện thoại phát ra nhạc đệm vừa hát bài hát, thế nhưng lại quên mang theo điện thoại di động mất.
Ngô Thế Huân lấy điện thoại của mình ra đưa cho cậu "Dùng của tôi này."
"Ừm." Lộc Hàm nhận lấy điện thoại di động Ngô Thế Huân, mở ra trang tìm kiếm bài hát, tải về một bản nhạc đệm bài chúc mừng sinh nhật.
Lộc Hàm nghĩ đến việc phải hát bài chúc mừng sinh nhật, thấy có chút sốt sắng, cậu nhìn chung quanh một chút, xác nhận trong vòng ba mét không có ai cả. Cậu ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân "Ca, em hát không có hay đâu, anh đừng ghét bỏ chê cười nha."
"Sẽ không"
Lộc Hàm hắng giọng một cái, nhấn vào bản nhạc đệm bài chúc mừng sinh nhật, tiếng nhạc đệm của bài chúc mừng sinh nhật liền phát ra vang lên, Lộc Hàm không hát kịp câu thứ nhất, liền bắt đầu ở câu thứ hai, nhỏ giọng mà hát "Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn hạnh phúc, chúc bạn khỏe mạnh, chúc bạn tiền đồ quang minh, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn hạnh phúc, chúc bạn khỏe mạnh, chúc bạn gia đình luôn ấm áp..."
Ánh mắt Thế Huân nhìn thẳng vào Lộc Hàm đang nhỏ giọng ca hát, nhìn vào đôi môi cậu mở ra đóng lại, hai tay hắn theo bản năng mà đưa ra ôm vòng lấy eo cậu, hơi cúi đầu, tiếng ca hát bỗng ngưng lại, chỉ có âm thanh nhạc đệm là vẫn còn vang vọng trong không khí.
Lộc Hàm trợn to hai mắt nhìn khuôn mặt Ngô Thế Huân càng ngày càng tiến gần đến mặt cậu, sửng sốt, mãi đến tận khi trên môi cảm nhận được nhiệt độ của hắn, cậu mới biết đây là một cái hôn. Lộc Hàm có cảm giác như trái tim của mình liền sắp chạm tới cổ họng luôn rồi, từ phía dưới cổ đến đỉnh đầu đều đỏ bừng cả lên.
Ngô Thế Huân như chuồn chuồn lướt nước mà hôn qua, sau đó cũng không hề rời đi, mà lại càng sâu sắc hơn, Lộc Hàm cảm giác được đầu lưỡi của hắn đang đảo qua trên bờ môi cậu, ướt át ấm áp. Căng thẳng, bất an, trong lòng một trận hỗn loạn tưng bừng, tại sao Ngô Thế Huân lại đi hôn cậu?
Thân thể cứng ngắc như một pho tượng, một tay gắt gao nắm giữ điện thoại di động của hắn, một tay nắm thật chặt lấy áo len bên hông của Ngô Thế Huân, mặt hơi ngước lên, nhắm mắt lại, cảm quan khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn là xúc cảm đọng lại trên làn môi, mềm mại, ướt át, triền miên, ấm áp.
Tư duy đấu tranh, biết rõ như vậy là không phù hợp với luân lý thường tình, thế nhưng lại không có cách nào khước từ. Nụ hôn của Ngô Thế Huân khiến người ta cảm thấy ấm áp, hạnh phúc, sẽ làm cho người ta sa vào ở bên trong, không có cách nào tự kiềm chế nổi.
Lộc Hàm không còn nhớ nụ hôn kia rốt cuộc đã kéo dài đến bao lâu, chỉ biết khi tách ra thì tiếng nhạc trên điện thoại di động đã chuyển sang hơn một bài rồi. Khuôn mặt Lộc Hàm đỏ hồng hơi hé mở mắt ra, nhìn Ngô Thế Huân, nhìn thấy môi hắn ướt át, nhìn thấy hắn đang cong mắt cười.
Trái tim vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường lại nhanh chóng nhảy lên, liền bị Ngô Thế Huân ấn vào trong lồng ngực hắn, Lộc Hàm còn đang suy nghĩ, tại sao? Ngô Thế Huân tại sao lại muốn làm như vậy? Như vậy, không phải là không phù hợp với luân lý sao?
"Xin lỗi." Ngô Thế Huân ghé vào lỗ tai cậu nói.
Lộc Hàm há miệng, hắn muốn nói cái gì? Mà ngay cả cậu cũng không biết phải nói cái gì.
"Tôi đúng là vừa nãy đã xem em là bạn gái của tôi, xin lỗi." Từ xin lỗi là từ mà khi trời vừa sáng đã nghĩ ra được, bởi vì rất muốn hôn cậu, thế nhưng lại không tìm được cái cớ thích hợp, thế nên không thể làm gì khác hơn là tiên trảm hậu tấu. Hắn cũng nhìn ra vẻ mê man cùng bất an trên mặt Lộc Hàm, vì vậy nên nói lời xin lỗi là biện pháp duy nhất để cậu cảm thấy yên tâm.
Cảm xúc hỗn loạn của Lộc Hàm dần dần ổn định, tâm trạng cũng trở nên trấn tĩnh hơn, hóa ra là Ngô Thế Huân đã xem cậu thành bạn gái nên mới làm như vậy.
Lộc Hàm ngẩng đầu lên nói "Anh không cần nói xin lỗi đâu, vốn dĩ là em đã đồng ý, tối nay trở thành... " Câu sau lại chẳng nói được.
Ngô Thế Huân cười khẽ "Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi."
"Ừm."
Về đến nhà đã hơn mười hai giờ khuya, Lộc Hàm thực sự vô cùng buồn ngủ, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong liền cảm giác mí mắt không mở ra được nữa, ngã xuống trên giường. Ngô Thế Huân tắm rửa đi ra, phát hiện cửa phòng Lộc Hàm vẫn còn mở, cả đèn cũng chưa tắt.
Đi vào thì thấy Lộc Hàm đã nhắm mắt lại ngủ, Ngô Thế Huân kéo chăn đắp cho cậu, nhìn vẻ mặt cậu lúc ngủ "Vẫn là bộ dạng này thật đẹp"
Cúi người ở trán của cậu hạ xuống một nụ hôn, sau đó hắn tắt đèn xoay người đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, chưa tới 6h thì Lộc Hàm đã thức dậy đi đến trường học, lúc Ngô Thế Huân thức dậy đã là tám giờ. Trên điện thoại di động có tin nhắn của Lộc Hàm: Ca, em đi học đây.
Ngô Thế Huân chín giờ đến công ty, Phác Xán Liệt lại giống như ong mật mà đi theo hắn tiến vào văn phòng, trên tay còn nâng tách cà phê nóng "Như thế nào như thế nào rồi, ăn được không?"
Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn tên kia một chút "Đem em tao biến thành như vậy, tao còn chưa tìm mày tính sổ đấy."
"Mọe, thích quá lại còn ra vẻ, đã nghiện còn ngại" Phác Xán Liệt tiếp tục truy hỏi "Nói mau lên, rốt cuộc có ăn được không hả?"
"Không có."
"Đậu má, tao đã tạo cho mày một cơ hội tuyệt vời đến như thế, vậy mà mày lại không ăn được, nói chứ hay là, mày..." Nói rồi nhìn một chút xuống chỗ ở bên dưới bụng Ngô Thế Huân trở xuống "Cái đó không được hả?"
Trên trán Ngô Thế Huân nổi gân xanh "Không phải vấn đề này!"
"Vậy chứ là vấn đề gì?"
"Cậu ấy còn nhỏ."
"Còn nửa năm nữa là đủ mười tám rồi, nhỏ gì nữa, với lại bây giờ có rất nhiều mấy đứa học sinh cấp ba đều rành rọt hết cả rồi."
"Mày không biết cậu ấy nên mày sẽ không hiểu đâu."
"Nói thử xem nào?"
Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, chậm rãi nói "Thế giới của cậu ấy rất đơn thuần, thậm chí có khi cậu ấy còn không biết đồng tính luyến là cái gì nữa, càng không có cách nào lại đi tìm hiểu suy nghĩ của tao. Nếu như tao đột nhiên nói với cậu ấy rằng tình cảm của tao đối với cậu ấy và tình cảm của cậu ấy đối với tao không giống nhau, cậu ấy sẽ không có cách nào lý giải, cũng không có cách nào chấp nhận được. Cứ coi như cậu ấy chấp nhận tao đi, như vậy có khả năng là bởi vì cậu ấy chỉ muốn báo đáp tao."
"Mày không nói cho nó thì nó làm sao biết được?"
"Hiện giờ cậu ấy đang học lớp 12, nếu như nói cho cậu ấy biết, tư duy đơn thuần của cậu ấy sẽ bị kích thích, nhất định sẽ rơi vào hỗn loạn bất an, nghiêm trọng hơn là sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu ấy, tao không muốn làm như vậy."
Phác Xán Liệt thở dài một hơi "Tao thật không hiểu nổi mày luôn."
Lâm Hạo Khi khẽ cười "Từ từ đi đã, ít nhất cũng phải chờ đến khi cậu ấy thi đại học xong rồi mới nói."
Phác Xán Liệt nhún vai một cái "Nếu theo mày thì từ đây đến khi thi đại học cũng là mất nửa năm xừ nó rồi."
Ngô Thế Huân mở máy tính chuẩn bị làm việc, Phác Xán Liệt nheo mắt lại nghi ngờ nhìn hắn "Nói đi cũng phải nói lại, ngày hôm qua mặc dù không ăn được, thế nhưng mấy tiện nghi khác chắc cũng chiếm được chút ít chứ?"
Ngô Thế Huân khóe môi chậm rãi nhếch lên "Không thể trả lời."
"Không thể trả lời ý tứ chính là không có." Phác Xán Liệt từ trong túi lấy điện thoại di động ra, cười hì hì "Tao so với mày khôn hơn tí, chiếm được một chút lợi lộc nè."
Động tác đang giữ chặt con chuột của Ngô Thế Huân dừng lại một chút, giương mắt lên, ánh mắt sắc bén mang theo hàn khí "Người của tao mà mày cũng dám chiếm tiện nghi, chán sống rồi hả?"
"Ai bảo cậu ấy là người của mày, mày nhiều nhất cũng chỉ là người đi yêu đơn phương, Tiểu Hàm Hàm người ta còn chưa chấp nhận nha. Nếu như vậy thì cậu ấy chính là người độc thân, tao có quyền theo đuổi cậu ấy." Phác Xán Liệt mở album hình trong điện thoại di động ra "Mày coi nè, tao với cậu ấy có tướng phu thê ghê chưa?".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top