Chương 28

Thời tiết trở nên lạnh giá, giờ tập thể dục buổi sáng luôn có người kiếm cớ xin nghỉ, nào là nói bị đau đầu, nói bị đau bụng, nữ sinh xin nghỉ càng dễ, chủ nhiệm lớp là phụ nữ nên trước giờ không quá khó khăn việc học sinh nữ xin nghỉ, bởi vậy nên các học sinh nam vô cùng bất mãn.

Hết giờ tập thể dục buổi sáng, nghe hiệu trưởng nói chuyện là cực hình tra tấn lớn nhất đối với các học sinh, đứng trong gió rét run lẩy bẩy, hàm răng đánh vào nhau cầm cập, có cảm giác như nơi hiệu trưởng cầm micro đứng nói giống như một buổi hòa nhạc cá nhân vậy, cứ thế mà hào hứng thao thao bất tuyệt không ngừng.

Không nhìn thấy vô số ánh mắt hình viên đạn từ phía dưới bắn lên.

Cuối cùng, hiệu trường chốt hạ một câu "Ngày mai là đông chí, vì thế nên trường học quyết định chiều ngày mai cho học sinh cao trung năm hai tan học sớm lúc 4 giờ rưỡi để về nhà ăn bánh trôi."

Lập tức, oán giận liền biến thành những tràng pháo tay hoan hô ầm ĩ.

"Còn nữa" Hiệu trưởng ngay giữa lúc mọi người vỗ tay hoan hô lại ngắt lời, ho một tiếng, nói "Để học sinh được nghỉ Tết Nguyên Đán ở nhà sớm, nhà trường quyết định cho nghỉ Thứ Hai Thứ Ba, sau khi nghỉ xong thì tuần sau Tết đi học lại, các em phải đi học cả hai ngày Thứ Bảy Chủ Nhật bù lại cho Thứ Hai Thứ Ba.

Ở dưới một tràng thở dài, tiếp theo lại là một trận cười vang lên.

Tan học, Lộc Hàm trở lại ký túc xá thì nhận được tin nhắn đến từ Ngô Thế Huân, nói chiều nay hắn sẽ trở lại.

Đông chí quả nhiên là mùa lạnh nhất trong năm, Ngô Diệu Hàm bọc quần áo kín người như một cái bánh bao mà vẫn còn run lẩy bẩy, oán giận nói "Tại sao trong lớp chỉ có máy điều hòa mở vào mùa hè, rõ ràng mùa đông cũng cần có điều hòa sưởi ấm a, trường học thật là keo kiệt mà!"

Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học. Lộc Hàm cùng lớp trưởng bị giáo viên toán kêu lên lấy bài tập toán đã sửa, kéo dài thêm chút thời gian, lúc sau trở lại lớp học, bên trong đã chẳng còn ai.

Lộc Hàm nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ, cậu mang theo mấy quyển sách luyện tập trở về ký túc xá, gấp lại hai bộ quần áo rồi khoác balo hướng về cửa sau trường học đi ra.

Phía cửa sau trường học là khu dân cư cũ, nhà cửa đều được xây hồi những năm 60, 70 tới giờ, rất nhiều nhà đang chờ giải tỏa, người ở rất ít, có lẽ vì vậy nên rất yên tĩnh.

Điện thoại trong túi reo lên, Lộc Hàm mở máy, đầu dây bên kia truyền ra thanh âm rất ôn nhu "Đã tan học chưa?"

"Dạ, tan rồi, em đang đi đón xe bus ạ"

Ngô Thế Huân tay đẩy xe đẩy trong siêu thị, đi tới trước tủ lạnh cầm lên một bao bánh trôi, nhìn một chút, hỏi người bên kia đầu dây điện thoại "Tối nay ăn bánh trôi, cậu muốn ăn nhân gì?"

"Em ăn cái gì cũng được, ca, anh cứ tự chọn là được rồi" Bước chân càng nhanh thêm, hận không thể lập tức trở về nhà ngay lập tức.

Biết ngay là cậu sẽ nói như vậy. Ngô Thế Huân đẩy xe đẩy bước đến kệ xếp bánh trôi, nói "Vậy thì mua một bao bánh nhân hạt vừng, một bao nhân đậu phộng, một bao nhân mè gạo tím" 

"Ca, như thế có phải nhiều quá rồi không?"

"Không đâu, tới lúc Phác Xán Liệt cũng vác mặt tới ăn, có cậu ta thì không sợ ăn không hết" Ngô Thế Huân đẩy xe đẩy hướng về khu vực rau củ quả "Chỉ ăn bánh trôi không sẽ ngán, nếu không thì mua thêm mấy trái dưa chuột về trộn với rau cùng ớt chua"

Lộc Hàm nói "Trong nhà hình như không có ớt chua"

"Đợi một chút, tôi đi mua về một bình" Ngô Thế Huân đặt vào xe đẩy ba trái dưa chuột, còn muốn hỏi thêm cậu muốn ăn gì nữa, đột nhiên trong điện thoại truyền đến một thanh âm kêu lên thảm thiết, nghe được đó là giọng của Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân trong lòng cả kinh, vội vàng áp tai vào loa nghe gọi "Tiểu Hàm, xảy ra chuyện gì vậy?!"

Thế nhưng bên kia không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng Lộc Hàm kêu a a thảm thiết, còn có lẫn vào tiếng nói của người khác "Thằng nhà quê! Đánh chết mày! Về sau mày còn dám xía vào chuyện của người khác nữa không!"

"Tiểu Hàm!" Ngô Thế Huân ở trong siêu thị kêu lớn làm những người xung quanh đều quay nhìn lại. Ngô Thế Huân không rảnh bận tâm phản ứng của những người xung quanh, ném xe đẩy, chạy thật nhanh ra ngoài, vội vàng gọi taxi đi đến trường của Lộc Hàm.

Lộc Hàm bị bốn người quyền đấm cước đá, không có lấy một kẽ hở để chống trả, cậu ngã người trên mặt đất, cuộn mình lại, phần lưng cùng chân đều bị nhiều chân đá vào, đau đớn vô cùng.

Lúc nãy đang nói chuyện điện thoại với Ngô Thế Huân, bỗng đột nhiên bị bốn người từ đâu nhảy ra vây lấy, hơn năm giờ chiều thì bầu trời đã bắt đầu đen, Lộc Hàm vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt của Trương Vĩ Đông. Sau đó, trên người giống như bị vô số cây búa cùng lúc nện vào người, chỉ có cảm giác đau đớn, cái chân nhỏ bị tàn nhẫn đá một cước, thân thể bổ nhào về phía trước, ngã trên mặt đất, cậu gắt gao nắm lấy điện thoại bị văng ra ngoài.

Trước lúc rời đi, Trương Vĩ Đông lại đá vào bụng cậu một cú "Mẹ kiếp, chết đi thằng nhà quê!"

Chờ bốn người bọn họ rời đi rồi, Lộc Hàm ở một góc tường chống đất gắng gượng ngồi dậy, trên môi tràn vị tanh mặn, trong miệng cùng mũi chảy rất nhiều máu, theo cằm nhuộm đỏ một mảng đồng phục học sinh màu trắng.

Khắp nơi trên người đều đau, chỉ hơi cử động một chút cũng giống như sắp gãy ra. Khí trời rất lạnh, hai tay Lộc Hàm bị đông cứng đến xanh tím, muốn đứng lên thì chân mềm nhũn, thân thể lại ngã xuống.

Trong tầm mắt, balo trên vai của cậu bị biến dạng nằm trên mặt đất, rất nhiều chân đã dẫm đạp vào, điện thoại di động không biết đã văng đi nơi nào. Sắc trời dần tối, Lộc Hàm nhẫn nhịn toàn thân đau đớn mà mò tìm lấy điện thoại di động rơi trên mặt đất.

Màn hình điện thoại ở cách cậu không xa bên góc tường sáng lên, tiếng chuông Nokia tiêu chuẩn reo lên, Lộc Hàm lết thân thể bò qua, tay run run ấn nút nhấn xuống nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia là thanh âm dồn dập của Ngô Thế Huân "Vũ Huy, cậu đang ở đâu?!"

Lộc Hàm miệng đầy máu, môi run rẩy, tay cầm điện thoại di động cũng phát run "Ca, em... đang ở cổng sau, cổng sau..."

Còn chưa nói hết, điện thoại di động vì hết pin nên đã tự động tắt nguồn, Lộc Hàm vỗ vỗ mấy lần nó cũng không có phản ứng. Màn đêm dần buông xuống, cái hẻm nhỏ này lại ít có người qua lại. Lộc Hàm đi qua hẻm này là vì từ đây đi thẳng có thể tới trạm xe bus.

Trời càng về đêm, nhiệt độ lại càng thấp, Lộc Hàm năm chặt điện thoại di động ngồi tựa vào bờ tường, không khí lạnh lẽo thấu xương bao vây lấy thân thể cậu, muốn rời khỏi nhưng lực bất tòng tâm, hai chân cũng đã đông lại cứng ngắc.

Toàn thân đều đau buốt, cảm giác cứ như sắp mất đi tri giác. Mí mắt Lộc Hàm dần dần hạ xuống, sinh mệnh này chẳng lẽ nào lại kết thúc tại đây? Cậu còn chưa báo ơn đáp đền lại Ngô Thế Huân, cũng chưa có làm tròn việc hiếu thuận với gia gia nãi nãi, thậm chí ngay cả gặp bọn họ lần cuối còn chưa thấy.

"Tiểu Hàm!" Ngô Thế Huân mở chức năng đèn pin trên điện thoại, rọi vào hẻm nhỏ tìm kiếm bóng dáng Lộc Hàm, vừa gọi lớn tên cậu.

Lộc Hàm nghe được xa xa có tiếng Ngô Thế Huân, cậu muốn lên tiếng đáp lại nhưng yết hầu lại khàn giọng không hét lên được, mùi máu tanh trong khoang miệng dày đặc. Mũi bị máu đông làm nghẹt, chỉ có thể dựa vào miệng để hô gấp, hơi thở ra biến thành khói trắng rồi tan biến trong không khí lạnh lẽo.

Mất mấy phút sau, Ngô Thế Huân rốt cuộc cũng tìm thấy hình dáng cậu ở một góc tường cũ kỹ.

Nhìn thấy dáng vẻ của cậu như vậy, tim hắn như muốn chảy máu. Sải từng bước chân lớn, ngồi xuống ôm lấy thân thể run rẩy của cậu vào trong lồng ngực, phẫn nộ cùng đau lòng đan xen vào nhau, hắn hạ thấp giọng hỏi "Rốt cuộc là ai, là ai đánh cậu thành ra như vậy?"

Lộc Hàm nhỏ giọng nói "Ca... em, em không sao cả"

Lại nữa, đã thế này còn nói không sao? Ngô Thế Huân dùng tay áo nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng cậu, thời tiết lạnh lẽo, vết máu đã đông lại "Tôi đưa cậu đến bệnh viện"

Ngô Thế Huân ôm lấy cậu, hướng về đường cái chạy ra.

Sắc trời hoàn toàn tối lại, ánh đèn neon thành thị sáng lên một góc, có đèn xanh đèn đỏ ánh lên rực rỡ.

Lộc Hàm được y tá đẩy về phía trước vào phòng cứu thương để kiểm tra và xử lý vết thương, Ngô Thế Huân ngồi trên băng ghế ở ngoài. Điện thoại di động trong túi quần chợt vang lên, Ngô Thế Huân nhấn nút nhận cuộc gọi, Phác Xán Liệt không biết chuyện gì xảy ra bên này nên đã gào lên "Mịa nó, không phải đã nói tối ăn bánh trôi hả? Sao chả có ma nào cả? Tao tới nhà gõ gần nửa tiếng đồng hồ mới biết trong nhà không có ai, đi đâu hết rồi?"

Ngô Thế Huân nói "Ở bệnh viên"

Người ở đầu dây bên kia điện thoại hiển nhiên cảm thấy rất kinh ngạc "Bệnh viện? Mày, mày không bị gì chứ?"

"Tao thì không sao, là Tiểu Hàm bị thương"

"Sao mà bị thương, có nghiêm trọng không?"

Ngô Thế Huân lúc này trong đầu chỉ nghĩ tới Lộc Hàm, chẳng có tâm trạng nào để mà giải thích cặn kẽ cho Phác Xán Liệt qua điện thoại "Cơm tối mày tự giải quyết đi, tao cúp điện thoại đây"

Đang định ngắt điện thoại thì Phác Xán Liệt gọi lớn giữ lại "Ê chờ chút, bệnh viện nào, giờ tao tới lập tức tới liền"

Ngô Thế Huân nói ra tên bệnh viện rồi cúp điện thoại, ngồi trên ghế ở bệnh viện mà hồi tưởng lại vừa nãy nghe được thanh âm kêu la thảm thiết của Lộc Hàm, đốt ngón tay siết chặt điện thoại di động trở nên trắng bệch.

Sau một tiếng mở cửa của bác sĩ, Ngô Thế Huân lập tức đi như gió vào.

Lộc Hàm đang nằm trên giường bệnh, chân trái bó thạch cao, quần áo dơ trên người được cởi ra, chỉ còn lại đồ lót bên trong, máu trên mặt cũng được lau sạch sẽ, mũi đỏ và phía dưới mũi cũng sưng đỏ, phía dưới mắt còn có một khối bầm xanh tím.

Ngô Thế Huân đi tới bên giường bệnh, cúi người sát về phía cậu, đôi mắt hơi ươn ướt, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, nhất thời không nói ra lời. Lộc Hàm nặng nhọc mở mắt nhìn Ngô Thế Huân, nhỏ giọng gọi hắn "Ca"

"Có đau lắm không?"

"Không đau" Lộc Hàm khe khẽ lắc đầu.

Ngô Thế Huân đau lòng nói "Có đau chỗ nào thì nhất định phải nói ra, nói cho tôi hoặc nói cho bác sĩ, không được cố chịu đựng, biết chưa?"

"Biết" Lộc Hàm chống cánh tay muốn ngồi dậy "Ca, chúng ta về nhà làm bánh trôi ăn đi, em không muốn ở lại bệnh viện"

Ngô Thế Huân ấn thân thể cậu nằm xuống "Cứ nằm nghỉ trước đã, chờ vết thương trên người cậu tốt lên thì hẵng ăn bánh trôi"

Lộc Hàm là đang bận tâm tới việc ở bệnh viện sẽ phải tốn rất nhiều tiền thế nên cậu chẳng muốn ở lại bệnh viện.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top