Chap 24

Lỗi lầm nói cho cùng cũng là hai chữ để tượng trưng.

Ở đây mấu chốt không phải có tha thứ hay không mà là do lòng người có nguôi ngoai không ?

Mỗi người có một cách cảm nhận, có người chỉ vì một lỗi nhỏ người ta gây ra mà hận người kia đến cả đời. Có người vì yêu mà bất chấp tất cả. Cho dù người kia có làm gì.

Nhưng đối với Luhan, cảm giác của cậu đã phai nhạt rồi. « hận » khái niệm của nó rộng lắm. Cậu chỉ mong một ngày nào đó có thể thức dậy sau đó quên hết cơn ác mộng trong quá khứ thôi.

...

Luhan nhớ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Oh Sehun mặc bộ đồng phục học sinh, áo trắng ngắn tay tuy là đồng phục nhưng hắn mặc lên lại toát ra vẻ tôn quý khác biệt. Khi đó cậu có hâm mộ hắn cũng chẳng có gì lạ. Chắc ngay cả Oh Sehun hắn cũng không biết Luhan khi đó tồn tại là cái gì. Cậu lúc đó là một đứa nhỏ ở cô nhi viện kiếm sống bằng việc bán báo thôi. Cũng không có gì đáng nói về hoàn cảnh đó.

Thì từ nhỏ không có ba mẹ, không được học hành tử tể. Giờ nghĩ lại cũng thực đáng khinh, đến lúc được làm việc cho nhà họ Oh lại còn muốn trèo cao làm tình nhân của hắn.

CŨng không phải tự dưng cậu nhớ đến hình ảnh lúc còn là học sinh của hắn. Oh Sehun hiện tại đang đứng trước mặt cậu, vận một bộ y đồng phục học sinh, còn đeo một chiếc ba lô đằng sau nữa.

hắn cũng nhớ rõ, khi đó, Luhan làm việc trong nhà hắn, mỗi lần thấy hắn mặc bộ đồng phục này là hai mắt đầy khát vọng, hạnh phúc.

Lần này Luhan đặc biệt im lặng không có đánh hắn nữa. cậu ngồi yên tĩnh thật lâu đến khi vắng khách mới hướng hắn hỏi một câu :

– Oh Sehun. Anh không thấy mệt sao?

Oh Sehun hắn vẫn đứng yên một chỗ, nhìn Luhan thật lâu sau đó mới lắc lắc đầu, hành động lại tỏ ra vô cùng mệt mỏi.

– Tôi thì rất mệt mỏi rồi.

Thấy hắn không nói gì cậu lại hít một hơi dài sau đó ngẩng mặt lên nhìn phía cửa sổ, phía ngoài chính là một ngọn đồi nhỏ, nơi để cuối tuần mọi người đến đó nghỉ ngơi, cùng trượt cỏ.

– Cuộc sống có anh rất đáng sợ. Cớ sao cứ kéo tôi đến đó.

– Oh Sehun.

Hắn ngước mắt nhìn cậu, lại cảm thấy có điểm rất đáng sợ.

– Anh có yêu tôi không? Hay chỉ là... cảm thấy đã làm quá nhiều chuyện tệ hại với tôi. Đừng suy nghĩ, tôi cũng không còn hơi sức mà nhớ lại rồi.

Cậu nói như vậy, thực tình cũng chẳng phải sự thật. Nỗi đau kia làm sao mà không nhớ cho được, nói không hận thì nghe thật hoang đường, mà nói hận cũng chưa tới.

Ngay từ đầu là do cậu không có tư cách nhưng vẫn muốn bên người này.

– Anh yêu em.

Chỉ nghe thấy người kia nói rất bé, nhưng xung quanh lại rất yên tĩnh, Luhan nghe ra, có thể nghe được.

– Yêu tôi. Anh có chịu được những tồn thương mà tôi gây ra khôNg?

– Tôi không còn yêu anh. Mà nghĩ đến trước kia cũng không yêu anh. Chúng ta hình như đều nhầm lẫn rồi. 10 năm trả giả cho sự nhầm lẫn kia là quá đủ rồi.

Cậu ngồi ngẫm lại mới phát hiện câu "anh yêu em" vừa rồi là câu nói cậu đã từng mong đợi 10 năm trước, hắn cũng là đầu tiên nói với cậu như vậy. Nhưng mà đến bây giờ cũng chẳng có nghĩa lý gì.

– Anh yêu em.

Hắn không nói gì khác chỉ lặp đi lặp lại ba chữ kia.

– Chris sắp qua đây, anh về đi.

– Anh chờ nó.

Oh Sehun cứng đầu trả lời, hắn muốn tạ lỗi với cả đứa nhỏ kia. Quỳ xuống sau đó mặc hai người làm gì cũng được. Luhan không như dự đoán, lại im lặng không ngăn cản. cậu biết có cản cũng chẳng có tác dụng gì. Chi bằng để xem hắn tiếp theo làm cái gì. Chris cũng 10 tuổi rồi, nếu hắn muốn hại thằng nhỏ chính cậu sẽ liều mạng với hắn, cuộc đời này đối với cậu cũng chẳng có thứ gì quan trọng hơn Chris nữa.

– Ba. Chú Jong In đón con. Chú có mua món ngon lắm...

Chris kéo tay Jong In đi ở phía trong quầy bán hàng, đặt lên bàn tính tiền của cậu mấy bịch thức ăn lớn, sau đó còn cười vui vẻ dở túi thức ăn ra, cũng chẳng thèm để ý đến người kia.

Kim Jong In vẫn đứng yên lặng ở đó nhìn Luhan một lúc lâu. Tâm trạng của anh hiện tại rất phức tạp. Luhan đứng trước Oh Sehun tỏ ra bình thường như vậy, bất quá chứng kiến thái độ của cậu thế này anh cũng không nóng vội. Luhan chắc chắn không thể nào cùng Oh Sehun bắt đầu cái quan hệ đó. Bọn họ đến với nhau là điều không thể.

Chris bình tĩnh ngẩng đầu lên, giây sau nhìn thấy Oh Sehun biểu hiện liền khác hẳn, cậu bé gấp gáp chạy vào bên trong, lúc đi ra đã cầm một chiếc gậy bóng chày, không thương tiếc đi đến đập mạnh vào lưng hắn, sau đó lui lại vài bước tay vẫn nắm chặt chiếc gậy giơ lên.

– Chú làm gì ở đây.

Luhan, Jong In chỉ biết trợn mắt đứng nhìn thằng bé. Oh Sehun một chút cũng không có ý định chống cự, nhưng hắn vừa muốn tiến lại gần Chris, Kim Jong In đã chạy ra kéo cổ áo hắn nhấc lên.

– Mày... làm gì?

Luhan ban đầu có chút kinh ngạc, hiện tại cũng chẳng nói gì, đi ra kéo Chris lại, lấy gậy bóng chày trên tay nó ném xuống. Động tác cũng tương tự ung dung như vậy mà đi đến chỗ hai người kia, cậu đưa tay gỡ tay Jong In ra, một tay kéo anh lại.

– Chúng ta ăn cơm đi.

Cậu mỉm cười nói, bất quá một chút cũng chẳng thèm để ý đến kẻ kia, hai tay một kéo Jong In một kéo Chris trở lại bàn có đặt mấy túi thức ăn.

Oh Sehun biết mình sẽ không được để ý liền quay đi bước ra ngoài. Nhưng ngay sau đó nghe được thanh âm của Luhan đằng sau:

– Quý khách lần sau lại đến.

Quay lại ngạc nhiên, nhưng Luhan đã kịp thời quay đi, cố gắng tỏ ra vui vẻ nói chuyện với hai người còn lại. Ý tứ của cậu?

...

Thấy Oh Sehun hoàn toàn đi khỏi, Chris vừa ăn vừa nói bất bình:

– Sao không để con đánh chết hắn đi. Còn đứng ở đây muốn hại cha phải không?

– Luhan. hắn có động gì đến em không? Anh sẽ không để yên cho hắn.

Luhan quay sang nhìn Kim Jong In, ánh mắt phức tạp.

– Anh làm gì?

– Đánh hắn đến chết.

Jong In nóng giận.

– Đánh hắn chết thì giải quyết được gì? Em cũng không muốn.

Biểu cảm kia, một khắc Jong In nhìn lấy có chút ớn lạnh. Chưa bao giờ thấy bộ dạng cậu như vậy, Bí ẩn, tàn nhẫn.

– Hắn đã đến lúc chịu trách nhiệm rồi.

Luhan nhìn thẳng vào vô định. Oh Sehun, cậu cũng không chắc chắn hắn có thể yêu mình, nhưng ít ra Luhan biết hắn đang hối hận, cảm thấy có lỗi. cảm giác này cậu đã từng trải qua. Chỉ cần người kia nói gì, tất cả đều có thể chấp thuận.

Bạo lực, giải quyết bằng thứ đó thì đau đớn sao. Luhan chưa bao giờ đau khổ do những vết thương hắn tạo nên từ thể xác.

Trái tim đến một ngày nào đó, chính cậu sẽ vạch nó đưa lên cho hắn xem đã có bao nhiêu vết thương hằn lại trên đó.

Nếu hắn cứ nhất nhất không buông tha cho cậu, cậu cũng chẳng có hơi mà trốn tránh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: