PN1: Người đâu có biết







Thời điểm Ngô Thế Huân học năm thứ ba, khi đó Kim Chung Nhân là năm hai sơ trung.

Tuy rằng không cùng niên cấp, nhưng vì nhà ở gần nhau, lại đều đam mê vũ đạo cho nên hai người vô cùng thân thiết.

Ngày đó, bộ phận sơ trung được mời đến tham dự dạ tiệc nhập học của tân sinh lớp mười bộ phận Trung học, Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân hai người cũng rủ nhau hòa vào dòng người tiến về phía trong hội trường lớn.

Lúc này, trên sân khấu đang biểu diễn một ca khúc. Kim Chung Nhân tuy không hiểu rõ lắm về chuyện ca hát, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thanh âm kia giống như tơ lụa mềm mại, khi lên những nốt cao lại không hề chói tai, thật là vô cùng ôn nhu dễ chịu.

Kim Chung Nhân ở trong lòng suy nghĩ, đột nhiên cảm giác từ lúc bắt đầu nghe được giọng hát kia, người bên cạnh vẫn không nói câu gì. Thế Huân quay sang, thấy người bạn thân lặng yên nhìn chằm chằm lên sân khấu, mình ở bên cạnh gọi vài lần cũng đều không có phản ứng.

"Chung Nhân ca, Chung Nhân ca?"

Ngô Thế Huân tuy trên mặt không bộc lộ cảm xúc gì, nhưng Kim Chung Nhân có thể thề rằng chỉ ở thời điểm Chung Nhân thực sự nhập tâm vào vũ đạo, cậu mới có thể ở nhìn thấy ánh mắt chuyên chú kia. Không biết nên làm gì, Thế Huân đành quay sang nhìn xung quanh, bên tai nhanh chóng truyền đến tiếng bàn tán xôn xao của các học sinh.

"Đó là tiền bối lớp mười phải không?"

"Đúng rồi. Chính là tiền bối lớp mười có giọng hát vô cùng lợi hại, hình như tên là Lộc Hàm..."

"Thanh âm quả là tuyệt vời nha!"

2

Từ ngày đó trở đi, Kim Chung Nhân lại đột nhiên cảm giác được, tần suất Ngô Thế Huân chạy đến bộ phận trung học càng ngày càng trở nên thường xuyên.

Cũng không phải có mục đích gì rõ ràng, đơn giản chỉ là lôi kéo mấy người bạn tản bộ quanh quẩn ở gần hồ nước, rừng cây, khu tự học cùng tòa nhà của khoa âm nhạc. Tựa hồ chỉ đi dạo vẩn vơ, nhưng Thế Huân cảm giác trên thực tế lại có một mục đích kì lạ nào đó, nhiều lần gặng hỏi cậu ta thì nhất định không chịu nói.

Hoàng Tử Thao lấy cớ muốn luyện tập võ thuật thường xuyên đã đành, còn Lý Đông Hải Thôi Mẫn Hạo mỗi lần thấy ánh mắt tha thiết của Ngô Thế Huân liền làm bộ như bản thân bề bộn nhiều việc, cho nên đều là Kim Chung Nhân trốn tránh không được bị Ngô Thế Huân cường bạo lôi kéo cùng đi, quan trọng là lần nào Ngô Thế Huân cũng trưng ra bộ mặt đen như than với thái độ ép buộc.

Kim Chung Nhân nghĩ rằng mình quả thật là một người tốt, rõ ràng cứ như vậy ngày ngày bị cậu ta bắt cùng đi dạo chẳng biết để làm gì.

Nhưng rồi, cậu dần dần lờ mờ phát hiện ra mục đích thực sự của Ngô Thế Huân.

3

Mỗi lần bọn họ đi dạo gần như lúc nào cũng có thể gặp được vài người.

Trong đó diện mạo chói mắt nhất chính là một tiền bối thân hình rất cao, mái tóc xoăn màu hạt dẻ, bộ dạng thanh tú đẹp trai, mặc đồng phục học sinh trung học năm nhất, lúc nào cũng cười rộ lên vui sướng .

Còn có một tiền bối vóc dáng nhỏ nhắn, tóc ngắn mắt to, mỗi lần nhìn người khác luôn có thói quen mở lớn đôi mắt, tựa hồ đối với thế giới này tràn đầy hoang mang.

Nhưng là ánh mắt Ngô Thế Huân từ đầu đến cuối đã hướng về một người khác.

Đó là một nam sinh vóc dáng không cao, thân hình có chút mỏng manh, tóc ngắn màu đen, môi hồng răng trắng, làn da cũng vô cùng trắng, gương mặt ngây thơ trong sáng. Mỗi khi cười khóe miệng lại hơi nhếch lên, ánh mắt cong cong, tựa như ánh mặt trời lấp lánh nhảy múa trên vòm lá xanh biếc.

Hơn nữa mi thanh mục sáng, nụ cười như thái dương rực rỡ nhưng lại vô cùng thuần khiết ôn nhu.

Dường như chính là nam sinh lớp mười hát trong chương trình nghệ thuật đợt trước, tên là... Lộc Hàm?

Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân lặng lẽ nhìn nam sinh có chút nhỏ bé, trẻ con so với tuổi kia. Nhìn cậu ta khoa chân múa tay liến thoắng nói, cùng hai người bạn đùa giỡn, trêu chọc nhau, rồi lại nhảy tưng tưng bằng mũi chân cố dẫm lên cái bóng của mình trên nền đất.

Sau đó ba người cười rộ lên vui vẻ , kề vai sát cánh đi xa dần.

Khi đó, Thế Huân không biết nên nói gì, chỉ có thể cùng Ngô Thế Huân đi theo sau bọn họ.

Suốt quãng đường, ánh mắt Ngô Thế Huân thủy chung chỉ dừng ở nơi cánh tay nam sinh tóc xoăn cao kều kia ôm bên hông hoặc bám vào vai Lộc Hàm.

Cho đến khi tầm mắt bọn họ không thể nhìn thấy ba người kia, Kim Chung Nhân lặng lẽ quay sang nhìn Ngô Thế Huân, nhưng Ngô Thế Huân chỉ cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng lại mang theo nụ cười gượng gạo khổ sở.

4

Thế giới đầy tiếng cười của ba người kia, tựa hồ là bọn họ không thể dễ dàng bước chân vào đó.

Kim Chung Nhân ở trong lòng lặng lẽ nghĩ.

Cậu kỳ thực không bao giờ hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng Ngô Thế Huân, cũng thực sự không biết đối với Ngô Thế Huân mà nói, Lộc Hàm rốt cuộc là người có ý nghĩa như thế nào?

5

Cho đến một ngày, bọn họ lại vô tình đụng phải Lộc Hàm đang chạy vội vã trong vườn hoa của bộ phận sơ trung.

Lộc Hàm vóc dáng nhỏ nhắn nên va vào Ngô Thế Huân không thể không loạng choạng lùi về sau mấy bước mới đứng thẳng người được. Chồng bản nhạc rất dày trên tay theo gió tung bay khắp nơi, Chung Nhân và Ngô Thế Huân liền vội vàng cúi xuống nhặt giúp.

Ngô Thế Huân không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giúp Lộc Hàm đem bản nhạc nhặt lên, xếp lại gọn gàng rồi đưa tới.

Kim Chung Nhân thấy rất xấu hổ, đành vội vàng thay hai người xin lỗi. Nhưng Lộc Hàm chỉ xua xua tay cười nói: "Là lỗi tại ca là lỗi tại ca, ca vội giúp thầy giáo đưa chỗ bản nhạc này đến cho phòng âm nhạc của bộ phận sơ trung nên chạy nhanh quá..."

Lúc nói chuyện từ đầu tới cuối đều chỉ nhìn Kim Chung Nhân giải thích.

Ngô Thế Huân ở một bên, giống như người ngoài cuộc lặng lẽ nhìn Lộc Hàm, nhưng Lộc Hàm kia chưa bao giờ phân cho cậu ta một chút ánh mắt.

Với tính cách của Ngô Thế Huân, bất kể thế nào, ở trong con mắt của một người hoạt bát như Lộc Hàm đều không thể được tiếp nhận.

Bản tính trầm mặc, không giỏi nói chuyện, hướng nội và kiệm lời của cậu ta, đều bị Lộc Hàm coi là thái độ "Không lễ phép" ,"Không tôn trọng người khác"

Hơn nữa, ngay cả Ngô Thế Huân là ai, Lộc Hàm cũng đâu hề biết.

Kim Chung Nhân hồi tưởng lại quãng thời gian qua, khoảnh khắc ánh mắt Ngô Thế Huân hướng về phía Lộc Hàm, nhìn chăm chú cho đến khi bóng dáng ấy khuất dần, trong lòng bỗng dâng lên một niềm xót xa.

6

Kỳ thực Lộc Hàm sẽ không bao giờ biết được.

Ngày Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân  học sơ trung, đều vẫn là bắt xe buýt đến trường. Nhưng sau khi vào trung học một thời gian, tình cờ Ngô Thế Huân đã phát hiện ra lộ trình đi học của Lộc Hàm.

Lộc Hàm vì muốn đi cùng Phác Xán Liệt mà có thể đổi tuyến tàu điện ngầm. Nhưng Ngô Thế Huân chỉ vì muốn cùng đường với Lộc Hàm mà sẵn sàng đổi sang đi tàu điện ngầm phiền phức, từ lúc lên xe đến lúc xuống đều phải đứng, sau đó lại đi bộ nửa tiếng mới về đến nhà.

Những việc này Lộc Hàm đều không biết, nhưng Kim Chung Nhân biết, Thôi Mẫn Hạo biết, Hoàng Tử Thao và Lý Đông Hải đều cũng biết.

7

Những năm tháng cuối cùng của bậc sơ trung dần trôi qua.

Toàn bộ thế giới tựa hồ cũng đã sáng tỏ, chỉ có Lộc Hàm là hoàn toàn không hay, thậm chí không hề để ý đến ánh mắt phía sau một màu ôn nhu của người nào đó, lại bởi vì sợ bị cự tuyệt mà cực lực dè dặt cẩn trọng che giấu.

Ngô Thế Huân thích Lộc Hàm.

8

Kim Chung Nhân luôn luôn biết, Lộc Hàm chính là ánh mặt trời của Ngô Thế Huân.

Ở trong mắt một Ngô Thế Huân có chút chất phác , tính cách cũng không cởi mở, Lộc Hàm thực sự rực rỡ đến chói mắt, cho nên bản thân lại càng khó có thể tiếp cận.

Vì thế quan hệ này chỉ cần gần thêm một điểm, gần thêm một điểm nữa, đối với Ngô Thế Huân mà nói chính là mơ ước xa vời.

Kim Chung Nhân vô số lần nhìn Ngô Thế Huân ngồi ở trong phòng học, sàn phòng tập, nằm ở trên giường đột nhiên cười ngây ngốc với không khí chỉ vì một câu lập lờ nước đôi, hay một ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc của Lộc Hàm.

Kim Chung Nhân cũng rất nhiều lần thấy Ngô Thế Huân sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt thống khổ, một mình ngồi trên ghế đá ngẩn người, chỉ là bởi vì khoảng cách với Lộc Hàm lúc đó như gần lại như xa.

Thôi Mẫn Hạo từng nói...

Đối với Ngô Thế Huân, Lộc Hàm chính là một bí mật ôn nhu mà vô cùng đau đớn

Và cũng là bí mật đẹp nhất cuộc đời Ngô Thế Huân.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top