Chương 5
Cuộc sống của tôi có vẻ rất nhàm chán vì nó luôn xảy ra theo một khuôn khổ từ lúc sinh ra cho đến lúc tôi hai muơi, tuy nó nhàm chán nhưng tôi thấy nó hạnh phúc và bình yên và tôi nghĩa tôi sẽ không bao giờ thay đổi nó. Những điều mà ta hay mong muốn thì nó sẽ không bao giờ xảy ra là sẽ luôn đi ngược lại với điều mà ta mong, bởi vì sự xuất hiện của một người .......... . .
Những điều được ghi trong cuốn nhật ký của Lộc Hàm .
- Các em mở ra trang số mười .
Thật là chán tại sao lại là anh chứ, cuộc sống đang bình yên hạnh phúc tự dưng lại xuất hiện một người tên Tử Thao mà tôi không hề quen biết tự xưng là anh họ tôi, liệu anh ta là thật hay là chỉ là giả mao bà thật sự rất thương yêu anh ta làm tôi ghen tị nhưng điều đó chưa thật sự là kinh khủng với tôi, anh ta là một tiến sĩ tốt nghiệp bên Mỹ về bây giảng dạy mà lại giảng dạy nghàng mà tôi đang học. Là điều ngẫu nhiên hay là điều được sắp đặt trước cái ngày đầu tiên anh ta về giảng dạy cũng là lúc diễn ra lễ hội truyền thống của trường "Dạ Hội Hóa Trang", là một lễ hội xa hoa tốn kém chỉ dành cho bọn nhà giàu và tôi chằng muốn tới đó là gì, nhưng nó lại một lễ hội truyền thống và nó lại tính vào điểm của học kỳ nên buộc lòng phải đi, tới đó làm gì chứ chẳng khác nào làm trò cười cho. Trong cái hỏa cũng có cái may, hỏa ở đây là những điều tôi không muốn mà nó đã xảy ra với tôi còn may ở đây là tôi gặp được thứ mà mình muốn gặp nhất, Thế Huân. Đã lâu rồi Thế Huân không đến trường hôm nay anh ấy đã đến trường, tôi thật rất vui nhưng niềm vui đó thật sự rất khác vì chỉ có mình tôi vui thôi còn anh ấy thì không, một cười mặt lạnh lùng và đôi mắt u sầu rất khác với cười mặt tươi cười của đêm hôm đó, anh ấy là học sinh đến trễ nhất của lớp anh ấy lặng lẽ bước vào chỗ ngồi của mình, hai chúng tôi ngồi cạnh bên nhau và cứ như là mỗi người ở nửa vòng trái đất không biết nói gì và cũng chẳng biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu, hai chúng tôi cứ ngồi như vậy và im lặng đến một cách đáng sợ giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, lâu lâu tôi thấy anh ấy quay sang nhìn tôi với một đôi mắt u sầu nhưng nó rất thu hút ánh nhìn của mổi người, bây giờ tôi mới phát hiện đôi mắt của anh ấy không phải là màu nâu nhạt mà lần đầu tiên tôi thấy, và mỗi người vẫn đồn là mắt anh ta màu xanh mà lần này tôi thấy là một đôi mắt màu đỏ máu và nó chảy nước giống như là nước mắt vậy, nhưng tại sao lại là màu đỏ chẳng lẽ anh ấy khóc ra máu sao, tôi đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có một cục giấy bay vào đầu tôi làm tôi đứt đoạn cảm xúc, tôi nghĩ chắc là ai đang muốn phát tôi nên tôi liền ném cục giấy ra cửa sổ thì bỗng nhiên có một giọng nói trong đầu tôi nhưng là một giống nói vui tươi ngóng hỉm chứ không phải là giọng nói đáng sợ .
- Sao em lại ném vội đi như thế không mở ra xem sao ?.
Tôi có một cảm giác rất khác một cảm giác hạnh phúc và an toàn chứ không là cảm giác lo sợ ở khu viên đó, tôi đã mở ra xem trong đó ghi "Em đang nghĩ gì hay là em đang sợ điều gì?". Tôi trả lời lại rằng.
- Em chẳng sợ điều gì cả và đang nghĩ tại sao anh lại xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng như vậy ?.
- Bởi vì anh không phải là người thíck thể hiện cảm xúc của mình trên khuôn mặt.
Anh ấy nói như vậy làm tôi không nên biết tiếp tục cuộc trò chuyện trên giấy như thế nào, tôi đã viết như thế này.
- Vậy tại sao chúng ta không thể nói chuyện trực tiếp bằng ngôn ngữ mà phải trò chuyện bằng giấy ?.
- Bởi vì có lý do anh mới làm vậy em phải thông cảm cho anh .
Bỗng nhiên có một tiếng nói là cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
- Này, cậu Lôc Hàm cậu Thế Huân hai cậu có thể tập trung vào bài giảng được không muốn nói gì thì hãy vào giờ chơi.
Đó chính là Tử Thao người tự xưng là anh họ của tôi đồng thời cũng là thầy giáo giảng dạy mới của tôi .
- Thế Huân cậu có thể giải bài đó được không ?.
- Được ạ ! .
Không biết hai người bọn họ có thù oán gì hay không mà cứ nhìn nhau chàm chàm cứ như là chuẩn bị đánh nhau đến nơi vậy, nhưng tôi nghĩ họ sẽ không đánh nhau đầu vì đầy là trường học mà, thầy giáo mà đánh nhau với học sinh thật sự thì không hay chút nào, nên họ đánh nhau bằng mắt xem mắt ai mạnh hơn. Bọn họ cứ đứng như vậy mắt nhìn nhau một ánh mắt nảy lửa, tôi đã bắt đầu thấy sự thay đổi của bọn họ đó là sức mạnh thật sự của bọn họ bị che giấu hay là tâm trung tinh thần quá nên làm đôi mắt hóa đỏ và những dây thần kinh quay vùng mắt bị căng phồng lên quá mức giống như là nó sắp bị vỡ tung vậy, mỗi người xung quanh lớp học họ không biết hay là họ biết mà giả vờ như không biết mà không hề ngăn tới ngăn cản hai bọn họ mà vẫn cứ cấm cuối làm bài tập cứ như không có chuyện gì xảy ra, tôi muốn bước đến ngăn cản họ nhưng tại sao đôi chân tôi không thể chuyển động được giống như ai đó đã cột chặt đôi chân của tôi lại, và tôi không biết cuộc chiến đấu bẳng mắt đó sẽ tiếp tục đến bao lâu nếu như không có tiếng chuông hết tiết học. Tiếng chuông báo hiệu hết tiết học bọn họ không đấu nhau nữa những vẫn với đôi mắt nảy lửa và đầy căm phẫn của hai người con trai đang nhìn nhau. Tối hôm đó tôi đang ngủ, đồng hồ nhà tôi lại vang lên một cách kỳ lạ cứ như là chuông nhạc đám ma trong rất đáng sợ, rồi có một giọng nói vang lên .
- Em xuống dưới nhà đi.
Một giọng nói có vẻ lạ lẳm nhưng nó cũng rất nguyên thuộc và tôi nghĩ đó có thể là Thế Huân tôi cũng không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy nhưng tôi tin chắc là như vậy. Tôi bước xuống dưới nhà và tôi mở cách cửa ra người đứng mặt tôi là Thế Huân vẫn với gương mặt của đêm hôm đó, gương mặt thân thiện đôi mắt thu hút và một nụ cười ấm áp, tôi là người bắt đầu câu chuyện.
- Đêm hôm khuya khoắc anh đến bây làm gì ? .
- Đến để tiếp tục cuộc trò chuyện đã bị cắt ngang .
- Vậy anh muốn nói chuyện gì ? .
- Ngày mai có buổi "Dạ Hội Hóa Trang" em có đi không ? .
- Em tính là không đi nhưng mà nó được tính và điểm của học kỳ nên buộc lòng em phải đi .
Giọng nói của Thế Huân bỗng trở nên trầm và dứt khoát .
- Vậy em đừng có đi .
Tôi hết sức ngạc nhiên trước lời nói đó, tôi hỏi.
- Tại sao em không thể đi ? .
- Em cũng đâu có thíck thế đó em đến đó chỉ làm cho mọi trở nên rác rối hơn mà thôi .
Tôi thật sự không hiểu câu nói đó có hàm ý gì nhưng tôi cảm thấy rất bực tức và có cảm giác như là tôi luôn gây ra mọi và anh ta là người giải quyết.
- Em không hiểu .
- Tốt nhất là em không nên hiểu .
Lời nói của Thế Huân thật sự rất khó nhưng mà trong lời nói anh ấy mang một vẻ gì đó rất và dường như anh ấy rất quan tâm tôi.
- Nhất định em không được đi, anh xin em đấy ! .
Lời nói giống như một lời câu xin chứ không đơn thuần là một lời khuyên, một sự quan tâm quá mức, anh ấy rất buồn tôi có thể hình thấy được điều đó trên đôi mắt của anh ấy, một đôi mắt u sâu, một đôi mắt mang nhiều tâm sự và nỗi niềm mà không biết nên nói với ai, tuy đôi mắt ấy rất buồn nhưng nó rất thu hút ánh nhìn của người khác phái.
- Anh chỉ có thể nói với em nhiều đó thôi, bây giờ anh phải đi.
Anh ấy đã không còn biến mất một cách kỳ lạ hay biến mất theo làn gió nữa mà bước từng bước từng bước trên con đường mòn này, bước chân chở nên nặng riễu hơn là do sình lầy bắt lên đôi giày hay là do nỗi niềm đã đè nén bước chân, dù muốn ở lại hay không muốn bước đi nhưng ấy vẫn phải bước đi, tôi đã nhìn ấy như vậy cho đến khi anh ấy biến mất, tôi lại trở vào nhà và tiếp tục giấc ngủ trở giang của mình. Vào ngày hôm sau tôi đang suy nghĩ mình có nên đi hay không, tôi rất băn khoăn nên tôi không đi tôi sẽ đi mất điểm còn nếu tôi đi tôi sẽ làm trái lại với những gì Thế Huân mong muốn, đi hay không đi đây .
- Tốt nhất là em không nên đi.
Đó là Tử Thao một giọng nói làm tôi giật mình .
- Tại sao em không được đi chứ ?.
- Dù gì em cũng đâu có muốn đi, dù gì tôi cũng là thầy giáo nên tôi sẽ không làm cho em mất điểm đâu .
Thật kỳ lạ, hai người đó có thần giao cách cảm hay sao mà đều nói những câu nói rất giống nhau và đều không muốn cho tôi đến buổi dạ hội. Là dạ hội hóa trang nhưng tôi không hiểu anh ta hóa trang thành cái gì nữa, chỉ mặc một bộ comple màu đen đơn giản và đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt được chạm khắc tinh xảo mà thôi. .
Vào lúc này các cô cậu hoàng tử công chúa ma cà rồng đang chuẩn bị tất bất, họ ăn mặc rất đơn giản và màu chủ đạo là đen, mục tim của họ là các chàng trai cô gái xinh đẹp và khoẻ mạnh, không khi nơi đây thật sự rất lạnh lẽo và ám đàm các hoàng tử và công chúa nhìn nhau với một ánh mắt lạnh lẽo và sát khí cứ như là họ đang chuẩn bị cho một trận chiến vậy, bọn họ không hề hóa trang gì cả chỉ đơn thuần là mặc một chiếc áo màu đen và đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt được chạm khắc tinh xảo mà thôi. Cùng một lúc Thế Huân và Tử Thao là hai người đại diện cho hai thế lực bí ẩn đang đối đầu nhau cùng khởi hành đến ngôi trường đại học. .
- Thế Huân anh bị làm sao vậy ? .
- Anh không sao chỉ là hơi khó chịu một chút .
- Em thật ghen tin với anh đấy lúc nào anh cũng được Độ Khánh Tú quan tâm cả .
Một thái độ gác gọng và to tiếng .
- Em im lặng chút được không Kim Chung Nhân .
Thiên Ngân dịu dàng và ân cần hỏi
- Em chưa bao giờ thấy anh to tiếng như vậy cả, có chuyện gì với anh sao ?.
- Anh không sao, chỉ là hơi chóng mặt với choáng với một chút thôi.
Thật ra đó chỉ là cái cớ để gạt Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân mà thôi, chứ thật ra anh ta đang lo lắng bởi có một luồng sức mạnh rất lớn xung khác với họ. Một hồi sau cũng đã đến vừa đến nơi hai bọn họ đã chạm trán với nhau ngoài cửa, nhưng vì cả hai đều đeo mặt nạ nên không biết đối phương là ai nên đã đi ngang qua nhau. Đúng là một buổi tiệc dạ hội hóa trang nơi đây được trang trí rất cầu kì, những tấm rèm cửa được làm bằng vải xoan mỏng trắng, bàn ghế được làm bằng kính phủ một tấm khăn trải bàn trắng ngà và một chùm đèn kiểu cổ điển Châu Âu được đặt trên sàn nhà giữa khu đại sảnh của trường, và vài trăm chiếc đèn cổ điển khác được đặt xung quang làm trường sáng bừng lên một cách kỳ lạ khác hẳn với một ngôi trường công lập bình thường, có cảm giác như là một buổi tiệc của các quý tộc hoặc của những nhà đầu tự lớn đển để bàn công việc chứ không phải là một buổi tiệc đơn giản của sinh viên. Tử Thao đã nhanh chóng đi vào trong, anh ta quan sát xung quanh rất kỹ càng và để ý mọi hành động của từng người có lẽ nơi đây chẳng có gì bất thường xảy ra nên anh đi lên trên lầu và nhìn xuống, không biết tại sao mà anh ta cứ nhìn chằm chằm về phía của một người thanh niên đeo chiếc mặt nạ nửa mặt màu vàng đồng được chạm khắc tinh xảo. Có lẽ người thanh niên đeo chiếc nạ màu vàng đồng cảm nhận được rằng có một người nào đó nhìn mình, anh ta đã quay về phía của Tử Thao dù họ đang đứng rất cách xa nhau nhưng đôi mắt họ có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, đó là một trận chiến chẳng bao giờ có điểm dừng nếu như không có một người trút lùi không hiểu tại sao người thanh niên đeo mặt nạ màu vàng đồng lại là người trút lùi trước điều đó đã làm tổn thương bên trong anh ta nhưng điều đó chẳng là nhàm dò gì.Tử Thao thấy ánh mắt đó rất giống ánh mắt của Thế Huân mà anh ta đã chạm trái ở lớp học. Bỗng tất cả các bóng đen bị tắt làm ngôi trường trở nên rất tối và u ám mọi người rất hoạn sợ và chạy náo loạn cả lên, như mà những vị kháck màu áo màu đen rất bình tĩnh họ đi rất vững vàng trong đêm tối, họ đã tập trung thành một hành ngay ngắn về phía bên trái của sân khấu, một hồi sau thì đèn cũng sáng trở lại và mỗi người cũng trở nên bình tĩnh hơn và cũng xếp thành một hành ngay ngắn về phía bên phải của sân khấu cứ như họ đang bị thôi miên vậy, Tử Thao đã thấy rất rõ điều này và anh ấy tin chắn rằng đây là một buổi họp mặt của bọn ma cà rồng chứ không phải và buổi dạ hội của sinh viên. Rồi có một người đàn ông mặc một bộ comple sang trọng đi từ trong khán đài ra sân khấu, ông ta đẩy một chiếc xe trở hàng trên đó có một hộp quà màu hồng trắng được gói cẩn thận bởi một dây run-băng đỏ, trông nó rất là khổng lồ, Tử Thao thấy bất an anh ta nghĩa đây có thể thuốc độc do bọn ma cà rồng thải ra để đầu độc con người nên anh ta đã chuẩn bị mốc khẩu súng của mình ra thì. Xẹt một tiếng, một cơn gió lạ thổi qua nó có thể là thần dược nhưng cũng là thuốc độc với những người bình thường, cơn gió đã làm cho
Tử Thao khó chịu và rơi cả khẩu súng của mình xuống đất một tiếng đọc lạ đã làm mỗi người chút ý đến, anh ta đã nhanh chóng nhặt lên và nút sang một bên tránh tầm nhìn của mỗi người, nhưng cơn gió lạ đó đã làm tung những sợi run-băng đỏ hộp quà được mà ra một chàng trai đã xuất hiện, trông anh ta độ khoảng mười mấy hai mươi trông khá điển trai có nét gì đó trong giống người Anh Quốc vì tóc anh ta vàng mắt anh ta lại xanh và tất cả mỗi người đều quỳ lạy và hô to.
- Xin tham kiến ngài Kim Tuấn Miên .
Rồi một giọng nói non nác vang lên của một cậu nhóc tên Trương Nghệ Hưng và Tử Thao đã nghe thấy tất cả điều này và hết sức ngạc nhiên và không thể tưởng tượng nổi .
- Người đó là ai tại sao mỗi người lại quỳ lại anh ta chứ ? .
Một lời không hề muốn nói nhưng bắt buộc phải nói .
- Người đó là hoàng tử mà cà rồng phía Tây đồng thời là người kế thừa ngôi vị vua của các vua thống trị bốn phía, mà rồng cà thuần chủng Kim Tuấn Miên .
Bạch Hiền ngạc nhiên nói .
- Là ma cà rồng thuần chủng sao, không thể nào?Đúng là có các ma cà rồng thuần chủng như thật sự rất hiếm một ngàn người thì chỉ có một người mà thôi, một dòng máu thuần túy không bị nhiễm tạm chất nhưng tại sao lại xuất hiện ở phía Tây chứ, em nghe nói phía Tây là một nơi không có điều kiện tốt cho lắm .
Thế Huân cười nói .
- Bạch Hiền tại em mới bước qua tuổi trưởng thành nên em không biết, chứ thật ra phía Tây là nơi có một nguồn sức mạnh rất lớn có thể làm cho những ma cà rồng tầm thường nhất cũng trở nên mạnh mẽ nhất, theo anh được biết phía Tây là nơi có nhiều ma cà rồng thuần chủng nhất họ có tới bốn người .
Bạch Hiền vô cùng ngạc nhiên .
- Không thể nào, một trăm năm mới xuất hiện một ma cà rồng thuần chủng tại sao bên họ lại đến bốn người .
- Đúng là không thể tin được nhưng đó là sự thật.
Lại có một giọng nói khác vang lên nhưng rất cương quyết và mạnh mẽ hơn .
- Xem ra anh biết rõ quá nhỉ, Thế Huân ?.
Anh ta có vẻ bối rối khi được hỏi như thế.
- Ơ...thì trong lớp học của chúng ta có dạy điều đó mà .
- Có dạy tại sao em lại không được học ? .
- Em có đi học đều đâu em vẫn hay cúp mà.
- Chắc là vậy .
Sau khi nghe được nghe những điều đó Tử Thao hết sức ngạc nhiên và sử sốt vì anh ta đang đối đầu với thế lực ma cà rồng hùng mạnh chứ không đơn thuần là một hai con ma cà rồng, nhưng điều đó làm anh ta cảm thấy thíck thú và cẩn trọng hơn trong hành động của mình hơn, anh ta bước xuống cầu thang và hòa nhập vào đám đông và tiến sát vào những người mặc đồ đen anh ta đặt một miếng vải màu đen nhỏ viền đỏ có biểu tượng hoa hồng anh ta đặt lên rất nhiều người có thể là một nửa số người ở khu đại sảng khi đã đặt xong anh ta nhanh chóng đi xuống dưới nối thoát hiểm và bung tay một cái thì .
- Bạch Hiền em bị làm sao vậy ?.
- Em không biết giống như là có hàng nghìn mũi kim đâm thẳng vào .
Một cảm giác rất đau làm cậu nhóc ngã quỵ xuống đất, không chỉ riêng Bạch Hiền mà thất cả mỗi người đều có cảm giác như vậy làm cho khu đại sảnh trở nên rối loạn. .
Bỗng anh ta thấy một vật gì đó màu đỏ dính trên áo của Bạch Hiền anh ta liền lấy xuống và hết sức bất ngờ vì .
- Đây là biểu tượng hoa hồng của thợ săn .
Khi đã lấy miếng vải màu đỏ đó xuống Bạch Hiền không còn cảm giác đau nữa, cậu ấy đã có thể đứng lên.
- Em không sao chứ ? .
- Em không sao cũng không còn cảm giác đau nữa.
Thế Huân đã biết mình nên làm vì anh ta nói cựu kỳ lớn tiếng
- TẤT CẢ MỌI NGƯỜI HÃY GỠ MIẾNG VẢI MÀU ĐỎ ĐANG DÍNH TRÊN ÁO CỦA MỖI NGƯỜI .
Mọi người không còn cảm giác đau, nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như thế Thế HUân đã tập hợp tất cả các ma cà rồng đại diện cho bốn phía lại, mọi người rất ngạc nhiên và hửng sờ khi nghe anh ta nói là có sự xuất hiện của thợ săn ma cà rồng nhưng người đại diện phía Tây chẳng quan tâm và chẳng thèm nghe Thiên Hoàng nói .
- Ngài Kim Tuấn Miên xin hãy nghe tôi nói, tôi biết ngài thật sự rất mạnh nhưng cũng phải đề phòng chứ .
Ngài ta phản bác lại.
- Hắn chỉ là một tên thợ săn bình thường hắn không thể nào đấu lại ta.
- Xin ngài đừng chủ quan hắn không hề đơn giản như ngài nghĩ đâu .
Rồi bỗng nhiên có một giọng nói vang lên nhưng chỉ có mình Thế Huân nghe được mà thôi .
- Ngươi sợ hắn sao, thật là chán ngươi chẳng xứng đáng để làm một ma cà rồng thuần chủng hãy là ngươi xuống cấp F luôn đi .
- NGƯƠI LÀ AI ?.
- Ngươi tức giận sao ngươi càng tức đối phương sẽ càng tìm ra điểm yếu của ngươi .
- NGƯƠI IM ĐI .
- Nếu như không muốn xuống cấp F thì hãy tiêu diệt tên thợ săn đó, hãy là có càng ta chỉ cách không ?.
- Ta không cần người chỉ tựa ta sẽ tiêu diệt hắn, NGƯƠI HÃY BIẾN ĐI .
- Vậy người tự diệt hắn nhé, bây không người mà ngươi đã chọn sẽ gặp nguy hiểm .
- NGƯƠI NÓI GÌ VẬY? .
Người lạ mặt đã không trả lời câu hỏi cuối cùng đó và đã biến mất, Thế Huân thật sự rất mệt mỏi vì trận chiến vô nghĩ giữa hai thế lực ma cà rồng và thợ săn và bây giờ lại xuất hiện một người lạ mặt làm anh ta muốn nổ tung lên. Vào ngày lễ trưởng thành anh ta đã ước gì mình không phải là một ma cà rồng mà chỉ là một con người bình thường có một cuộc sống thật bình thường, nhưng điều đó chẳng bao giờ là sự thật cả vì một khi đã là ma cà rồng thì mãi mãi vẫn là ma cà rồng một cuộc sống bất tận đầy đau khổ.
- Tự tôi sẽ tiêu diệt hắn .
Anh ta đã thách đấu với Tử Thao .
- Ngươi hãy ra đi tên thợ săn kìa .
- Cuối cùng ngươi cũng chịu ra rồi sao Thế Huân ta chờ trận chiến này lâu lắm rồi .
- Giọng nói này là ....
Một giọng nói diễu cợt và đầy kiêu ngạo .
- Giọng nói này quen lắm phải không, chúng ta đã từng chạm trái ở lớp học.
Thế Huân ngạc nhiên nói .
- Vậy cậu là.......
Một giọng nói dứt khoác mạnh mẽ và đầy căm thù
Dạ tớ xin end chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top