Chương 2

Thế Huân em mau dậy đi.
Đó là tiếng gọi của Ngô Diệc Phàm,anh trai anh ta,hình như có chuyện gì thì phải.
- Sao anh lại kêu em vào giờ này,để em ngủ chút đi.
- Mau dậy mà thay đồ,chuẩn bị đi nữa.
- Trời đã tối rồi mà còn đi đâu nữa ?.
Anh ta cười ánh mắt đỏ rực.
- Em quên chúng ta là ai rồi sao hay em đã bị loài người đồng hóa.
Anh ta cười.
- Đương nhiên là không,em vẫn là đứa em thân thương của anh,và một điều sẽ không bao giờ thay đổi em là hoàng tử, hoàng tử ma cà rồng của cung điện phía Đông.
- Em biết như vậy là tốt,mau mau thay đồ đi rồi tới cung điện phía Tây ở đó có người đang đợi chờ sự xuất hiện của em.
Thế Huân ngạc nhiên nói :.
- Ai chứ ?.
Anh ta đặt ngón tay lên môi làm một vẻ khá là bí ẩn.
- Một người rất thân thuộc với em .
Nói xong anh ta biến mất mà chẳng cần đi ra bằng cửa.Thế Huân lại nằm dài trên giường nghĩa ngợi lung tung gì đó,bỗng cậu ta nghĩa về Lộc Hàm mặt mai cau có,cậu ta vội đứng đi vào trong nhà tắm mở vòi sen nước chảy xối xả vào người cậu ta,mặt mài buồn rượi ruỡi,bỗng cậu ta đập tay mình vào một tấm kính,tấm kính vỡ vụng thành nhiều vung vải trên sàn,mỗi tấm kính ở đây sắt đến nỗi có thể chết cả một con vật to lớn nặng khoảng hai tấn vậy mà Thế Huân chẳng hề hứng gì một giọt máu cũng không,có hai dòng nước màu xanh biển chảy ra từ đôi mắt cậu ta và khi có rơi xuống đất hóa thành hai viên ngọc xanh,và một điều kỳ lạ là ngoài trời cũng bắt mưa theo hai dòng nước xanh ấy,khi dòng nước ấy không còn chảy nữa thì trời cũng ngưng mưa.
- Tại sao!Tại sao lúc ông trời cũng làm khổ tôi.
Tắm xong Thế Huân bước ra ngoài thay một bộ đồ comple màu đen,ngoài sự có mặt của cậu ta còn có cả bố và anh trai anh ta,hoàng tộc đúng là có khác mỗi người bọn họ đều khoắc lên mình một vẻ đẹp quý tộc, kiêu sa, những có chút lạnh lùng và đầy kiêu ngạo,họ bước lên một chiếc xe hơi màu đen sang trọng chiếc xe bắt đầu lăn bánh,họ đi đến một cánh rừng kỳ quạc,cây cỏ héo cỏ đất đai nẻ không một giọt nước.Bỗng đất nứt ra một đám sinh vật không rõ hình thù từ lòng đất trội dậy bu đầy trên xe của bọ họ..
- Lại là đám sinh vật này thật là chán, Thế Huân em biến phải làm gì rồi .
Bỗng mắt anh chàng đỏ rực lên,lòng trắng biến mắt con ngươi nâu nhạt hụt vào trong có hình thù là một hình thoi, với ánh mắt đầy quyền lực như vậy dương nhiên là bọ chúng sẽ tránh ra trăm mét,bọ họ tiếp tục đi,đi mãi thì cũng đến cuối đường,rồi cả bốn người bọ họ lảm nhảm gì đó trong miệng rồi đột ngột bức tường được mở ra họ đi vào trong, nơi đây thật sự khác biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, một không khí ngột ngạt đến khó thở.Cung điện chẳng khác gì một biên bản thứ hai của địa ngục,họ càng tiến sâu vào bên trong cung điện thì càng thấy nơi đây không phải nơi ở của một con người,xung quanh bốn bức tường được chạm khắc hình ảnh của những con vật có hai cánh mắt đỏ,răng nhăn dài nhọn hoắc trông thật là ghê.Gia đình bọn họ khá là quyền lực trong thế giới này,khi bọ họ vừa bước vào,một người xếp thành hai hàng dài từ ngoài cổng cho đến vào đại sảnh cuối chào một cách kính trọng và đầy khiêm nhường, cùng lúc này trên nốc nhà xuất hiện một tà áo màu trắng bay phắp phới mọi người đều đổ dồi và hướng về tà áo đó,trên đó có ghi một dòng chữ "Chúc mừng em đã trưởng thành hoàng tử Biện Bạch Hiền yêu dấu".Thế Huân nghĩ thầm: "Lại là gì nữa đây,không lẽ là nó ?".Lúc này trên khấu xuất hiện một chàng trai độ mười tám mười chín gì đó,anh ta đại diện cho hướng Nam hoàng tử Phác Xán Liệt.Mọi người vỗ tay khen ngợi vì anh ta làm cho mọi người cảm thấy thú vị,nhưng Thế Huân làm bộ lắc đầu.Phác Xán Liệt vội bước xuống.
- Thế Huân anh thấy màn buổi diễn của em thú vị không?. - Không.
- Sao anh lại nói một cách lạnh lùng như vậy,ít nhất cũng khen em một câu chứ.
- Em lo mà học đi em phải thi vào đại học cho anh.
- Em biết rồi nhưng cũng phải cho em chơi chút chứ.
- Xin chào quý vị,chúng sẽ đón tiếp nhân vật chính của ngày hôm nay hoàng tử Biện Bạch Hiền
Thế Huân nhìn chằm chằm vào anh chàng đang đứng trên sân khấu rồi cười.
- Này anh thíck Biện Bạch Hiền sao ?.
- Không.
- Chứ sao anh nhìn em ấy rồi cười ?.
- Anh cười là vì cậu em bé nhỏ của anh bây giờ đã khôn lớn,trở thành một hoàng tử xinh đẹp.
- Vậy thì tốt,Biện Bạch Hiền là của em anh không được đụng vào cô ấy.
- Có giỏi thì em đi mà chinh phục em ấy,chứ đừng có nói miệng.
- Anh hay chờ xem,bày giờ em có chuyện lần sau em tính với anh.
Anh chàng ta đi không được bao lâu thì có một chàng trai đến và trò chuyện cùng Thế Huân .
- Thế Huân lâu em không gặp anh em nhớ anh lắm,anh có nhớ em không ?.
- Đương nhiên là nhớ rồi.
- Mặt anh sao trông xanh xao nhết nhạt quá vậy,hay là anh đã đến giới hạn rồi ?.
- Em khéo lo,anh còn khỏe thế này mà.
- Nếu có chuyện gì xảy ra,người biết đầu tiên là em nhé.
- Anh hứa .
Bỗng bố của Thế Huân bước lên sân khấu ông tính nói gì thì phải.
- Xin chào quý vị,tôi là Ngô Thiên Bảo tức bố của Ngô Thế Huân,nhân đầy tôi xin chúc hoàng tử Biện Bạch Hiền ngày càng xinh đẹp và rạng ngợi,và điều hết sức quan trọng mà tôi muốn tuyên bố với quý vị ở đây con trai tôi Ngô Thế Huân sẽ đính hôn cùng hoàng tử Biện Bạch Hiền [No...]
Thế Huân tức giận hét lớn giữa quảng trường
- Tại sao bố lại tự quyết định mọi thứ mà không thông qua ý kiến của con,bố chẳng bao giờ nghĩ con muốn làm gì và thíck gì,con ghét bố.[Yeah~]
Nói xong anh ta bỏ ra ngoài,do lời nói do tức giận đã kích động đến tâm trạng đến bố anh ta,làm bố anh ta khó thở và tim như muốn ngừng đập.
- Bố không sao chứ ? .
- Ta không sao,Diệc Phàm con hãy đi theo nó đi.
Anh ta bỏ về cung điện của mình thu dọn hành lí tính bỏ đi đâu thì phải.Đột nhiên có tiếng động lạ anh quay lại rồi nói .
- Ai đó ra đây ?.
- Là anh 
Anh ta thở dài rồi nói :.
- Diệc Phàm anh đứng đó làm gì vậy ?.
- Em bỏ đi sao ? 
- Phải,em không thể chịu nổi bố nữa rồi.
Một lời nói ngây ngô đến ngu ngơ của Diệc Phàm.
- Em đi rồi ai sẽ chơi với anh ? 

Anh ta chỉ cười khong nói r quấn gói ra đi~

---Hú Hú Hú---

- Chưa gì trời đã tối rồi sao ?.
Đột nhiên tim Thế Huân đập mạnh,anh ta khủy gối của mình xuống đất hơi thở dồi dặp,tóc tai thì trắng bệt,đôi mắt thì đỏ rầu như một con chó dại,bàn tay thì xuất hiện những móng vuốt dài sắc nhọn.Đột nhiên có một người đi đến,với khả năng nhìn xa của mình anh ta thừa biết đó Lộc Hàm..
- Tại sao... tại sao... cậu lại xuất..hiện vào lúc này.
Lộc Hàm đi tới thấy một người thanh niên đang khủy gối dưới đất,cậu nhanh chóng nhận ra người đó là Thế Huân.
- Thế Huân anh làm vậy ?.
- Tôi... tôi... không sao,cậu biến đi cho tôi nhờ.
- Anh thở dồi dập như vậy mà nói không để tôi đưa anh đến bệnh viên.
Anh ta quát to tiếng :.
- Tôi nói là tôi không sao rồi mà.
Rồi anh ta ngất Lộc Hàm ra xa,những với bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn đã làm cho cậu nhóc bi thương máu nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất.
- Chết rồi... mình phải... làm sao đây... mình sắp chịu hết... nổi rồi.
Lộc Hàm tức giận nói :.
- Tôi chỉ muốn giúp anh thôi,không thíck thì thôi.
Nói xong cậu ta bỏ đi,cậu ta đi khá chậm từ từ là quay đầu lại xem Thế Huân ra làm sao.
- Cậu đi nhanh ... lên ... nhanh... ... lên.
Hơi thở càng lúc càng yếu dần,máu từ miệng anh ta chảy ra càng lúc càng nhiều hơn,anh ta đang cố gắng kìm chế bản thân mình không một điều gì đó nhưng thực tế đã đi ngược lại với điều anh ta mong muốn. Anh ta đã làm một hành động mà anh ân hận suốt cả cuộc đời nhưng cũng chính hành động đó là một bước ngoặc trong cuộc đời của anh ta.Lộc Hàm đã đi dần đi dần về phía trước và luôn quay đầu lại xem anh chàng ta ra sao,cô nàng cảm thấy có ai đó đang đi sau lưng mình khi quay đầu lại thì không có ai cả,Lộc Hàm vẫn tiếp tục đi,đi đến một con hẻm nhỏ,có một bàn tay khẽ chạm lên bã vai của cậu.Cậu quay người ra sau thì ra Thế Huân nhưng trông anh ta không giống như bình thường,tóc tai trắng xóa lòa xòa trước mặ, gương mặt trắng bệch nổi đầy gân xanh,mắt đỏ như máu trông chẳng khác gì là một quỷ ở giúp địa ngục cả.Đột nhiên anh ta ôm chầm lấy cậu từ phía sau nhưng không muốn cho cậu bỏ đi,anh ta khẽ chạm bốn chiếc răng nhọn đầy sắc bén lên cổ cậu.Phặp một tiếng một vết cắt đã hình thành, máu từ chiếc cổ xinh xắn chảy ra từ từ, từ giọt từ giọt trên chiếc áo sơ-mi trắng chấm bi,khi đã thỏa được cơn khát máu của mình anh ta hấp Lộc Hàm ra xa .Chiếc áo sơ-mi trắng chấm bi trắng tinh đã được nhuộm một màu đỏ tươi của máu,Lộc Hàm hoảng sợ bỏ chạy thật xa và không bao giờ quay đầu lại,chạy một hồi bắt đầu thấm mệt bước chân trở nên nặng nè nhưng cậu vẫn tiếp tục chạy,cậu đụng phải một cái gì đó, à thì ra đó là một chàng trai với một thân hình như siêu mẫu gương mặt lạnh nhạt mái tóc màu nâu nhạt,chàng trai lạ mặt quay sát Lộc Hàm nhìn đăm chiêu rồi nói :.
- Có chuyện gì đã xảy ra sao ?.
Lộc Hàm hoảng sợ nói :.
- Có một... con quỷ,có... một con... quỷ.
Nói xong cậu bất tỉnh.Chàng trai lạ mặt kia cảm thấy có cái gì đó rất bất xảy ra ở đây,trên mặt đầy vết máu trông còn mới cậu ta lần theo vết máu thì cũng đã đến nơi cần phải đến,cậu thấy Thế Huân đang đứng sừng sững ở đó gương mặt cuối sằm xuống đất.Rồi hắn ta-một con người mặt bên trắng bên đen,trên lưng hắn có một chiếc cánh màu đen,hắn đặt bàn tay đầy móng vuốt trên gương mặt điển trai của Thế Huân,mặt anh chàng bỗng trắng bệch về một phía còn phía bên kia thì đen.Chàng trai lạ mặt bắt đầu tức giận .
- Devil L người thả em ta ra.
Mắt hắn đỏ đáng sợ hơn cả Thế Huân,hắn làm vẻ mặt không được vui rồi hắn bỏ đi,Thế Huân ngã xuống đất.

---Hú hú hú,tớ là 3 dải ngăn cách đây,hú hú hú---

Đột nhiênở 1 nơi nào đó mà em ko bk,nơi đó,Lộc Hàm nhìn lên bầu trời,một cơn sấm sét lạ đánh xuống mặt đất,một anh chàng mặc đồ màu đen xuất hiện :.

- Tham kiến đại hoàng tử
- Người biết phải làm gì rồi chứ ?.
[ở đoạn này là Hàm ca sẽ kể chuyện nhé]

Tôi cảm thấy cơ nóng bức rực lửa,tôi lạc vào một mê cung không lối thoát có một chàng trai lớn tuổi nắm lấy ta tôi dắt tôi ra khỏi mê cung rồi nói "Nếu nhưng có ai đó muốn làm hại cậu thì cậu hãy dùng thanh kiếm này giết chết người đó"Tôi bật tỉnh dậy người toát đầy mồ hôi tôi thấy mình trong một căn biệt sang trọng nhưng rất lạ,có một chàng trai ngồi trên một chiếc ghế,trông cậu ta thật xinh đẹp,có vẻ cậu ta trông quen quen hình như tôi đã gặp ở đầu thì phải..

-Cậu tỉnh rồi sao .
-Anh là ai ?Tại sao tôi lại ở đây và sao cổ tôi lại quắn băng toát thế này.
- Tôi là Diệc Phàm,cậu bị cướp,tên cướp đó làm cậu bị thương cũng may là lúc đó tôi đi ngang qua.
- Tôi cảm ơn anh.Trời cũng đã tối tôi xin phép về.
[Đoạn này em kể :)))]

Lộc Hàm về chưa được bao lâu,Diệc Phàm vội bước vào trong phòng khóa trái cánh cửa Thế Huân đang nằm bất động trên giường bốn chi của anh ta được khóa chặt bằng dây xính chắt chắn,cậu ta thở dài :.

- Thế Huân ơi là Thế Huân sao lúc nào em cũng gây ra chuyện rồi ngườianh này phải giải quyết giúp em,chuyện này mà lộ tới tai bố và hội đồng thực sự anh không biết sẽ binh vưc em như thế nào,mong là cây thánh giá ấy sẽ giúp ích cho cậu nhóc đấy ấy.Nhớ rằng anh cho em là muốn tốt cho em chứ không phải để em đi hại người như vậy đâu.CÒn tái phạm,đừng bảo sao anh nỡ vô tình..

Hết chương 2 ak .. Cám sà mì tà *cúi đầu*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #macàrồng